Chương 156: Vật thiên ngoại
Chương 156: Vật thiên ngoạiChương 156: Vật thiên ngoại
Nhạn di cư vê nam sẽ bay ngược về bắc lúc ngày xuân. Hùng ưng sắp chết sẽ dùng một hơi cuối cùng leo lên vách núi.
Những người lục tục rời khỏi đó, trước khi chết sẽ nhìn về nơi xa ngóng trông, tìm kiếm cố hương của mình.
Thế giới so với sinh linh, chính là phương bắc đối với chim nhạn, vách núi đối với hùng ưng.
Ngươi sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, bởi vậy cho dù có trôi dạt ngàn năm, sâu trong linh hồn vẫn có vật gì đó dẫn dắt ngươi, một đường tiến lên, trở lại lúc ngươi sinh ra ban đầu.
Mà điểm này đối với hồn phách vô tri vô thức kia càng là như thế.
Nó quá mức cường đại, cường đại đến độ đủ để bao dung lực lượng của Đế quân, nó không thể bị giết chết thậm chí khó có thể cầm tù. Cho nên bọn chúng chỉ có thể chuyển nó tới hư không vô ngần, lại quên mất việc nó và thế giới của nó sẽ hấp dẫn lẫn nhau, đứa nhỏ rời nhà cuối cùng sẽ trở về, hoặc là...
Đã trở vê...
Lão nhân nhìn Từ Hàn giờ phút này, nhìn sự vật không ngừng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể thiếu nữ mắt tím kia, vẻ kinh hãi trên hai đầu lông mày càng ngày càng nặng qua mỗi hơi thở, điều này đối với lão nhân nắm giữ vô số thế giới trong vạn vực tinh không mà nói là một chuyện rất hiếm có, ít nhất ở trên đời này đã không còn bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì có thể làm cho lão sinh ra xúc cảm như vậy.
"Nó... nó làm sao có thể ở chỗ này..."
Lão thì thào lẩm bẩm, cho dù đã đến lúc này lão vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đối với những chuyện đang phát sinh trước mắt.
Còn Từ Hàn vừa bị lão cách không bắt lấy cổ, lúc này không thể động đậy lại chậm rãi ngẩng đầu lên, thân hình căng cứng của hắn như cũng thoát khỏi trói buộc vô hình, chậm rãi giãn ra. Hắn nhìn chằm chằm lão nhân, con ngươi đen kịt nói: "Các ngươi thấy ta cẩn thận quá rồi, thế cho nên thế giới này phát sinh rất nhiều chuyện bị các ngươi bỏ sót, cho nên, ván này vẫn là ta thắng."
Từ Hàn dứt lời, thân thể hắn đột nhiên chấn động, lực lượng cuồng bạo ở sâu trong thế giới như bị một chút cảm xúc nào đó tác động, âm ầm tràn vào trong cơ thể hắn.
Khí thế quanh người hắn rung động, lão nhân vẫn rơi vào một loại kinh hãi nào đó nhất thời không kịp đề phòng, thân thể ngừng lại, ngay khi đó cũng bị đánh bay ra ngoài dưới khí thế cuồn cuộn này.
Đương nhiên lực lượng như vậy còn xa mới đủ lấy được tính mạng vị chủ nhân chân chính của vạn vực tinh không này, thậm chí còn có thể nói là tạo thành tổn thương bé nhỏ không đáng kể đối với lão. So với những thứ này, vẻ kinh hãi trong nội tâm hiển nhiên càng làm cho lão nhân lo sợ bất an.
"Sao nó lại ở đây! Rõ ràng... rõ ràng!!" Lão nhìn chằm chằm vào Từ Hàn, vẫn không ngừng lặp lại lời nói lúc trước, chỉ là giọng nói so với lúc vừa rồi càng thêm một phần sợ hãi.
