Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 828 - Chương 168: Bọ Ngựa Bắt Ve.

Chương 168: Bọ ngựa bắt ve. Chương 168: Bọ ngựa bắt ve.Chương 168: Bọ ngựa bắt ve.

Thiên địa là một vùng tối tăm.

Đầu óc Từ Hàn cũng trở nên mơ hồ.

Thân thể hắn không ngừng hạ xuống, tốc độ nhanh đến cực hạn, không khí lưu động cắt tâng da của hắn ra, khiến cho hắn khi đó cảm thấy từng đợt đau nhức kịch liệt do bị lợi khí cắt đứt truyên đến.

Nhưng Từ Hàn lại không ghét cảm giác như vậy, trên thực tế đau đớn mới khiến đầu óc hắn vốn ngây ngốc duy trì một tia thanh minh.

Tốc độ hắn hạ xuống càng lúc càng nhanh, xuyên qua hư không vô ngần, vượt qua bầu trời đầy sao, cũng phá vỡ tầng tầng lớp lớp mây.

Cảnh tượng trước mắt hắn dân dần trở nên rõ ràng, hắn nhìn thấy một mảnh nham tương cực nóng màu đỏ từ chỗ sâu đại địa phun ra, như thủy triều thôn phệ mỗi một tấc đất đi qua, đám người như kiến chạy tứ tán, kêu rên cùng khóc lóc vang vọng không dứt, lại bị bao phủ dưới thiên tai núi lở đất nứt này.

Từ Hàn nhớ lại, mình hình như đã thấy cảnh tượng này ở nơi nào đó. Trong lòng của hắn cũng không có một chút dao động, thân thể vẫn đang rơi xuống, đập vào mắt hắn chính là mặt đất dân dần thu nhỏ, nhưng cũng dần dần rõ ràng. Hắn nhìn thấy một vách núi bừa bộn, trên thi hài vô số quái vật hình người khổng lồ, một thiếu nữ mắt tím đang đỏ vành mắt, dùng một loại ánh mắt cực kỳ phẫn hận nhìn hắn.

Thân thể Từ Hàn đang không ngừng hạ xuống dần dần bị một lực lượng vô hình ngăn chặn, thân hình hắn ngừng lại, lơ lửng giữa không trung. Nhưng hắn cũng không kinh ngạc vì biến cố như vậy, mà rất kỳ quái vì sao thiếu nữ mắt tím này, hoặc là nói vì sao sư nương của mình lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.

Nhưng câu hỏi này chẳng mấy chốc đã có đáp án.

"Vì sao! Vì sao ngươi muốn gạt ta!" Thiếu nữ mắt tím giơ ngón tay lên bầu trời, giận không kìm được hỏi.

Từ Hàn sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, thì ra thiếu nữ mắt tím kia cũng không phải tức giận đối với mình, đồng dạng ánh mắt của nàng cũng không phải là nhìn vê phía hắn. Từ Hàn phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía mái vòm, đã thấy trên mái vòm có một gương mặt khổng lồ đã ngưng tụ thành hình, y cũng đang dõi mắt nhìn về phía này, nhưng lại cực kỳ thần kỳ vượt qua Từ Hàn mà nhìn về phía Quỷ Bồ Đề ở sau lưng. Tựa như trong mắt song phương trong quá trình giằng co này đều không tồn tại hắn.

"Lừa ngươi? Ta lừa ngươi khi nào? Ngươi muốn lực lượng phục quốc ta liền truyên cho ngươi phương pháp bán yêu Thần chủng, ngươi muốn có cơ hội làm lại, ta liền cho ngươi cơ hội làm lại. Ngươi nhìn thiên địa chung quanh hắn đi, giờ phút này thế giới đang tổ chức lại, tất cả sẽ trở lại trước khi các ngươi gặp nhau, ngươi xem, tất cả chẳng phải đều giống như lời hứa của ta sao?" Mặt người phía chân trời nói ra, trong ngữ điệu nặng nề mang theo một sự trêu tức không hề che giấu.

