Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 830 - Chương 170 : Gặp Lại

Chương 170 : Gặp lại Chương 170 : Gặp lạiChương 170 : Gặp lại

Thời gian cùng bận rộn là liều thuốc tốt nhất trên đời này.

Hai thứ này cũng đủ để cho người quên mất từng chuyện cũ khiến cho lòng đau như cắt, ôm trong lòng nguyện cảnh mới cất bước về phía trước.

Bảy tháng trôi qua, theo đầu mùa xuân đến mùa thu.

Đám dân chúng dần dần thoát ra khỏi trận thiên tai để cho vợ con bọn họ ly tán, trồng nên lúa nước nổi vàng óng ánh, bọn họ ý thức được thời gian chịu đựng khó khăn nhất cuối cùng đi tới cuối, mọi chuyện sẽ phát triển về hướng tốt đẹp.

Thành trấn các nơi bắt đầu đưa lên một phần tấu chương về ngày mùa thu hoạch, tuy rằng lúc này vẫn chưa thể coi là thời điểm bận rộn nhất, nhưng theo những số lượng lương thảo trong tấu chương báo lên, có thể đoán được năm nay sẽ là một mùa thu hoạch bội thu.

Ngay trước khi mặt trời lặn về phía tây, Phương Tử Ngư cuối cùng phê duyệt xong một phong tấu chương cuối cùng.

Mười tháng trôi qua khiến cho mảnh đại địa từng lâm vào tĩnh mịch này khôi phục sinh cơ, cũng làm cho thiếu nữ từng tính tình nhanh nhẹn dần dần thích ứng thân phận là một vị Đế vương.

Sắc mặt nàng cực kỳ yên lặng, nhưng lại không mất uy nghiêm khoát tay áo với cung nữ chịu trách nhiệm chăm sóc cho nàng ở bên cạnh: "Vân nhi, ngươi đi ra ngoài trước đi, trẫm muốn một mình nghỉ một chút."

Vị thị nữ tên là Vân nhi ở bên cạnh tính khí nhu thuận, cô cũng không hỏi nhiều, sau khi thi lễ một cái với Phương Tử Ngư, liền dẫn rất nhiêu người hầu còn lại trong điện dịu dàng lui xuống.

Đợi cho cửa điện kia bị Vân nhi chậm rãi khép lại, ánh nắng chiều tà bị cửa phòng bằng gỗ ngăn cách, trong đại điện lâm vào hắc ám, chỉ còn nữ tử ngồi ở chính giữa điện hai con ngươi chớp động lên hào quang mê người, như là ngôi sao sáng chói trong đêm dài vô tận.

ÀI.

Sau đó một tiếng thở dài phun ra từ trong miệng Phương Tử Ngư, quanh quẩn bên trong cung điện to lớn này.

Phương Tử Ngư đang mặc trường bào hoa lệ theo án đài đứng lên, nàng cất bước đi tới giữa đại điện, ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà trống rỗng, hào quang sáng chói trong mắt vào lúc đó đột nhiên mờ đi vài phần.

Bình tĩnh mà xem xét thì nàng không hề có chút hứng thú nào đối với Đế vị Ninh Triêu này, vê phần xưng hô Thừa Thiên Nữ đế đối với nàng mà nói càng là cách người bên ngoài áp đặt lên người nàng. Nàng không đành lòng nhìn những dân chúng bụng đói kêu vang chết đi ở bên trong đói khát, cũng lo lắng giao quyền hành quyết định sinh tử thiên hạ cho kẻ khác. Nàng tuy rằng ngây thơ một chút, nhưng còn chưa đến mức ngốc, bên trong những quyển sách mà Trân Huyền Cơ để cho nàng đọc đã không chỉ một lần đề cập tới, làm Đế giả không chỉ phải có ân trạch nhân từ với muôn dân, còn muốn có chấn nhiếp bọn đạo chích gây loạn trong thiên hạ.

Nàng rất rõ ràng, hôm nay ba nước Hạ Chu Trần quy về Đại Ninh, nói cho cùng cũng chỉ là lúc đó thiên hạ không có lương thực cho nên ngộ biến tùng quyền, mà bây giờ các nơi cũng nghênh đón tới mùa thu hoạch. Tiên hiên có rượu ngon ăn no nổi lên dục vọng, những kẻ ngang ngược từng quy thuận nàng há có thể thật sự cam tâm một mực ăn nhờ ở đậu, một khi thật sự để cho bọn chúng tìm được cơ hội, thiên hạ này khó tránh khỏi lại là một cuộc gió tanh mưa máu. Vì vậy mặc kệ xuất phát từ cân nhắc như thế nào, vị trí Thừa Thiên Nữ đế chỉ có thể từ Phương Tử Ngư làm.

