Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 823 - Chương 163: Bí Mật Mới (2)

Chương 163: Bí mật mới (2) Chương 163: Bí mật mới (2)Chương 163: Bí mật mới (2)

Hòa thượng trẻ tuổi ngay lúc đó gác lại rất nhiều công việc ở Long Ẩn tự một lần nữa, sau đó lại khởi hành đi đến Trường An.

Đoạn đường này, gã đi chậm hơn không ít so với trước kia.

Tin tức tân đế đăng cơ đã sớm truyền tới, mà thiên tai cũng theo tân đế đăng cơ mà càng ngày càng lan rộng. Nhân lực trước bên trong tối tăm do ý trời lộ ra trở nên vô lực đến cực hạn.

Vương triều Đại Sở cả đời Vạn Trấn đế thật cẩn thận duy trì chỉ trong một tháng ngắn ngủi này bỗng nhiên có cảnh tượng trời đất sụp đổ. Hòa thượng cứ đi mãi, dọc đường cũng dành thời gian giúp những nạn dân mà gã có thể trợ giúp.

Ba tháng sau gã liền đến Lộc Giác Nguyên, mà chính trong thời gian ba tháng này ngắn ngủi, phản quân các nơi nổi lên bốn phía, bách tính càng lầm than trong chiến loạn như vậy, có thể thấy được người đói khát được hòa thượng cứu trợ lại thua xa thương vong một cuộc chiến loạn nho nhỏ mang đến. Một cỗ cảm giác vô lực tràn ngập não trong đầu gã, tín niệm của gã vào lúc này lần đầu tiên sinh ra dao động.

Gã nhớ lại những lời Vạn Trấn đế đã nói với mình lúc rời khỏi Trường An.

Trời muốn diệt Sở.

Nhưng những gian nan này nhất định phải có bách tính gánh chịu, đây là đạo lý gì? Hai trăm năm trước Đại Sở quả thật đã làm chuyện nghịch thiên, hành vi cưỡng ép kéo dài vận nước, nhưng hai trăm năm sau, Hoàng đế Đại Sở chăm việc nước đảm việc nhà, người nào không phải là Đế vương hậu đức ái dân, vậy tại sao hôm nay vẫn phải vong chứ?

Rốt cuộc là ý trời bên trong tối tăm trọng yếu, hay là tính mạng thương sinh thiên hạ này quan trọng?

Trong lòng hòa thượng đầy nghi vấn.

Cho nên gã lập tức nảy sinh ý định thay đổi hành trình của mình, đi tới một ngọn núi hiểm trở đứng sừng sững vạn năm ở Lộc Giác Nguyên. ...

Danh hào Thánh tăng cũng không phải là hư danh, năng lực của hòa thượng xa không chỉ tụng kinh Phật và tuyên dương Phật pháp. Tu vi của gã đã đến Tiên Nhân cảnh từ lâu, con đường lên núi này cũng không tính là phiền toái gì, gã dùng thời gian khoảng chừng bảy ngày đã leo lên ngọn núi hiểm trở này.

Trong Thái Âm cung Nho sinh cực kỳ thích thuật thôi diễn kia, cũng không biết là để khoe khoang hay thật sự rất có thành tựu. Tóm lại khi hòa thượng đi tới đỉnh núi, bên ngoài Thái Âm cung đã đứng đầy các vị Nho sinh áo trắng. Bọn họ hiểu được ý đồ của gã, cho nên cũng không lãng phí quá nhiều thời gian, trực tiếp dẫn hòa thượng vào trong Thái Âm cung, đưa vào Phượng Lai các.

Mà vị Vô Thượng chân nhân sống bốn trăm năm hầu như đã chứng kiến toàn bộ Đại Sở hưng suy cũng đã sớm ngồi trong các, yên lặng chờ hòa thượng đến.

Hai người đều là người thông minh, mà cách nói chuyện giữa người thông minh và người thông minh cũng chưa bao giờ quá mức phức tạp.

Hòa thượng biết quy củ, cho nên không chút nghĩ ngợi hỏi ra vấn đề của mình: "Thiên đạo luân hồi, hưng suy ra sao, là người nào định?”

Lão nhân mặc áo bào trắng rộng thùng thình híp mắt lắc đầu, trả lời: "Không biết."

