Chương 159: Trùng sinh
Chương 159: Trùng sinhChương 159: Trùng sinh
Mười chín nhìn vị Chu Uyên áo đen trước mắt trong tích tắc biến thành dung nhan giống hệt mình.
Tiểu gia hỏa chấn động trong lòng, nàng không dám tin được những gì mình đã thấy. Xuất phát từ thói quen theo bản năng, lúc đó nàng đưa tay xoa xoa hốc mắt của mình, sau đó lại mở mắt ra nhìn, Chu Uyên áo đen vẫn mang bộ dáng Chu Uyên.
Biến cố như vậy vẫn chưa khiến Mười chín yên lòng, ngược lại càng nảy sinh nghi ngờ. Nàng rõ ràng thấy sư phụ hóa thành hình dáng của mình, sao chỉ chớp mắt đã khôi phục lại bình thường, hơn nữa Chu Uyên mặc áo đen đột nhiên xuất hiện, hai vị sư phụ bày ở trước mặt nàng, tuy Mười chín vẫn còn nhỏ nhưng cũng ngửi ra một chút hương vị cổ quái ở trong này.
Nhưng còn không đợi nàng mở miệng hỏi, từng tiếng đá lăn rơi xuống chợt từ chỗ sườn dốc cách bọn họ không xa truyền đến, Mười chín mơ hồ ý thức được nơi đó tựa như có đồ vật gì đó đang vọt tới chỗ bọn họ. Nàng dừng nghi vấn bên miệng lại, đảo mắt nhìn về phương hướng thanh âm kia truyền đến.
Tiếng đá lăn càng lúc càng lớn, những hòn đá thật nhỏ chỗ sườn núi kia cũng đang không ngừng lăn xuống.
Mười chín biến sắc, như gặp đại địch.
Tình huống như vậy một mực kéo dài đến mấy chục giây sau...
"Có người sống không! Nhanh tới kéo Sở đại gia ngươi!"
Cho đến khi thanh âm thô kệch đặc hữu của Sở Cừu Ly từ chỗ mỏm núi truyền tới, Mười chín mới như vừa tỉnh mộng. Nàng vốn sững sờ, nhưng rất nhanh liền lộ ra vẻ vui mừng, sau đó cũng bất chấp suy nghĩ xem hai vị sư phụ này rốt cuộc là ai thật ai giả, đã nhanh chân chạy tới sườn núi, cực kỳ vui mừng đưa mắt nhìn qua.
Đã thấy dưới chỗ sườn núi kia, Sở Cừu Ly mặt mày xám mày tro đang một tay nhấc một bóng người màu xanh đã ngất đi, một tay nắm mỏm đá nhô ra thần sắc đáng thương nhìn Mười chín. Ánh mắt hai người chạm nhau, Mười chín phục hồi tinh thần vội vàng vươn tay kéo cánh tay Sở Cừu Ly.
Nhưng dù sao nàng còn nhỏ tuổi, lực đạo đương nhiên cũng khó mà chống đỡ nổi Sở đại hiệp cao lớn vạm vỡ cùng Thanh Y ở trong tay y, sau khi thử một phen không thành công, Mười chín lập tức có chút lo lắng, nàng vội vàng quay đầu nhìn phía sau mình, ý đồ để cho hai vị sư phụ cùng với Trân Huyền Cơ còn sống xuất thủ tương trợ.
Nhưng đối mặt với ánh mắt cầu cứu, Chu Uyên áo đen và Trân Huyền Cơ cũng đang mặc hắc y ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ có Chu Uyên mặc áo trắng hơi sửng sốt, rồi mới bước nhanh tới bên cạnh Mười chín kéo Sở Cừu Ly và bóng người trong tay y lên.
Sở Cừu Ly sống sót sau tai nạn, rời khỏi vách núi, y ngồi liệt trên mặt đất, đầu tiên là kiểm tra tình hình của nữ tử áo xanh kia một phen, sau khi xác định nàng kia không có gì đáng ngại, y lúc này mới thở phào mấy hơi thật dài, sau đó nhìn về phía Mười chín lớn tiếng hét lên: "Vừa rồi đến cùng tình huống gì, trời đất sụp đổ, cũng may Sở gia gia cơ trí, liền gõ một chày gỗ trúng đầu con quỷ nhỏ này, nếu không thọ mệnh của Sở gia gia cũng chỉ đến đây thôi."
