Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 821 - Chương 161: Tạo Thân

Chương 161: Tạo Thân Chương 161: Tạo ThânChương 161: Tạo Thân

Bảy ngày sau, lương thảo từ Kim Lăng đưa tới đã bị tiêu hao gần hết, tấu chương của quan viên các nơi liên tục thúc giục lương thảo một phong nối liền một phong đưa tới thành Kim Lăng, nhưng lại không có bất cứ câu trả lời nào mà bọn họ muốn.

Quan viên địa phương hiểu rõ nhất chính là dân tình.

Phàm là có cơm ăn, dân chúng có khổ đến mấy cũng có thể chịu đựng tiếp, mà hôm nay không thể so với ngày thường, thiên tai như thế khó tránh khỏi có người vợ con ly tán, hoặc là thân bằng chết oan uổng. Mỗi ngày quan phủ tiếp tế một ngụm cháo, những bách tính này còn có thể sống qua ngày, nhưng nếu có một ngày quan phủ không thể cấp ra lương thực nữa, trải qua những chuyện vừa rồ, lượng lớn dân chúng gân như chắc chắn sẽ làm ra những việc kinh thế hãi tục.

Cho dù phân phát ra những phần lương thực cuối cùng, những quan viên này nhìn kho lương trống trơn, phần lớn đều trắng đêm khó ngủ.

Bọn họ rất rõ ràng khi sáng sớm hôm sau tiến đến, đám nạn dân đói khát chen chúc chắn cửa quan phủ, nhưng lại được báo không có lương thực phát, đó sẽ là một tràng cảnh khó có thể ngăn chặn.

Nghĩ đến những điều này, những quan viên kia đều không khỏi mưu tính đường lui cho chính mình, thậm chí không thiếu kẻ nhát gan sợ chết đã thu thập hành lý, chuẩn bị kỹ càng những thứ có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Dựa theo quy củ trước đây, giờ Thìn mỗi ngày đều là thời gian phát cháo, nhưng dân chúng chạy nạn bụng đói kêu vang không đến giờ Mão đã vây chặn ở cửa quan phủ, kiễng chân chờ đợi. Những lương thảo mà vị Hoàng hậu nương nương kia nói không tới đúng hạn, nhưng nạn dân vây bên ngoài cửa quan phủ lại càng ngày càng nhiều. Để phòng ngừa đám nạn dân này nhìn ra manh mối, đám quan viên chỉ có thể để cho bếp lò sôi lửa, dùng cái này để lừa gạt những đám người kia, rồi thông báo nấu cháo bị chậm một chút, để cho nạn dân kiên nhẫn chờ đợi.

Mà trên thực tế, sau khi trấn an đám nạn dân này, đại đa số quan viên đều đã bắt đầu kiểm kê hành lý của mình, chuẩn bị từ cửa sau quan phủ lặng yên rời đi.

Thế nhưng cũng đúng lúc này, từng đội xe ngựa chở theo lượng lớn lương thảo chợt tràn vào từng thành trấn, cấp bách đưa vào từng phủ quan viên trong thành. Chư vị quan lại đã chuẩn bị sẵn kim thiền thoát xác, nhìn lương thảo giống như thần binh rơi xuống được đưa vào trong phủ, cả đám trợn tròn mắt, trong hai con ngươi tràn đầy vẻ không thể tin.

Thật ra ngay từ đầu, từ khi bọn họ nhận được bảy ngày lương thảo ở Kim Lăng, đại đa số người trong bọn họ không hề tin tưởng lời nói của Phương Tử Ngư, phần lớn cũng chỉ là ôm tâm lý thử một lần mà thôi, bởi vì bọn họ rất rõ ràng hiện trạng của Trần quốc lúc này, bên trong bốn cảnh Đông Nam Tây Bắc không ai thoát được tai họa lần này. Thậm chí ngay cả hai nước Chu Hạ cũng loạn thành một bầy trong đại nạn. Triều đình không phải Thần tiên, không có khả năng tự nhiên biến ra lương thực. Cũng chính bởi như thế khi có một đống lương thảo xuất hiện trước mắt bọn họ mới khiến những quan viên này kinh hãi như thế. Bọn họ quả thực không nghĩ ra Phương Tử Ngư kiếm được những lương thảo này từ đâu.

