Chương 162: Bí mật mới (1)
Chương 162: Bí mật mới (1)Chương 162: Bí mật mới (1)
Vận mệnh là một thứ khiến người ta không thể đoán được.
Đối với sinh linh sống ở kiếp này mà nói, vận mệnh vô thường ở đại đa số thời điểm đều là thứ đã khiến bọn họ tuyệt vọng.
Khi hòa thượng còn rất trẻ, gã thường xuyên suy nghĩ một vấn đề, rốt cuộc là ai đang nắm lấy vận mệnh?
Gã rất trẻ tuổi, bởi vậy đều sẽ có rất nhiều tự hỏi đối với rất nhiều chuyện trên đời. Gã lật xem sách sử, kiến thức qua loạn thế hai trăm năm trước. Tuy lúc ấy vương triều Đại Sở dựa vào phương pháp Long Xà song sinh thành công kéo dài tính mạng, nhưng tràng loạn thế đó vẫn khiến cho sinh linh thế gian phải chịu một phen trắc trở.
Hòa thượng tuy tuổi còn trẻ, nhưng thiên phú xuất chúng khiến gã rất nhanh trổ hết tài năng trong Long Ẩn tự, được trưởng bối trong tự coi trọng. Bởi vậy gã có thể đọc được càng ngày càng nhiều điển tịch và ghi chép, mà nội dung cũng ngày càng thêm bí mật.
Dần dần gã phát hiện ra bất kể triều Đại Sở hai trăm năm trước, hay là triều Đại Ly xa xưa hơn, cũng có thể là triều đại xa xôi không ai biết đến, thế gian náo loạn, các triêu đại thay đổi tựa như đều có nguồn gốc vạn biến không rời - thủy chung có quan hệ mật thiết với khí vận tụ tán.
Chuyện này dường như cũng không có gì không đúng, dù sao người cầm quyền thất đức, Long khí tìm người có đức tụ tập, cứ như thế lặp đi lặp lại, vừa rồi có thể khiến thiện ác trên thế gian tự có báo đáp, cũng mới có thể cứu bách tính trong nước lửa. Hòa thượng từ nhỏ đã trốn trong chùa không ra cửa, tu hành Phật pháp, mặc dù trong lòng tồn tại chân nguyện to lớn của chúng sinh, nhưng cũng không phải hạng người cổ hủ, gã biết một triều đại mục nát suy bại mặc dù không tránh khỏi mang đến cho sinh linh khổ cực cực lớn, nhưng đau đớn lúc này mới có thể nghênh đón lấy tân sinh phá rồi lại dựng.
Cũng giống như cây cỏ khô héo, bốn mùa thay thế, mọi thứ đều là quá trình cần thiết cho Thiên đạo Luân hồi.
Nhưng...
Hòa thượng không phải hạng người cổ hủ, nhưng cũng không phải như bậc tiền bối của Long Ẩn tự, chỉ ngồi trong chùa tụng kinh niệm Phật, thở dài một tiếng chúng sinh đều khổ, sau đó sống chết mặc bay không còn lời nói tiếp theo nữa.
Gã từ nhỏ đã đắm chìm vào Phật hiệu muốn làm gì đó vì thương sinh, cho nên sau khi tiếp nhận vị trí chủ trì Long Ẩn tự, vị Thánh tăng trẻ tuổi nhất từ trước tới nay này một mình đi tới Trường An, gã muốn giảng pháp cho Đế vương.
Đây là một suy luận rất đơn giản.
Đế vương thất đức thì mới có khí vận tụ tán, mà có khí vận tụ tán thì mới có nổi dậy, mới có thiên hạ loạn thế.
Chỉ cần Đế vương vẫn luôn có đức hạnh đủ cao thì Long khí sẽ vẫn tụ tập trong nhà của Đế vương, loạn thế không nổi lên, thiên hạ cũng sẽ tiếp tục hưng thịnh.
Ý tưởng như vậy ít nhiều có vẻ hão huyền, hoà thượng đương nhiên cũng hiểu rõ điểm này, gã cũng không hy vọng xa vời có thể dựa vào sức một mình bảo hộ thế giới này, để cho nó tiếp tục phát triển theo dự tính của mình, nhưng lúc gã còn sống, chung quy vẫn phải cố gắng hết khả năng làm chút gì đó.