Từ Hàn bước tới một bước, hai cánh đen sau lưng hắn mở ra lần nữa, mà lúc này, đôi cánh kia rộng chừng ngàn trượng, có xu thế che khuất bầu trời, hắn mở miệng nói: "Chỉ có nhân vật phản diện mới giải thích cho địch nhân chân tướng."
Dứt lời, hai cánh sau lưng hắn rung lên, thân thể đột nhiên đánh về phía lão nhân.
Sức mạnh của Từ Hàn theo lực lượng Đế quân điên cuồng rót vào đã tăng lên một mức độ không thể tưởng tượng nổi, thế công của hắn rất sắc bén, mỗi quyền đánh ra đều khiến không gian nơi quyền phong rơi xuống âm ầm vỡ vụn, lộ ra một khoảng hư không bát ngát sau lưng.
Trong thế công lăng liệt của hắn, lão nhân liên tục bại lui, không hề có chút sức hoàn thủ nào.
Dường như lão cũng ý thức được nếu tiếp tục đánh như thế, Từ Hàn sẽ càng đánh càng hăng, tuy thế công của hắn hiện tại còn chưa đến mức triệt để đánh bại được lão, nhưng nếu ở lại thế giới này đủ lâu, Từ Hàn cuối cùng sẽ có được lực lượng đủ mạnh để giết chết lão.
Còn đánh chết Từ Hàn không phải chuyện mà lão hiện tại có thể làm được, mỗi thế giới đều có quy tắc của riêng mình, để bảo vệ thế giới của mình, bất cứ lực lượng ngoại lai nào khi tới thế giới khác đều sẽ bị suy yếu. Tuy rằng hiện tại thế giới này đã thủng trăm ngàn lỗ, nhưng quy tắc như vậy chỉ cần thế giới này tồn tại thì sẽ không thay đổi. Thân là cường giả cảnh giới Bất Hủ, tuy rằng lão nhân có thể không ngừng phá hủy quy tắc của thế giới này, từ đó để cho hình chiếu ở thế giới này không ngừng thu hoạch sức mạnh đến từ bản thể. Nhưng tốc độ lực lượng của Đế quân được rút ra từ chỗ sâu trong thế giới kém xa so với tốc độ của Từ Hàn. Chí ít là như bây giờ, từ khi đoạt được thần hồn của người kia, tuyệt đối không thể đánh bại hắn trong thời gian ngắn được, mà kéo dài càng lâu, nguy hiểm đối với lão cũng sẽ càng lớn hơn.
Xu cát tị hung chính là bản năng gần như dung nhập thân thể Quỷ Cốc Tử. Thân là người cầm đầu chân chính, lão nhân tất nhiên sẽ không đi mạo hiểm như vậy. Trong lòng lão khẽ động, tay áo rộng thùng thình vung lên, luồng khí trắng đen đầy trời dâng trào ngăn thế công của Từ Hàn trong thời gian ngắn ngủi, sau đó thân thể lão cũng không quay đầu lại mà bay về phía vòm trời xa xa. Tốc độ cực nhanh, không phải là thứ mà Từ Hàn có khả năng vượt qua.
Đương nhiên Từ Hàn cũng thật sự không có tâm tư truy kích. Hắn trâm mắt nhìn bóng dáng đang bỏ chạy kia, sau một khắc liền không ham chiến chút nào thu hồi ánh mắt của mình. Đúng như lão nhân biết rõ ở thế giới này hiện tại, hắn không cách nào bị đánh tan, Từ Hàn cũng biết một khi lao ra khỏi nơi đây, hắn cũng chưa chắc đã là đối thủ của lão, huống chi hấp thu đạo thần hồn kia, đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện may mắn.
Hơn nữa, vấn đề bày ra trước mặt hắn giờ phút này còn rất nhiều.
"Từ đại thúc... Mười chín thấy lão nhân kia rời đi, lúc đó nàng cất bước muốn nói gì đó với Từ Hàn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại im bặt.