Thế nhưng đây cũng không phải là chuyện bọn họ cân lo lắng, nếu lương thảo đã đến, bọn họ cũng không cần chạy trốn, tự nhiên là vội vàng phân phó thủ hạ, đưa những lương thảo này vào trong nồi, nấu ra cháo phân phát. Đồng thời bọn họ lại kiểm kê một phen số lượng lương thảo còn thừa, không nhiều không ít có thể nhịn được thêm bảy ngày.

"Nương nương nói, sau bảy ngày, lương thảo tươi mới sẽ được đưa đến, các vị cũng không cần lo lắng, chỉ cần trấn an, đốc thúc nạn dân chuyện xuân canh thật tốt là được."

Mà những sứ đồ phụ trách áp giải lương thảo đều lưu lại một câu như vậy liền vội vàng rời đi.

Một mệnh lệnh nhìn như lơ đãng, nhưng rơi vào trong tai các quan viên lại thay đổi mùi vị.

Thế nhân luôn luôn như vậy, khi có người ở trong yên lặng cao giọng quát to hắn có thể sáng tạo kỳ tích, mọi người trừ cười nhạo cùng châm chọc sẽ không có bất cứ ý nghĩ nào khác nữa, đại đa số người xem ra, chuyện bọn họ không làm được thì đối phương dựa vào cái gì để có thể thành công? Nhưng sau khi người kia thật sự làm được kỳ tích trong miệng hắn, khi hắn tuyên bố mình còn có thể hoàn thành một kỳ tích kế tiếp lần nữa, chuyện này liền thay đổi.

Kỳ tích sở dĩ là kỳ tích, là chuyện mà người thường không thể làm được.

Mà khi tất cả mọi người cho rằng chuyện làm không được đã bị người ta hoàn thành, vì che giấu nhận thức sai lâm của mình, cho nên mọi người xuất phát từ bản năng sẽ cho rằng đây không phải là phán đoán sai lâm của bọn họ, mà là người hoàn thành chuyện này cũng không phải là người thường.

Hiện tại, Phương Tử Ngư ở trong mắt mọi người đã trở thành một tồn tại mà người bình thường không thể so sánh được.

"Chư vị đợi lâu, cháo hôm nay lập tức sẽ phân phát cho các vị, chư vị cứ yên tâm, Hoàng hậu nương nương đã lên tiếng, triều đình sẽ tiếp tục phát cho chư vị lương thực cứu tai họa cho đến cuối thu" Các quan viên vì trấn an đám người lo lắng vì đã lâu không nhận được cháo, đương nhiên muốn nói một phen để mọi người yên tâm, cháo ngay lập tức bị phát xuống, dân chúng ăn uống no say mang ơn đối với triều đình, tất nhiên đều là tin tưởng không chút nghi ngờ đối với tất cả lời bọn họ nói.

Cộng thêm một số người cố tình hay là vô ý tuyên dương, tin tức phần lương thực này là do Hoàng hậu nương nương tìm được cho dân chúng Trần quốc lập tức nhanh chóng lan truyền đi, chưa đến mấy ngày đã lan rộng khắp nơi. Trong lúc nhất thời, bá tánh Trần quốc luôn mồm cảm ơn vị Hoàng hậu nương nương mà bọn họ xưa nay chưa từng gặp mặt kia, thậm chí đã bắt đầu lan truyền tin tức vị Hoàng hậu nương nương kia là Thiên thân hạ phàm, vì cứu vớt muôn dân mà đến.

Mà sau khi thiên tai như vậy phát sinh, dân chúng chịu nạn không chỉ có một nhà Trần quốc.

Hai nước Chu Hạ cũng lâm vào quẫn cảnh như vậy, chỉ là Đại Chu, hoặc có thể gọi là Đại Sở đã là quần long vô thủ loạn làm một đoàn, bách tính bị Thánh dược khống chế theo Quỷ Bồ Đề chết đi mà hoàn toàn mất đi tác dụng. Mà tin tức bên trong cảnh nội Trân quốc còn có cháo loãng do triêu đình phát ra cũng rất nhanh truyền đến cảnh nội Đại Chu, tin tức như vậy mang đến hy vọng cho dân chúng Đại Chu đang mê mang một đường, vì thế dân chúng tị nạn bắt đầu mang theo rất nhiều lương thực còn sót lại xuất phát đi về phía Trần quốc, thậm chí ngay cả Man tộc ở Nam Hoang xa xôi cũng nhận được loại tin tức như vậy, từ trước tới nay lần đầu tiên cả tộc di chuyển về phía Trung Nguyên.

