Chương 171: Thần vực
Chương 171: Thần vựcChương 171: Thần vực
Bên ngoài Trường Vũ quan sáng chói, trăng sáng như tuyết.
Bên trong quan lại là một mảnh hắc ám vô biên mà bất kỳ ánh sáng nào cũng không thể chiếu vào.
Bóng tối như vậy dần phủ kín cặp mắt sáng chói của Phương Tử Ngư. Nàng run rẩy không thể tưởng tượng nổi mà nhìn bóng dáng ngồi trên ngai vàng. Một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "Từ... Từ Hàn..."
Thân ảnh ngồi trên vương tọa cao cao cũng hơi sững sờ, dường như cũng không ngờ rằng lại nhìn thấy Phương Tử Ngư ở chỗ này.
Hắn nheo mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó nói: "Ồ, Tử Ngư à”
Ngữ điệu của hắn vô cùng nhẹ nhàng, tràn ngập vui mừng và cảm thán gặp lại cố nhân xa cách từ lâu, chuyện này đương nhiên rất phù hợp với tính tình của Từ Hàn, thế nhưng giọng điệu như vậy lại không hợp với Trường Vũ quan chất đầy thi hài lúc này.
Vẻ khiếp sợ trong mắt Phương Tử Ngư càng đậm.
Đương nhiên nàng cũng từng tưởng tượng sẽ có một ngày nàng gặp lại nhóm người Từ Hàn, tuy hi vọng xa vời nhưng nàng chưa từng buông bỏ hy vọng này. Cũng chính vì vậy nên nàng mới có thể đè nén xúc động trong lòng đi tới Thập Vạn Đại Sơn tìm tòi đến tột cùng. Từ đó mới để lại hy vọng xa vời như vậy.
Nàng mong đợi một ngày, có lẽ là sau một buổi chiêu mệt mỏi nào đó, nàng kéo lê thân thể nặng nề, đẩy ra cửa cung vừa lạnh vừa hoa lệ kia, mọi người trong cửa đối ẩm ngôn hoan, thấy nàng đến đều nâng chén với nàng, nói: "Tử Ngư, đến uống một chén." Hay là sáng sớm tỉnh mơ, nàng đứng dậy, mặc quần áo, mọi người đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười nhìn nàng, nói: "Chúng ta đã trở lại."
Nhưng nàng làm sao cũng không đoán được, nàng lại sẽ gặp Từ Hàn ở tình cảnh như vậy, lấy phương thức như vậy gặp lại.
Thế cho nên nàng ngây ngốc thật lâu, mãi cho đến khi những thi hài bị quái vật màu đen kéo tới đã chất đầy đất trống trước mắt, nàng lúc này mới khôi phục tỉnh thần, thì thào lẩm bẩm: "Ngươi không phải... không phải là Từ Hàn!"
Lời này vừa nói ra, nàng tựa như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, trong nháy mắt nàng liền âm thầm khẳng định suy đoán như vậy.
Nàng không có lựa chọn, không tin tưởng, cũng không thể tin kẻ trước mắt tàn sát toàn bộ Trường Vũ quan này lại là Từ Hàn - người dẫn nàng một đường từ Linh Lung các đi tới Thừa Thiên Nữ đế.
Cho nên hai con mắt nàng lúc đó trâm xuống.
Khí tức tràn đầy trong nháy mắt phun trào lên ở sau lưng nàng, một con Cự Long cực lớn bay lên, cuốn theo lực lượng cuồng bạo cùng gào thét vô biên đâm rách bóng tối bao phủ trong Trường Vũ quan này.
Ánh sao men theo thân thể của Cự Long chiếu rọi xuống, quần áo của Phương Tử Ngư lay động, tóc dài tung bay. Nàng nhìn chằm chằm vào Từ Hàn ngồi trên vương tọa, sát khí như hóa thành thực thể che lấp đi hắn.
Nàng muốn giết chết hắn, xoá bỏ nhục thân của hắn, nhìn xem tới tột cùng là thứ gì xâm chiếm thể xác Từ Hàn!
Từ Hàn ngồi trên vương tọa, lông mày nhíu lại, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia dị sắc. Hắn mơ hô cảm nhận được trên người nữ tử này có chút hương vị không giống, nhưng trong lúc nhất thời khiến hắn chưa thể hiểu rõ. Đùng.
