Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 820 - Chương 160: Long Tướng

Chương 160: Long tướng Chương 160: Long tướngChương 160: Long tướng

Thành Kim Lăng, Trường Nhạc cung.

Tấu chương báo họa các nơi ở Trần quốc bay về như mưa tuyết, từng cái từng cái được đưa vào trong cung.

Ngọn núi phía tây sụp xuống, đất đá chảy xuống cuốn sạch bảy thành trấn, ngay cả Trường Vũ quan tưởng là lạch trời cũng bị xẻ làm đôi; Nước sông phía đông chảy ngược, thành trấn bị bao phủ càng là vô số kể, số lượng cụ thể còn chưa thống kê xong; Hơn phân nửa thành trì ở gần núi Đại Uyên phía nam bị phá hủy trong một cơn tuyết lở khổng lồ; mà Bắc cảnh mặc dù không bị phá hủy giống như ba cảnh nội khác. Nhưng Bắc cảnh xưa nay thiếu lương thực, mấy kho lúa trọng yếu bị hủy trong thiên tai lần này, tuy rằng quan phủ đã dốc hết sức tranh đoạt lương thảo, nhưng vẫn có hơn phân nửa lương thảo trong đó bị hủy trong chốc lát, tình huống Bắc cảnh cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Nói tóm lại, trong bảy quận chín mươi sáu thành của Trần quốc không một chỗ nào may mắn thoát khỏi tai họa lần này. Nếu nói thật sự có ai may mắn tránh được tai họa lần này, đại khái chỉ có hơn mười vạn đại quân được cha con Lý Mạt Đỉnh dẫn theo một đường từ tây tiến thẳng đến đất Long châu. Thậm chí ngay khi thiên tai ở thế giới này cũng lâm thời, cha con Lý Mạt Đỉnh cũng vừa vặn đến Lộc Giác Nguyên. Nơi này có chút cổ quái, bên ngoài phát sinh chuyện trời long đất lở tại nơi này lại coi như không có gì, cũng dựa vào nơi này, cha con Lý Mạt Đỉnh cùng với mười vạn đại quân dưới tay mới có thể thoát nạn.

Những thiên tai nhân họa này đương nhiên cũng có thể nói nhìn thấy mà giật mình, đối với mỗi một chỗ mà nói, bách tính gặp đại nạn đều là như thế.

Khi toàn bộ kiếp nạn đều được bày ra ở trên án đài, phơi bày ra trước mặt Phương Tử Ngư thì thiếu nữ này ít nhiều có chút sụp đổ.

Nàng nhìn quan lại từ các nơi chạy tới quỳ lạy dưới khán đài, phần lớn các quan viên mặt mày xám như tro, đau đầu, sau khi xem qua đại khái văn thư một phen, nàng mới vừa nói: "Những thứ này đưa ta làm gì?"

Đây đương nhiên là một chuyện rất không có đạo lý, đêm qua nàng vất vả học xong toàn bộ thư tịch Trân Huyền Cơ giao cho mình, đã chuẩn bị tốt sáng sớm ngày hôm nay tìm được đối phương hoàn thành đánh cuộc với y, như vậy nàng có thể thoát khỏi tình cảnh hiện tại của mình, lấy lại tự do, đi tới Đại Uyên sơn trợ giúp đám người Từ Hàn.

Nhưng sáng sớm hôm nay nàng vốn đã hào hứng bừng bừng đi đến chỗ ở của Trần Huyền Cơ, nhưng đi được một nửa lại một hồi thiên hôn địa ám, lặp đi lặp lại dằn vặt như vậy, trong Trường Nhạc cung cũng hỗn độn một mảnh. Thị vệ thái giám trong cung vội vàng xử lý loạn tượng và cứu chữa những người bị thương. Phương Tử Ngư cũng không thể không tạm thời buông tâm tư tìm kiếm Trần Huyền Cơ, quay người tham dự cứu trợ như vậy, đợi làm xong hết thảy liền đã đến lúc chạng vạng tối, Phương Tử Ngư vốn định đi tìm Trân Huyền Cơ, nhưng ai biết được quan viên từ các nơi chạy tới lại vây quanh nàng, cũng mới có cảnh này.