Đế vương triều Sở lúc ấy tên là Phương Thừa Thiên, niên hiệu Vạn Trấn. Tin tức Thánh tăng của Long Ẩn tự muốn tới thành Trường An rất nhanh đã lan truyền khắp bách tính, về vị thiếu niên Thánh tăng xưa nay liền có tiếng tăm Phật Đà ở nhân gian này, bách tính bình thường đại khái ôm tâm tình vừa kính sợ lại vừa tò mò.
Mà sau khi hòa thượng trẻ tuổi thật sự đến thành Trường An, Hoàng đế Vạn Trấn đã sống hơn năm mươi tuổi còn đích thân đến cửa thành, mở ra nghỉ thức long trọng nghênh đón đối phương.
Điều này làm cho hòa thượng rất là vui mừng —— Đương nhiên, bất kể tâm tính hay là tu vi, gã đều có thể được xưng tụng là Thánh tăng danh xứng với thực, trong mắt hòa thượng, Đế vương cũng tốt, bách tính cũng được, kỳ thật cũng không có khác nhau quá lớn, về phần nghi thức long trọng đến mức tận cùng kia thì trong lòng gã cũng không hề để tâm.
Nguyên nhân khiến gã vui mừng là vì khi đó Hoàng đế Vạn Trấn đã biểu hiện ra cách đối xử lễ ngộ với Phật học, nếu giờ phút này thứ đối phương thể hiện ra không phải chỉ là màn kịch đùa giốỡn, mục đích chuyến đi này của hòa thượng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.
Đương nhiên không thể không nói, cũng trong nghi thức hoan nghênh long trọng bình thường này, hòa thượng nhìn thấy một cô gái, nàng tên là Phương Khuynh Thanh, cũng là con gái được Hoàng đế Vạn Trấn yêu thương nhất.
Hoàng đế Vạn Trấn cũng không phải là người ưa thích lá mặt lá trái. Sau khi đón hòa thượng vào thành Trường An, y cũng ủng hộ mạnh mẽ những hoạt động giảng pháp mà hòa thượng muốn triển khai trong thành, mà bản thân cũng thường mời hòa thượng đến trong cung giảng giải Phật pháp cho đám Hoàng tử Công chúa, chính y cũng thường xuyên lắng nghe.
Ngày tháng như vậy trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là năm mùa xuân thu.
Trong quá trình này hòa thượng cũng quen thuộc với đám Hoàng tử Công chúa kia, nhất là Thái tử Phương Hữu Minh và vị công chúa nọ.
Năm năm, gã dốc hết vốn liếng truyên thụ cảm ngộ của mình đối với Phật pháp, các Hoàng tử, Công chúa đều học rất nhanh, nhất là đám Thái tử Phương Hữu Minh trạch tâm nhân hậu, hòa thượng nghĩ nếu như ngày sau Thái tử đăng cơ, thiên hạ này sẽ lại thịnh thế.
Hòa thượng cảm thấy vô cùng vui mừng đối với tất cả những gì mình làm, nhưng thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn. Năm năm sau, gã vẫn cần trở lại Long Ẩn tự ở phương bắc, chủ trì đại cục.
Mấy năm đó, niên cảnh Đại Sở cũng không tốt, thi thoảng các nơi sẽ có nạn tuyết tai, nhưng triều đình miễn cưỡng vận chuyển dưới sự điều hành của Vạn Trấn đế, dân chúng các nơi sống mặc dù khổ một chút, nhưng cũng không đến mức chết đói ven đường.
Vạn Trấn đế bận rộn tới sứt đầu mẻ trán, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, nam nhân trung niên từng anh tư bừng bừng phấn chấn kia ở dưới sự quan sát của hòa thượng trở nên tóc bạc đầy đầu, nhưng cho dù như thế vào một buổi tối trước khi hòa thượng rời đi, Vạn Trấn đế vẫn dành chút thời gian tổ chức một bữa tiệc rượu tiễn biệt.
