Chương 166: Trở về
Chương 166: Trở vềChương 166: Trở về
"Hắn đi tìm đứa bé kia phải không?"
Quỷ Quảng Lâm tiễn xong Mười chín vội chuyển thân thể sang hướng khác trên Thập Vạn Đại Sơn.
Gã xuyên qua rừng rậm, chim chóc trong rừng vui vẻ bay quanh, những con chuột trắng cũng đang lắc lư cái đuôi nấp ở cửa động tò mò. Thân cây chắn ngang trong rừng cảm nhận được gã đi đến, tự động nhấc lên, sau khi gã rời đi chậm rãi đáp xuống.
Thiếu nữ hư vô nhưng tồn tại chân thật kia vẫn đang tiếp tục nói nhỏ bên tai gã.
"Hắn?" Bước chân hòa thượng dừng lại một lúc, vẫn phải mấy phút sau mới hiểu ra"Ý ngươi nói là một 'ta khác."
"Ừ" Nữ nhân nhẹ giọng đáp lại, từng giọt nước trên sợi tóc ướt nhẹp rơi xuống, làm ướt cả quần áo trên vai Quảng Lâm Quỷ, nhưng thoáng qua chút ướt át kia lại chợt biến mất.
"Chúng ta lựa chọn hai con đường khác nhau, từ khi bước chân ra, chúng ta đã định trước không cách nào đi chung đường." Quảng Lâm Quỷ ung dung nói.
Tiếng nói của gã vừa rơi xuống, phía chân trời chợt vang lên một tiếng kêu to cao vút, nữ tử bên cạnh theo bản năng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một con chim khổng lồ xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, móng vuốt sắc bén to lớn của nó nắm lấy một khối đá nặng ngàn cân, chợt dồn dập lóe lên.
Thiếu nữ kia cũng không dừng chân quá lâu trong cảnh tượng hiếm thấy ở nhân gian này —— không phải vì nàng không hề kinh ngạc với cảnh tượng này mà là cảnh tượng như vậy cũng có thể tùy ý thấy được ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn.
"Nói vậy thì hắn là kẻ địch của chúng ta. Đứa bé kia đâu? Nó cũng thế sao?" Nữ tử tiếp tục chủ đề đã bị ngắt lời lúc nãy.
Hòa thượng quay đầu liếc mắt nhìn nàng, gã mỉm cười: "Trên đời này không phải bạn đường mới có thể làm bằng hữu, cũng giống như sông dài tính bằng đơn vị hàng ngàn thiên hạ này, cho dù đã trải qua uốn lượn khúc chiết thế nào, cuối cùng cũng không tránh khỏi đổ vào biển rộng."
"Nhiều khi, khác đường nhưng lại cùng một điểm đến."
Nữ tử nghe vậy ngẩn người, sau đó trên mặt lộ ra ý cười lần nữa. Nàng đưa tay vén tóc dài ướt sũng của mình lên, buông xõa nó trên vai, sau đó nói: "Chỉ mong trên đời này đều có thể như ngươi mong muốn, cũng không uổng công ta ngơ ngơ ngác ngác vượt qua nhiều năm như vậy."
Nàng nói xong lời này, thân thể càng lúc càng mờ mịt, sau mấy hơi thở đã triệt để tán đi, dung nhập vào thể nội Quảng Lâm Quỷ.
Đến lúc này, ánh mắt gã chợt biến đổi, trong con ngươi có Thần quang nào đó sáng lên, chớp mắt đã dập tắt.
"Không thể nào." Gã thấp giọng nỉ non một câu, bước chân lại đi ra lân nữa.
Trong rừng rậm tuổi tác mấy trăm năm đầy gốc cây già, cành lá chằng chịt, hầu như che đậy cả khu rừng. Ngoại trừ một chút ánh sáng rất nhỏ từ khe hở cành lá bắn vào, khu rừng này gần như đã không thấy ánh mặt trời. Bước chân của hòa thượng rất chậm, nhưng cảnh sắc xung quanh gã lại nhanh chóng trôi đi như lưu quang. Rất nhanh, trước mắt gã cách đó không xa liền xuất hiện một luồng sáng chói mắt, đó là lối ra của khu rừng này.
