Chương 169: Chuẩn bị lễ.
Chương 169: Chuẩn bị lễ.Chương 169: Chuẩn bị lễ.
Thế nhân dù sao vẫn rất dễ quên.
Tựa như hai trăm năm trước, mấy năm bạo loạn ngắn ngủn, bọn họ đã quên đi Hoàng tộc của chính mình. Tựa như trời đông giá rét tháng ba khiến bọn họ suýt nữa quên đi tư vị ngày xuân, thế cho nên khi lại ôm lấy ánh nắng ấm áp, bọn họ mới có thể sinh ra ảo giác đã lâu như vậy, cũng mới có thể yêu quý đối với Phương Tử Ngư đã mang đến cho bọn họ chút nắng ấm này như thế.
Mà phần ái mộ và ủng hộ này dưới người hữu ý hay vô tình kích động rất nhanh đã cuồn cuộn đến tình trạng người khác khó có thể tưởng tượng được.
Thế cho nên sau khi tin tức Phương Tử Ngư đăng cơ làm đế truyền ra, cũng không có bất cứ ai ý thức được Hoàng hậu làm Đế là một chuyện hoang đường cỡ nào, đương nhiên càng không có ai sẽ nghĩ đến từ ý nghĩa nào đó mà nói là soán giang sơn Trân quốc.
Nhưng tóm lại chuyện này cứ như vậy mà định, vương triều đại nhất thống tới nhanh như vậy, nhanh đến mức làm người ta không kịp phòng bị.
Quốc hiệu là Ninh, niên hiệu Thừa Thiên.
Tuy các nơi không tránh khỏi còn có một ít người cố thủ chế độ cũ, nhưng trước mặt mười vạn thiết ky tinh nhuệ trong tay Thừa Thiên Nữ đế, những dư nghiệt rải rác này lại không gây nên sóng to gió lớn gì, dù sao toàn bộ thiên hạ hiện tại đều dựa vào lương thực trong tay Thừa Thiên Nữ đế nuôi sống, có ít người muốn đối nghịch với đại thế, nhưng đại đa số người vẫn muốn an phận sống tốt.
Bởi vậy thừa nhận Thừa Thiên Nữ đế kế vị cũng coi như là một việc được dân chúng mong muốn. Mà ngay trong ngày đăng cơ, Long khí trong thiên hạ càng mãnh liệt chạy về phía Trường Nhạc cung, dưới sự xem lễ của hàng ngàn văn võ bá quan cùng hàng vạn dân chúng, Phương Tử Ngư đăng lâm Tiên cảnh, điều này càng làm cho người trong thiên hạ thêm kiên định cho rằng nàng chính là người mang thiên mệnh trở về.
Thế nhân dù sao vẫn dễ quên, giống như bọn họ quên đi tất cả mọi chuyện lúc trước, đắm chìm ở mộng đẹp thịnh thế Thừa Thiên Nữ đế dẫn dắt mọi người đi tới, chúng nhân đương nhiên sẽ không suy nghĩ cẩn thận, vì sao mười vạn đại quân kia đến Lộc Giác Nguyên lại xảo hợp tránh đi tràng thiên tai suýt nữa lật đổ văn minh Nhân tộc, đương nhiên cũng trong lúc lơ đãng cũng quên ở trên Nha Kỳ sơn ở Lộc Giác Nguyên còn có một vị Tiên nhân tuyệt thế.
Mà rất nhiều lúc, thường bị người ta quên lãng lại là thứ trọng yếu nhất. ...
Núi Nha Kỳ đã sớm không còn bộ dạng như xưa, sườn núi cao ngàn trượng của nó giống như bị dội mực nhuộm qua, toàn thân đen kịt, trên sườn núi từng có nhiều cây cối phồn thịnh, giờ phút này đã sớm chết khô thành từng mảnh rồi.
Mà ở trên đỉnh núi, chỗ sâu trong toà Thái Âm cung càng là một mảnh đen kịt, thường nhân căn bản khó có thể thấy rõ cảnh tượng trong đó, chỉ cảm thấy chỗ kia tựa như quỷ vực, âm trầm đáng sợ.
