Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 818 - Chương 158: Vừa Vặn Kéo Ra Mở Màn

Chương 158: Vừa vặn kéo ra mở màn Chương 158: Vừa vặn kéo ra mở mànChương 158: Vừa vặn kéo ra mở màn

"Bí mật?" Từ Hàn nhìn chằm chằm nữ nhân áo đỏ trước mắt, vẻ cảnh giác trong mắt cũng không giảm đi nửa phần vì lời nói vừa rồi của đối phương.

Nữ nhân kia lại không hề để ý tới tâm tư của hắn. Bàn tay nàng lúc đó bỗng duỗi ra, nhẹ nhàng điểm một cái, đầu ngón tay không lệch mà đặt lên mi tâm của Từ Hàn.

Đinh.

Trong thiên địa vang lên một tiếng nhẹ nhàng, thân thể Từ Hàn chấn động. Một cảm giác thông thấu như thể hồ quán đỉnh tràn khắp toàn thân hắn, lập tức thế giới trắng xoá chung quanh chợt như lưu ly vỡ vụn ra.

Khi những mảnh vỡ màu trắng kia tan hết, hai mắt Từ Hàn mở ra lần nữa, bên tai hắn truyền đến tiếng Phượng Hoàng kêu to cao vút, trước mắt hắn vẫn là mảnh thiên địa rách nát kia, khí cơ Quỷ Cốc Tử nhìn trộm phương thiên địa này cũng vừa mới truyền đến, vật đã bị hắn phân giải hóa thành lực lượng bản nguyên còn chiếm cứ phía dưới mái vòm cũng không tản đi.

Giống như thời gian mấy trăm giây trôi qua trong thế giới trắng xoá kia, đối với thế giới chân thật này lại chỉ như trong chớp mắt.

Thời không biến đổi như vậy quả thực quá mức đột ngột, thế cho nên Từ Hàn không phân rõ được hết thảy kinh lịch vừa rồi là mộng cảnh hay là hiện thực.

Bỗng nhiên thân thể hắn trầm xuống, có thứ đang ngăn cản thân thể đang rơi xuống của hắn.

OanhI

Một tiếng kêu cao vút lại vang lên bên tai Từ Hàn lần nữa, trong lòng hắn chấn động, lúc này mới phát hiện có một con Thần điểu toàn thân đẫm lửa nâng thân thể mình lên, lần nữa chạy tới vòm trời.

"Ta..." Từ Hàn khôi phục lại tinh thân, hắn cúi đầu nhìn đôi tay của mình, ý đồ gọi lực lượng trong cơ thể ra. Hắn không có quá nhiều thời gian để tìm hiểu xem rốt cuộc lúc nãy mình đã trải qua những chuyện gì. Hắn rất nhanh thích ứng được tình cảnh hiện tại của mình, nếu như hắn có thể chạy lên mái vòm lần nữa, vậy hắn sẽ tranh thủ trước khi đám Quỷ Cốc Tử hàng lâm, lợi dụng tên sứ đồ Quỷ Cốc Tử kia phân giải ra bản nguyên chi lực, che đậy Thiên cơ của thế giới này.

Phượng Hoàng dưới thân dường như cũng biết được tâm ý của hắn, hai cánh hoả diễm thiêu đốt chấn động, tốc độ lập tức tăng lên mấy tầng, bay thẳng tắp về phía mái vòm.

Nhưng Từ Hàn lúc này lại nhíu mày, bởi vì khi hắn định thôi động lực lượng trong cơ thể mình, lại phát hiện lực lượng cuồn cuộn trong cơ thể như đang ngủ say. Mặc cho hắn vận sức toàn thân, những lực lượng kia vẫn không hề bị hắn thúc giục nửa phần.