Phần lớn những quan viên từ khắp nơi chạy tới đều tràn đầy sầu lo, vốn trông mong bệ hạ trong Trường Nhạc cung sẽ vạch cho bọn họ một con đường sáng, nhưng bọn họ lại không ngờ câu trả lời đầu tiên lại là như vậy. Đám sứ thần kia ngươi xem ta ta nhìn ngươi. Ngoài thất vọng còn có chút hoang mang. Nhưng kéo dài mãi cũng không phải biện pháp, nạn dân các nơi vẫn còn chờ viện trợ từ triều đình, cho nên một vị quan viên trong đó sau khi do dự chút ít mới bước ra một bước, nhỏ giọng đáp: "Bẩm nương nương, là đại nhân trong cung nhờ vi thân mang tấu chương đến chỗ nương nương." Phương Tử Ngư nghe vậy lông mày nhíu lại, lập tức hỏi: "Vị đại nhân nào?”

Các quan viên từ các nơi chạy tới lập tức yên lặng, phần lớn bọn họ là quan viên địa phương, chưa từng tới Kim Lăng, cho dù có đến cũng không có ai từng vào cung, bọn họ chỉ biết nhìn trang phục của vị đại nhân chỉ thị đã biết hắn là nhân vật có uy danh trong cung này. Hơn nữa tình huống lúc đó khẩn cấp, nên những quan viên này cũng không nghĩ nhiều liền đáp ứng lời mời vị đại nhân kia, giờ phút này để cho bọn họ nghĩ lại, vị đại nhân kia họ tên gì lại không phải là chuyện bọn họ có thể nói rõ.

Trong lúc nhất thời mọi người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt của Phương Tử Ngư cũng càng thêm hồ nghi, hiển nhiên nàng cũng đã nhận ra trận thiên tai này lan ra rất rộng, không thể so sánh với bất kỳ lần thiên tai nào trước đây. Lúc này mới qua một ngày, quan viên toàn bộ thành trấn xung quanh Kim Lăng vẫn chạy đến như cũ, theo thời gian trôi qua, tấu chương cầu viện của các quận thành chỗ xa xa có thể sẽ càng ngày càng nhiều. Với loại biến cố trọng đại như vậy, theo lý mà nói Trần Huyên Cơ thân là Hoàng đế nên sớm bận rộn như kiến trên chảo nóng, chỉ hận không thể phân thân, ứng phó với rất nhiều chuyện mới đúng, nào có đạo lý để mặc những chuyện này, toàn bộ đều đẩy tới chỗ của nàng?

Trong lòng Hoàng hậu nương nương ở trên đài lúc này tràn đầy nghi hoặc, quan viên khắp nơi dưới đài không biết trả lời như thế nào.

Một vị thái giám bộ dáng trẻ tuổi chợt cúi đầu ngay chỗ cửa, bước ngắn bước dài vội vã đi về phía Phương Tử Ngư.

Hai con ngươi Phương Tử Ngư ngưng lại, nàng nhớ rõ tên thái giám này chính là thái giám đã thêm củi vào trong cung ngày hôm qua, mà những quan viên đang rất lo lắng quỳ lạy dưới đài cũng chấn động trong lòng. Bọn họ đồng thời cũng nhớ rõ tên thái giám này, chính là hắn mệnh lệnh để cho mọi người đưa phong thư các nơi chịu tai họa này đến tẩm cung của Hoàng hậu nương nương.

Mà những quan viên nọ sau khi nghĩ đến điểm này liền muốn trần thuật việc này với Phương Tử Ngư ở trên đài. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, thái giám kia lại giành trước một bước quỳ gối trước người nàng, cao giọng nói: 'Bẩm nương nương, là thân bảo bọn họ mang những tấu chương này đến chỗ nương nương.

Phương Tử Ngư hơi nhướng mày, nhưng lại không tức giận mà hỏi: "Đưa cho ta làm gì? Việc đại sự của quân quốc này nên giao cho bệ hạ mới đúng. Hạng nữ lưu như ta chẳng lẽ còn có thể bao biện làm thay?" Phương Tử Ngư đương nhiên không thích Trân Huyền Cơ, hơn nữa cũng rất không thích biểu lộ ra như vậy. Nhưng giờ phút này dù sao cũng là chuyện lớn liên quan đến sinh tử của Trân quốc, Phương Tử Ngư cũng không muốn làm quá mức trước mặt nhiều quan viên quốc gia này như vậy.

