Chương 164: Bí mật mới (3)
Chương 164: Bí mật mới (3)Chương 164: Bí mật mới (3)
Mấy ngày sau, hòa thượng đi về phía tây, cô gái kia đứng trên cửa thành hô to: "Đông Quân ca ca, nếu có kiếp sau, huynh lấy muội được không?" Hòa thượng không quay đầu lại, gã không dám quay đầu, sợ hãi một khi quay đầu lại, quyết tâm đi về phía tây của gã sẽ dao động. Gã cần đủ kiên quyết mới có thể đi đến Thập Vạn Đại Sơn vốn Yêu tộc như rừng. Vì thiếu nữ, cũng vì toàn bộ Hoàng tộc Đại Sở cầu được tinh huyết Yêu quân kia, cũng chỉ có thể hỏi cho thương sinh toàn bộ thiên hạ một đạo châm ngôn liên quan tới hưng suy.
Chẳng qua hòa thượng kiên quyết rời đi, lúc đó lại không ngờ lần này từ biệt đối với hai người mà nói, chính là âm dương cách biệt.
Đi về tây có thể nói là đường xa núi cao, kỳ thật đối với hòa thượng tu vi sớm đã chạm đến đỉnh thế gian mà nói, khoảng cách như vậy cũng không coi là xa.
Gã biết rõ con đường phía Tây hung hiểm nhất chính là ở trong Thập Vạn Đại Sơn cùng với Tiên cung Côn Luân.
Vì vậy hòa thượng đã chuẩn bị đủ mười phần.
Mà khi gã xuyên qua Lương châu, Thanh châu, cũng xuyên qua dãy núi trùng điệp nằm ngang biên cảnh Thanh châu. Rốt cuộc cũng đến được Thập Vạn Đại Sơn được ghi chép chi tiết trong vô số sách cổ, nhưng lúc này hòa thượng lại lâm vào kinh hãi thật sâu.
Nơi đó không có gì cả, không có Yêu tộc san sát, cũng không có Yêu quân muốn cầu kiến cả, thậm chí ngay cả cái gọi là Thập Vạn Đại Sơn cũng chưa từng nhìn thấy, chỉ là một vùng hư không vô tận, sâu thẳm vô cùng mà thôi.
Khi đó hòa thượng còn chưa đến ba mươi tuổi, nhưng lịch duyệt lại cực kỳ phong phú, cộng thêm gần như lật xem tất cả tàng thư của Long Ẩn tự, sự vật mà gã biết còn nhiều hơn mấy trăm lần so với đại đa số người trên cõi đời này. Nhưng cho dù như vậy, gã vẫn không cách nào giải thích được rốt cuộc tình hình trước mắt là từ đâu mà có.
Cho dù hòa thượng khi đó cũng không thể tưởng tượng được toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn đã bị người ta dùng đại thân thông mang đi. Gã không thể tìm được tinh huyết của Yêu quân nên chỉ có thể tiến về phía trước, đi tới cực Tây của Côn Luân Tiên sơn, nếu nơi đó thật sự tồn tại Tiên cung, hòa thượng cho là bọn họ sẽ cho gã biết đáp án.
Cho nên gã cứ tiếp tục đi về phía Tây, cuối cùng cũng gian nan xuyên qua một vùng hư không vô ngần, đi tới Côn Luân. Nhưng ở đó ngoại trừ tuyết rơi dày đầy trời thì không còn vật gì khác. Gã cũng gian nan trèo lên Côn Luân. Ở đó gã không nhìn thấy Tiên cung Côn Luân trong truyền thuyết, lại thoáng nhìn những hàng thi thể đã sớm mục nát nằm gục bên dưới trụ trời. Hòa thượng không hiểu cảnh tượng trước mắt đến tột cùng có ý nghĩa như thế nào, điều này khác xa một trời một vực với những ghi chép trên đời, thậm chí gã cũng khó có thể từ cảnh tượng như vậy mà tìm thấy một chút liên hệ nào với những ghi chép trong đó.
Gã nhìn kỹ những thi hài kia, muốn phân biệt ra thân phận của bọn họ, nhưng thi thể hư thối đã sớm không thể cho hòa thượng đáp án quá nhiều. Chẳng qua hòa thượng vẫn nghĩ tới một chút, Côn Luân Tiên sơn này khác với bất kỳ nơi nào khác, đi tới chỗ này cần phải xuyên qua phiến hư không bao la bát ngát, cần leo lên núi cao tràn ngập uy áp thiên địa này, không có tu vi Tiên Nhân cảnh mà muốn đến nơi này không khác gì nói hươu nói vượn. Nói cách khác, thi thể xếp thành một hàng trước mặt gã giờ phút này hẳn đều là đại năng cấp bậc Tiên nhân. Mà điểm này khiến hòa thượng vong hồn đại mạo.