Ly biệt trên cõi đời này vẫn luôn là chuyện làm cho người ta ưu tư.
Tuy đêm đó khách chủ tận hoan, cũng có chúc phúc lâm biệt, nhưng khi hòa thượng đi ra khỏi cung, sau cửa cung vang lên tiếng vó ngựa dồn dập vẫn làm cho trong lòng gã vốn như mặt hồ phẳng lặng nổi lên những gợn sóng, nhưng vẫn thực sự tồn tại.
Vị công chúa khóc lóc đến lê hoa đái vũ kia cẩn thận kéo góc áo hòa thượng, hỏi: "Đông Quân ca ca, có thể không đi không?"
Trong nháy mắt, trong lòng hòa thượng đã có một tia chần chờ, điều này đối với người chủ trì Long Ẩn tự vốn đã tu luyện tâm tính trứ danh mà nói, bản thân chính là một chuyện cực kỳ bất bình thường. Hòa thượng đè xuống do dự trong lòng, dùng hết khả năng nhẹ nhàng từ chối lời lẽ giữ lại ôn hòa của thiếu nữ trước mắt, còn khi gã từ biệt thiếu nữ này, trở lại nơi ở của mình, điều khiến gã không ngờ tới chính là vị Hoàng đế Vạn Trấn kia vậy mà đã ở trong nhà gã, chờ đợi gã đến.
Đương nhiên là chuyện rất kỳ quái, dù sao cách đây một canh giờ, hòa thượng vừa mới từ biệt vị Hoàng đế này trong yến hội, nhưng hòa thượng cũng không hỏi nhiều, mà chỉ hơi kinh ngạc, sau đó liền cung kính châm đầy nước trà thay vị Hoàng đế trông có vẻ lớn tuổi hơn không ít so với lúc bình thường này, cuối cùng ngồi ở đối diện.
Kết quả là một hồi thay đổi cuộc đời hòa thượng, cũng thay đổi cả thế giới này phát sinh. ...
"Thánh tăng, đã bái kiến Khuynh Thanh chưa?" Sau khi híp mắt đánh giá hòa thượng một phen, y bưng chén nước trà mà đối phương rót cho mình lên hỏi.
Bóng đêm đã khuya, trong phòng vẫn chưa thắp lên ánh nến, ở bên trong một mảnh đen kịt như vậy, hòa thượng giương mắt nhìn Đế vương kia một cái, lại cúi đầu, thành thật đáp: "Bái kiến."
"Trãm chuẩn bị giao Khuynh Thanh cho Thánh tăng, Thánh tăng có đồng ý hay không?" Mà ngay sau đó, vị Đế vương kia nói ra một câu mà ngay cả gã nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hòa thượng đang cầm chén muốn uống một ngụm nước trà, cánh tay khẽ run lên, nước trà rơi ra, ướt đẫm ống tay áo của gã.
"Bệ hạ nói vậy là có ý gì?” Nhưng rất nhanh, hòa thượng đã áp chế một chút tâm tình nảy sinh trong lòng, lúc đó bèn cúi đầu nói.
Khi đó vị đế vương tóc trắng xoá kia đứng lên, y dường như không phát hiện được vẻ khác thường của hòa thượng, hoặc có vẻ cố ý làm như không thấy: "Thánh tăng cho rằng thiên hạ Đại Sở này thế nào? Trẫm như thế nào? Khuynh Thanh ra sao?"
Hòa thượng lúc này mới thật sự tỉnh lại từ bên trong câu nói xằng bậy của vị Hoàng đế bệ hạ lúc trước. Gã trâm mặt xuống, rồi mới mở miệng nói: "Tuy hiện nay Đại Sở không coi là quốc thái dân an, nhưng trong đó có rất nhiều kiếp nạn đều là thiên tai mà không phải nhân họa. Bệ hạ chăm lo việc nước, ái dân có thừa, đợi đến khi thiên tai qua đi, chờ mấy năm nghỉ ngơi lấy lại sức, chưa hẳn không thể tái hiện thịnh thế của Đại Sở năm đó. Về phần công chúa điện hạ..."