Nhưng ở chỗ sâu trong cung, một vị thiếu niên tứ chi đều bị xiêng xích cực lớn vây khốn, thân thể đang điên cuồng run rẩy, hào quang trong mắt hắn lúc thì trong suốt lúc thì lại đen kịt vô cùng. Giờ phút này trong cơ thể hắn có hai luồng ý chí đang không ngừng chém giết, tranh đoạt quyền sở hữu bộ thân xác này.
Trước mặt hắn có mấy bóng người đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Đương nhiên chuyện này phải ngoại trừ vị Trần Huyền Cơ có một mái tóc bạc trắng kia, gã nhíu mày, nhìn bộ dáng thống khổ của Từ Hàn, tựa như muốn nói gì đó, nhưng lại trở ngại bởi một số băn khoăn không dám nói ra. Nhưng theo thời gian trôi qua, thân sắc trên mặt Từ Hàn càng dữ tợn, khí tức quanh thân tẩy rửa cũng càng hỗn loạn và cuồng bạo.
Trần Huyền Cơ không kiềm chế được nỗi lo và tò mò trong lòng, gã trâm mắt nhìn những gương mặt bình tĩnh như quỷ mị bên cạnh, nhỏ giọng nói: 'Chuyện này không giống như ngươi nói."
Tuy rằng thanh âm của gã bị ép xuống cực thấp, nhưng hiển nhiên không thể giấu diếm được tất cả mọi người ở đây, bởi vậy ngay khoảnh khắc khi gã nói ra lời ấy, mọi người ở đây cũng đều đồng thời đưa mắt nhìn về phía gã.
"Tại sao lại khác?" Mông Khắc quay đầu nhìn về phía Trần Huyền Cơ, bất kể là ngữ điệu hay ánh mắt đều cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như người đứng trước mặt gã không phải là một người sống sờ sờ, mà chỉ là một bộ con rối có chứa túi da.
Đồng tử sâu trong mắt Trần Huyền Cơ mở lớn thêm vài phần, nhưng không chỉ vì đáp án nhẹ nhàng này mà còn vì gã bỗng cảm thấy được khoảnh khắc đó thân thể mình cứng đờ. Một loại lực lượng vô hình nào đó khiến thân thể gã bị trói buộc, khiến gã không thể động đậy.
Sau đó gã như cảm giác được có thứ gì đó theo mắt cá chân không ngừng xoay quanh dâng lên thân thể mình. Hắn cúi đầu nhìn lại, cảnh tượng đập vào mắt lại khiến vị nam nhân đã là Tiên nhân này sắc mặt đại biến. Mặt đất đen sì dưới chân bắt đầu dâng lên gợn sóng tựa như mặt hồ. Những gợn sóng kia trải ra từng tầng từng tâng, mới đầu còn nhỏ đến mức không thể nhận ra, nhưng rất nhanh dao động như vậy liền trở nên kịch liệt lên, mặt đất đen kịt hóa thành chất lỏng sên sệt màu đen không ngừng cuồn cuộn.
Mà theo sự vật kia từ mắt cá chân của gã bò lên trên chính là do chất lỏng màu đen này biến thành. Nó như là một con rắn độc, hoặc là một loại xúc tu cổ quái chỉ có thể xuất hiện trong những câu chuyện hoang đường của người đọc sách. Là xúc tu giam cầm gã, đồng thời cũng nhanh chóng theo thân thể vọt lên đỉnh đầu gã. Khi vật kia vượt qua đầu vai gã đã dừng lại mấy hơi thở, giống như là rắn độc đang nhìn chăm chú con mồi, trên trán Trần Huyền Cơ không thể động đậy dâng lên mồ hôi dày đặc, một loại run rẩy từ linh hồn truyền khắp toàn thân.
Sau đó thân thể con rắn độc kia chấn động mạnh một cái, dùng một tốc độ nhanh đến kinh người chạy vào trong miệng Trần Huyền Cơ.
Miệng Trần Huyền Cơ phát ra tiếng kêu rên thống khổ, nhưng âm thanh kia lại rất nhanh ngừng lại.
Đó cũng không phải là một quá trình đặc biệt dài dòng, chỉ là bởi vì quá mức cổ quái hoặc quá mức dọa người, quá trình này đối với người trong cuộc hoặc là ngoài xem mà nói đều cực kỳ gian nan.