"Đây cũng không phải là thứ ta muốn... Đây không phải là..." Quỷ Bồ Đề thất hồn lạc phách nhìn về phía thế giới dưới núi, dung nham cuồn cuộn kia điên cuồng cắn nuốt tánh mạng sinh linh, bách tính tâm thường cũng tốt, Tiên nhân độc nhất vô nhị cũng được, phàm là chạm đến dung nham kia một chút đều bị rút đi sinh cơ dưới lực lượng kia, vẻ hoảng sợ trong mắt bọn họ vĩnh viễn đọng lại trong khoảnh khắc đó, sau đó thân thể liền bị phân giải thành vô số viên bi thật nhỏ, dưới sự dẫn dắt của dung nham cuồn cuộn dũng mãnh tiến vào sâu trong thế giới này.

"Yên ắng hưởng thụ đi, tất cả những thứ quan trọng đã tới, ngươi và hắn sẽ gặp lại nhau, nhưng kết cục đã được định sẵn từ lâu." Mặt người khổng lồ kia híp mắt nhìn Quỷ Bồ Đề một chút, sau đó chậm rãi tản đi. Trong thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, đương nhiên vẫn còn tiếng kêu rên không ngừng quanh quẩn không dứt giống như đã đặt mình trong địa ngục.

Nước mắt trong hốc mắt thiếu nữ tím tuôn rơi, nàng quỳ lạy trên mặt đất, hai tay nắm chặt lấy bùn đất, móng tay bị cào rách ra vết máu. Ảo não, hối hận, không cam, căm hận, những cảm xúc này trào dâng trong lòng nàng. Thân thể của nàng bắt đầu run rẩy, trong cơ thể có một ý chí mạnh mẽ từ giấc ngủ say thức tỉnh, mắt thấy sắp tràn ngập toàn thân nàng rồi, trong chớp mắt con ngươi của nàng lại trở nên đen kịt.

Ngay lúc nàng khó có thể tự kiêm chế, muốn bỏ mặc lực lượng kia ăn mòn bản thân mình, một cánh tay chợt đặt ở đầu vai của nàng.

Quỷ Bồ Đề hơi sững sờ, ý chí mắt thấy muốn ăn mòn thân thể nàng liền tan biến, nàng quay đầu nhìn phía sau mình, nhìn thấy một thiếu niên áo đen cả người toàn là máu đang đứng, khóe miệng mỉm cười nhìn nàng. Hắn nói: "Sư nương, đừng từ bỏ, chúng ta còn có cơ hội."

Quỷ Bồ Đề ngẩn người, xuất phát từ sự áy náy trong lòng cũng tốt, từ tuyệt vọng đối với Từ Hàn cũng được, nàng không trả lời thiếu niên trước, mà chán nản nói: "Xong, tất cả xong rồi, là ta... Ánh mắt của nàng dời đi, đảo qua từng thi thể đầy đất, nói: "Là ta hại các ngươi."

Nhưng Từ Hàn vẫn mỉm cười, hắn vươn tay nâng thân thể Quỷ Bồ Đề dậy, nói: "Chúng ta đều là quân cờ đang ở trong bàn cờ, thân bất do kỷ, nói không từ đáy lòng, chẳng trách chính mình, cũng không trách được người khác."

"Nhưng bây giờ người đánh cờ đã quét sạch bàn cờ, chúng ta mới có cơ hội chôn một quân cờ, đợi đến thời điểm chín muồi, một hơi lật ván cờ này."

Quỷ Bồ Đề vẫn còn có chút sững sờ, nhưng có lẽ là vẻ chắc chắn trong giọng nói của thiếu niên đã lây nhiễm nàng, nàng không khỏi hỏi: 'Chôn như thế nào?”

Thiếu niên không nói, chỉ quay đầu nhìn phía sau. Quỷ Bồ Đề đã nhận ra phần cổ quái trong đó, nàng cũng theo bản năng dõi theo ánh mắt của thiếu niên. Chỉ thấy phía sau hắn còn có mấy bóng người đang đứng, một cô gái khoảng mười tuổi, mặc áo quần hai màu đen trắng, bộ dáng không khác gì hai vị lão giả, đương nhiên còn có vị truyên nhân duy nhất của Đạo Thánh môn Sở Cừu Ly kia...