Một tiếng giòn tan vang lên, Từ Hàn ngồi trên vương tọa búng tay một cái. Đám quái vật màu đen đang không ngừng tìm thi hài ở xung quanh đều đồng loạt ngừng tay, sau đó ngoái đầu nhìn Phương Tử Ngư, ánh mắt chúng nó rực sáng.
Sau một khắc, những quái vật màu đen kia phát ra một tiếng kèn lệnh, thân thể ngay lập tức từ các nơi vọt tới, lấy tốc độ nhanh kinh người giết vê phía nàng.
Trong lòng Phương Tử Ngư rùng mình, cảm ứng được lực lượng mà những quái vật này trong khoảnh khắc đó bắn ra vượt xa người bình thường, thậm chí mơ hồ tiếp cận Tiên nhân cảnh. Nàng không dám khinh thường, trong hai tròng mắt lập tức sáng lên một vệt Thần quang, Thần long sau lưng nàng hét dài một tiếng. Thân thể khổng lồ của nó hóa thành một đạo lưu quang màu vàng quấn quanh người nàng, sau đó đạo kim quang nồng đậm gần như làm cho người ta không thể nhìn thẳng kia lưu chuyển, hóa thành từng lưỡi kiếm màu vàng, theo đạo đạo khí tức kia đến gần người Phương Tử Ngư, từng lưỡi kiếm màu vàng kia cũng hóa thành kim quang bắn ra.
Kiếm quang màu vàng xé rách bóng đêm trong Trường Vũ quan, rốt cuộc cũng chiếu sáng dung mạo của những quái vật màu đen nọ.
Đó là từng con quái vật hình người toàn thân bao phủ dưới lớp vảy màu đen, tứ chi mọc ra móng vuốt sắc bén, khóe miệng có răng nanh thật dài, bọn chúng gào thét xông lên, va chạm với kiếm quang màu vàng giữa không trung.
RoạtI
Từng tiếng vang nhỏ xuất hiện trong Trường Vũ quan.
Máu tươi màu đen vung vãi ở giữa không trung, hết đạo này đến đạo khác. Những cái vảy trên người quái vật màu đen kia nhìn có vẻ cứng như sắt thép, lại bị xé rách dễ dàng dưới kiếm quang màu vàng. Máu thịt màu đen rơi xuống như mưa.
Sau đó Phương Tử Ngư quanh thân quấn quanh Long ảnh màu vàng, trong mắt sát khí ngập trời cất bước đi ra dưới mưa máu đầy trời này.
Nàng nhìn Từ Hàn ngồi trên vương tọa, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?!"
Ánh mắt Từ Hàn ngồi trên vương tọa trở nên nghiêm nghị thêm vài phần. Hắn quan sát nữ tử trước mắt này từ trên xuống dưới, không hề cảm thấy tức giận vì nàng chém giết mấy chục nô bộc dưới tay hắn, ngược lại như phát hiện được một thứ cực kỳ thú vị nào đó, khóe miệng càng dần phác họa một ý cười.
Dường như hắn cố ý trêu cợt Phương Tử Ngư, sau một hồi quan sát lại nhẹ giọng nói: "Ta chính là Từ Hàn đây."
Phương Tử Ngư đương nhiên nghe được rõ ràng vẻ trêu tức trong giọng nói của đối phương. Nàng cũng rất thản nhiên thừa nhận đây là một loại khiêu khích đối với nàng, lại càng vũ nhục đối với cố nhân đã mất của mình.
Cho nên sát khí giữa hai hàng lông mi nàng lập tức ngưng trọng thêm vài phần. Trong khoảnh khắc đó, nàng không còn hứng thú nói chuyện với đối phương, chân lại bước thêm một bước, uy áp phô thiên cái địa bao phủ lấy đối phương, sau đó thân thể của nàng đột nhiên nhảy lên cao cao, giết về phía Từ Hàn.
Long ảnh màu vàng xoay quanh thân nàng bỗng thét dài một tiếng, trường kiếm mang theo hào quang vạn trượng hạ xuống tay nàng, cuốn theo ánh vàng cùng kiếm ý ngút trời nhắm thẳng mi tâm Từ Hàn đang ngồi trên vương tọa.
Lông mày Từ Hàn nhíu lại, hắn dường như cảm nhận được một lực lượng đủ để uy hiếp mình trong sát chiêu của Phương Tử Ngư.