Về phía Đại Hạ, tuy rằng triều đình vẫn còn, nhưng bởi vì thiên tai lần này phát sinh quá mức đột ngột, bên trong cảnh nội cũng tử thương thảm trọng, hơn nữa mấy chỗ trọng quân gác thủ bị tai họa nghiêm trọng nhất, đại đa số binh lính đều chết bất đắc kỳ tử trong trận thiên tai kia, triều đình Đại Hạ mặc dù có ý sai phái nhân thủ trấn áp tai họa các nơi, nhưng lại bởi vì tử thương quá nhiều, khiến cho toàn bộ triều đình Đại Hạ đều lâm vào khốn cảnh trong khoảng thời gian ngắn.

Còn dân chúng cũng không có tâm tư đợi triêu đình phục hồi sức lực, cả gan bắt đầu tụ tập gây loạn, cướp đoạt tài vật. Mà người nhát gan thì giống như bách tính Đại Chu tụ tập cùng một chỗ bắt đầu hành trình đông tiến vào Trần quốc.

Trên thực tế, khốn cảnh mà Trần quốc phải đối mặt không kém Đại Hạ bao nhiêu, bất kể là lương thảo hay là nhân thủ cũng đều như vậy. Nhưng Phương Tử Ngư nhiều hơn một chút so với những người cầm quyền Đại Hạ không phải là mưu lược hoặc là những thủ đoạn cao thâm gì khác, mà chỉ cần một chút vận may chính nàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi xem xong những tấu chương, Phương Tử Ngư cũng từng rơi vào khốn cảnh, khắp nơi trong Trần quốc đều là một mớ hỗn độn, nàng không tìm thấy điểm nào tiện tay có thể giải quyết phiền toái trước mắt. Nàng cẩn thận suy nghĩ qua nội dung mỗi một cuốn sách Trần Huyền Cơ từng để nàng đọc, đều không có bất cứ phương pháp giải đề nào.

Nhưng may mắn của nàng cũng nằm ở sách của Trần Huyền Cơ, mặc dù trong đó không dạy cho nàng bất cứ biện pháp gì, nhưng thiếu mất một biện pháp để phá cục, đó là Lộc Giác Nguyên.

Ban đầu Lộc Giác Nguyên là một địa điểm thần kỳ, nó thuộc về vùng đất giao giới của ba nước Hạ Chu Trân, nhưng lại không có bất kỳ ai nhòm ngó, nó là thông đạo nối liền ba nước, đồng thời cũng là một phương không có chủ.

Nguyên do của nó cũng có hai điểm.

Thứ nhất, Lộc Giác Nguyên vốn là một hoang nguyên cực kỳ tương tự với Nam Hoang, nhân lực vật lực tiêu hao để chiếm lĩnh nơi đây cùng hồi báo nhận được hiển nhiên không đáng kể. Thứ hai, dải đất trung tâm Lộc Giác Nguyên có một ngọn núi hiểm trở đứng sừng sững, kỳ danh kỳ quái, mà trên đỉnh núi này cũng có một tòa học cung được xưng là đệ nhất thiên hạ - Thái Âm cung.

Xuất phát từ quan hệ lợi ích trước đó cũng tốt, xuất phát từ kính trọng vị Vô Thượng chân nhân kia cũng được. Sau khi cân nhắc lợi hại, Lộc Giác Nguyên biến thành nơi vô chủ dưới sự ăn ý của ba nước.