Trên đời đã sớm có truyền thuyết như vậy - tương truyền trên Côn Luân có Tiên cung, cứ cách một đoạn thời gian sẽ chọn lựa Tiên nhân cường đại nhất thế gian nhập trú trong đó, trở thành một phần tử của Tiên cung Côn Luân. Cùng quản lý thế giới này với nhóm Chân tiên trên trời. Đây không nghỉ ngờ gì là truy cầu chung của tất cả Tiên nhân trên đời, mà những thi thể bên cạnh cột trời kia rất có thể chính là những Tiên nhân đi tới Côn Luân. Nhưng tại sao bọn họ không trở thành Tôn giả có thể quan sát sinh linh thiên hạ mà lại hóa thành những thi thể mất đi sinh cơ, hòa thượng không trả lời được nhưng lại mơ hồ ngửi thấy một chút âm mưu trong đó.
Vậy nên gã thất hồn lạc phách rời khỏi Côn Luân.
Gã không tìm được đáp án mình muốn tìm. Cũng không tìm được tinh huyết Yêu quân mà Hoàng tộc Đại Sở cần. Tất cả đều khác một trời một vực với kết cục trong tưởng tượng của gã. Gã bắt đầu xuyên qua vùng hư không vô ngần kia lần nữa. Bất kể thế nào, gã vẫn phải trở lại Đại Sở, coi như không cách nào ngăn cản vương triều Đại Sở tan rã dưới ý trời tối tăm kia. Nhưng gã có thể tận hết khả năng cố gắng bảo hộ di tộc Đại Sở, đương nhiên gã cũng muốn nhanh chóng đi gặp thiếu nữ đã còn lại không nhiều thời gian nọ.
Chỉ là lần này, khi xuyên qua phiến hư không bao la kia, gã lại gặp được một số thứ không giống bình thường.
Cái gọi là hư không, chính là thế giới bên ngoài thế giới, nơi đó không có thiên địa, cũng không có bất kỳ sinh linh nào, tại cái thế giới này lưu lại không nhiều tin tức liên quan tới hư không. Phần lớn đều hình dung chỗ này cực kỳ nguy hiểm, nắm giữ lực cắn nuốt tất cả. Dù hòa thượng thân là Tiên nhân, dưới hư không hung danh hiển hách như vậy cũng không dám khinh thường, gã lăng không bay qua, đi tới chính giữa hư không kia, đúng lúc này một thanh âm chợt vang lên bên tai gã.
'Cứu ta."
"Cứu ta."
"Cứu ta."
Giọng nói kia khàn khàn, trâm thấp, khí tức uể oải.
Hòa thượng không cách nào xác định được thanh âm kia rốt cuộc là ảo giác hay là thứ gì đó tôn tại chân thật, nhưng theo bản năng gã dừng bước lại, nhìn vê phía hư không dưới chân. Nhưng bóng tối vô tận lại khiến gã không thể nhìn rõ. Gã ý thức được có một số thứ gì đó trong hư không đang kêu gọi mình, nhưng đối với sinh linh ở thế giới này, hư không là một nơi tràn ngập điều bí ẩn. Cho dù là hòa thượng là Thánh tăng được mọi người công nhận cũng cảm nhận được một nỗi sợ hãi vô hình bao vây lấy mình.
Gã theo bản năng muốn thoát khỏi nơi đây, nhưng càng gia tốc rời đi, thanh âm kia càng thường xuyên rung động bên tai gã.
Giọng nói kia giống như mang theo ma lực kỳ dị nào đó, có thể xuyên qua thân thể hòa thượng này thẳng đến linh hồn của gã.
Thanh âm của đối phương không ngừng vang vọng, khiến tinh thân hòa thượng dao động. Gã ý thức được thứ này cổ quái. Trước tiên, gã lợi dụng lực lượng bản thân phong ấn ngũ thức của mình, muốn dùng nó để thoát khỏi thanh âm kia dây dưa. Thế nhưng cách làm như vậy vẫn không mang lại hiệu quả gì, thanh âm kia vẫn không ngừng vang vọng, lặp đi lặp lại từng lần trong đầu gã.
Tâm tính của hòa thượng tuy mạnh mẽ, nhưng sau khi được chứng kiến Thập Vạn Đại Sơn không có vật gì cùng với Côn Luân thi cốt nằm ngang dọc, niêm tin trong lòng gã vốn đã dao động, mà lúc này dưới sự mê hoặc của thanh âm quỷ dị kia, tâm thần của gã rốt cục lộ ra một chút sơ hở, chính vì kẽ hở này, trong nháy mắt tâm thần thất thủ, bị thanh âm trong không trung kia tìm ra sơ hở tiến vào.