Giọng điệu Sở Cừu Ly vẫn như trước kia, làm cho người ta không đoán được hư thật trong đó, mà Mười chín lúc này cũng không có tâm tư suy đoán thật giả trong lời nói của y. Nàng nhìn đối phương mặt mày xám như tro, sống mũi cay cay, cắm đầu vào trong ngực y, sau đó... lại cất tiếng khóc.
Sở Cừu Ly cũng không hiểu được, nhưng theo bản năng y vẫn ôm chặt cô bé đột nhiên nhào vào trong ngực mình. Y đưa tay cẩn thận từng li từng tí vỗ vào lưng đối phương, miệng khẽ nói: "Không có việc gì, không có việc gì, tất cả kết thúc rồi."
Nhưng Mười chín vẫn không ngừng khóc, miệng lại nghẹn ngào nói: "Nhưng bọn họ... đều chết cả rồi..."
Sở Cừu Ly đương nhiên biết rõ bọn họ trong miệng Mười chín chỉ người nào, sắc mặt hắn trầm xuống, nhưng trong miệng vẫn an ủi: 'Mọi người sẽ khỏe lại thôi..."
Nhưng lí do thoái thác cuối cùng cũng quá mức yếu đuối, không cách nào an ủi được cô bé, đương nhiên cũng đồng dạng không cách nào an ủi chính mình. Cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn ban đầu đã biến mất, càng lớn hơn chính là cảm giác làm người ta hít thở không thông cùng tuyệt vọng dâng lên trong lòng y.
Dù chưa từng tận mắt chứng kiến Từ Hàn tự tay giết chết Diệp Hồng Tiên, nhưng những gì y thấy trước đó cũng đã đủ để cho tâm thần Sở Cừu Ly rung chuyển.
Bằng hữu, huynh đệ cùng y một đường đi tới đều đã hóa thành những cỗ thi thể, những kẻ đã từng vui cười tức giận, hoặc nâng chén ngôn hoan cùng y đều không bao giờ đứng dậy mỉm cười hoặc quở mắng y nữa. Nghĩ đến đây, trái tim Sở Cừu Ly liền trống rỗng, huống chỉ khi y đưa mắt nhìn bốn phía, thế giới này cũng bị phá thành từng mảnh nhỏ, cho dù y không biết Từ Hàn đã chữa trị vết nứt của thế giới, nhưng bên trong thế giới này cũng bị một trận tai họa đảo loạn, núi non sụp đổ, sông ngòi chảy ngược, thôn phệ sức sống vốn đã không còn nhiều của thế giới này, cũng cắn nuốt lấy sinh linh đang đau khổ cầu sinh trong đó.
Sở Cừu Ly nghĩ đến những chuyện này, những lời an ủi lừa mình dối người vừa vang lên bên miệng kia khi đó rốt cục dần dần biến mất, y không còn gì để nói nữa. Chính y cũng không nhìn thấy cái gọi là "tốt hơn" kia là ở nơi nào.
Ánh mặt trời lại chiếu về phía mảnh thiên địa này, tất cả bóng tối đều đã tạm thời bị trục xuất ra ngoài. Lần này tất cả ánh mặt trời không giữ lại nữa mà bị rải lên đỉnh núi, Sở Cừu Ly ngẩng đầu nhìn ánh nắng rực rỡ trên bầu trời. Lúc này y mới tỉnh ngộ lại, thời gian mới đến giữa trưa. Nhưng hết thảy những gì y trải qua lại dài dằng dặc giống như đã trải qua một thế kỷ, mê mang tràn ngập trong lòng y, y không hê cảm thấy ấm áp bởi vì ánh nắng chiếu rọi giữa trời đông này...
"Không ngờ kết cục lại như vậy." Lúc này, bên tai Sở Cừu Ly chợt truyền đến một giọng nói ôn hòa.