Quảng Lâm Quỷ chỉ mất giây lát đã đi tới lối ra rừng rậm kia, gã đi vào trong luông sáng chói mắt kia, cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên biến đổi, trở nên khoáng đạt hẳn lên.
Thì ra rừng rậm rộng lớn này mọc ở trên một sườn núi, lối ra duy nhất này tọa lạc ở mỏm núi. Ngẩng đầu là ánh nắng chói chang và trời xanh mây trắng, cảnh tượng tuyệt đẹp kéo dài vạn dặm, ở nơi cực xa cuối chân trời lại bị một đường thẳng xám xịt cắt ra. Bên này là trời trong xanh ngát nhưng bên kia lại âm u mờ mịt, nếu hòa thượng nguyện ý, tụ tập thị lực của mình trông về phía xa, thậm chí gã có thể phát hiện bên dưới bầu trời đang không ngừng có tuyết nhỏ bay.
Nơi đó là Trung Nguyên, là địa giới của Nhân tộc.
Thời điểm trận chiến tại Đại Uyên sơn đã qua hơn một tháng, ngày đông thật dài đã qua đi, tới đầu xuân tháng một nhưng Trung Nguyên vẫn bị tuyết lớn bao phủ, hoàn toàn không chút dấu hiệu giá lạnh tán đi. Thập Vạn Đại Sơn bị Huyền nhi cùng với Phi Liêm triệu hoán ra, một sự vật khổng lồ như vậy đương nhiên không thể nào lơ lửng giữa không trung vĩnh viễn được. Vì vậy gã quyết định thật nhanh, lại cùng Huyền nhỉ và vị Yêu quân Hậu Khanh vẫn luôn ở trong Thập Vạn Đại Sơn, một mạch đưa tòa sơn mạch này trở về chỗ trước kia của nó, đặt ở phía trên vùng hư không kia.
Nghĩ đến ngày ấy ba vị Yêu quân hợp lực thi triển ra thân thông thông thiên, hòa thượng cũng có chút cảm thán. Sau đó gã thu hồi ánh mắt nhìn về phía phương xa, lại cúi đầu nhìn về phía chỗ mỏm núi. Dưới chân có thể tùy ý thấy được là đàn kiến xếp thành hàng như trường long, khiêng những cục đá to lớn như gợn sóng đi về phía rìa Thập Vạn Đại Sơn.
Quảng Lâm Quỷ giang hai tay ra, thân thể liền rơi thẳng xuống. Tốc độ của gã cực nhanh, nhưng lúc tới đáy vách đá, thân thể đang hạ xuống chợt chậm lại, như một sợi lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Những yêu vật bộ dáng cổ quái xung quanh đều đồng loạt nhìn qua gã, nhưng rất nhanh lại thu hồi ánh mắt của mình, tiếp tục bận rộn.
Quảng Lâm Quỷ cũng lập tức bước tới, đi về phía trung tâm phiến đất trống, nơi đó có một hòn đá to lớn xếp thành bình đài, bốn phía đài có bốn cây cột đá to lớn, mà trung tâm là một đồ vật hình tròn được hắc thạch xếp thành, phía trên điêu khắc rất nhiều minh văn lạ lãm, nhìn bộ dáng nơi này dường như là một cái tế đàn.
Mà vô số Yêu tộc dùng vật liệu đá sau lưng bọn họ, từ đằng xa vận chuyển tới trung tâm tế đàn này. Ở trung tâm là một vị nam tử tuấn mỹ mặc áo trắng, đang thúc dục pháp trận trong tế đàn rót vào lực lượng nào đó vào phía bên trong vật liệu đá, sau đó đợi vật kia nhận được phần lực lượng này, lại bị Yêu tộc nâng lên đưa tới rìa Thập Vạn Đại Sơn.