Mà khi thiên tai kia lâm thế, cha con Lý Mạt Đỉnh trong lòng tràn đầy khôi phục quốc thổ đang dẫn mười vạn binh mã từ Trân quốc mượn đường đến Lộc Giác Nguyên, núi sụp đất lở, nhật nguyệt ảm đạm, sống lớn chảy ngược, tai kiếp như vậy không ngừng thu gặt tính mạng ở các nơi, nhưng Lộc Giác Nguyên này lại không tổn hao lông tóc, thậm chí cho đến khi Phương Tử Ngư một nắng hai sương đuổi theo nhóm nhân mã này, cha con Lý Mạt Đỉnh vẫn hoàn toàn không biết gì cả đối với tai hoạ phát sinh một sớm một chiều ở ba nước Hạ Chu Trần.

Sau khi Phương Tử Ngư và hai cha con họ Lý thương lượng mặc dù không coi là hòa hợp, nhưng cuối cùng mười vạn binh sĩ vẫn là binh mã Trần quốc của đối phương, được đối phương cấp cho tám ngàn nhân mã cùng một chút lương thảo thì cha con Lý Mạt Đỉnh mới mang theo nhân thủ gấp rút ngựa không dừng vó chạy về Đại Hạ.

Mặc dù nhân thủ của hai người bị suy yếu trên diện rộng, nhưng trên thực tế nơi bị Sâm La điện chiếm cứ bao gồm cả ba châu Long châu vẫn ốc còn không mang nổi mình ốc, tám ngàn đại quân tinh nhuệ an toàn qua trận đại họa này đủ để khiến hai cha con hoàn thành tâm nguyện thu hồi cố thổ, mà sau đó, khảo nghiệm càng lớn hơn vẫn đang chờ bọn họ.

Bên kia đạt được chín vạn binh lính tinh nhuệ, Phương Tử Ngư rất nhanh liền bắt đầu kế hoạch của nàng. Đầu tiên phân phát đại quân mang theo số lượng lương thảo khổng lồ đến các thành trấn, đương nhiên chỉ là bù đắp trong thời khắc khẩn yếu này mà thôi. Nhưng đủ để nàng có thời gian làm ra hành động tiếp theo. Sau đó nàng chia đại quân làm hai nhóm, trong đó bảy vạn người theo nàng đi đến Nam cảnh, chạy tới nơi có mấy cái trọng trấn đóng quân bị tuyết rơi dày đặc che lấp, bắt đầu công việc đào bới ngày đêm không ngừng, cố gắng tìm kiếm lương thảo chưa bị hư hỏng. Trân quốc mấy chục năm qua coi như mưa thuận gió hoà, đất đai ở Nam cảnh phì nhiêu, sản lượng lương thực cực lớn, lương thảo tích trữ nhiều năm như vậy càng là một con số không thể đo lường, nếu có thể tìm được bảy tám phần mười trong đó, liền đủ để chèo chống bách tính Trân quốc vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, mà hơn hai vạn sĩ tốt còn lại thì lại bị nàng phái đi về biên quan phía nam xa hơn —— Thiên Sơn quan. Căn cứ theo tin tức được nhận được, trước khi thiên tai phát sinh, Sâm La điện đã dẫn đại quân một đường lên bắc, tập trung bên dưới chân núi Đại Uyên, cho nên trong Thiên Sơn quan cũng chắc chắn có một lượng lương thảo cực lớn được tích trữ. Nếu có thể tìm thấy lương thực ở chỗ đó, không thể nghi ngờ sẽ có tác dụng càng lớn đối với thế cục của Trân quốc. Cho dù không tìm được lương thảo nàng muốn trong mấy phế tích ở Nam cảnh này, có lương thực trong Thiên Sơn quan cũng có thể trợ giúp Trân quốc độ qua cửa ải này.

Đương nhiên Phương Tử Ngư cũng không quên ước nguyện ban đầu của nàng, cũng đã từng phái người đi Đại Uyên sơn tìm kiếm tung tích đám người Từ Hàn, muốn biết đám người lúc này rút cuộc là như thế nào. Nhưng binh lính được phái đi lại chỉ mang về tin tức núi Đại Uyên đã nghiêng đổ, khó tìm được dấu vết của người. Phương Tử Ngư rất nhanh liền liên tưởng đến thời gian thiên tai kia cùng tin tức lúc Sâm La điện vây công núi Đại Uyên cực kỳ ăn khớp, bởi vậy không khỏi thâm đoán, trận thiên tai này có phải là liên quan đến trận đại chiến của Đại Uyên sơn hay không.

Nhưng kết quả cuối cùng ra sao?