Lúc đó y sững sờ, ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới. Chỉ thấy vị hòa thượng mặc đồ đen ôm thân thể Quỷ Bồ Đề đã sớm nguội lạnh, đang chậm rãi đi tới.
Giữa lông mày Sở Cừu Ly hiện lên vẻ tức giận hiếm thấy, y không thể nào hiểu được chiến đấu giữa Từ Hàn và Quỷ Cốc Tử, nhưng theo y thấy đám người Diệp Hồng Tiên chết cũng là do tên hòa thượng áo đen kia cùng Quỷ Bồ Đề tạo thành. Dưới lửa giận công tâm này, Sở đại hiệp cố lấy dũng khí, đứng lên muốn tức giận mắng đối phương, thế nhưng lời chưa thốt ra, phía sau y lại truyền tới một giọng nói khác.
"Vạn vật thế gian, nhân quả qua lại. Đủ chuyện như ngày hôm nay là do trước kia gieo xuống. Chẳng qua chỉ là hoa nở, mưa rơi sớm hay muộn mà thôi."
Lúc này Sở Cừu Ly mới ý thức được lời nói của hòa thượng áo đen cũng không phải dành cho mình. Y quay đầu nhìn về phía sau lưng, chỉ thấy một hòa thượng áo trắng đang đứng đó, chắp tay trước ngực nói với hòa thượng áo đen.
Hai bên nói chuyện chung quy vẫn là quá mức cao thâm mạt trắc. Cộng thêm trong lòng Sở Cừu Ly vô thức cho rằng Quảng Lâm Quỷ là "Huynh đệ một nhà", cho nên sau khi hơi chần chờ, y vẫn cực kỳ tự giác lui vê phía sau một bước, chừa cho hai người một khoảng không gian để có thể nói chuyện với nhau. Trong mắt hòa thượng áo đen hiện lên vẻ kinh hãi. Y nhìn chằm chằm vào Quảng Lâm Quỷ, sau khi nhìn một hồi lâu mới nói tiếp: '"Dường như ngươi biết nhiều hơn ta không ít."
Quảng Lâm Quỷ lắc đầu, lại nói: "Mọi chuyện ta biết không khác gì ngươi, chỉ đoán được một chút nhưng không biết là đúng hay sai."
Hòa thượng áo đen chậm rãi buông thi thể trong tay xuống, tiếp tục nói: "Bất kể đúng hay sai, chung quy thì ân oán giữa chúng ta hôm nay cũng phải có một lời giải rồi."
Giọng điệu chắc nịch, mang theo vẻ kiên quyết không thể nghi ngờ. Lời này vừa rơi xuống, sau lưng của y liền có vô số lệ quỷ tuôn ra, bọn chúng gào thét, che lấp ánh mặt trời, che đậy ánh mặt trời thật vất vả mới chiếu xuống lần nữa.
Quảng Lâm Quỷ nhìn tràng cảnh đáng sợ như vậy, sắc mặt như thường, cũng không khu động chút lực lượng nào trong cơ thể, chỉ nói một câu đầy yếu ớt: "Với tình trạng của ngươi bây giờ, ngươi cảm thấy mình có tư cách đánh một trận với ta sao?”
Hòa thượng áo đen đương nhiên biết rõ Quảng Lâm Quỷ nói không sai, lực lượng của y theo gã thức tỉnh mà không ngừng suy yếu, nếu không phải Quỷ Bồ Đề cứng rắn cưỡng ép kéo dài tính mạng cho y, giờ phút này chỉ sợ y đã tan thành mây khói, nhưng hiển nhiên những lý do này không thể ngăn cản quyết tâm của hòa thượng áo đen lúc này. Sau khi chứng kiến tất cả những việc Từ Hàn làm ra, y hiểu hết thảy chấp nhất của mình ở trước mặt chuyện như vậy đã không còn ý nghĩa gì, nhưng y vẫn muốn làm xong chuyện này, vì chính mình, cũng vì nàng, vẽ lên một kết cục viên mãn.