Mà khi tất cả trở về bình tĩnh, sự vật màu đen kia rốt cuộc hoàn toàn dung nhập vào cơ thể Trần Huyền Cơ, cả người Đế vương tóc trắng này đều co quắp ngã xuống đất. Gã thở hổn hển, chậm chạp mà gian nan đứng lên, khi mở mắt ra lần nữa, con ngươi của gã đã hóa thành lạnh lẽo tĩnh mịch.
"Ài." Lúc này vị Thần Vô Song ở bên cạnh thở dài, có chút ảo não lẩm bẩm: "Một lòng nghênh đón chủ nhân ta giáng lâm, lại quên mất còn có một kẻ muốn đục nước béo cò."
Trân Huyền Cơ vừa rồi tựa như còn có tâm phản kháng, sau khi nghe nói lời này cũng không lộ ra nửa phần tức giận. Gã cực kỳ cung kính cúi đầu, thân thể chậm rãi lui qua một bên.
Mà Nguyên Tu Thành đứng bên cạnh thoáng nhìn thấy tình hình này, cũng chỉ nhàn nhạt nhìn Trân Huyền Cơ một cái, sau đó liền cất bước tiến lên nhìn về phía Từ Hàn bị khí tức màu đen kia không ngừng ăn mòn, vẻ mặt có chút phức tạp nói: "Hắn sắp đến rồi."
"Hả?" Thần Vô Song sững sờ, nhưng y rất nhanh đã phản ứng lại, cũng nhanh quay người sang lại nhìn về phía thiếu niên bị xích sắt giam câm đang lơ lửng giữa không trung kia.
Hầu như ngay trong nháy mắt này, thân thể Từ Hàn run rẩy chợt trở nên điên cuồng, tiếp đó xiêng xích khóa chặt hắn cũng điên cuồng rung động, dưới sự run rẩy này, những tiếng keeng keeng keeng keeng không ngừng vang lên. Từ mới đầu nhỏ không thể nghe, sau đó vang vọng không dứt. Mà cùng lúc đó khí tức quanh thân Từ Hàn cũng biến thành cuồng bạo, như một ác ma bị nhốt vạn năm cuối cùng cũng sắp tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say.
Còn ác ma kia chính là vị Thân mà Thần Vô Song khổ sở chờ đợi.
Mặt đất dưới chân vừa mới bình tĩnh trở lại giống như cũng cảm nhận được cái gì đó, bắt đầu điên cuồng chuyển động, mà không chỉ kịch liệt hơn một bậc như vậy, nó giống như nước bị đun sôi, hoặc giống như dung nham sắp phun trào. Đương nhiên khác biệt duy nhất giữa nó và hai thứ kia là vật màu đen kia không có chút nhiệt độ nào, lạnh lẽo thấu xương.
Nhưng những thứ này đều không ảnh hưởng tới sự vật màu đen kia bốc lên, nó lớn hơn qua mỗi một hơi thở, cứ như chúng nó cũng cảm thấy có một số thứ giáng lâm, đang dùng phương thức riêng của mình để nghênh đón sự việc trọng đại này.
Leng keng, leng keng!
Lúc này, một thanh âm thật lớn vang lên, sợi xích sắt đang vây khốn cánh tay phải của Từ Hàn âm ầm tách ra. Sau đó lại là ba tiếng nổ vang liên tiếp, ba sợi còn lại cũng đều tự tách ra. Thân thể Từ Hàn bị treo giữa không trung cũng lập tức rơi xuống.
Nhưng hắn không dùng một tư thế chật vật không chịu nổi đáp xuống đất, mà khi thân thể hạ xuống, sự vật màu đen cuồn cuộn trên mặt đất kia lập tức lao về phía Từ Hàn, những thứ hình dạng như lưu thể kia hóa thành một tòa vương tọa màu đen, nâng thân thể hắn vững vàng hạ xuống, Từ Hàn tựa như hôn mê ngồi trên vương tọa, đầu trầm thấp, hai tay buông thống.
Trong thế giới màu đen khoảnh khắc đó trở nên tĩnh mịch. Ngay cả Thần Vô Song cũng dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn thiếu niên đang ngủ say trên vương tọa, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Mà loại yên tính này cũng không duy trì quá lâu.