Lúc này trong đầu nàng hỗn loạn, cực kỳ hỗn loạn. Nàng không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, lão nhân kia là địch nhân sao? Từ Hàn lại là bằng hữu ư? Đây vốn là đáp án rõ ràng nhưng trong lòng nữ hài lúc này lại lẫn lộn cùng một chỗ. Sự việc diễn ra trong vòng mấy canh giờ ngắn ngủi này quá đột ngột đối với Mười chín. Nàng không thể không ngẩng đầu nhìn sư phụ mình, kỳ vọng y có thể đưa ra một đáp án, dù sao hành động vừa rồi của y hiển nhiên đã hiểu rõ từ đầu đến cuối hơn cả bản thân nàng.
Nhưng sư phụ của nàng lại tựa như không nhìn thấy ánh mắt của Mười chín, ngược lại thần sắc còn phức tạp nhìn Từ Hàn đang đưa lưng về phía mình. Y nhìn Từ Hàn một hồi lâu, dường như mới lấy hết dũng khí nói: "Hắn đi rồi, bây giờ ngươi quay đầu lại, có lẽ..."
Từ Hàn im lặng từ đầu đến cuối chưa từng quay đầu lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không ngừng bị hư không thiên ngoại ăn mòn, sau đó trầm thấp nói: "Hắn còn có thể trở về, đây là con đường duy nhất, hoặc là đi xuống, hoặc là chết ở trên đường, trừ cái đó ra, chúng ta không còn lựa chọn nào khác."
Chu Uyên mặc áo đen lại trầm mặc, mà sự trầm mặc này không thể nghi ngờ đã ấn chứng cho lời Từ Hàn nói.
Từ Hàn chợt quay người lại, nhìn về phía Chu Uyên. Khuôn mặt nổi đầy gân xanh như độc xà của hắn khi đó cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Đó là một nụ cười rất cổ quái, đầu tiên, gương mặt dữ tợn đáng sợ như vậy vốn không thích hợp cho nụ cười như thế. Huống chỉ đối mặt với Chu Uyên không biết lớn tuổi bao nhiêu, nụ cười trên mặt Từ Hàn lại mang theo vài phần trưởng bối trấn an và an ủi vãn bối.
Nụ cười này phối hợp với khuôn mặt như vậy, tự nhiên cổ quái muôn phần.
Nhưng điều càng khiến Mười chín không ngờ là Từ Hàn khi đó đã vươn tay ra, đặt lên đỉnh đầu Chu Uyên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc trắng như tuyết của lão một phen, sau đó mới nói: "Nhiều năm như vậy, ngươi vất vả rồi."
Nghe được câu nói này, vành mắt Chu Uyên vốn trầm mặc ít nói trong suy nghĩ của Mười chín lại đỏ lên, không chỉ có vậy. Mười chín còn có thể cảm giác rõ ràng thân thể y cũng bắt đầu run rẩy rất nhỏ. Y cúi đầu, tựa như cố nén thứ gì đó trong hốc mắt ửng đỏ tuôn trào ra. Mặc dù nói lời này có chút không thích hợp, nhưng Mười chín vẫn cảm thấy biểu hiện của sư phụ lúc này quả thực quá mức của nữ nhi.
"Một lần cuối cùng, kiên trì sẽ được thôi." Từ Hàn dường như không cảm thấy chút bất ngờ nào, giọng nói cực kỳ ôn nhu.
"Nhưng..." Chu Uyên cúi đầu, dường như muốn nói điều gì, cũng không biết Mười chín có cảm giác gì đó hay không, hay là do quá mức bi thương, nàng âm thầm cảm thấy thanh âm của Chu Uyên giờ phút này có chút biến dạng.
Đương nhiên nàng cũng không có nhiều thời gian để thưởng thức biến hóa của sư phụ mình lúc này, bởi vì sau khi Từ Hàn nói xong lời này, hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía mái vòm, theo đôi cánh sau lưng chấn động, thân thể của hắn liên phóng lên trời, bay vê phía thiên khung. Lời nói của Chu Uyên tới bên miệng chợt dừng lại, lúc đó cùng Mười chín nhìn bóng người đang phóng về phía chân trời kia. ...