Nói đến chỗ này hòa thượng rõ ràng dừng lại một chút, nhưng rất nhanh gã lại nói: "Công chúa điện hạ tâm thiện lương, ngồi trên cao lại được lòng dân, quyền quý mà quan tâm dân chúng đói lạnh, đúng là hiếm có, thêm thiên tư thông minh, thành tựu ngày sau tất nhiên là không thể đo lường."
Khi hòa thượng nói những lời này, gã có thể cảm giác rõ ràng được nam nhân ngồi ở đối diện đang đưa ánh mắt nhìn chòng chọc vào mình, tựa như đang cân nhắc mọi chuyện mà gã nói có phải là xuất phát từ chân tâm hay không.
"Nếu ái khanh cảm thấy Khuynh Thanh tốt như vậy, vì sao không đáp ứng yêu cầu của trẫm?”
Hòa thượng lại cúi đầu, vị Đế vương đối diện với giọng điệu hùng hổ dọa người kia cuối cùng lại khiến cho hòa thượng không đến ba mươi tuổi có chút chống đỡ không nổi.
"Bệ hạ nói đùa, bần tăng đã sớm quy y cửa Phật, công chúa lại là thân thể ngàn vàng, Phượng rơi tổ quạ há không phải làm trò cười cho người khác?"
Hòa thượng nói xong lời này, tự cảm thấy cỗ sóng lớn vừa rồi bị gã đè xuống lại nổi lên, mà trong lúc nói chuyện, gã rõ ràng có cảm giác được một cỗ thanh âm rung động kỳ dị.
Còn vị Đế vương ngồi đối diện gã nghe được lời ấy nhưng lại chưa lộ ra nửa phần bất mãn hoặc tức giận, ngược lại lông mày nhíu lại có chút hứng thú quay đầu về phía gã, sau đó khóe miệng vị Đế vương kia nhếch lên một nụ cười ý vị thâm trường nói: "Thánh tăng suy nghĩ nhiều rồi, trẫm chỉ nói là giao nữ nhi cho Thánh tăng chiếu cố, tu hành Phật pháp mà thôi."
Hòa thượng chấn động thân thể, gã ngẩng đầu nhìn về phía vị Đế vương kia, lập tức đối diện với ánh mắt đầy trêu tức của đối phương. Đổi lại là người khác có thể lúc này sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng hòa thượng lại không hề, gã biết ai cũng có tâm tư, là trong lòng gã loạn mới khiến tâm thần loạn, cho nên mới nói với vị nam nhân trước mắt này như thế.
Sau khi hiểu được đạo lý này, hòa thượng nhanh chóng đã khôi phục lại, sắc mặt bình tĩnh rút cuộc cũng có dũng khí đối mặt với Đế vương, gã nói: "Là do bần tăng hiểu nhầm, nhưng công chúa điện hạ dù sao cũng là thân thể ngàn vàng, vị trí Long Ẩn tự ta vốn hẻo lánh, lại là nơi khổ tu, chắc hẳn công chúa cũng không thích, mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh."
Vị Đế vương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hòa thượng kia lúc đó thu hồi ánh mắt của mình, y quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ bóng đêm bao phủ, chợt thở dài: "Thánh tăng hiểu lầm rồi, trẫm đang cầu xin chứ không phải đang ra lệnh cho khanh."
Lời này cực kỳ ngoài dự liệu của hòa thượng, gã không chỉ nhíu mày, hoang mang hỏi: "Bệ hạ nói vậy là sao?"
Khoảnh khắc đó ánh mắt của vị Đế vương kia chợt ảm đạm vài phần, khuôn mặt vốn đã không còn trẻ tuổi trong tích tắc kia cũng già đi rất nhiều. Y cúi đầu nói: "Thánh tăng nói Đại Sở ta chịu chính là thiên tai mà không phải là nhân họa, thiên tai cuối cùng cũng có lúc không còn, Đại Sở ta cũng sẽ có một ngày thịnh thế, Thánh tăng nói rất hay, cũng rất có đạo lý, nhưng đáng tiếc là Thánh tăng nói sai rồi."