Bởi vì chỉ nàng mới có danh vọng to lớn như vậy, mới có thể không đi ngược lại ý dân, mới có thể để cho những kẻ có tài trí mưu lược kiệt xuất lòng tràn đầy kế hoạch bá nghiệp tiếp tục ẩn núp, cũng mới có thể để cho thế giới mới vừa chuyển biến tốt đẹp tiếp tục phồn vinh hưng thịnh xuống.

Phương Tử Ngư nghĩ tới đây không khỏi lại thở dài lần nữa, hai tay nàng giấu ở dưới ống tay áo bỗng nhiên khẽ động, một cỗ lực lượng to lớn từ quanh thân nàng đẩy ra, rồi lại thoáng qua thu liễm, mà trong nháy mắt lực lượng như vậy đẩy ra, thân thể nàng dưới cỗ lực lượng kia bao bọc lại đột nhiên biến mất không thấy.

Sau một đoạn quang ảnh ngắn ngủi rồi lại sáng lạn lưu chuyển, Phương Tử Ngư ởđi tới nóc nhà kiến trúc cao nhất Trường Nhạc cung —— Trích Tinh các. Đây là năng lực nàng sau khi lên ngôi liên có được, không coi là thần kỳ, nhưng nắm giữ một chút thủ đoạn có thể vặn vẹo pháp tắc không gian. Lại nói tiếp rất là kỳ quái, từ khi dựa vào Long khí thiên hạ hội tụ đến quán chú du ngoạn Tiên cảnh phía trên đại điển đăng cơ, theo ngày xuân hàng lâm, đám dân chúng trải qua một đoạn thời gian tốt đẹp, toàn bộ vương triều Đại Ninh cũng có lực lượng phát triển không ngừng, mà Phương Tử Ngư mỗi ngày ngồi trong cung, lo lắng hết lòng phê duyệt mỗi một phần tấu chương đưa tới tu vi chẳng những không bởi vì loại vất vả này mà hạ thấp nửa phần, ngược lại một ngày mạnh hơn một ngày.

Tăng lên như vậy cực kỳ rõ nét, mỗi một ngày nàng cũng có thể cảm giác được bản thân càng mạnh hơn so với hôm qua, về phần mạnh mẽ đến loại tình trạng nào, nàng lại không thể nói chính xác được —— sau trận thiên tai kia, tông môn trong thiên hạ hầu hết đã bị diệt, mà đại năng Tiên nhân trong đó hoặc là triệt để ẩn cư thế ngoại, một lòng muốn tu tới vị trí Chân tiên, nhảy ra thế giới này, có lẽ đã kinh qua một trường hạo kiếp kia, thế gian to như vậy hiện tại muốn tìm được một vị Tiên nhân đã trở thành một chuyện khó tựa như lên trời.

Đã không còn một đối lập chuẩn xác, Phương Tử Ngư cũng khó có thể nói rõ mình bây giờ cuối cùng nắm giữ thực lực đến mức nào. Đương nhiên nàng cũng không rõ ràng lắm Đế vương Tiên nhân từ xưa đến nay cũng sẽ có đãi ngộ như bản thân hay không, nhưng nếu thực sự là như thế, điều làm nàng nghi hoặc chính là tuy rằng nàng không thể nói rõ thực lực bản thân hôm nay cuối cùng mạnh mẽ đến loại cấp độ nào, nhưng có thể minh bạch rất rõ ràng, thực lực như vậy không phải là một vị Tiên nhân bình thường có thể so sánh. Còn nếu là vị Đế vương Tiên nhân Đại Hạ ngự giá thân chinh của Đại Hạ năm đó cũng có thực lực như vậy, làm sao có thể bị Lâm Thủ bắn một mũi tên Hoàng Lương Nhất Mộng phá đi đại mộng bá nghiệp?

Đứng ở trên nóc nhà Trích Tinh các, dõi mắt trông về phía xa nhìn vâng sáng trời chiều đã nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, Phương Tử Ngư chợt nhíu mày.