Thế giới đã tổn hại cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí đã không cần bất kỳ tác dụng ngoại lực nào nữa, chỉ cân bỏ mặc một chút thời gian, thế giới này sẽ bị khí vận của mình chôn vùi trong hư không, chậm rãi quay về tĩnh mịch, thời gian này cũng sẽ không quá lâu, chẳng qua chỉ mấy chục ngày mà thôi.
Từ Hàn rất rõ ràng điểm này, cho nên chuyện đầu tiên hắn đi vào dưới mái vòm chính là ánh mắt trâm xuống xem xét thế giới như tổ ong này.
Hư không ở bên ngoài thế giới là một khoảng không vô biên lại có thể thôn tính toàn bộ mọi thứ đáng sợ, mà chuyện đầu tiên Từ Hàn phải làm chính là đuổi đám hư không đó đi.
Trong lòng hắn khẽ động, hai cánh sau lưng lần nữa mở ra, khí thế cuồng bạo tuôn trào, giống như thủy triều trút ra bốn phía, nói đến cũng kỳ quái, dưới cỗ khí thế kia trùng kích tới, hư không các nơi giống như bùn dính bám vào trên mái vòm càng lúc càng điên cuồng run rẩy, chúng nó giống như cực kỳ sợ hãi khí tức do Từ Hàn phát tán ra, sau một trận run rẩy điên cuồng như vậy liền nhanh chóng rút lui, không đến một trăm hơi thở, hư không bám vào các nơi trên mái vòm đều bị đẩy ra khỏi thế giới này.
Mà tình huống như vậy cũng không phải làm một lần cả đời nhàn nhã, trên thực tế cho dù rời khỏi thế giới này, hư không bốn phía thế giới vẫn tiến hành từng đợt quay cuồng rất nhỏ, có rục rịch rục rịch không kìm nén được, cũng có kiêng ky đối với Từ Hàn thân thể ở trong thế giới này.
Từ Hàn biết hư không ẩn nấp đi chỉ là tạm thời, muốn cứu được thế giới này hắn còn cần phải làm nhiều chuyện hơn.
Hắn cũng không chần chờ quá nhiều, sau khi quát bảo đám hư không kia lui lại, thân sắc trên mặt hắn trâm xuống, hai tay mở ra lần nữa, hắc khí ngập trời tuôn trào ra.
Chúng nó che phủ bầu trời, như sóng biển cuồn cuộn không dứt, dưới ý niệm của Từ Hàn thúc dục tràn tới các lỗ hổng trên vòm trời.
Chuyện này không đơn giản như những hư không rút lui kia. Thế giới nằm ở vạn vực tinh không tự nhiên là nhỏ bé không chịu nổi, nhưng đối với mỗi sinh linh thân ở thế giới này mà nói, thế giới lại vô cùng khổng lồ, dù là Từ Hàn hiện tại muốn chữa trị cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Hắc khí không ngừng từ trên người hắn tuôn ra, chạy về những nơi càng ngày càng xa, tràn vào từng cái từng cái vết rách hoặc lớn hoặc nhỏ kia.
Trên trán Từ Hàn bắt đầu hiển hiện từng vệt mồ hôi, những gân xanh nổi lên trên mặt cũng càng thêm dữ tợn, giống như muốn phá tan tâng da mặt của Từ Hàn. Hắn không ngừng cướp lấy lực lượng của vị Đế quân kia từ chỗ sâu trong thế giới, màu đen trong con ngươi cũng theo cỗ lực lượng này dũng mãnh tràn vào mà càng thêm đen kịt, giống như là một vực sâu không đáy.