Quảng Lâm Quỷ cực kỳ ung dung đi tới biên giới tế đàn kia, nơi đó còn có mấy bóng người đang đứng.
Gã đi tới bên cạnh một cô gái áo đen, hỏi: "Còn bao lâu nữa?”
Nữ tử áo đen nhìn chằm chằm tình hình trên tế đàn quay đầu, khuôn mặt đẹp đến mức gần như không thể hình dung, nhưng giờ phút này gương mặt diễm lệ như hoa đào kia lại tái nhợt, tiều tụy đến cực hạn. Lông mày nàng nhíu chặt, sau khi nhìn hòa thượng một cái mới đáp: "Nhanh thôi, tính toán hôm nay là có thể hoàn thành."
Quảng Lâm Quỷ nghe vậy đang định gật đầu, thì lúc này tất cả mọi người bên cạnh nữ tử áo đen cũng chú ý tới cuộc đối thoại của hai người, đồng loạt quay đầu nhìn về gã và thiếu nữ nọ.
Những thân ảnh này phần lớn không phải là người Quảng Lâm Quỷ quen biết, hoặc có thể nói phần lớn cũng không coi là người. Thí dụ như nữ tử áo đen nhìn như xinh đẹp nhưng kì thực lại là Yêu quân Lục Ngô, thí dụ như nam nhân áo bào đỏ kia, cũng là Yêu quân Phi Liêm được xưng có thể dọa sợ đứa trẻ khóc đêm ở nhân gian. Đương nhiên ngoại trừ những Yêu quân trong truyền thuyết này, còn có mười vạn tồn tại đứng đầu của Yêu tộc trong Thập Vạn Đại Sơn. Quảng Lâm Quỷ mặc dù không cố chấp cách nhìn khác biệt giữa Nhân Yêu như những người khác, nhưng gã cũng không tìm được đề tài để thảo luận với những Yêu tộc này trong thời gian dài.
Mà dạng phức tạp này đại khái cũng tôn tại ở những Yêu tộc nhìn về phía gã, cho nên sau khi liếc mắt nhìn nhau, song phương đều cực kỳ ăn ý thu hồi ánh mắt của mình, lần nữa nhìn vê phía thân ảnh màu trắng đứng ở chính giữa tế đàn, không ngừng rót lực lượng vào vật liệu đá.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sắc trời dần tối, đám Yêu tộc rong ruổi trong Thập Vạn Đại Sơn.
Mãi đến khi ánh mặt trời chói chang kia triệt để rơi xuống khe núi cực tây, tinh quang sáng lên, trên chân trời chợt truyên đến một thanh âm thô kệch: "Tốt rồi! Tốt rồi!"
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một con hạc trắng xinh đẹp từ phía chân trời bay tới, trên người nó là một vị đại hán trung niên với thế ngồi rất không hợp với bộ dáng xinh đẹp của con chim này, chính là Sở Cừu Ly. Bạch hạc tựa như có chút tức giận khi Sở Cừu Ly gào to gọi nhỏ, nó rơi xuống trước mặt mọi người, mông sau mãnh liệt nhấc lên. Đại hán trung niên vẻ mặt còn treo ý vui mừng kia lập tức bay ra, dùng một tư thế cực kỳ không lịch sự hung hăng ném xuống đất, sau khi trượt vài đoạn ngắn trên mặt đất do phiến đá trải thành mới dừng lại. Con Tiên hạc kia khinh miệt liếc nhìn y một cái, lúc này mới vỗ cánh vênh váo rời đi.
"Mẹ kiếp! Ngày nào đó Sở gia gia sẽ vặt lông ngươi hầm một nồi!" Sở đại hiệp mất hết mặt mũi chật vật bò dậy quát. Mà y vừa nói xong lời này, đứng lên, lại cảm thấy có chút không đúng, từng ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người y.