"Cứu ta."
“Cứu tal!"
Giọng nói kia đột nhiên lớn thêm vài phần trong đầu hòa thượng, đôi mắt gã lúc đó cũng trở nên mờ mịt.
Gã lẩm bẩm hỏi: "Ngươi là ai?"
Mà chính trong nháy mắt khi hỏi ra vấn đề này, trong đầu hòa thượng chợt vang lên một tiếng nổ thật lớn.
Sau một trận trời đất quay cuồng, từng hình ảnh giống như mảnh vỡ bắt đầu hiện lên trong đầu gã.
Gã nhìn thấy một vị đạo sĩ cùng với một nữ tử xinh đẹp đang ôm một đứa bé còn nằm trong tã lót, trên mặt bọn họ còn mang theo nụ cười hạnh phúc.
Nhưng cảnh đẹp như vậy lại thoáng qua, bầu trời chợt có lôi đình đại tác, Tiên nhân lít nha lít nhít đứng ở trên mây, tai vạ đến nơi, thân thể nữ tử hóa thành tro tàn ở bên trong ngàn vạn lôi đình, đạo nhân vết thương chồng chất quỳ rạp xuống đất, mà đứa trẻ còn ở trong tã lót khóc nỉ non kia lại bị các Tiên nhân bắt đi, mang về phía đám mây.
Sau đó gã nghe thấy từng thanh âm trầm thấp quanh quẩn bên tai, bọn họ nói làm sao điều khiển thế giới đi về hướng đại loạn, làm thế nào để khiến nhân gian lâm vào vực sâu vô tận. Tiếp đó trong bóng tối vô ngần, từng đôi mắt nhìn về phía gã, hoặc có thể nói là nhìn đứa bé quấn tã kia, đôi tay của chúng vươn tới nhấn chìm thân thể nhỏ bé của đứa trẻ nọ. Vì vậy cơn đau đớn tê liệt vô tận từ tứ chi bách hải của nó truyền đến, linh hồn và nhục thân bị phân cách, thân thể đứa trẻ mất đi sinh cơ được để vào sâu trong thế giới. Mà linh hồn không ngừng rên rỉ thảm thiết được truyền tới hư không vô ngần.
Đó là một đoạn năm tháng dài đằng đẫng, linh hồn phiêu bạt không mục đích trong hư không, hắc ám đáng sợ trong hư không lần lượt định thôn phệ đạo linh hồn kia. Sợ hãi và phẫn nộ thủy chung vẫn quanh quẩn ở sâu trong linh hồn, nó lần lượt đánh lui hư không kia, nhưng không bao lâu sau hư không sẽ ngóc đầu trở lại. Vì vậy đạo linh hồn kia bị xé nứt ra, hóa thành từng mảnh vụn lẻ tẻ phiêu lưu trong hư không. Nhưng chỗ sâu trong mỗi mảnh vỡ linh hồn đều mang theo quyết ý phẫn nộ và báo thù vô biên, mà ở sau vô tận năm tháng, nó cảm nhận được một loại tiếng gọi từ cố thổ nào đó, bắt đầu cố gắng khởi động về phía tiếng kêu gọi kia.
Đó là một quá trình gian nan lại chậm chạp, trong quá trình này, mảnh vỡ linh hồn kia lần lượt tránh thoát sự thôn phệ của hư không, rốt cuộc ở lúc sức cùng lực kiệt đi tới biên giới thế giới này, ở giao giới giữa thế giới cùng hư không đau khổ chờ đợi, như là đứa nhỏ rời nhà đã lâu rốt cục tìm được gia môn, lại không cách nào gõ mở cửa.
Tuy vì những hình ảnh này quá mức vỡ nát khiến hòa thượng không cách nào hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng gã vẫn có thể cảm giác rõ ràng được mảnh vỡ linh hồn kia đang rơi vào tuyệt vọng như thế nào. Đến mức khi hòa thượng lấy lại tinh thần từ ảo cảnh này trở về trạng thái bình thường. Gã phát hiện chính mình đã lệ rơi đầy mặt. Mà vị trí của gã cũng không còn là vị trí gã rơi vào ảo cảnh lúc trước, chẳng biết lúc nào đã đi tới chỗ sâu trong hư không, chạm đến biên giới của thế giới này.