"Bẩm nương nương, ý của bệ hạ học đi đôi với hành mới là cảnh giới tối cao, nếu nương nương xử lý tốt chuyện này, vậy trận đặt cược kia coi như nương nương thắng." Thái giám kia không nhanh không chậm nói.

Những quan viên chờ đợi triều đình hạ chỉ cứu viện đều nghe được những điều này nhưng hiểu đại khái chuyện này dường như muốn giao cho Hoàng hậu nương nương xử lý, bọn họ không khỏi biến sắc. Xuất phát từ bản năng cảm thấy chuyện lớn như vậy rơi vào tay hạng nữ lưu có chút không thích hợp. Thế nhưng Phương Tử Ngư là người trong cuộc khi đó cũng nhíu mày, nàng xem nhiều sách như vậy cũng hiểu ra một đạo lý, Hoàng đế bệ hạ ngồi ở cửa cung nhìn thấy tất nhiên là uy vũ phi phàm, nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng thân là Hoàng đế, nhất cử nhất động thậm chí một quyết định lơ đãng cũng có thể làm cho mấy chục vạn sinh linh lâm vào khổ cực.

Nếu như có thể, nàng cũng không muốn đảm đương chức vị như vậy, đây đối với nàng mà nói cũng không phải là một trải nghiệm tốt. Huống chi thiên tai như thế này, các nơi Trần quốc đều không thoát khỏi, phải điều lương thực, phái nhân thủ ở đâu cũng không phải là chuyện dễ dàng có được, nàng tuyệt đối không muốn cầm trong tay một củ khoai lang nóng bỏng tay như vậy.

Ý niệm như vậy vừa mới nổi lên trong đầu Phương Tử Ngư, nàng còn chưa kịp nói rõ, tên thái giám quỳ gối dưới đài đã lân nữa nói: "Bệ hạ nói, nếu nương nương không đồng ý việc này, vậy ước hẹn đánh cược sẽ hủy."

Phương Tử Ngư lập tức nổi trận lôi đình, nàng vỗ lên bàn trước người, bỗng nhiên đứng lên chỉ vào thái giám kia liền muốn mắng, nhưng lời còn chưa thốt ra đã bị chính nàng cứng rắn trở về, có câu là ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Giờ phút này nàng vốn không có tư cách cò kè mặc cả với Trần Huyền Cơ, nàng cần nắm bắt từng cơ hội, nghĩ tới đây, đôi mắt Phương Tử Ngư trầm xuống, cuối cùng thu hồi ánh mắt trên người gã thái giám kia, lại nhìn lên đống tấu chương chồng chất trên án đài, sau khi hừ lạnh một tiếng bắt đầu xem xét từng cái từng cái một trước mắt mình.

Rất nhiều quan viên dưới đài thấy thế, cũng biết vị Hoàng hậu nương nương lần đầu tiên bọn họ gặp mặt này đã định cục, mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời tiếp nhận an bài hoang đường như vậy.

Phương Tử Ngư bắt đầu lật xem tấu chương, mọi người trong cung lúc đó đều im lặng, chờ nàng đưa ra phương pháp cứu viện họa nạn cho bọn họ. Nhưng theo nàng lật xem, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, trước đó nàng đã có chút chuẩn bị đối với tình hình cảnh nội Trần quốc, nhưng sau khi cẩn thận xem hết những tấu chương này, nàng mới biết được cuối cùng mình vẫn còn quá lạc quan.

Hầu như mỗi một chỗ địa vực của Trần quốc đều chịu đả kích rất lớn, hoặc là cần số lượng lớn nhân thủ chạy tới, hoặc là cần số lượng lương thảo cực lớn cứu tế nạn dân. Nhưng Phương Tử Ngư lại không phải thần tiên, nào có bản lĩnh bỗng dưng biến ra nhiều người hoặc là lương thực như vậy. Nàng cẩn thận tính toán toàn bộ lương thực trong quốc khố một phen, nếu chỉ có thể duy trì toàn bộ Trần quốc trong nửa tháng, muốn vượt qua mùa đông, đợi đến mùa thu thu hoạch sang năm thì cần vận chuyển lương thảo ở khu vực trữ lương thực ở Nam cảnh đến, có lẽ còn có thể chống đỡ được đến lúc đó. Nhưng mấy chỗ trọng trấn sản xuất lương thực ở Nam cảnh giờ phút này đều bị che lấp dưới tuyết lở, nếu muốn rút lương thảo ở chỗ kia ra, cần hao phí cực kỳ sức người tìm được thành trấn bị tuyết lớn vùi lấp, hơn nữa quá trình như vậy cũng tuyệt đối không phải chỉ một thoáng là xong, cũng cần một lượng lớn lương thảo để dân chúng còn sống chống đỡ đến lúc đó.