Sở Cừu Ly lúc này mới nhớ lại lúc này mình đang ở địa bàn Yêu tộc, trước mặt một đám đại nhân vật Yêu tộc mà la hét như vậy, chung quy không phải là một chuyện quá mức sáng suốt, Sở đại hiệp nghĩ một chút mà rụt đầu mình lại, tròng mắt vừa động, rơi vào trên người Huyền nhi, vẻ mặt y đầy ý cười nịnh nọt chạy đến trước mặt nàng, lúc này mới mở miệng nói: "Phía đông đã xong!"
Huyền nhỉ tự nhiên là biết rõ tính tình của đại hán này, hồn nhiên sẽ không để những lời nói bậy bạ của y ở trong lòng, ngược lại vị Hậu Khanh bên cạnh và hồ yêu Bạch Ngưng từng có duyên gặp mặt đám người Từ Hàn mấy lần đang đứng ở giữa tế đàn kia sắc mặt bất thiện. Thế nhưng ngại mặt mũi Huyền nhi nên không dám nổi giận.
"Bạch Ngưng, vậy toàn lực để bọn họ đi ba hướng kia." Phi Liêm ở bên cạnh thấy bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ, gã cũng mở miệng nói. Vị Bạch Ngưng đứng ở chính giữa tế đàn kia nghe vậy, tuy rằng vẫn cảm thấy không vui nhưng không dám cãi lời Phi Liêm, cho nên khẽ gật đầu. Nhất thời đỉnh núi bốn phía tế đàn vang lên từng tiếng hí dài cao vút, đám Yêu tộc bận rộn kia sau khi nghe tiếng hí dài kia liên đột nhiên thay đổi trận hình, trong đó một đám đi hướng phía đông tràn vào các Yêu tộc ba phương còn lại, tiếp tục bận rộn.
Thời gian trôi qua, hai canh giờ sau, Ngao ô liền trở về, quay về kêu to vài tiếng với Huyền nhi, Huyền nhi lĩnh hội ý tứ trong đó, hướng Tây cũng đã làm xong.
Ngay sau đó A Hoàng cũng chạy trở về —— phương bắc cũng đã hoàn thành.
Vị nữ tử áo xanh cuối cùng từ phía nam trở về, đúng là Nhiễm Thanh Y mấy lần đối nghịch với đám người Từ Hàn, nhưng vẫn làm cho Sở Cừu Ly tâm tâm niệm niệm, nàng khẽ gật đầu với đám người, duy chỉ có ánh mắt quan tâm của Sở Cừu Ly đưa tới là xem như không thấy.
Mà giờ phút này, hiển nhiên không ai có tâm tư để ý tới vẻ cổ quái giữa Sở Cừu Ly và nữ tử kia. Huyền nhi sau khi trông thấy Nhiễm Thanh Y là vui vẻ, lập tức nhìn về phía Phi Liêm và Hậu Khanh, trầm giọng nói: "Các vị, thời gian cấp bách, chúng ta bắt đầu đi."
Hai vị Yêu quân cùng với Bạch Ngưng đang đứng ở trung tâm đàn tế đều gật đầu, lập tức dựa theo kế hoạch phân biệt đi theo bốn phương hướng. Mà đám người Sở Cừu Ly đương nhiên không thể đi theo mấy vị Yêu quân còn lại hay vị Bạch Ngưng đang ôm địch ý với Nhân tộc kia, bọn họ chỉ có thể đi theo Huyên nhi về phía đông. Huyền nhi cũng không làm khó mọi người, một đạo khí tức màu đen đẩy ra, bao phủ mọi người vào trong, sau đó mọi người liền cảm giác cảnh sắc trước mắt biến đổi, khi mấy chục hơi thở trôi qua, bọn họ đã đi tới chỗ giao giới giữa Thập Vạn Đại Sơn cùng Thanh châu.
Dưới thần thông của Phi Liêm, Thập Vạn Đại Sơn thoát ly thế giới này ước chừng ngàn năm. Tuy rằng bản thân thế giới đã có bình phong che chở, khiến thế giới bị xé rách để lộ ra kẽ hở nhưng hư không không thể xâm lấn với quy mô lớn, nhưng biên giới của hư không ngàn năm này vẫn không tránh khỏi bị ăn mòn như tằm ăn dâu. Mà những vật liệu đá được Bạch Ngưng thúc đẩy trước đó chính là dùng để bổ sung khe rãnh giữa hư không cùng Thập Vạn Đại Sơn.