"Tàn hồn cuồng loạn kia vẫn còn trong cơ thể ngươi, ý chí của Đế quân cũng đồng thời ảnh hưởng đến thân thể của ngươi. Ta dùng bí pháp ngăn cách ba người các ngươi ra. Một khi ngươi điều động lực lượng của Đế quân, ý chí của Đế quân tất nhiên lại vọt tới lần nữa, cân bằng hình thành giữa ba người sẽ lân nữa mất khống chế. Ngươi nhẹ thì lâm vào hôn mê, nặng thì bị tâm trí cắn nuốt." Ngay tại thời điểm Từ Hàn không hiểu biến cố này rốt cuộc từ đâu mà đến, bên tai hắn lại vang lên một giọng nữ tử nhẹ nhàng.

Khi đó Từ Hàn sửng sốt, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, thanh âm này chính là chủ nhân giọng nói hắn gặp được trong kết giới màu trắng kia.

Hắn không biểu hiện ra quá mức kinh ngạc, chỉ trâm mặc một lúc rồi nói: "Vậy theo ý của tiền bối, tại hạ chỉ có thể trơ mắt nhìn Quỷ Cốc Tử hủy diệt thế giới này sao?" "Ha ha, vội cái gì?" Tiếng cười khanh khách của nữ tử vang vọng bên tai Từ Hàn, mang theo một vẻ phong tình câu hồn người khác "Không phải đã nói rồi sao, ta có một bí mật động trời."

Từ Hàn nhíu mày, hắn có thể cảm giác rõ ràng khí tức Quỷ Cốc Tử đã tới càng ngày càng gần, lại có thể giáng lâm đến thế giới này bất cứ lúc nào. Nguy cơ trước mắt như vậy, hắn quả thực không có tâm tư cười đùa như thế cùng nữ tử áo đỏ kia.

Sắc mặt của hắn trâm xuống, đang định nói gì, lại chợt cảm giác trên đỉnh đầu có đồ vật gì đó phát sáng lên, dường như có một tia sáng theo vật kia chiếu vào trên người hắn. Từ Hàn ý thức được trong đó có gì đó cổ quái, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, một đạo tinh quang chói mắt vừa lúc đó rót vào mi tâm hắn.

Thân thể Từ Hàn chấn động, hắn nhìn thấy trong bóng tối bát ngát trên mái vòm, có một ngôi sao từ hư không vạn dặm phía trên bay tới, chiếu xuống thiên địa nơi này một vòng sáng chói. Mà tinh quang thẳng tắp rơi vào mi tâm hắn càng mang theo một cỗ lực lượng vô cùng lớn. Theo tinh quang kia không ngừng bắn xuống, lực lượng lôi cuốn trong tinh quang kia cũng không ngừng tràn vào thân thể hắn.

Từ Hàn cũng không phải lần đầu tiên tiếp xúc với loại tỉnh quang này, lúc ban đầu ở thành Trường An, người giám thị từng tặng cho Từ Hàn một đạo tinh quang như vậy. Mặc dù chỉ là một luồng tinh quang bé nhỏ không thể nhận ra, nhưng hắn dựa vào vật ấy đạt tới cảnh giới Tiên nhân nhục thân, bởi vậy có thể thấy được lực lượng trong tinh quang này kinh người cỡ nào. Giờ phút này lực lượng cuồn cuộn không ngừng rót vào trong cơ thể hắn càng thêm hùng hồn, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với đạo tinh quang lúc trước.

Dưới tỉnh quang như vậy tẩm bổ, lực lượng của Từ Hàn vẫn chưa tăng lên chút nào, nhưng ý chí của hắn lại đang bị tinh quang điên cuồng cường hóa.

Đúng như lời vị "Từ Hàn" mặc áo trắng trong Tiên cung Côn Luân lúc trước nói, lúc trước hắn chính là con nối dõi mà vị Yêu quân tên là A Ngôn cùng Ngụy tiên sinh sinh ra, đứa trẻ kia đã bị đám Quỷ Cốc Tử bắt lấy, rút thân hồn ra, đặt thân thể vào sâu trong thế giới, dưới sự xâm nhiễm của lực lượng Đế quân mới sinh ra linh trí, nhưng linh trí như vậy lại khác linh hồn của người bình thường, là một loại sự vật cực kỳ đặc biệt, nằm giữa linh hồn và thân thể.

