Chương 167: Vương, tỉnh rồi.
Chương 167: Vương, tỉnh rồi.Chương 167: Vương, tỉnh rồi.
"Tuyết ngừng rồi!"
Phương Tử Ngư gối đầu trên một chồng tấu chương dày cộp thiếp đi trong Trường Nhạc cung bị tiếng nói đặc hữu của thái giám đánh thức.
Nàng gian nan mở cặp mắt ngái ngủ của mình ra, nhìn về phía cửa ra vào.
Mấy ngày nay nàng sống không được tốt, các châu từng thuộc về Đại Chu đều quy hàng Trần quốc, trong Đại Hạ, trừ Yến châu cuối cùng, bảy châu còn lại cũng bắt đầu lục tục quy thuận Trân quốc. Đương nhiên đây không phải công trạng vĩ đại do Phương Tử Ngư hiếu chiến mang đến, mà là sau khi lương thảo khô cạn, cưỡng ép cho dân chúng cùng với người cầm quyền các nơi bất đắc dĩ mới đưa ra quyết định này.
Mà mấy ngày trước, Yến châu Đại Hạ sau khi đau khổ chống đỡ, cuối cùng tiêu hao hết tất cả lương thảo dự trữ. Dưới tình huống thiếu hụt đủ quân lực để điều động, Đại Hạ cũng bị ép cầu viện với Trần quốc. Sứ giả Nam Cung Tĩnh chịu trách nhiệm cầu hòa đã trên đường tới Kim Lăng, hiển nhiên ý muốn triêu đình Đại Hạ thần phục đã ở trong tâm tay. Phương Tử Ngư đại khái cũng không lường trước được, từ sau khi vương triều Đại Sở sụp đổ, anh hùng hào kiệt các nơi mạnh mẽ ngươi tranh ta đoạt hai trăm năm, nghĩ tất tất cả biện pháp để cuối cùng hoàn thành tâm nguyện nhất thống của mình.
Trên thực tế, nàng lại không có quá nhiều cảm xúc đối với chuyện này, thậm chí nếu như có thể, nàng cũng không muốn tiếp nhận cục diện rối rắm của hai nước Chu Hạ, đương nhiên tốt nhất là ngay cả Trân quốc cũng không cần. Nàng đã bận rộn quá lâu rồi, án đài của nàng luôn luôn có tấu chương nhìn mãi không hết, bên người luôn có tục sự quấy rầy. Mỗi ngày nàng đều cần cho ra sách lược điều hành tốt nhất để giải quyết phiền toái ở các nơi. Nhiều tháng bận rộn như vậy làm cho thân thể nửa bước Tiên nhân cảnh của nàng có chút chống đỡ không nổi, nửa đêm hôm qua còn chưa tự chủ đã ngủ mê man.
Một tháng qua, Phương Tử Ngư lần đầu tiên được thưởng thức tư vị ngủ say sưa một hồi lâu mà vẫn còn có chút chưa thỏa mãn. Nhưng chỉ trong nháy mắt khi nàng ngẩng đầu lên, cửa điện trong Trường Nhạc cung đã bị đẩy ra ngoài. Khi đó con ngươi của Phương Tử Ngư bỗng nhiên trợn to, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng không thể tưởng tượng nhất trên đời, sững sờ ngay tại chỗ.
Điều khiến nàng kinh ngạc đương nhiên không phải tên thái giám lỗ mãng, vẻ mặt vui mừng, cũng không phải cử động mạo muội xông vào trong cung của đối phương, mà là theo cửa cung bị đẩy ra, ánh nắng mùa xuân ấm áp cùng bầu trời xanh mây trắng như là cách một thế hệ.
"Nương nương, tuyết ngừng rồi!"