"Có lẽ ngươi thật sự đúng. Nhưng ta không muốn nàng chết vô ích, nếu ngươi không nói cho nàng, để ta nói!" Dứt lời, mấy vạn oan hồn đồng loạt tuôn trào sau lưng y, trong lúc đó càng phát ra tiếng gào rú cuồng bạo, giống như muốn nuốt chửng cả vùng thế giới này.
Quảng Lâm Quỷ đối mặt với hòa thượng áo đen kiên quyết như thế, vẻ mặt gã càng thêm đạm mạc. Gã ngẩng đầu nhìn oan hồn chỉ chít sau lưng hòa thượng áo đen, lại đảo mắt nhìn về phía vùng đất hoang tàn dưới chân núi Đại Uyên kia, thở dài nói: "Oan hồn trên thế giới này đã quá nhiều rồi, chuyện của ta và ngươi cứ để sau rồi nói đi."
Trong lời này dĩ nhiên đã có ý muốn tránh đi việc này, dường như hiện tại đối với hòa thượng áo đen mà nói quả thật là một lựa chọn không tồi, nhưng hết lần này tới lần khác khi nghe nói vậy, hòa thượng áo đen lại không lộ ra chút may mắn nào, ngược lại y khi đó nhướng mày, trầm giọng nói: “Sau hôm nay, ta còn có ngày mai nữa hay không còn khó nói, ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng ngươi sao?"
Quảng Lâm Quỷ im lặng, nhưng khi đó gã cong ngón tay búng ra, một quang điểm nhỏ bé không thể nhìn thấy bỗng nhiên từ đầu ngón tay gã bay ra, vạch một đường vòng cung với tốc độ nhanh đến kinh người giữa không trung, rơi vào mi tâm hòa thượng áo đen kia, tất cả phát sinh quá mức đột ngột, hòa thượng áo đen kia căn bản không có chút phản ứng nào, đợi khi quang điểm kia nhập vào cơ thể thì y mới hồi phục lại tinh thân. Mà khi quang điểm tiến vào cơ thể, y có thể cảm giác rõ ràng được sinh cơ không còn nhiều lắm trong cơ thể mình lúc này đã trở nên đồi dào với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Hòa thượng áo đen cảm nhận được khí tức của mình biến hóa, hai con ngươi của y ngưng trọng lại, cực kỳ khó hiểu nhìn về phía Quảng Lâm Quỷ. Dựa vào quan hệ giữa hai người bọn hắn, nói là thủy hỏa bất dung cũng không quá đáng, lúc này đối phương không ra tay đánh chó rơi nước thì cũng thôi đi, làm sao còn có thể phân sức sống cho y một phần được?
"Lý Đông Quân, ngươi thật sự cho rằng bố thí như vậy là cảm hóa được ta à?" Nhưng cho dù thế nào, hòa thượng áo đen hiển nhiên không hề có ý định buông bỏ chấp niệm. Y dằn nỗi nghi hoặc trong lòng, lúc đó cau mày, nghiến răng nghiến lợi nói. Sắc mặt Quảng Lâm Quỷ vẫn như thường, gã giơ tay ngoắc bên người hòa thượng áo đen một cái. Khi đó thi thể thiếu nữ mắt tím bên cạnh y bị một lực lượng vô hình thu hút, chậm rãi bay lên.
"Vậy lại thêm tính mạng của nàng? Có thể khiến thí chủ tạm thời buông xuống thù hận?" Quảng Lâm Quỷ lại nói.
"Có ý gì?" Thanh âm hòa thượng áo đen lớn hơn vài phần, trong giọng nói mang theo kinh ngạc cùng một chút chờ mong khó có thể tin.
Trên gương mặt đạm mạc của Quảng Lâm Quỷ hiện lên một nụ cười, nhưng gã còn chưa kịp nói gì, thì một thiếu nữ toàn thân ướt sũng chợt từ phía sau gã đi tới, đứng ở trước mặt hòa thượng áo đen, nói: "Xem ra đáy lòng của ngươi vẫn có thiện niệm đấy, chỉ cần trong lòng có ý niệm này, thiên hạ này sẽ không có người không thể độ được."