Thế gian hiếm có loài vật như vậy, không giống như tu sĩ bình thường thông qua tu hành mà đạt được cường hóa, nhưng tinh quang này dường như lại âm thầm hợp với linh trí của Từ Hàn, lại có thể dung nhập cực kỳ phù hợp trong cơ thể, tăng cường linh trí đặc biệt của hắn.

Kỳ thực xưa nay tu sĩ bình thường trên thế gian cũng không quá để ý đối với việc rèn luyện thần hồn, chỉ là trong quá trình tu hành bị mặc niệm cường hóa. Tác dụng chủ yếu nhất chính là làm cho tu sĩ có được ý chí đủ mạnh, cũng có thể làm cho hắn trong lúc đối kháng một ít thủ đoạn như là ảo cảnh không bị dễ dàng hãm sâu vào trong đó, trừ cái đó ra, phương thế giới này gần như không có pháp môn tu hành huyền diệu khó giải thích liên quan đến phương diện này. Mà đây cũng là nguyên do chủ yếu nhất khiến cho Từ Hàn ở trong tuế nguyệt tu hành lâu dài như vậy không ý thức được linh trí của mình không giống người thường.

Cho dù đến giờ phút này, Từ Hàn cũng không suy nghĩ nhiều trong đó có nhiều loại cổ quái, ngược lại sắc mặt vui vẻ.

Tinh quang này cường hóa lực lượng trong linh trí hắn, như vậy mang ý nghĩa hắn có lực lượng chống lại thân hồn và ý chí của Đế quân kia, hắn lại lần nữa lợi dụng sứ đồ Quỷ Cốc Tử kia lưu lại tạo cơ hội che đậy Thiên cơ của thế giới này.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Từ Hàn càng vui mừng khi có được hy vọng một lần nữa, thân thể bắt đầu run nhè nhẹ. Nhưng hắn cũng không quên tất cả biến cố này đều là nhờ con Phượng Hoàng mình đang cưỡi, con Phượng Hoàng từ trên trời rơi xuống này...

"Tiền bối..." Từ Hàn đang định nói gì đó, chợt nghe tiếng nữ nhân kia vang lên.

"Đừng trách ta chưa từng nhắc nhở ngươi, trạng thái như vậy chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, bây giờ không phải thời cơ tốt để giải thích nghi hoặc cho ngươi."

Trong giọng nói nữ nhân có chút không kiên nhẫn, nhưng Từ Hàn lại không hề cảnh giác vạn phần đối với nữ nhân như lúc trước. Nữ nhân đã làm vậy, sao hắn có thể không rõ đối phương rốt cuộc đứng về phe nào? Hắn mỉm cười, cũng thu lại nghi hoặc trong lòng, khi đó ánh mắt trâm xuống nhìn về phía mái vòm, sau đó gật đầu lia lịa, nói: "Vãn bối đã rõ.'...

Lực lượng đồi dào một lần nữa tuôn về thân thể Từ Hàn, hắn chân đạp Phượng Hoàng Thần điểu toàn thân tắm dục hỏa, đi tới trước mái vòm.

Ý niệm trong lòng hắn khẽ động, lực lượng Đế quân cuồng bạo được hắn thúc giục vọt ra khỏi thân thể. Khi đó trong cơ thể hắn vang lên tiếng kêu rên cùng gào thét, là do hai cỗ ý chí còn lại trong người hắn truyền đến, nhưng hắn lại không để ý đến điều này. Hắn vươn tay nắm lấy lực lượng bản nguyên Quỷ Cốc Tử đang xoay quanh ở giữa không trung. Vẻ đen kịt trong mắt đột nhiên sáng lên, lực lượng bản nguyên xoay tròn một trận, dường như còn định chống lại lực lượng của Từ Hàn, nhưng cách làm như vậy cũng chỉ là dựa vào nơi hiểm yếu ngoan cố chống cự mà thôi, lúc còn sống gã đã không phải đối thủ của Từ Hàn, sao có thể tránh thoát được năm ngón tay của hắn chứ?