Từ Hàn ở chân trời nhìn hết thảy trước mắt, rốt cuộc hắn đã hiểu rõ, Quỷ Bồ Đề trước mắt cũng tốt, hoặc chính hắn cũng được, cùng với Mười chín, Chu Uyên, thậm chí Sở Cừu Ly sau lưng đều là tưởng tượng trong trí nhớ của hắn.

Hắn tỉnh ngộ, ảo cảnh chung quanh lập tức bắt đầu xuất hiện từng vết rạn, nương theo một tiếng vang nhỏ, những ảo cảnh kia ầm ầm vỡ vụn. ...

Phù!

Phù!

Phù!

Từ Hàn mở hai mắt ra, trong miệng của hắn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trên trán hiện đây mồ hôi rậm rạp chẳng chịt.

"Thật đáng tiếc, thiếu chút nữa là ta có thể thấy bí mật ẩn giấu sâu nhất của ngươi rồi." Nhưng còn không đợi hắn hiểu rõ mình đang ở chỗ nào, bên tai hắn đã vang lên một giọng nói trầm thấp.

Dưới âm thanh kia, đầu Từ Hàn hôn mê cũng trở nên thanh tỉnh vài phần, hắn ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là một gian phòng đen kịt, tối đen như vậy cũng không phải bị phủ lên, mà là hắc ám ngay cả ánh mặt trời cũng không chiếu vào được hoàn toàn. Thường nhân ở trong đó căn bản không cách nào thấy vật, nhưng cũng may Từ Hàn cũng không phải người thường.

Cho nên hắn nhìn thấy rất rõ ràng mấy bóng người đứng ngay trước mắt mình, những người này phần lớn là người quen cũ của hắn.

Cung chủ Thái Âm cung Thần Vô Song, Bắc Cương vương Mục Cực đời trước, cũng có Chu Chương hiện đang là Bắc Cương vương, thống lĩnh Hổ Lang ky Mông Khắc, Đế vương Trần quốc Trân Huyền Cơ, đương nhiên còn có Nguyên Tu Thanh theo Từ Hàn như âm hồn bất tán từ Thanh châu kia.

Nhìn thấy những người đã chết hoặc là chưa chết này đều xuất hiện trước mắt mình, Từ Hàn vẫn chưa vì vậy mà sinh ra nhiều kinh ngạc. Mà điều thực sự làm cho hắn bất an chính là... tứ chi của hắn đang bị những sợi xích sắt màu đen to lớn quấn quanh, treo cao người giữa không trung. Từ Hàn ngược lại rất có tâm vận dụng lực lượng trong cơ thể để thoát khỏi trói buộc, nhưng giờ phút này trong cơ thể hắn lại trống rỗng không có chút lực lượng nào để khu động. Từ Hàn rất nhanh liền ý thức được, hắn liền biết được mình không vận dụng được lực lượng trong cơ thể thoát khốn chắc chắn là do sự cổ quái của sợi xích, hắn suy nghĩ tất cả những gì đã xảy ra trước khi hôn mê, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu rốt cuộc vì sao mình lại rơi vào trong tay vị Thân Vô Song trước mắt này.

"Đừng giấy giụa vô vị như vậy, ngươi không thoát khỏi xiềng xích này đâu." Thần Vô Song hiển nhiên đã nhìn thấu tâm tư của Từ Hàn, thần sắc y thong dong đi dạo trước mặt hắn, miệng lại nói vậy, sau đó mới giơ tay ra. Ngón tay tuyết trắng như ngọc từ trong ống tay áo màu đen rộng thùng thình trượt ra, y nhẹ nhàng đưa tay điểm lên trên sợi dây sắt, hai thứ va chạm vào nhau phát ra một tiếng vang nhỏ, quanh quẩn trong không khí yên tĩnh, cực kỳ giống một khúc nhạc nào đó bắt đầu vang xướng.