Theo thời gian trôi qua, ý thức của Từ Hàn dần dần có chút mơ hồ, hắn biết đây là lực lượng của Đế quân và ý thức lưu lại bên trong thần hồn của người kia đang tranh đoạt quyền nắm giữ bộ thân thể này với mình, thân hồn của người kia mặc dù có năng lực khống chế Đế quân, nhưng gã sớm đã bị đám Quỷ Cốc Tử diệt sát thần thức, chỉ còn lại một loại bản năng cầu sinh. Một khi bị cỗ thần hồn này thôn phệ tâm trí, kết cục so với bị Đế quân cắn trả cũng không khá hơn bao nhiêu.
Từ Hàn cắn răng, cố nén cảm giác không khỏe quanh người truyền đến, tiếp tục thúc giục lực lượng từ sâu trong thế giới truyền vào cơ thể mình, đồng thời thúc giục đẩy nó lên mái vòm.
Đảo mắt hơn một canh giờ trôi qua, khí thế quanh thân Từ Hàn càng thêm dày nặng, nhưng quanh thân lại đầy mồ hôi ướt sũng, thậm chí dưới lỗ chân lông cũng bắt đầu chảy ra từng giọt máu tươi đầm đìa. Từng đạo hắc khí từ trong thân thể hắn tuôn ra lại tựa như tơ nhện kết nối thân thể hắn với thế giới này.
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ thống khổ, toàn thân truyên đến từng đợt đau đớn như muốn xé rách hắn. Thần sắc trên mặt hắn trâm xuống, dựa vào hơi thở cuối cùng ngay lúc đó khàn khàn gâm nhẹ: "Hợp!"
Thanh âm này vừa rơi xuống, những khí tức màu đen trào ra ở các nơi trên thế giới này lập tức cuồn cuộn, chúng nó dần dần ngưng tụ ở những chỗ vỡ vụn kia, giống như nước bị đóng băng, biến thành thực chất, từng lỗ hổng bị tạo ra trong trận đại chiến vừa rồi được đóng kín lại. ...
Phù!
Phù!
Làm xong những thứ này, Từ Hàn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, đồng thời còn không ngừng lắc lắc đầu mình, tựa như muốn bảo trì thanh minh, dùng chuyện này đối kháng hai cỗ ý chí còn lại đang không ngừng gào thét trong cơ thể.
Sự tình còn chưa chấm dứt, hắn mặc dù đã chữa trị lỗ thủng của thế giới này, nhưng nơi đây vẫn lọt vào tâm mắt của Quỷ Cốc Tử, mà hắn lại không có khả năng một mực đặt cỗ thần hồn kia ở trong cơ thể của mình. Bởi vậy hắn nhất định phải trục xuất thần hồn ra khỏi trước khi nó thôn phệ sạch sẽ mình, mà trước khi trục xuất thần hồn, hắn còn phải làm một việc để đảm bảo thế giới này về sau sẽ rời xa tâm mắt của Quỷ Cốc Tử một khoảng thời gian nữa.
Nghĩ tới đây, Từ Hàn lại cắn răng một lần nữa. Hắn bất chấp khóe miệng chảy ra vết máu, một bàn tay nắm vào hư không. Thi thể tên sứ đồ Quỷ Cốc Tử rơi ở trên đỉnh núi Đại Uyên đã mất đi khí tức kia đột nhiên như được hắn dẫn dắt đi, cả người vụt lên, thoáng cái đã phi thăng đến bên trên đỉnh đầu Từ Hàn.
Trong mắt Từ Hàn ánh đen đại thịnh, từng đạo hắc khí dũng mãnh tràn vào cỗ thi thể kia, cỗ thi thể nọ bị cỗ hắc khí kia bao vây ở dưới vậy mà bắt đầu quá trình phân giải cổ quái đến cực điểm, có một số đồ vật theo dạng phân giải này bị hắn dẫn dắt tuôn ra.