Rốt cuộc sau một hồi giãy giụa không được tính là lâu, lực lượng bản nguyên cuồn cuộn không cách nào đối kháng được ý chí cường đại vô song của Từ Hàn, hóa thành từng điểm sáng đen trắng giao hòa, rải rác khắp nơi trên thế giới.

Những lực lượng này có thể để cho thế giới này thoát ly khỏi tâm mắt đám Quỷ Cốc Tử trong chốc lát ngắn ngủi, mặc dù chỉ là một hơi an nhàn, nhưng đối với Từ Hàn mà nói lại cực kỳ trọng yếu.

Phù...

Phù...

Làm xong hết thảy, sắc mặt Từ Hàn lần nữa trở nên tái nhợt, khí tức màu đen quanh thân dâng lên trong thời gian ngắn ngủi lại lân nữa bình tĩnh trở lại, trốn vào trong cơ thể của hắn. Hắn mỉm cười nhìn núi sông đã bị tàn phá không chịu nổi dưới chân, ý thức trong đầu bỗng nhiên có chút mơ hồ, hắn biết đây là di chứng mà nữ nhân kia nói đã bắt đầu, mặc dù hắn không biết rót tinh quang vào sẽ gây hậu hoạn thế nào đối với mình, nhưng hiện giờ Từ Hàn hiển nhiên cũng không để ý. Nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng rõ rệt, cuối cùng tại một khắc, trước mắt hắn tối sầm, thân thể lại ngã xuống lần nữa.

Ánh mắt Phượng Hoàng Thần điểu dưới chân hắn hiện lên vẻ bất đắc dĩ, ánh lửa quanh người nó ngưng tụ, ngay lúc đó liền hóa thành hình người, lại là cô gái áo đỏ hắn từng gặp mặt trong thế giới màu trắng kia. Nàng giơ tay ra đỡ lấy thân thể hôn mê của Từ Hàn, miệng thở dài, sau đó thân hình chợt động, dẫn theo hắn phi độn rời xa núi Đại Uyên. ...

Mười chín cũng không rõ trong khoảng thời gian này đã xảy ra những gì, nhưng nàng có thể cảm giác được toàn bộ thế giới lúc này dường như nổi lên một chút biến hóa.

Nàng ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nhưng không cách nào xem rõ tất cả mọi chuyện phát sinh ở đó, chỉ đợi đến khi nó biến hóa lên như vậy, cùng với thanh âm Phượng Hoàng bỗng nhiên từ trong cơ thể Diệp Hồng Tiên bay ra kia biến mất ở phía chân trời. Nàng mới mơ hồ ý thức được biến cố này dường như cũng đã kết thúc. Nhưng nàng cũng không có nửa phần may mắn sống sót sau tai nạn, ngược lại khi đó còn hoang mang nhìn về phía sau mình. Nơi đó có hai vị Chu Uyên, lúc này nàng mới ý thức được, hai vị sư phụ của nàng dường như đang ở vào trạng thái cực kỳ lúng túng nào đó.

Nàng không khỏi do dự, nhưng vẫn không kìm nén được hoang mang trong lòng, hỏi: "Sư phụ... mọi chuyện đều kết thúc rồi chứ?"

Chu Uyên áo trắng im lặng không nói gì, như có tâm tư.

Còn Chu Uyên áo đen khi đó khẽ mỉm cười, thân thể y chợt biến hóa, sau đó không ngờ lại từ từ hóa thành một cô bé giống Mười chín như đúc. Làm như không thấy đối với vẻ kinh hãi trên hai đầu lâu mày của Mười chín lúc này, ngược lại còn nói: "Không..."

"Tất cả chỉ mới bắt đầu."
Bình Luận (0)
Comment