"Đây chính là vật do Thần ban tặng, nó được chế tạo ra vì ngươi, có thể phong tỏa lại bất kỳ lực lượng nào trong cơ thể ngươi."

"Thân?" Từ Hàn đã bình tĩnh trở lại từ trong kinh hãi lúc đầu, hắn không tiếp tục giấy giụa vô vị nữa, nhưng vẫn âm thầm thử thúc giục lực lượng trong cơ thể, trên mặt lại nhìn về phía Thần Vô Song cười lạnh hỏi: "Hóa ra Thần Vô Song được xưng là Tiên nhân đệ nhất thiên hạ cũng có tôn sùng Thần linh?"

Ngữ khí trào phúng của hắn tự nhiên không chút che giấu, nhưng phương pháp khích tướng vụng về như vậy hiển nhiên không đủ để làm cho tâm cảnh Thần Vô Song dâng lên nửa phần gợn sóng. Y mỉm cười, nói: "Phàm nhân thờ phụng Thần linh đơn giản chỉ là một sinh linh đã mất, hoặc là hư cấu... Nhưng xét đến cùng, những tồn tại như vậy đều là con người. Con người có cái gì to tát đâu? Đơn giản là tu vi cao hơn một chút, thọ mệnh dài hơn một chút, bọn họ làm sao có thể xứng là Thần được?"

"Ngươi xem, Quỷ Cốc Tử kia tự cho mình là chủ nhân vạn vực tinh không, bọn chúng coi chúng sinh thế giới này như dê bò nuôi nhốt, coi ta và những tên Chân tiên ngu xuẩn kia là chó chăn dê. Bọn chúng tự cho là tính kế vạn vô nhất thất, lại quên mất bọn chúng không phải Thần, mà là người. Mà người tóm lại đều sẽ phạm sai lầm."

Từ Hàn nhìn chằm chằm vào Thần Vô Song, nói: "Nếu ngay cả đại năng thiên ngoại như Quỷ Cốc Tử cũng không tính là Thần thì Thần trong miệng các hạ là ai?"

Thần Vô Song nheo mắt, đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm, khi đó y gần từng chữ một: "Đương nhiên là... ngươi!"

"Ta?" Từ Hàn có chút sững sờ, nhưng trên mặt nhanh chóng chuyển thành nụ cười khó hiểu, hắn hỏi ngược lại: "Nếu ta là Thần trong miệng Cung chủ các hạ, vậy sao đối đãi Thần như vậy, có phải có vẻ quá mức bất kính rồi không?”

"Ta đã nói rồi, Thân không phải là Thần, chuyện đầu tiên ngươi phải làm chính là xóa bỏ một phần thân phận kia của ngươi." Thân Vô Song vẫn giữ thái độ không vội không giận, y dứt lời rồi dùng ngón tay trắng nõn như nữ nhân kia gõ nhẹ lên sợi xích sắt đã trói Từ Hàn.

"Đương nhiên, với tư cách người muốn làm được điều này, quả thật rất khó khăn, nhưng không sao, ta sẽ giúp ngươi, Thân của ta." Thanh âm của Thần Vô Song lại vang lên lần nữa, nhưng khác với trước kia, giờ phút này ngữ điệu của y càng trầm thấp, loáng thoáng mang theo mùi vị cuồng nhiệt.

Từ Hàn đang định nói thêm điều gì thì sắc mặt hắn chợt biến đổi, lập tức liên tái nhợt. Hắn nhìn về phía sợi dây sắt đang trói mình kia, có thể thấy rõ bốn sợi dây sắt không biết lan tràn đến đâu bắt đầu run rẩy kịch liệt, sau đó hắn cũng không thấy rõ ở chỗ sâu bên trong, bốn vật màu đen như rắn độc đang thuận theo bốn sợi dây sắt xoay quanh vọt về phía mình.

Từ Hàn cảm nhận được một hương vị quen thuộc trong bốn sự vật màu đen kia, chính là lực lượng của Đế quân.

Khi đó con ngươi của hắn đột nhiên phóng đại, sau đó không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía nam nhân có khuôn mặt tuấn mỹ vô song ở trước mặt, cao giọng hỏi: "Thần Vô Song, ngươi có biết mình đang làm gì không?!"