Tên thái giám kia quỳ bịch một tiếng trước mặt Phương Tử Ngư, trong miệng lại một lần nữa lặp lại lời vừa rồi gã đánh thức nàng. Đương nhiên gã không sợ hãi bản thân quấy nhiễu chủ thượng nhà mình, bởi vì cho dù là thái giám hèn mọn nhất trong cung cũng biết, với thế đạo hôm nay, không có bất cứ ai sinh ra không thoải mái vì tin tức này.
Lúc này đã là ngày mười ba tháng giêng rồi, khoảng cách trận thiên tai kia cũng đã qua trọn vẹn một tháng, nhưng cho dù sớm đã lập xuân thì trận tuyết này từ đầu chí cuối vẫn chưa dừng lại ở tất cả cương vực của ba nước. Lại thêm một ít thời gian thì quá thời tiết xuân canh, đến lúc đó cho dù lương thực dự trữ của triều đình có thể để dân chúng sống tạm đến sau mùa thu, nhưng bỏ lỡ xuân canh, không có thu hoạch, năm sau sẽ vượt qua như thế nào đây?
Đối với đại đa số bách tính trên đời này, cuộc sống đau khổ rất dễ khiến cho bọn họ oán giận, nhưng chỉ cần còn có hy vọng, bọn họ liền có thể cắn răng nuốt những đau khổ trước mắt. Nhưng nếu không có hy vọng, ai dám cam đoan trật tự yếu ớt của thế giới này hôm nay còn có thể duy trì được chứ?
Mà lúc này tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng xuyên thấu qua cửa cung điện chiếu vào con ngươi Phương Tử Ngư chính là hy vọng trong lòng bách tính, cũng là hy vọng chống đỡ lấy thế giới thân thể tàn phá này tiếp tục tiến về phía trước.
"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, là thiên ân của nương nương cảm động trời xanh, lê dân có hi vọng, xã tắc có thể khôi phục!!!"
Thái giám kia hiển nhiên cũng hiểu rõ tuyết lớn tản đi có ý nghĩa gì đối với Phương Tử Ngư cùng với toàn bộ thế giới này, khi đó gã lại cao giọng nói tiếp, ngữ điệu cao vút, thần sắc trên mặt cũng có chút động dung. Mấy ngày nay, gã luôn luôn đi theo Phương Tử Ngư, chính mắt thấy nàng ngày đêm vất vả như thế nào vì dân chúng Trân quốc cùng hai nước Hạ Chu, gã cho rằng quả thật là trời cao chiếu cố, mới kết thúc trận đông giá rét này, cho dân chúng thiên hạ một con đường sống. Bởi vậy lời nói này tuyệt đối không phải lấy lòng, mà là chân thành phát ra từ nội tâm.
Phần lớn cung nữ thị vệ ngoài cửa cung cũng có tâm tư như vậy, vào lúc đó bọn họ đồng loạt quỳ xuống bên ngoài cửa cung, cao giọng hô.
"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, là thiên ân của nương nương cảm động trời xanh, lê dân có hi vọng, xã tắc có thể khôi phục!!!"
Thanh âm như vậy vang lên không dứt, quanh quẩn trong Trường Nhạc cung thật lâu không thôi. ...
Mà dường như để chứng minh điểm này, rất nhanh ngoài cung liền có một vị thị vệ bước nhanh vào trong cung, ở ngoài cửa điện quỳ xuống, cao giọng nói: "Nương nương, sứ thần Đại Hạ đến rồi, bọn họ mang đến tấu chương của triêu đình Đại Hạ, nguyện ý phụng Trần quốc làm chủ, chỉ mong nương nương nhanh chóng phái lương thảo đến cứu trợ dân chúng Đại Hại"
Chuyện này cũng không phải là bí mật gì, mấy ngày trước liền có sứ giả đến thông báo việc này, mà lấy tính tình Phương Tử Ngư, cộng thêm Trần quốc hôm nay lương thảo sung túc, sớm cũng đã để cho quan viên phụ trách quản lý lương thảo chuẩn bị tốt số lượng mà Đại Hạ cần, chỉ cần xưng thần liền có thể mang đi. Chỉ là chuyện như vậy đã thành định cục giờ phút này rơi vào bên tai những nội thần kia liền thay đổi bộ dạng.