Lúc ấy hòa thượng phục hồi tinh thần lại cảm thấy sợ hãi, gã không dám ở lâu, vội vàng thôi động lực lượng quanh thân thoát khỏi nơi đây. Kỳ lạ chính là thanh âm vẫn một mực mê hoặc gã lúc trước cũng từ đó không dây dưa với gã nữa. ... Kinh hồn bạt vía xuyên qua hư không, cuối cùng hòa thượng cũng bước lên mảnh đất của Nhân tộc lần nữa.
Gã không khỏi sinh ra một chút cảm giác như sống sót sau tai nạn, hoặc như cách một thế hệ, mà cảm giác này sau khi gã đi vào tòa trấn nhỏ biên cảnh Thanh châu thì càng thêm mãnh liệt.
Gã nhớ rõ ràng, lúc gã rời khỏi Trường An là tháng ba xanh mướt, mà thời gian gã bay tới bay lui tốn cũng không quá bốn tháng, nhưng trên thực tế khi gã bước vào thành trấn nghênh đón lại là một trận phong tuyết cực kỳ lạnh.
Hòa thượng hiểu rất rõ khí hậu của từng châu quận Đại Sở. Ở Thanh châu này, gió tuyết lớn thường phải qua tháng mười một mới có. Chẳng lẽ thiên tai cắn nuốt Long khí Đại Sở diễn biến trong vòng mấy tháng đã đến trình độ tháng sáu tuyết bay? Hoặc là do chìm đắm trong ảo cảnh cổ quái quá lâu, thế cho nên cũng không phát hiện ra đã qua mấy năm.
Hòa thượng mang theo nghi hoặc như vậy, trước tiên tìm được người qua đường hỏi thăm tình huống, mà đáp án của vấn đề này lại khiến cho gã lâm vào trong khiếp sợ khó có thể tự kiềm chế.
Người đi đường kia sau khi nghe được câu hỏi có hơi cổ quái chợt đánh giá hòa thượng một phen, dù sao người bình thường hỏi canh giờ cũng thôi đi, nào có ai không phân biệt được năm tháng chứ? Nhưng y vẫn thật sự trả lời: "Tháng mười, năm Đại Chu thứ ba."
Đại Chu?
Rốt cuộc là cái gì? Hòa thượng chưa bao giờ nghe nói qua niên hiệu như vậy, mà khi gã đề cập tới Đại Sở, sắc mặt người đi đường kia đại biến chạy nhanh, có thể nói là giữ kín như bưng. Trong lòng hòa thượng càng cổ quái, lúc này mới cẩn thận nghe ngóng, mới biết được Đại Sở năm trước đã bị diệt vong, Vũ Văn nhất tộc từng hào cường sáu châu chiếm lĩnh Trung Nguyên đã lập ra triều Chu, mà Trần gia thì đoạt được bốn châu, lấy họ làm tên nước. Còn khu vực tám châu Tây Bắc vẫn còn hỗn loạn, tộc nhân Long Ẩn tự của Thánh tăng vân du không về chính là người cạnh tranh mạnh mẽ của vùng đất tám châu này.
Hòa thượng cẩn thận tính toán, hóa ra hiện tại cách ngày gã rời khỏi Trường An khoảng năm năm, hòa thượng hiểu rõ điểm này nhất thời luống cuống tay chân. Gã đã nghe ngóng được tình trạng của Phương gia hiện nay, mặc dù đại đa số mọi người đối với việc này ngậm miệng không nói, nhưng sau mấy ngày gã đã nghe được tại biên giới giữa Thanh châu và Lương châu dường như có dư nghiệt Phương gia đang bị quan quân Đại Chu vây quét, mà dư nghiệt đứng đầu dường như còn là một công chúa của tiền triều.
Không thể tránh khỏi sau khi nghe được tin tức này. Hòa thượng lập tức nghĩ ngay tới thiếu nữ nơi đầu tường thành Trường An đang hô to nếu có kiếp sau, khoảnh khắc đó trong lòng gã vốn tĩnh lặng như nước như có tầng tâng gợn sóng lăn tăn, trong nháy mắt liền biến thành sóng lớn.
Phật quang quanh người gã dâng trào, sát khí lần đầu tiên hiện lên trên mặt hòa thượng, gã chạy vội về phía đó, tốc độ nhanh đến kinh người.
Gã có thể nào không gấp?
Hòa thượng vốn cho rằng lần ly biệt kia chỉ là một lần cơn đau nho nhỏ trong cuộc đời, nhưng không ngờ lần từ biệt này mình lại bỏ qua nhiều người, cô phụ nhiều hứa hẹn như vậy.