Hòa thượng nhíu mày, không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như vậy, nhưng gã không trách cứ vị Tiên nhân tự xưng là không gì không biết trước mắt, cũng không chất vấn đáp án của đối phương, chỉ là hơi ngạc nhiên một chút sau đó thi lễ với Tiên nhân kia, rồi quay người rời đi.

Hòa thượng nghĩ rất đơn giản, nếu Vô Thượng chân nhân không thể trả lời vấn đề này, vậy chỉ có thể đi tìm người có thể nhìn xa, sống lâu hơn so với đối phương mới có thể cho gã đáp án.

Nhưng một khắc trước khi gã bước ra khỏi Phượng Lai các, Vô Thượng chân nhân chợt nói với gã: "Ta không cho ra đáp án mà Thánh tăng muốn được, nhưng Thái Âm cung từ khi dựng lên đến nay chưa bao giờ để cho người ta tay không mà về. Hôm nay nếu không giải được nghi hoặc của Thánh tăng, vậy tặng cho Thánh tăng một vật, ngày sau có trợ giúp gì cũng không thể biết được."

Vô Thượng chân nhân đưa cho hòa thượng một bản sách cổ. Một quyển sách cổ không có tên, hòa thượng thô thiển lật xem bản sách cổ kia một phen, bên trong ghi chép phương pháp chế tạo một loại đồ vật tên là Thần chủng, biện pháp chế tạo cực kỳ tàn nhẫn, các loại suy luận đều xây dựng trên cơ sở lấy người sống làm đối tượng thí nghiệm. Hòa thượng cũng không yêu thích nội dung trong sách này, nhưng dưới ý niệm trong đầu điều khiển mà chính bản thân gã cũng không nói ra được, gã cũng không lập tức hủy quyển sách này, ngược lại mang theo bên mình. Gã mơ hồ cảm thấy được, có một số việc dường như không đơn giản như trong tưởng tượng của mình.

Mà sau khi ra khỏi Thái Âm cung, hòa thượng lại khởi hành.

Lần này gã đi rất nhanh. Chỉ mới bốn, năm ngày đã xuyên qua Lộc Giác Nguyên và khu vực Ký châu. Gã không tiếp tục dừng vì những lê dân ven đường kêu rên nửa khắc, bởi vì gã biết mình không có khả năng cứu tất cả mọi người. Mà khi gã đi tới Trường An, đô thành từng phồn hoa an bình lại giống như thay đổi bộ dáng, trên đường phố tuy vẫn có người đến người đi, nhưng hòa thượng lại có thể cảm giác được một nỗi bất an và phẫn nộ trong đám người.

Hòa thượng đi đến ngoài Phổ Thiên cung cầu kiến, nghênh đón gã chính là công chúa Hoàng tộc tên là Phương Khuynh Thanh kia.

Chẳng qua mấy tháng không gặp, thiếu nữ cũng không còn bộ dáng hoạt bát như ngày thường nữa. Vành mắt nàng đỏ lên, sắc mặt tiều tụy, hòa thượng có thể tưởng tượng mấy ngày nay là dày vò đến mức nào đối với nàng.

Hai người nhìn nhau không nói gì, dưới sự dẫn đường của thiếu nữ, hòa thượng vào nội cung bái kiến tân đế, cũng chính là đứa trẻ mà lão đã dạy bảo năm năm - Phương Hữu Minh.

Tuy không có danh phận thầy trò, nhưng hai người vẫn đối mặt nhìn nhau thật lâu ở bên trong Phổ Thiên cung, đứa nhỏ từng tinh thần khí thế ngút trời, tựa như ánh mặt trời mới lên kia, hiện tại trong mắt không còn cỗ linh khí khiến cho hòa thượng tán thưởng, hắn sau khi đối mặt như vậy lại trầm trọng vô cùng.

Hòa thượng không đợi cho vị Đế vương trẻ tuổi này thở dài nói ra bất cứ điều gì, gã liền vượt lên trước một bước ném cuốn sách cổ trong ngực tới trước mặt Đế vương kia, nói: "Ta muốn biết chân tướng."