Điều này làm cho hắn có chút khó hiểu, hắn không nghĩ ra, trong một thế giới nho nhỏ như này, vì sao lại có người có thể có được sức mạnh như vậy, thế nhưng mặc kệ trong lòng nghi hoặc như thế nào, hắn cũng hiểu được đây là vấn đề đợi tới lúc hắn dẫm nát đối phương dưới chân rồi mới suy tính đến.
Cho nên sau khi nghi hoặc chợt lóe lên rồi biến mất, quần áo của Từ Hàn đột nhiên lay động, mâm tròn màu đen nâng vương tọa điên cuồng xoay tròn, từng đạo xúc tu tựa như rắn độc từ trong mâm tròn bắn ra, ngăn cản bước chân Phương Tử Ngư đánh về phía hắn.
Phương Tử Ngư nhướng mày, kiếm quang do ánh vàng vạn trượng trong tay ngưng tụ thành sáng thêm vài phần, sáng loáng đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Sau đó từng đạo lưu quang màu vàng từ trong kiếm quang tuôn ra, ầm vang đánh trúng những xúc tu màu đen kia. Hai cái va chạm với nhau, lực lượng sản sinh ra cực kỳ doạ người, khiến không gian xung quanh dưới va chạm như vậy sinh ra vặn vẹo rất nhỏ.
Thấy chiêu số như vậy không thể nào cản được Phương Tử Ngư, lông mày Từ Hàn lần đầu tiên nhíu lại. Hắn như có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm vào trường kiếm ánh vàng lập lòe trong tay nàng, sau đó lại làm thêm một động tác búng tay.
Khi đó mâm tròn dưới chân hắn lại lần nữa phát sinh một ít biến hóa.
Mâm tròn màu đen bắt đầu nhúc nhích không theo quy luật, như là có từng đạo chất lỏng dính dính chảy xuôi ở trên mâm tròn, quá trình như vậy nói thì chậm chạp thực ra chỉ trong nháy mắt, mâm tròn màu đen kia liền hóa thành một quả cầu màu đen thật lớn, sau đó từng chuôi đao xoa kiếm kích tạo hình hoặc cổ quái hiện lên bên trên thân thể nó, tại khoảnh khắc sau nổ bắn ra, gào thét đánh về phía Phương Tử Ngư.
Thế công như vậy hiển nhiên mạnh hơn mấy lần so với trước kia, con ngươi Phương Tử Ngư phóng đại, nàng không thể không thu hồi thế công của mình, trường kiếm màu vàng kia lần nữa hóa thành Long ảnh màu vàng, Long ảnh thét dài một tiếng, thân thể xoay quanh trước người nàng một trận. Những nơi nó đi qua, kim quang lập loè không thôi, sau đó hóa thành một tấm thuẫn màu vàng lớn mấy trượng ngăn trước người Phương Tử Ngư.
Mà cùng lúc đó, đao xoa kiếm kích được quả cầu màu đen gọi ra cũng ngay lúc này gào thét lao tới.
Chúng nó như bạo vũ lê hoa đánh vào trên tấm thuẫn màu vàng kia, lập tức phát ra từng tiếng vang như kinh lôi.
Thuẫn vàng không ngừng run rẩy dưới trùng kích như vậy, mà Phương Tử Ngư núp phía sau cũng bởi vì tâm thần tương liên mà sắc mặt trắng bệch.
Mấy chục giây trôi qua, những đạo đao xoa kiếm kích kia rơi xuống rốt cuộc kết thúc, nhưng bụi bặm đầy trời lại cuốn lên cao, bao phủ phương viên trăm dặm, toàn bộ Trường Vũ quan trừ chút mặt đất nhỏ nhoi nơi Phương Tử Ngư đứng ra, còn lại đều bị san thành bình địa.
Nụ cười trong mắt thiếu niên trên vương tọa càng đậm, hắn dường như đã mò đến một số vấn đề mấu chốt, nhưng vì xác định điểm này, hắn cũng không tính cho Phương Tử Ngư bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Đùng.
Lại một tiếng vang thanh thúy cuồn cuộn ra từ trên Trường Vũ quan hóa thành phế tích này.