Đồ vật màu đen trên mặt đất lại cuồn cuộn lên lân nữa, chúng nó nảy lên một cách khó hiểu, nhảy vọt vào vương tọa dưới chân Từ Hàn, vương tọa kia cũng theo những thứ này ùa vào. Từng đồ vật cổ quái từ dưới vương tọa kéo dài ra. Những thứ màu đen kia không ngừng hội tụ, rốt cuộc trải qua trăm hơi thở cũng thuận theo vương tọa màu đen kia hóa thành một mâm tròn toàn thân đen kịt, nó nâng vương tọa lên cao cao, mà vương tọa thì như đang nâng Thần minh của nó lên.
Phù.
Một tiếng hít thở vừa dài vừa trâm thấp nháy mắt vang lên trong miệng Từ Hàn trong mâm tròn.
Một câu lẩm bẩm vô nghĩa nhẹ nhàng vang lên, rơi vào tai Thần Vô Song và Nguyên Tu Thành lại giống như một Thần dụ ngâm hàm ý Thiên cơ. Hai người thần sắc đại biến, vẻ cuồng nhiệt dần dâng lên đến đuôi lông mày. Bọn họ vô cùng kích động ngẩng đầu nhìn thân ảnh trên chiếc vương tọa nọ.
Hình như là đáp lại các tín đồ "hạo kính", tiếng hít thở của Từ Hàn trên vương tọa dần dần trở nên rõ ràng, đầu của hắn cũng lập tức chậm rãi ngẩng lên.
Sâu trong thế giới tựa hồ vang lên tiếng hô to như ẩn như hiện, vừa vui mừng lại vừa giống như gào thét. Nhưng bất kể là cái trước hay cái sau, ý chí của thế giới, hay là ý chí trong vạn vực tinh không chung quy vẫn không thể ngăn cản một số chuyện đã định.
Từ Hàn ngẩng đầu lên, đôi mắt nhắm chặt của hắn mở ra, hốc mắt đen kịt như hư không thâm thúy có thể nuốt chứng tất cả mọi thứ trên thế gian.
Ánh mắt hắn đảo qua từng người một, khi dừng lại trên người Thần Vô Song và Nguyên Tu Thành, thân thể hai người kia chấn động đến mức gần như cùng lúc quỳ xuống bái lạy, miệng hô lớn: "Chúc mừng chủ nhân phá tan phong ấn, quay về vạn vực tinh không!!"
Từ Hàn thu hồi ánh mắt của mình, trong miệng lại thở ra một ngụm trọc khí lần nữa, tựa như cả tức giận và phẫn hận bị giam cầm mấy chục vạn năm cũng chỉ trong nháy mắt này bị hắn phát ra.
Sau đó sắc mặt hắn bình tĩnh trở lại, đưa tay sờ sờ lông ngực của mình, ánh mắt ngưng trọng ngữ điệu sâu thẳm nói: "Hắn còn sống."
Lời này hiển nhiên có chút khác với lúc dạo đầu như trong tưởng tượng của Thần Vô Song, nhưng y vẫn đáp lại: "Chủ nhân, hắn còn sống thì làm được gì chứ, một linh trí không có linh hồn chẳng lẽ còn có thể uy hiếp được ngài sao?"
Từ Hàn liếc nhìn Thân Vô Song, không cho ra bình luận đối với những gì y nói, ngược lại sau khi trâm mặc mấy giây mới nói lần nữa: "Một người có thể phá hỏng tính toán của Quỷ Cốc Tử, vĩnh viễn không nên khinh thường...
"Nhưng, buồn lo vô cớ cũng không phải chính đạo."
"Ánh mắt của đám Quỷ Cốc Tử vẫn nhìn chăm chú vào thế giới này, trước khi bọn chúng đến, chúng ta phải làm gì đó để chuẩn bị cho đám lão bằng hữu này một phần đại lễ."
Thần Vô Song và Nguyên Tu Thành không hề dám có ý kiến phản nghịch đối với vị Thần linh khoác túi da Từ Hàn này. Bọn họ vội cung kính hỏi: "Ý của chủ nhân là?"
Từ Hàn vươn tay ra, nắm thật chặt giữa không trung, lập tức hắn nheo mắt lại, trong khe mắt hẹp dài lập loè hàn quang âm lãnh.
Hắn nhìn chằm chằm hắc ám trống rỗng trước mắt, thì thào lẩm bẩm.
"Cho bọn chúng một thế giới quy thuận theo Thần."