Ở dưới sự chất vấn bức nhân của hòa thượng, Đế vương trẻ tuổi cũng không chèo chống quá lâu. Hai trăm năm trước, Đế vương lúc đó sử dụng phương pháp Long Xà song sinh để kéo dài quốc vận nước Sở, thế nhưng nội bộ Hoàng tộc Đại Sở không vì vận nước mà buông lỏng, ngược lại đều đắm chìm trong nỗi sợ hãi không biết tên đến từ số mệnh thiên địa. Vì để đảm bảo sự thống trị của Đại Sở có thể một mực kéo dài, cũng là vì tự vệ, Sở quốc lần thứ hai trèo lên lại Nha Kỳ sơn, tìm được phương pháp gieo trồng bán yêu Thần chủng. Từ đó về sau, đám Hoàng tộc triều Sở âm thâm nghiên cứu bí pháp này.

Số mệnh Đại Sở tán đi một nửa là do ý trời tạo thành, một nửa còn lại chính là bị hao tổn đi vì Long khí cần thiết cho phương pháp bán yêu Thần chủng này.

Hòa thượng lật xem quyển sách cổ kia một chút liên nhận ra mỗi hậu bối Hoàng tộc Sở quốc đều có thiên tư thông minh, lại thêm cổ quái bên trong Long khí của Đại Sở tán đi, lúc này mới có suy đoán như vậy. Giờ phút này Phương Hữu Minh nói thật lòng, nhưng phỏng đoán của gã lại không vì vậy mà buông lỏng nửa phân, trái lại lông mi nhíu chặt lại.

Bởi vì đám Hoàng tộc Đại Sở trăm năm trước đã bị các tiền bối gần như phát rồ cải tạo thành bán yêu, nhưng dù như thế, bọn họ vẫn không được xem là Thần chủng hoàn mỹ nhất. Bọn họ thiếu hụt tinh huyết của Yêu quân, Long khí rót vào chỉ cường hóa thân thể bán yêu của những Hoàng tộc này, nhưng thường thường vì thần hồn không thể khống chế lực lượng cường đại như vậy mà bị cỗ lực lượng nguyên bản cường đại không thuộc về bọn họ này xung đột, cuối cùng nhất định sẽ chết bởi các loại tai họa do không khống chế được loại lực lượng này.

Trăm năm trước đám Hoàng tộc Đại Sở đã ý thức được vấn đề như vậy, nhưng một khi thân thể bán yêu hình thành sẽ không có đường lùi. Nhóm Hoàng tộc Đại Sở không thể không gánh lấy thời gian trăm năm nguyền rủa sinh sôi nảy nở như vậy. Trong thời gian này, không phải bọn họ không có ý định chém giết Yêu quân thu hoạch tinh huyết Yêu tộc. Nhưng Đại Sở từ hai trăm năm trước không ngừng xảy ra thiên tai, hơn nữa bọn họ đã từng cắn nuốt Long khí, cho nên thống trị Đại Sở một mực ở biên giới sắp sụp đổ, quân phiệt cát cứ khắp nơi, bên ngoài thì thờ phụng Hoàng tộc Đại Sở làm vương, nhưng thực tế bọn chúng đã sớm thành một phái. Đám Hoàng tộc Đại Sở rất rõ ràng sự đáng sợ của Yêu quân, bọn họ sẽ không ôm hy vọng xa vời thuyết phục các thế lực xung quanh Long Ẩn tự thả ra Yêu quân mà những người kia đã trấn áp. Bởi vì bọn họ đều biết không có bất cứ kẻ nào đồng ý với yêu cầu của mình. Yêu tộc sở dĩ còn ở trong Thập Vận Đại Sơn, nguyên nhân căn bản nhất chính là bên trong đó cũng chỉ còn lại một vị cuối cùng. Mà một khi thả ra bất kỳ con nào, cũng có thể tạo thành Yêu tộc bạo loạn.

Bởi vậy con đường đặt trước mắt Hoàng tộc Đại Sở chỉ còn lại một - Thập Vạn Đại Sơn.

Chỉ là dưới sự rình rập của bầy sói như thế, hiển nhiên Hoàng tộc Đại Sở không có khả năng phát động bất cứ hành động nào với chỗ kia.