Quả cầu màu đen dưới chân Từ Hàn bắt đầu xoay tròn lần nữa, từng giọt chất lỏng màu đen từ trên thân cầu bắn ra, vẩy ra khắp nơi trên mặt đất phế tích này.
Phương Tử Ngư thở hổn hển triệu hồi tấm thuẫn màu vàng kia lại, để nó hóa thành Long ảnh quấn quanh người nàng lần nữa, còn nàng thì nhíu mày nhìn khắp bốn phía.
Chỉ thấy chất lỏng màu đen kia nhúc nhích một hồi trên mặt đất, sau đó nhanh chóng lan tràn bằng tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được, rất nhanh nối liên thành một mảnh. Chỉ mấy hơi thở trôi qua, trên mặt đất hóa thành phế tích này được phủ lên một tầng chất lỏng màu đen cổ quái.
Thần sắc của Phương Tử Ngư trở nên ngưng trọng, nàng không đoán được đến cùng đây là loại thần thông gì, nhưng có thể từ trong thần thông này cảm nhận được một cỗ khí tức làm cho nàng run sợ.
Phốc phốc!
Bỗng nhiên mặt đất dưới chân nàng truyền đến một tiếng vang nhỏ, mặt đất kia chợt nhúc nhích, đại địa bị chất lỏng màu đen kia xâm nhiễm trong khoảnh khắc đó biến thành một vũng bùn màu đen, từng cánh tay màu đen cực lớn vươn ra khỏi mặt đất dưới chân Tử Ngư, dùng tốc độ nhanh kinh người đánh về phía nàng.
Trong lòng Phương Tử Ngư có thể nói là vong hồn đại mạo, nàng vội vàng thôi động Long ảnh màu vàng kia, dưới sự trợ giúp của nó, thân thể trái đột phải ngăn dưới sự vây quét của bàn tay lớn màu đen nọ, mới hiểm lại càng hiểm tránh thoát một lượt trùng kích này của đối phương.
Nhưng chuyện này dường như chỉ mới bắt đầu.
Ngay sau đó, trong ao bùn màu đen kia không ngừng có càng nhiều thứ cổ quái kỳ lạ hơn, bàn tay màu đen, mặt người cực lớn, hoặc đao kiếm, thi thoảng lại nhảy ra khỏi ao bùn, khí tức cường đại tựa như các loại sinh vật hung ác cổ quái.
Ý thức được như thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị dây dưa đến chết, Phương Tử Ngư quyết định đi nước cờ hiểm. Nàng lại ngưng tụ lực lượng quanh thân mình lần nữa, chuẩn bị xông thẳng đến Từ Hàn đang ngồi trên vương tọa.
Nhưng khi lấy kiếm khí chặt đứt ba xúc tu thật lớn ngăn trở, một kiếm oanh mở đàn quạ màu đen lấy hàng vạn để tính, lại lấy thế dễ như trở bàn tay oanh sát một con khỉ cao mười trượng, Phương Tử Ngư dùng hết sát chiêu rốt cục bị quái vật màu đen trong vũng bùn đen sì kia tìm được cơ hội. Hai xúc tu bao lấy cổ của nàng, kéo nàng xuống mặt đất, tuy rằng trong quá trình rơi xuống nàng đã gọi Long ảnh màu vàng chặt đứt xúc tu kia, nhưng do lúc đó nàng đã bị kéo tới gần vị trí gần mặt đất nhất, rất nhiều xúc tu màu đen tuôn ra, quấn chặt lấy thân thể nàng.
Nàng không ngừng chặt đứt những xúc tu kia, nhưng hiển nhiên tốc độ tái sinh của nó đã vượt xa tốc độ chặt đứt của nàng. Bởi vậy không lâu sau toàn bộ thân hình nàng đã bị xúc tu màu đen kia lôi vào trong bùn lầy.
Xuyên qua khe hở những xúc tu kia, nàng phẫn hận nhìn về phía Từ Hàn đang ngồi trên vương tọa, không cam lòng hỏi: "Đây rốt cuộc là thứ gì!"
Từ Hàn ngồi trên vương tọa nhìn nàng với ánh mắt thương hại, khối cầu màu đen dưới chân hắn một lần nữa hóa thành mâm tròn rơi xuống dưới vương tọa của hắn. Lúc này, hắn mới nhẹ giọng nói: "Thần vực.
"Lấy bản nguyên của Thần chuyển hóa đến Thần vực."