Từ lúc ban đầu bận rộn rồi thấp thỏm lo âu trèo lên Đế vị đi tới, Phương Tử Ngư dần dần tỉnh táo lại rất là nghiêm túc nghĩ tới một lần đủ loại chuyện sau khi kinh qua trận tai họa ngày đó.

Mà nàng có thể cho ra kết luận cũng không quá ba chữ —— rất cổ quái.

Những lương thực mà Trân Huyền Cơ để cho nàng ghi nhớ, mười vạn đại quân vừa vặn đi vào Lộc Giác Nguyên ngay lúc thiên tai nổ ra, tất cả giống như là cố ý an bài thật tốt cho nàng, nàng chỉ cần án lấy mấy thứ này vào tay, liền có thể thoải mái sống qua một kiếp này. Mà ý nghĩ như vậy đã không phải lần đầu tiên xuất hiện ở trong đầu Phương Tử Ngư, nhưng những chuyện đã qua nàng tối đa cũng chỉ có thể là suy nghĩ một chút, vô pháp đi chứng nhận.

Nhưng nàng chỉ nghi ngờ trong lòng, ngoài chuyện không thể chứng thực được, càng nhiều hơn là không dám đi xác thực. Đám người Từ Hàn cuối cùng đi nơi nào, có ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn hay không, Thập Vạn Đại Sơn đã thực sự trở về, tọa lạc ở cực tây Thanh châu hay không.

Nếu như đặt ở bảy tháng trước, Phương Tử Ngư dỡ bỏ trọng trách Đế vương tất nhiên là sẽ không chút lựa chọn chạy đến chỗ kia, tìm tòi cho được. Nhưng khi nàng ngồi trên bảo tọa Đế vương, tuy rằng không còn thời gian tự mình tiến về trước, nhưng sau khi bình tĩnh suy xét mọi việc, muốn phái người tìm tòi cuối cùng lại không phải việc khó, nhưng càng đến thời điểm này, Phương Tử Ngư ngược lại càng bắt đầu sợ hãi.

Nàng sợ phía tây Thanh châu rỗng tuếch, hoặc là bên trong Thập Vạn Đại Sơn cũng không có tung tích mọi người, bởi vì nếu như bọn họ tiếp tục tồn tại, tin tức nàng trở thành Thừa Thiên Nữ đế cũng sớm đã truyên khắp sông lớn nam bắc, bọn họ làm sao sẽ không tới tìm nàng? Có đôi khi, đâm phá chút hy vọng đã nhỏ đến mức không thể nhận ra kia, chẳng bằng đặt ở một nơi sâu thẳm nào đó, ngay khi ngươi mệt mỏi tuyệt vọng, chỉ cần từ xa xa nhìn một cái, sẽ lại sinh ra một chút khí lực.

Đây là đạo lý mà Phương Tử Ngư học được khi một thân một mình bận rộn bên Trần quốc này, nó có thể được cho rằng là một loại trưởng thành, nhưng càng giống là tự mình thỏa hiệp.

Mà khi làm ra thỏa hiệp như vậy, mỗi ngày khi có được nhàn rỗi, Phương Tử Ngư sẽ đến trên nóc nhà Trích Tinh các này nhìn qua hướng tây, người bên ngoài cho rằng Nữ đế đang còn ngắm hoàng hôn trời chiều phía Tây, mà chỉ có nàng tự mình biết, nàng đang nhớ cố nhân. .....

Ngày hôm nay, Phương Tử Ngư cũng nhìn về phía Tây.

Nàng nhìn thật lâu giống như mỗi ngày trước đó vậy, ngắm tới mức có chút sững sờ.

Cho đến khi trời chiêu hoàn toàn chìm xuống, Phương Tử Ngư mới thở dài một hơi, chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình.

Hào quang sáng chói trong mắt nàng cũng mờ đi vài phần, nàng biết rõ trận nhớ nhung mộng đẹp này đã kết thúc, nàng cần trở lại trong nội cung, dùng bữa dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, sau đó tiếp tục phê duyệt tấu chương trong đêm đưa lên, rồi phải sớm nằm ngủ, bởi vì ngày mai lại có vô số tấu chương mới sẽ được đưa tới, vòng đi vòng lại, vĩnh viễn không ngừng. Nàng có đôi khi cũng nghĩ không thông, cuộc sống như vậy đến cùng có ý nghĩa gì, vì sao đám anh hùng hào kiệt từ xưa đến nay đều vì một Đế vị, một chuyện nhàm chán như vậy đánh cho ngươi chết ta sống.