Thử nghĩ, tuyết lớn rơi xuống trọn vẹn mấy tháng nhưng không có nửa điểm ý tứ dừng lại, vì sao vừa đúng lúc Đại Hạ vội vàng gửi văn thư thần phục thì lại ngừng? Đây không phải là đang ám chỉ người trong thiên hạ, ba nước Hạ, Chu Trần tan rã mấy trăm năm, hiện tại vận số đã hết, sau khi quy về dưới trướng Phương Tử Ngư thiên tai mới dừng. Vậy nàng chẳng phải là thiên mệnh chỉ tử, chính là con của ông trời sao?
Nghĩ đến điểm này, sắc mặt đám nội thần đều thay đổi. Khi đó vị thái giám cầm đầu kia giống như là đang nghĩ đến điều gì đó, theo bản năng duỗi tay sờ vào ngực của mình, nơi đó có giữ một phong thư, một bức thư Trân Huyền Cơ để lại cho gã. Gã mơ hồ nhận ra, hiện tại đã đến lúc mở phong thư này. ...
Triều Hạ thần phục, chuyện như vậy đương nhiên là chuyện lớn, dù cho chính Phương Tử Ngư cũng không để trong lòng chuyện này, nhưng bất luận xuất phát từ lễ nghĩa hay là quy củ, chuyện như vậy đều cần văn võ bá quan trong triều ở đây cùng quyết định.
Chỉ là vị Hoàng đế bệ hạ Trần quốc kia sớm đã không biết tung tích khi thiên tai phát sinh, cho nên Long ỷ trên triều không có một bóng người, chỉ có Phương Tử Ngư đội mũ phương ngồi ở một bên. Sau một phen tiếp nhận tấu chương, lại sắc phong Hoàng đế Đại Hạ là Hạ vương, giao Yến châu cho đối phương quản lý, chuyện này mới tính là hoàn thành.
Đợi đến khi Nam Cung Tĩnh thân là sứ thần tiếp nhận văn thư sắc lập của Phương Tử Ngư, nói cám ơn lui ra, chuyện hôm nay xem như đã xong, Phương Tử Ngư cũng ngáp một cái, nàng quyết định tạm thời buông mọi chuyện trong tay xuống, chờ chút nữa sẽ bớt thời gian đi trong cung một hồi, sau đó lại tìm tiểu thái giám kia, nhất định phải hỏi tung tích Trần Huyền Cơ từ miệng đối phương. Dù sao giờ khắc này tuyết lớn đã ngừng, ánh xuân hiện lên, lương thảo trong tay cũng đủ để cho bách tính thiên hạ còn sống đến lúc thu hoạch, ván cược giữa nàng và Trần Huyền Cơ cũng coi như đã hạ màn.
Phương Tử Ngư muốn nhanh thoát thân để tìm tung tích mọi người. Mấy ngày nay nàng cũng từng phái người điều tra qua. Về tất cả mọi chuyện phát sinh trên Đại Uyên sơn ngày ấy, tuy thu hoạch được rất ít nhưng vẫn tồn tại một ít dấu vết để lại, người sống sót xung quanh núi Đại Uyên từng nhắc tới một ngọn núi lớn không thấy bờ bến xuất hiện trên bầu trời, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy gì nữa. Phương Tử Ngư liền ý thức được vật đó đúng như Thập Vạn Đại Sơn trong lời đồn, có một tòa núi lớn như vậy đương nhiên không thể biến mất không thấy, càng không có khả năng sau đó sẽ không còn tung tích. Nơi đi đến duy nhất của Thập Vạn Đại Sơn chính là phía tây của Thanh châu.