Sau khi nói xong những lời này, vị Đế vương trẻ tuổi kia đi xuống bậc thang cao cao tại Phổ Thiên cung, quỳ gối trước mặt hòa thượng van cầu gã cứu Hoàng tộc Đại Sở, giờ phút này khí vận Đại Sở đã đến bờ vực sụp đổ, mà một khi Hoàng tộc Đại Sở rơi đài, phía sau chính là quần hùng loạn chiến, tân vương đăng cơ, bọn họ nhất định sẽ phát hiện bí mật của Hoàng tộc Đại Sở. Vì bảo vệ sự thống trị của bản thân, cũng vì thu hoạch đủ Long khí, dù Hoàng tộc Đại Sở làm gì cũng nhất định không thoát khỏi số phận bị tàn sát.

Hòa thượng rất rõ ràng các tiền bối của Hoàng tộc Đại Sở đã sửa đổi hậu bối của mình thành bán yêu, quá trình này lúc ấy máu tanh đến mức nào, cũng biết những Long khí bị đám tiền bối Đại Sở thôn phệ mất vì mục đích riêng sẽ mang đến bao nhiêu tai nạn cho sinh linh thiên địa này. Nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện của mấy trăm năm trước, đối với đám Hoàng tộc Đại Sở hiện nay mà nói, bọn họ không tham dự qua việc này, cũng chỉ là người đáng thương bị các tiền bối quyết định vận mệnh.

Phương Hữu Minh khẩn cầu hòa thượng, Hoàng tộc Đại Sở nguyện ý giao Long khí trong cơ thể ra, thậm chí nguyện ý nhường lại địa vị cái gọi là Hoàng tộc này. Chỉ cầu có thể làm cho tộc nhân thoát khỏi vận mệnh như vậy, cũng là để thiên hạ không phải tiếp tục gặp phải kiếp nạn như thế.

Hòa thượng tìm không ra lý do cự tuyệt Phương Hữu Minh, gã cau mày suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn chấp nhận. ...

Trước khi lên đường, hòa thượng đi gặp Phương Khuynh Thanh một mình.

Gã ngồi đối diện với vị công chúa điện hạ nọ, thưởng trà. Bầu không khí im lặng như vậy kéo dài liên tục một canh giờ, hai người dường như rất hưởng thụ sự yên tĩnh này, nhưng trước khi ly biệt tiến đến, Phương Khuynh Thanh vẫn mở miệng nói chuyện gì đó với hòa thượng. Nàng nói về chuyện Hoàng tộc Đại Sở, thì ra sau khi đệ đệ mình đăng cơ mới biết được, mà nàng bây giờ đang nhận lấy ác quả do đám tiền bối gieo xuống. Lực lượng bán yêu trong cơ thể nàng đang hung hăng công kích, từng bước một cắn nuốt tính mệnh của nàng, nàng sống không được bao lâu nữa. Cho nên nàng cố lấy dũng khí bộc bạch tâm tình của mình với hòa thượng, nàng hy vọng gã có thể ở lại giúp mình vượt qua đoạn thời gian cuối cùng.

Hòa thượng đương nhiên cự tuyệt thiếu nữ.

Gã không phải thực sự có thể tuyệt tình đến mức hoàn toàn bỏ qua tình cảm của một thiếu nữ, mà là gã hiểu rất rõ ôm nhau trong mộng tưởng chết đi, không bằng tìm hy vọng trên đường diệt vong.

Gã muốn cứu nàng, cũng muốn cứu tộc nhân của mình, còn muốn cứu cả ngàn vạn lê dân bách tính trên đời này.

Gã quyết định đi về phía tây, tiến về phía Thập Vạn Đại Sơn trong truyền thuyết kia, tìm được Yêu quân trong đó, thu hồi Tinh huyết Yêu quân cho nàng. Gã còn muốn đi đến Côn Luân Tiên sơn phía cực tây, đi hỏi xem các Tiên nhân nắm giữ thiên địa tại sao lại để cho thương sinh thế gian này phải trâm luân trong khổ cực như vậy. Gã muốn thuận nước đẩy thuyền, để Vương tộc Đại Sở trở thành bán yêu chân chính, mà gã lại trông coi nhất mạch vương tộc Đại Sở này, dạy bọn họ trở thành Đế vương đủ tư cách.

Gã rất khẩn trương muốn đi hoàn thành những chuyện này, bởi vì chỉ cần làm xong, gã mới có tư cách buông bỏ tất cả những gì mình đang phải gánh vác, đáp lại những thứ mà gã luôn trốn tránh lúc trước.
Bình Luận (0)
Comment