Sắc mặt hòa thượng áo đen lập tức phát lạnh, y liếc nhìn nữ tử toàn thân ướt sũng một cái, khinh thường nói: "Chỉ là huyễn tượng mà cũng dám khoác lác độ ta?"
Nếu không phải đối phương dùng thể xác người nọ, hòa thượng áo đen hiện tại xem chừng đã phất tay hủy nữ tử thay mận đổi đào trước mắt này.
"Năm đó phát hiện đạo thần hồn kia ở trong hư không của Thập Vạn Đại Sơn, ta đã nhận ra thế giới này cổ quái, những việc đứa bé đó làm bây giờ càng khiến ta chắc chắn điểm này, bọn họ đều đã chết, nhưng đứa bé kia lại lưu lại hạt giống trong cơ thể bọn họ, dựa vào hạt giống này, gỗ mục chưa hẳn không thể tái sinh cành mới." Nữ tử lại không chút để ý đến lời nói bất kính của hòa thượng, ngược lại tự lẩm bẩm.
Sắc mặt hòa thượng áo đen lại biến ảo, y âm tình bất định nhìn nữ tử kia, qua một hồi lâu mới lại nói: "Ngươi làm sao biết những thứ này? Rốt cuộc ngươi là thứ gì?"
Thiếu nữ kia không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Hòa thượng áo đen hình như nhận ra điều gì đó, y vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy sắc trời chợt tối sâm lại, một vật khổng lồ xuất hiện trên mái vòm. Đó là một hòn đá khổng lồ khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, càng không cách nào thấy rõ. Sau khi hòn đá này xuất hiện, một luồng Yêu khí cuồn cuộn trút xuống phương thiên địa này.
Hòa thượng áo đen biết vật kia chính là Thập Vạn Đại Sơn biến mất sau ngàn năm của nhân thết
"Trong Thập Vạn Đại Sơn có Yêu tộc, bọn hắn ẩn thế đã lâu, nhưng bốn vị Yêu quân vẫn còn lại ba, tuy rằng những năm gần đây bị kẻ bụng dạ khó lường trong Nhân tộc ăn cắp hơn phân nửa khí vận, nhưng số mệnh vẫn rất xa xỉ, đủ để duy trì sinh cơ của thế giới này. Thế giới này còn có cơ hội trở lại, chẳng lẽ thí chủ không nguyện ý cho nàng một cơ hội sao?"
Thanh âm nữ tử vang lên lần nữa, tuy bình tĩnh vô cùng, nhưng trong đó lại cuốn theo ma lực gõ vào trái tim hòa thượng.
Hòa thượng kia lại nhìn về phía nữ tử, gần từng chữ một: "Ngươi thật sự có biện pháp khiến nàng sống lại?"
"Thử một lần là biết. Nữ tử thốt ra bốn chữ, sau đó chuyển mắt nhìn Quảng Lâm Quỷ sau lưng, đối phương khẽ gật đầu, sau đó cúi đầu nặng nề, vào lúc đó thầm tụng kinh Phật.
Mà theo thanh âm như vậy vang lên, từng đạo lực lượng dao động cổ quái từ trong cơ thể hoà thượng tuôn ra, bao phủ thi thể mọi người đã sớm mát lạnh.
Hòa thượng áo đen khẩn trương nhìn thi thể thiếu nữ tím, y chau mày, con ngươi bỗng nhiên phóng to, có một số chuyện khó mà tưởng tượng được xuất hiện ngay trước mặt y vào lúc này. Mà không chỉ có y, khi đó Mười chín, Sở Cừu Ly cũng nhìn về đám thi thể đồng bọn bay lên không, trên mặt bọn họ cũng tràn đầy vẻ kinh hãi.
Chỉ là trong biến cố như vậy không một ai ở đây chú ý tới, vị thiếu niên Đế vương tóc trắng kia cầm hộp gỗ theo Thập Vạn Đại Sơn xuất hiện mà rơi ở nơi này lên, hai mắt ngưng tụ, thân thể hóa thành một luồng sáng đen tuôn về phương hướng Phượng Hoàng kia rời đỉ.