"Kể từ thời phụ hoàng của trẫm, khí vận của Đại Sở đã càng ngày càng yếu. Phụ hoàng chăm lo việc nước, muốn thay đổi cảnh ngộ này. Nhưng tốc độ Long khí tản đi thủy chung chưa từng thay đổi. Sau khi trâm kế vị lại càng cẩn thận, mỗi ngày đều cần cù chăm chỉ. Nhưng bất kể ta làm như thế nào, thiên tai vẫn không ngừng, khí vận của Đại Sở vẫn ngày càng lụn bại."
"Thánh tăng từng giảng, thiên tử thất đức chính là nguyên nhân khí vận ly tán, nên người có đức xuất thế, trọng chưởng thiên hạ, nhưng trên thực tế từ nơi sâu xa đã xuất hiện định số, trời muốn vong Sở, cho dù tiền bối hai trăm năm trước có tính toán tường tận thì khí vận vẫn không bù nổi số trời này."
Lần đầu tiên trong đời hòa thượng trẻ tuổi nghe nói đến những lời như vậy, gã không hoài nghi quá nhiều, bởi vì gã biết nam nhân trước mắt nhất định là người hy vọng Đại Sở có thể thiên thu vạn thế trên đời này, y không có lý do gì để lừa gạt gã. Nhưng gã vẫn giữ lại nghi vấn của chính mình đối với lời nói của đối phương. Thế nhưng nói không ra là xuất phát từ suy tính như thế nào, cuối cùng gã vẫn đáp ứng thỉnh cầu của vị Đế vương trước mặt - cũng chính là thỉnh cầu của kẻ làm cha.
Hòa thượng lòng đầy tâm sự về tới Long Ẩn tự, thiếu nữ đồng hành cùng gã lại vẻ mặt thẹn thùng và chờ mong.
Những ngày tháng ở Long Ẩn tự, thiếu nữ luôn dùng cách giả bộ như vậy để tiếp cận hòa thượng, mặc dù hòa thượng cố giữ khoảng cách nhưng thiếu nữ kia lại như không nhận ra vẻ cự tuyệt của đối phương, ngày ngày vẫn tới đây quấy rầy.
Thời gian lâu dần, hòa thượng cũng quen với cách làm của nàng.
Lại có mấy mùa xuân thu trôi qua, ngay khi hòa thượng và thiếu nữ đều cho rằng ngày tháng như vậy sẽ tiếp tục kéo dài. Tin tức Vạn Trấn đế băng hà chợt bị sứ thần thúc ngựa ngày đêm không nghỉ đưa đến Long Ẩn tự, ngày đó thiếu nữ kia lại khóc như lê hoa đái vũ. Nàng chỉ có thể vội vàng cáo biệt hòa thượng, bước lên xe ngựa của mình chạy về Trường An. Ngày thứ hai, hòa thượng không bị thiếu nữ quấy rầy ngược lại không cách nào đả tọa thanh tu như thường ngày, gã thủy chung cảm thấy thiếu mất thứ gì đó.
Vì vậy gã leo lên đỉnh Long Ẩn sơn, nhìn ra xa về phía nam.
Gã nhìn thấy một con Thương Long dần dần già nua chết đi, kêu rên ầm ï trong tâng mây, vô số Long khí nhanh chóng tán đi quanh thân nó, tuôn tới các nơi trong thiên địa.
Đó là quốc vận Đại Sở, đã sắp sửa phải chết.
Đây là một chuyện rất không có đạo lý, Vạn Trấn đế mặc dù chăm việc nước, yêu thương dân, mặc dù rất hiểu giữ gìn cái đã có, nhưng lại không thể phát huy được bản thân mình. Còn Phương Hữu Minh kế vị lại khác, đứa bé kia, hòa thượng đã nhìn thấy, cũng đã dạy rồi.
Lẽ ra hắn phải có năng lực kế thừa thiên hạ Đại Sở này, cũng có năng lực mang theo thiên hạ Đại Sở đi vê phía hưng thịnh.
Vậy vì sao Long tướng trên bầu trời vẫn không ngừng tản đi?
Hòa thượng nghĩ tới lời mà Vạn Trấn đế đã từng nói với mình ngày đó, lông mày càng nhíu chặt, mà một ý nghĩ cũng lập tức hiện ra trong đầu gã.