Phương Tử Ngư vốn tâm địa vốn lương thiện, nàng tuy không thích Trần Huyền Cơ, nhưng cũng biết rõ nếu xử lý việc này không tốt chính là tai hoạ ngập đầu đối với bách tính Trân quốc may mắn còn sống sót. Giờ phút này nàng đang suy tư đi nơi nào tìm được nhiều nhân lực cùng lương thảo như vậy, sớm đã quên đi cái gọi là đánh cuộc rồi.

Đảo mắt đã đến đêm khuya, quan viên chờ Phương Tử Ngư hạ lệnh ở ngoài cửa cung đang gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, mà cách xa hơn, tấu chương do mỗi thành trấn đưa tới cũng một khắc không ngừng được đưa vào trong cung. Các quan viên nghe ngóng tình cảnh lẫn nhau, mặt mũi đều xám như tro tàn, Trần quốc không còn chỗ nào an sinh, tất cả mọi người đều là Bồ tát đất sét qua sông, ai có thể giúp được người khác đây?

Với suy nghĩ như vậy, những quan viên kia cũng không ôm bất kỳ hi vọng nào đối với triều đình.

Mãi đến giờ Tý, cửa Trường Nhạc cung chợt bị người từ phía trong đẩy ra. Rất nhiều quan viên theo bản năng nhìn về phía cửa cung kia, mà tình hình chỗ kia lại làm cho mọi người sửng sốt, chỉ thấy vị Hoàng hậu nương nương vào ban ngày trang điểm tùy ý kia đã đổi lại một bộ cẩm y màu đen. Nàng nghiêm nghị nhìn về phía mọi người, trâm giọng nói: "Quốc khố mở kho cứu trợ thiên tai, các châu huyện có thể dựa theo số người may mắn sống sót báo lên lĩnh bảy ngày lương thảo, các ngươi vất vả một chuyến đến các nơi nhận lương thảo, đi cứu trợ thiên tai đi." Lời này vừa nói ra cũng không khiến đám quan viên cảm thấy may mắn chút nào, bọn họ lần lượt kêu khổ: "Thời gian đã trôi qua bảy ngày rồi, vậy tiếp theo sẽ ra sao?”

Thanh âm như vậy rất nhanh được đại đa số mọi người ở đây đáp ứng, trong lúc nhất thời bên ngoài cửa cung là một mảnh ồn ào.

Thiếu nữ áo đen đứng ở trước cửa cung nhướng mày, lần nữa nói: "Đây là Đế mệnh, nếu chư vị có nghi ngờ có thể gửi tấu chương cho bệ hạ, nếu như không có, vậy hãy lĩnh mệnh đi. Thời hạn bảy ngày, các châu huyện nếu có một người chết đói, sẽ bị luật pháp Trần quốc trừng phạt, bảy ngày sau, lương thảo mà chư vị lo lắng bổn cung sẽ gửi tới cho chư vị!"

Dứt lời, kiếm khí quanh thân thiếu nữ kia chấn động, một thanh trường kiếm hiển hiện dưới chân nàng, chở thân thể của nàng bỏ chạy về phía xa.

Rất nhiều quan viên ở đây nhìn nhau, đều không nghĩ ra vị Hoàng hậu nương nương này rốt cuộc có thể biến ra lương thực gì cho bọn họ ở nơi nào, nhưng cuối cùng cũng không dám cãi lệnh, chỉ có thể mang thái độ bán tín bán nghi đồng loạt rời khỏi Trường Nhạc cung, đi về phía quốc khố Kim Lăng.

Mà bất kể thiếu nữ rời đi hay là những văn võ bá quan ở đây đều không nhìn thấy, theo lời nói vừa rồi của thiếu nữ, các nơi trong cảnh nội Trần quốc có từng đạo khí tức mỏng manh chậm rãi hướng vào trong cơ thể thiếu nữ, dân dần ngưng tụ thành một đạo tướng Thần Long ở sau lưng nàng.
Bình Luận (0)
Comment