Chỉ là trước đó nàng còn phải lo lắng cho dân chúng Trân quốc và bách tính khắp nơi quy thuận. Rốt cuộc bây giờ đã có thể buông bỏ những băn khoăn này, cũng có cơ hội đi phía tây Thanh châu tìm Thập Vạn Đại Sơn, tìm kiếm tung tích đám người này có khả năng còn sống sót.
Nhưng tựa hồ trong tối tăm luôn có thứ gì đó muốn đối nghịch với Phương Tử Ngư. Ngay thời điểm nàng muốn tuyên bố bãi triều, tiểu thái giám vẫn luôn theo sát phía sau nàng chợt xuất hiện. Cùng lúc đó còn có tiếng nói khàn khàn như vịt của gã: "Thánh chỉ đến!"
Khi đó, không những là Phương Tử Ngư, gần như toàn bộ quan viên ở đây trừ thần sứ Nam Cung Tĩnh đều sững sờ.
Lúc đầu Trân Huyên Cơ mất tích thần bí còn từng khiến bá quan văn võ của Trần quốc hoảng sợ, thậm chí còn có người từng hoài nghi Phương Tử Ngư, thế cho nên tổ chức nhân thủ muốn tìm kiếm y, nhưng dưới tràng thiên tai loạn lạc kia, mọi người đều bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, hơn nữa Phương Tử Ngư có thể nói là xử lý công việc tựa như Thần tích, mọi người cũng dần dần buông việc này xuống. Dù sao so với Hoàng đế, quốc thái dân an dường như lại càng quan trọng hơn. Đương nhiên cũng sẽ có một nhóm nhỏ người có hoài nghi như vậy, nhưng từ văn võ bách quan bên trên đến dân chúng tâm thường bên dưới đều cực kỳ yêu quý Phương Tử Ngư, thanh âm như vậy thường thường sẽ bị bao phủ trong tiếng hô núi kêu biển gầm của mọi người.
Giờ phút này tiểu thái giám mang Thánh chỉ đến, lúc này mọi người mới nhớ lại, Trần quốc còn có một vị Hoàng đế bệ hạ.
Sau một nháy mắt kinh ngạc, Phương Tử Ngư thầm nghĩ gia hỏa này rốt cuộc cũng xuất hiện rồi. Tuy có chút bất mãn nhưng nàng vẫn dẫn đầu quỳ xuống, miệng hô lớn: "Thần thiếp cung nghênh Thánh chỉ."
Rất nhiều văn võ bá quan dưới đài cũng phục hồi tinh thần lại, đồng loạt quỳ lạy.
Ánh mắt tiểu thái giám kia đảo qua từng người một, sau đó nghiêm nghị nhíu mày, lên tiếng nói: "Nhật chiêu kỳ danh, Nguyệt chiêu kỳ Thần."
"Trâm kế vị đã hai năm, tự hỏi đức hạnh không đủ để trị quốc, chăm nom cũng không đủ an dân. Nhưng trời không tuyệt được Đại Trần ta, trẫm may mắn cưới Phương Tử Ngư làm hậu. Đức hạnh của nàng, chư quân trải qua mọi chuyện hẳn là cũng có chung nhận thức, trẫm tất nhiên không cần nhiều lời. Mà quan trọng nhất là trãm thông thạo vọng khí, dùng phương pháp nhìn người này, trời sinh Long tướng, trên đầu là thiên mệnh chỉ tử. Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết ý hạ chỉ này. Từ nay trở đi, vì thương sinh thiên hạ, vì thiên đạo huy hoàng, nhường đế vị cho Hoàng hậu Tử Ngư. Từ đó về sau, thiên hạ nhất thống, muôn đời thiên thu.'... Lộc Giác Nguyên, trên đỉnh núi Nha Kỳ.
Người mặc áo đen, khuôn mặt tuấn mỹ vô song đứng đó, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Vào lúc hoàng hôn, phía chân trời lờ mờ kia lại mơ hồ có một vật gì đó bắt đầu khởi động, chúng nó từ các nơi của thế giới này dâng trào đến, xoay quanh phía chân trời một trận, sau đó đều tuôn về phía chân trời phía đông. Ở đó có một con Thần Long cực lớn ngưng tụ thành hình, theo những khí tức này tràn vào, khí cơ cuồn cuộn quanh thân Thần Long kia càng ngày càng cường hãn.