Gã không muốn bỏ lỡ nữa, cho nên lần này gã đã tăng lực lượng của mình tới cực hạn.
Mà khi gã đi đến nơi đó, nhìn thấy lít nha lít nhít sĩ tốt giơ cờ chữ Chu vây đỉnh núi nho nhỏ kia chật như nêm cối, bọn họ giống như xem xiếc khỉ nhìn đỉnh núi. Nơi đó một đám giáp sĩ quần áo lam lũ vây quanh một thi thể đã lạnh lão, tựa như dã thú không ngừng rung động thân thể của nạn nhân. Hòa thượng nhận ra cỗ thi thể kia.
Trong nháy mắt đó, hai con ngươi của gã trở nên đỏ như máu.
Báo thù!
Một thanh âm đáng sợ vang lên trong đầu hòa thượng, sau đó gã bị thanh âm kia làm cho choáng váng, mất đi ý thức, gã nghe thấy tiếng kêu rên đầy trời, nhìn thấy vô số huyết quang sáng lên rồi lại tắt, khi tất cả trở về bình tĩnh, gã đã đứng ở trên núi thây biển máu. Gã quỳ gối nơi đó, trong ngực ôm thi thể thiếu nữ bị chà đạp, hai mắt trống rỗng như là đã mất đi linh hồn.
Đúng lúc này, một tiếng khóc nỉ non từ gò núi vang lên, hòa thượng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Gã chết lặng quay đầu nhìn về chỗ kia, nhìn thấy sâu trong bụi cỏ có một đứa bé đang khóc lóc trong vũng máu. Chợt gã sững sờ, nhận ra đứa bé kia, đó hẳn là con của thiếu nữ hoặc là con của ca ca nàng. Có lẽ trước đó nàng đã đoán được tình cảnh của mình, cho nên giấu đứa bé ở một nơi bí mật. Ánh mắt trống rỗng của hòa thượng dấy lên một tia hy vọng một lần nữa. Gã tạm thời đặt thi thể nàng sang một bên, đi tới bên cạnh đứa bé kia. Gã ôm lấy nó, trong ngực đứa bé rớt ra một phần thư viết bằng máu.
Trong thư vẫn chưa đề cập tới thân thế của đứa trẻ, chỉ hy vọng người có tâm có thể nuôi dưỡng lớn lên, từ nét chữ xinh đẹp gã có thể nhận ra đó là chữ của nàng. Gã cũng không xoắn xuýt chuyện đứa nhỏ kia rốt cuộc là của ai, chỉ biết đó là nguyện vọng duy nhất của nàng trước khi chết. Gã muốn hoàn thành phần nguyện vọng này, đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu của hòa thượng trong nháy mắt đó. Nhưng rất nhanh gã nhận ra được chuyện này không dễ dàng gì.
Nguyên rủa của Phương gia đã hiển hiện trên người đứa bé này, lực lượng bán yêu cuồng bạo trong cơ thể đang phá hủy sinh cơ nó. Có lẽ không tới mấy ngày nữa, đứa bé này sẽ phải chết dưới tác dụng của lực lượng bán yêu kia, mà chính gã lại chẳng có biện pháp nào.
Hy vọng dấy lên lại tiếp tục ảm đạm xuống, chênh lệch như vậy khiến hòa thượng suýt nữa lâm vào điên cuồng, mà lúc đó thanh âm kia lại một lần nữa vang lên bên tai gã, hắn nói: "Ta có thể giúp ngươi."
Hòa thượng không khỏi sửng sốt, gã cảm thấy có chút quen thuộc với thanh âm này, chính thanh âm này từng để gã trầm luân ở trong hư không mấy năm. ...
Phía Tây của Thanh châu, trên đỉnh núi cao nhất của Thập Vạn Đại Sơn.
Mười chín trợn tròn tròng mắt của mình, nhìn Quảng Lâm Quỷ khoanh chân ngôi trước mắt, có chút vội vàng thúc giục: “Sau đó thì sao?”
Quảng Lâm Quỷ mỉm cười nhìn nàng một cái, đang định nói gì đó, nhưng đột nhiên gã biến sắc, thân thể đứng bật dậy. Hắn nhìn bốn phía, bên cạnh gã đang có từng bóng người hai con mắt nhắm nghiền. Trong số họ có một cô gái mỹ mạo mặc áo đỏ, cũng có nam nhân trung niên lông mi trắng, tóc đen, cũng có một thiếu niên mặc áo bào tím. Mà khi Quảng Lâm Quỷ đứng dậy, bóng dáng từng người trôi nổi giữa không trung đắm chìm trong ánh vàng lúc đó cũng lần lượt mở hai mắt ra.