"À¡! Hòa thượng!" Sở Cừu Ly lúc đó đã dùng khuỷu tay đụng vào Quảng Lâm Quỷ ở bên cạnh, cũng mặc kệ đối phương có hài lòng hay không, liền tự mình đến bên cạnh gã hỏi: "Ngươi nói, khe rãnh hư không này mặc dù có lớn một chút, nhưng khỉ, chim, yêu chẳng phải đều có thể vượt qua sao, làm sao phải lãng phí thời gian lâu như vậy, thế nào lại có thể san bằng nơi này?"
Quảng Lâm Quỷ dường như không nghĩ tới y sẽ hỏi một vấn đề như vậy, gã xưa nay đạm mạc cũng không khỏi sững sờ, sau đó bật cười lắc đầu, rồi mới lên tiếng: "Đây không phải là để lấp lại khe rãnh..."
"Vậy vì cái gì?" Sở Cừu Ly truy vấn.
Lời vừa nói ra, còn chưa đợi Quảng Lâm Quỷ đáp lại, Huyền nhi đứng trước mặt bọn họ chợt trâm mặt xuống, hai tay của nàng bỗng nhiên vươn ra, từng đạo Yêu lực đột nhiên từ trong cơ thể nàng cuộn trào, bay về phía khe rãnh chồng chất làm bằng đá trước mắt kia.
Mặc dù những vật liệu khoáng thạch này đã san bằng những khe rãnh kia, nhưng dù sao còn có chút khe hở, kỳ quái là theo Yêu lực Huyền nhi tràn vào, những khe hở này bị san bằng này lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng kết nối Thập Vạn Đại Sơn cùng mép thế giới kia lại với nhau hoàn hảo như ban đầu. Giống như giữa cả hai chưa bao giờ tách ra, mà biến hóa như vậy cũng bắt đầu không ngừng lan tràn ra bốn phía, lấy vị trí của mọi người làm điểm đầu tiên, hình thành hình cung quay quanh bản thể Thập Vạn Đại Sơn. Cũng ở ba phương còn lại, hai vị Yêu quân cùng với vị Bạch Ngưng kia cũng thi triển thủ đoạn của riêng mình, chữa trị khe hở giữa Thập Vạn Đại Sơn và thế giới.
Bốn đạo lực lượng du tẩu sau mấy trăm hơi thở rốt cuộc đan vào nhau.
Âm!
Trong thiên địa vang lên một tiếng trầm đục, Thập Vạn Đại Sơn lúc này mới chân chính trở về với thế giới này.
Trở về như thế có đủ loại ý nghĩa, cũng là trên loại ý nghĩa nối liền với thế giới.
Một luồng lực lượng khổng lồ tuôn ra từ sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, xông về phía trời đất chỗ Nhân tộc, lúc đó không biết có phải ảo giác hay không, Sở Cừu Ly có thể cảm giác rõ ràng thế giới phía xa của Nhân tộc, một khắc kia sương mù bao phủ mấy tháng rốt cục đã có dấu hiệu tan đi, ít nhất tuyết lớn ở Thanh châu cách Thập Vạn Đại Sơn gần nhất chợt dừng lại, mà theo thời gian dần trôi qua, biến hóa như vậy vẫn không ngừng thông qua Thanh châu lan tràn ra địa giới càng rộng lớn hơn.
Giây phút đó Sở Cừu Ly giống như nghĩ tới điều gì, y nhìn vê phía chân trời, miệng há to, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
Ngược lại Quảng Lâm Quỷ bên cạnh y chợt nói.
"Yêu tộc trở về không phải là kết nối thổ địa của chính mình và thế giới lại với nhau, mà là nối liên vận mệnh của bản thân với thế giới. Trong trận chiến này, hắn sẽ đánh bạc tất cả giống như chúng ta vậy."