"Lấy nguyện lực chúng sinh ngưng tụ Long tướng, tụ tập khí vận, ta thật không nghĩ tới tính toán này." Nam nhân tuấn mỹ nhìn thật sâu đạo Long tướng kia, lúc này mới thu hồi ánh mắt của mình, sau đó quay đầu nhìn về phía sau lưng, nói như thế.
Sau lưng gã là mấy bóng người, có nam tử lông mày trắng tóc trắng, thiếu niên khuôn mặt nho nhã lưng đeo trường đao. Nam nhân Nho sinh ngồi trên xe lăn, đôi mắt như hồ nước mùa thu, còn có nam tử mặt mày kiên nghị đeo sợi dây chuyền có khắc hình dáng hổ lang. Nghe lời nói ấy, thanh niên lông mày trắng tóc trắng kia mỉm cười, nói: "Đám Thần nhân ngoài thiên ngoại chung quy sẽ không từ bỏ ý đồ, đến ngày bọn chúng ngóc đầu trở lại, tất nhiên là đại quân áp cảnh, chúng ta cũng phải chuẩn bị chu đáo, điều động tất cả mọi lực lượng có thể thuyên chuyển."
Thanh niên tóc trắng nói xong, sắc mặt ba người bên cạnh đều cực kỳ bình tĩnh, không có ai nói nửa lời bình luận.
Nam nhân tuấn mỹ cầm đầu nghe thấy lời ấy, y đánh giá thanh niên tóc trắng, ánh mắt cổ quái, như là đang suy tính cái gì đó. Mà không thể phủ nhận chính là dưới ánh mắt như vậy của đối phương, toàn thân thanh niên kia có chút không tự nhiên, nhưng gã lại không muốn biểu lộ tâm tình của mình trước mặt nam nhân kia nữa. Đánh giá như vậy một mực kéo dài đến hơn mười hơi thở sau, nam nhân tuấn mỹ kia mới thu hồi ánh mắt của mình.
Khoảnh khắc đó, thanh niên như được đại xá, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
"Cũng đúng." Giọng nói của nam nhân tuấn mỹ khi đó vang lên."Mặc dù chỉ là một số dê bò ngu muội, nhưng đã định trước là diệt vong, vậy cũng phải vật dụng hết, ít nhiều vẫn giúp chúng ta làm chút gì đó, đúng không?”
Trên mặt nam nhân nổi lên nụ cười ấm áp tựa như gió xuân, nhưng ý tứ trong lời nói lại khiến cho thanh niên kia như rơi vào hàn băng luyện ngục. Gã vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nam nhân kia, sợ hãi nửa điểm cảm xúc biến hóa trên mặt mình đều sẽ bị đối phương bắt được, từ đó có thể xuyên thủng suy nghĩ chân thật trong lòng mình. Điều duy nhất khiến gã ngạc nhiên là ba người bên cạnh dường như rất hiểu ý về nam nhân kia, lại không tỏ ra nửa điểm bất mãn hay kinh ngạc.
Mà khi nam nhân nói xong lời này, bầu không khí nơi đây liền lâm vào trâm mặc, đối với thanh niên mà nói, trâm mặc như vậy không thể nghi ngờ làm trong lòng gã nặng tu, ngay khi đầu gã đổ mồ hôi càng lúc càng nhiều, một đạo bước chân rất nhỏ từ phía sau truyền đến.
Một bóng người mặc áo dài màu xanh chậm rãi đi tới trước mặt mọi người. Gã mỉm cười hành lễ với từng người, sau đó nhìn vê phía nam nhân tuấn mỹ kia, nhẹ giọng nói: "Vương, tỉnh rồi."