Đó là lực lượng bản nguyên của nhất mạch Quỷ Cốc Tử. Quỷ Cốc Tử vốn am hiểu thuật thôi diễn thiên địa, phương pháp che giấu thiên cơ càng là lô hỏa thuần thanh. Năm đó Quỷ Cốc Tử nhất mạch dựa vào phương pháp này tránh thoát được sự truy sát của Đế quân hết lần này đến lần khác. Tên sứ đồ của Quỷ Cốc Tử này mặc dù đã chết trên tay Từ Hàn, nhưng có thể được lão nhân kia giao cho trọng trách như thế. Có lẽ địa vị trong tộc hiển nhiên không thấp, lực lượng bản nguyên trong cơ thể gã cộng thêm bí pháp Từ Hàn lấy được trong trí nhớ của vị Đế quân kia, liền có thể tạm thời che đậy khí tức thế giới này, làm cho bọn họ thoát khỏi ánh mắt Quỷ Cốc Tử trong thoáng chốc ngắn ngủi.
Tuy không phải kế lâu dài, nhưng đối với Từ Hàn hiện tại, thời gian mỗi hơi thở đều cực kỳ trân quý.
Từng cỗ thi thể bị hắn phân tách ra, lực lượng bản nguyên bao phủ trong tay hắn càng ngày càng ngưng tụ nhiều. Thế nhưng sắc mặt Từ Hàn càng trở nên khó coi, máu tươi rỉ ra quanh thân cũng càng lúc càng nhiều.
Đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi, hai cỗ ý chí khác trong cơ thể hắn sau từng đợt trùng kích, rốt cuộc đã công phá phòng tuyến ý thức của Từ Hàn, tràn vào bên trong thần thức của hắn. Ba cỗ ý chí này ở cùng với nhau, ai cũng không chịu nhường đối phương, Từ Hàn cực lực muốn chèo chống chính mình hoàn thành bước cuối cùng này. Bởi vì hắn biết rõ tuy rằng vị lão nhân Quỷ Cốc Tử kia đã rời đi, nhưng lấy tâm tính sống hơn mười vạn năm của đối phương thì tất nhiên còn có thể giám thị nơi này. Nếu như hiện tại hắn ngã xuống, đối phương rất có khả năng sẽ quay lại, khiến cho tất cả nỗ lực của Từ Hàn trước đó đều trôi theo dòng nước.
Nhưng đấu tranh thần thức không phải đau đớn trên thân thể có thể so sánh được, Từ Hàn chỉ chống đỡ không đến vài hơi thở, ý thức trong đầu liên triệt để hỗn loạn, hắn không cách nào khống chế thân thể của mình nữa, lúc đó trước mắt tối sầm, thân thể rơi thẳng tắp xuống đất.
Gần như cùng lúc đó, Từ Hàn có thể cảm giác rõ ràng từ trên trời truyên đến một đạo thần thức dò xét. Đây hiển nhiên là người Quỷ Cốc Tử đi rồi quay lại. Có lẽ lão đã phát hiện ra dị trạng của hắn ngay từ đầu. Một khi lão xác định tình trạng của hắn, chỉ sợ sẽ ra tay phá hủy thế giới này lần nữa. Mà mất đi Từ Hàn, thế giới này hiển nhiên không có bất kỳ kẻ nào còn có thể ngăn cản hành động của đối phương.
Trong lòng Từ Hàn không khỏi sinh ra cảm giác không cam lòng mãnh liệt. Kế hoạch của hắn đã thành công hơn phân nửa, nhưng lại xảy ra sai sót ở thời khắc mấu chốt...
Tuy hắn nghĩ tới điều này, nhưng thân thể cũng không cho phép hắn đi làm bất cứ chuyện gì, đâu hắn càng ngày càng nặng, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ.
Mà khi hắn sắp hoàn toàn hôn mê, đã mơ hồ nghe được bên phía đỉnh núi Đại Uyên truyền đến một tiếng phượng minh cao vút.
Cũng mơ hồ nhìn thấy trong thi thể màu đỏ kia có một vật toàn thân dục hỏa chợt giương cánh bay ra, cấp tốc chạy tới phía hắn.
Kia dường như...
Là một con phượng hoàng.
Từ Hàn trước khi hôn mê đã thầm nghĩ.