Phương Tử Ngư lại thở dài, lúc này thu lại tâm tình của mình, muốn vận dụng bí pháp vặn vẹo không gian nàng mới học được không lâu, trở lại tẩm cung của riêng mình.

Nhưng hai tay nàng giấu ở ống tay áo rộng thùng thình đã chuẩn bị kết ra thủ ấn, sau một khắc bỗng nhiên cứng đờ.

Nàng nhăn mày lại, quay đầu nhìn về phía tây bắc, thần sắc trên hai đầu lông mày vào lúc đó đột nhiên ngưng trọng lên, nàng cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng âm lãnh ở phương hướng xa xôi kia. Mà nàng cũng không xa lạ gì với khí tức như vậy, chính là khí tức tràn ra từ trên thân đám Thánh tử Thánh binh của Sâm La điện sau khi Thánh hóa, nhưng khác biệt chính là khí tức nàng cảm nhận được hiện tại lại hiển nhiên âm lãnh gấp mấy lần so với loại khí tức do Thánh binh Thánh tử kích phát ra.

"Là dư nghiệt Sâm La điện?" Phương Tử Ngư trong lòng thầm suy nghĩ đến. Dù bây giờ đã có được thực lực vượt xa Tiên nhân bình thường, nhưng sâu trong nội tâm nàng vẫn y nguyên ôm lấy e ngại thật sâu đối với Sâm La điện đã từng đảo loạn thiên hạ. Nó giống như là rắn độc ẩn núp trong rừng rậm, trước khi nó bị ngươi cảm ứng được, ngươi căn bản không thể phát giác được nửa điểm vết tích tồn tại của nó, mà một khi ngươi nhận ra sự hiện hữu của nó, vậy răng nanh đối phương chỉ sợ đã sắp xé rách cổ của ngươi rồi. Huống hồ nếu thật sự có thể tìm được dư nghiệt Sâm La điện, nói không chừng còn có thể từ bên trong miệng bọn chúng biết được một chút liên quan tới tung tích của đám người Từ Hàn.

Hai nhân tố này chồng chất lên nhau, bởi vậy trước khi lấy lại tinh thân, hai con ngươi Phương Tử Ngư ngưng tụ, sau đó động tác tay nàng giấu dưới ống tay áo rộng lớn bắt đầu chuyển động lần nữa, chỉ là lần này, chỗ nàng muốn đi qua lại không phải tẩm cung của mình, mà là phương hướng đạo khí tức âm lãnh kia truyền đến. ...

Pháp môn vặn vẹo không gian tự nhiên là cao sâu vô cùng, chớ nói tu sĩ tâm thường, chính là đám Tiên nhân tuổi thọ kéo dài, danh xưng có thể bạt núi đảo biển, trích tinh cầm nguyệt cũng chưa từng nghe qua có ai từng sờ đến cạnh cửa pháp môn như vậy. Mà Phương Tử Ngư mặc dù nắm giữ đạo pháp môn này, nhưng dù sao thời gian chưa lâu. Lấy trình độ nàng nắm giữ hiện tại còn khó mà làm được tùy tâm sở dục có thể đến bất luận một chỗ ngóc ngách nào ở thế giới này, nàng không thể không thuận theo cỗ khí tức kia dẫn dắt liên tục thi triển mấy lần cái pháp môn kia, mới đến chỗ cần đến —— chính là Trường Vũ quan từng đã là biên cảnh Trân quốc.

Sau khi thi triển pháp môn vặn vẹo không gian, tiêu hao đối với Phương Tử Ngư hiển nhiên cũng không ít, nàng có chút thở hổn hển, sau đó liền ngẩng đầu thuận phương hướng cỗ khí tức kia truyền đến nhìn lại. Nàng có thể cảm giác được rất rõ ràng cỗ khí tức kia đã cách nàng không xa, mà vốn có địch ý theo bản năng đối với Sâm La điện, ngay lúc đến chỗ này, trong lòng nàng đã làm tốt mười phần chuẩn bị.

Nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy rõ tình hình bên trong tòa Trường Vũ quan trước mắt, Phương Tử Ngư vẫn tránh không được lâm vào trong kinh hãi thật sâu.

Đập vào mặt mùi máu tươi nồng nặc gần như hóa thành thực chất, bên trong thành quách tràn ngập một cỗ hắc ám mà tinh quang cũng không thể chiếu vào, mà khắp nơi trong chỗ sâu hắc ám có thể thấy được từng cỗ thi thể lạnh băng. Mơ hồ trong đó còn có một đạo thân ảnh cổ quái xuyên thẳng qua bên trong chút thi hài kia, lấy tốc độ cực nhanh vận chuyển những thi hài kia đến bên trong một chỗ của Trường Vũ quan.

Phương Tử Ngư dùng thời gian mấy hơi thở mới đè xuống kinh hãi cùng phẫn nộ trong lòng, nàng che giấu khí tức của mình, tung người nhảy vào trong bóng tối thành quách kia, cẩn thận đi theo bộ pháp của những thân ảnh cổ quái kia, giống như bọn họ tiến lên bên trong Trường Vũ quan đã không còn người sống nào.

Rất khó tưởng tượng, khi nàng cảm nhận được cỗ khí tức âm lãnh này, liên vận dụng bí pháp vặn vẹo không gian đuổi theo, toàn bộ quá trình cũng chỉ mất hơn mười hơi thở, Phương Tử Ngư rất khó tưởng tượng đến tột cùng là tồn tại như thế nào mới có thể ở bên trong mười hơi thở ngắn ngủi, tàn sát toàn bộ mười vạn bách tính ở bên trong Trường Vũ quan.

Nàng trâm lông mày theo những thân ảnh kia xuyên qua hẻm nhỏ uốn lượn bên trong Trường Vũ quan, cuối cùng rốt cục đã tới một chỗ khoáng đạt, chỗ đó hẳn là phiên chợ nào đó bên trong quan, thế nhưng bên trong phiên chợ kia giờ phút này sớm đã không còn cảnh tượng nhiệt náo người đi đường nối liền không dứt, tiểu thương rao hàng không ngừng như xưa, chỉ là từng cỗ thi thể bị những thân ảnh màu đen từ các nơi mang tới, đặt chung một chỗ chồng chất thành núi nhỏ.

"Bọn hắn muốn làm gì?" Phương Tử Ngư cau mày âm thầm suy tư. Mà rất nhanh nàng liền âm thâm cấp ra đáp án: Dường như là muốn tiến hành một loại nghi thức nào đó.

Ánh mắt của nàng bắt đầu đảo qua vừa đi vừa về bên đống thi hài bên trên đất trống kia, sau đó nàng liền phát hiện bên trên tòa đất trống này có một cái mâm tròn màu đen to lớn, trên mâm tròn đặt một cái vương tọa, mà trên vương tọa kia lại có một bóng người đang ngôi. Lông mày Phương Tử Ngư nhíu lại đến sâu hơn một chút, từ lúc nàng sinh ra trên đời này, cũng đã gặp không ít vật cổ quái, nhưng thứ trước mắt này chính là tôn tại mà nàng chưa từng nghe qua, nhưng lại có thể cảm giác được rất rõ ràng từng đạo khí tức cường đại từ bên trên sự vật kia truyền đến khiến nàng kinh hồn táng đảm.

Nàng không cách nào xác định đám người này có phải là dư nghiệt của Sâm La Điện hay không, nhưng lại không hiểu sao cảm thấy bóng người ngồi cao tại trên vương tọa dường như có chút quen mắt, lại nhất thời không nhớ ra được gặp qua ở nơi nào.

Nàng quay đầu qua dò xét một chút, muốn nhìn rõ bộ dáng thân ảnh kia, nhưng nhận biết của đối phương hiển nhiên càng thêm linh mẫn so với nàng, cho dù đưa lưng về phía lấy Phương Tử Ngư, đối phương cũng cảm ứng được nàng tồn tại.

Đầu của hắn vào lúc đó chậm rãi quay lại, một đôi con ngươi đen nhánh đối đầu cùng hai con ngươi thanh tịnh của Phương Tử Ngư.

Một tiếng kinh hô ngay lập tức vang vọng bên trong Trường Vũ quan tĩnh mịch này.
Bình Luận (0)
Comment