"Đương nhiên biết." Thần Vô Song mỉm cười nói, sắc mặt y vẫn bình tĩnh so với Từ Hàn dần trở nên dữ tợn, tạo thành đối lập rõ ràng trong không gian hắc ám này."Hiến tế với Thần linh, kêu gọi hắn hàng lâm."

Từ Hàn giãy giụa kịch liệt, khi đó đầu hắn ngả về phía trước, đập vào trán Thần Vô Song: "Ngươi có biết cái mà ngươi gọi là Thần sẽ mang đến là cái gì không? Đó là thứ mà ngay cả Quỷ Cốc Tử cũng không dám trực tiếp đối diện!!!"

Thần sắc trên mặt Từ Hàn càng thêm dữ tợn, thần thái phẫn nộ lúc ẩn lúc hiện trong hốc mắt hắn. Những khí tức màu đen kia thuận theo bốn sợi xích sắt tràn vào cơ thể hắn, không ngừng ăn mòn thân thể. Sợi xích kia vốn đã khóa cứng lực lượng trong cơ thể Từ Hàn, giờ phút này dưới sự ăn mòn của khí tức hắc ám, Từ Hàn chỉ có thể dựa vào ý chí của mình mà đối kháng với cỗ lực lượng cường đại kia. Nhưng cách làm như vậy càng giống là châu chấu đá xe, sớm hay muộn ý chí của hắn sẽ bị bao phủ hoàn toàn dưới cỗ lực lượng hắc ám kia.

"Quỷ Cốc Tử không dám đối mặt với hắn là bởi bọn chúng mưu tính nhúng chàm lực lượng của Thần linh, nhưng chúng ta lại không giống như vậy, chúng ta là người hầu trung thành của hắn, Thần chỉ có thể hủy diệt sinh linh ngu xuẩn, mà chúng ta sẽ trở thành con dân của Thần, tiếp tục bảo vệ trật tự đã mất ở vạn vực tinh không mấy chục vạn năm." Thần Vô Song nhìn Từ Hàn vẻ mặt đau đớn, trên mặt y dần dân dâng lên một nụ cười, y nhẹ giọng nói vài câu như vậy, quanh thân bắt đầu tràn ra từng luồng khí tức màu đen không khác gì lực lượng của Đế quân kia. Đương nhiên không chỉ riêng y mà còn mọi người phía sau đều như vậy, trong lúc nhất thời hắc khí ngập trời trong không gian tối tăm này.

Từ Hàn nhìn tình hình như vậy, hắn tự nhiên là quá quen thuộc đối với lực lượng của Đế quân, thậm chí bởi vì đã hấp thu quá nhiều lực lượng của đối phương, hắn cũng có nhận thức rất rõ ràng đối với trạng thái của mọi người lúc này. Đúng như bọn họ nói, cả đám đã trở thành nô bộc của Đế quân, giống như vị Liễu Tương từng chủ động tặng mạng mình trước Kiếm Lăng Nam Hoang, giờ phút này đám người hoặc quen hoặc xa lạ trước mắt đều đã trở thành thủ hạ Cổ Ma của Đế quân!

Từ Hàn nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng một số chuyện.

Thí dụ như Đế quân trong Tiên cung Côn Luân hóa thành Từ Hàn áo trắng vì sao lại không buồn không chán nói cho hắn biết mọi chuyện từ đầu đến cuối, thí dụ như hắn liều mạng bên ngoài hư không để tranh thủ thời gian cho thế giới này, mà thời gian này không đơn thuần thuộc về sinh linh của thế giới này, cũng thuộc về Đế quân ở sâu trong đó. Gã chưa bao giờ từ bỏ cơ hội phá tan phong ấn, mà hiện tại gã đã nắm được... Từ Hàn nghĩ tới những điều này, không ngờ khí tức màu đen kia đều tràn vào trong cơ thể, hai con ngươi hắn lập tức đen kịt, ý thức trong đầu cũng dần dần trở nên mơ hồ...
Bình Luận (0)
Comment