Là đám người Từ Hàn thắng? Vậy bọn họ đang ở đâu?

Là Sâm La điện thắng ư? Vì sao tổ chức Sâm La điện đều tan thành mây khói? Đại quân ồ ạt chạy đi đâu rồi?

Chẳng lẽ lưỡng bại câu thương, đều là chết ở Đại Uyên sơn?

Đứng ở di tích bị tuyết phủ kín ở phía Nam, Phương Tử Ngư lo lắng nhíu mày.

Nhưng rất nhanh binh lính chạy tới cắt ngang suy nghĩ của nàng, đám sĩ tốt kia mang đến hai tin tức, một tốt và một xấu.

Bên phía Thiên Sơn quan truyền đến tin tức, rất nhiều lương thảo trong quan tuy rằng bị đám nạn dân cướp đoạt một chút, nhưng số lượng còn lại vẫn khổng lồ như cũ. Binh lính tiến về bắt đầu chở những lương thảo này lên xe, ít ngày nữa sẽ đưa về Trần quốc, mà bên phía đội ngũ phụ trách đào móc phế tích cũng bắt đầu tìm kiếm những kho lúa kia, rất nhiều lương thảo cũng bị đào ra. Chỉ có một tin tức khiến người ta lo lắng chính là tin tức trong cảnh nội Trần quốc vẫn còn thừa lương thực cũng bị dân chúng hai nước Hạ Chu biết được, rất nhiêu dân thường bắt đầu tràn vào cảnh nội nước này, gây rối loạn, chuyện cướp đoạt xảy ra, nếu không xử lý những lưu dân này rất có thể Trần quốc mới an ổn sẽ dấy lên bạo loạn lần nữa.

Phương Tử Ngư nghe nói lời ấy không thể không thu hồi lại suy nghĩ đang quấy rây mình, Trân Huyên Cơ không rõ tung tích, Phương Tử Ngư đã mấy lần phái người vào cung giục y ra mặt, nhưng đều là không có tin tức gì, nàng lại không đành lòng nhìn đám lưu dân tính bằng đơn vị hàng nghìn tự sinh tự diệt như vậy.

"Ai" Nghĩ đến đây nàng bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhìn về phía binh lính chờ mình truyền đạt mệnh lệnh kia nói: "Đều là người đáng thương, để các châu huyện mở thành ghi những lưu dân này vào sổ sách đi, từ nay về sau phát cháo đối xử bình đẳng."

Tuyết cũng không vì trận thiên tai này kết thúc mà dừng lại, ngược lại có vài phần tư thế lửa cháy đổ thêm dầu. ...

Trong vùng tuyết, một người trẻ tuổi tóc bạc cõng một hộp gỗ, đỡ một thiếu niên đã lâm vào hôn mê ngập trong đống tuyết.

Dường như y đã rời đi rất lâu, khí tức cũng có chút hỗn loạn.

Chợt y như cảm ứng được gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, một đạo thần quang hiện lên trong mắt, y nhìn thấy trong thiên địa có khí cơ nào đó bắt đầu khởi động, che trời lấp đất ở hướng Đông.

Những khí cơ hỗn loạn ở phía chân trời dần dân ngưng tụ thành một đạo Long tướng vô cùng trang nghiêm ở trên mái vòm phía Đông, mà khác với Long tướng do Đế vương tạo thành, khí tức đạo Long tướng kia càng thêm uy nghiêm, mang theo một loại khí thế cường đại không cho phép xâm phạm.

Nam nhân tóc trắng nhìn Long tướng kia, mỉm cười.

Sau đó y lại quay đầu nhìn một chút thiếu niên được mình đỡ, lẩm bẩm nói.

"Bọn họ là Thần, người không đánh lại Thần."

"Nhưng không sao, chúng ta có thể tạo ra một vị Thần cho mình."

Dứt lời, nam nhân kia lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi đó có một ngọn núi nguy nga sừng sững như một thanh kiếm sắc bén dựng đứng giữa trời đất.

Nam nhân nhìn chằm chằm nơi đó, bước chân dừng lại lân nữa bước ra, lưu lại trong đống tuyết từng dãy dấu chân một sâu một cạn.
Bình Luận (0)
Comment