Chương 172: Ngươi không phải sao?
Chương 172: Ngươi không phải sao?Chương 172: Ngươi không phải sao?
Thập Vạn Đại Sơn, dưới chân Tứ Đế sơn.
Hai bóng người đan xen nhau lấy tốc độ mà mắt thường khó thể bắt được.
Mỗi một lần hai người xuất thủ đối đấu, đều gây ra lực lượng chấn động cực lớn, không gian chấn động cùng tiếng vang lớn nương theo không ngừng quấy nhiễu đêm dài yên tĩnh nơi này.
Tình huống như vậy một mực kéo dài đến hơn trăm hơi thở, sau đó cả hai lại một lần đối chiến, lực lượng cuồng bạo quấy cùng một chỗ, sau mấy hơi thở khống chế lẫn nhau, không ai có thể đánh tan đối phương.
Âm!
Thế là một tiếng nổ vang bắn ra, lực lượng va chạm giữa hai người nổ tung, hai người cũng bị dư âm tác động đến, thân hình chấn động lắc lư, đồng loạt rơi xuống mặt đất, miễn cưỡng ổn định thân hình.
Một lão nhân mặc áo đen bước ra, đi tới giữa hai người, nói: 'Hôm nay tới đây thôi.'
Dứt lời y lại quay đầu nhìn về phía một thiếu nữ áo đen trong hai người kia, cung kính chắp tay nói: "Đa †ạ Yêu quân."
Thiếu nữ áo đen bộ dạng tuyệt mỹ khoát tay áo, nói: 'Không sao, vậy ngày mai vẫn là lúc này."
"Ừm, cứ làm theo ý của Yêu quân đi." Lão nhân lại nói.
Nữ tử áo đen liên khẽ gật đầu, lại đứng ở một bên nhìn người vừa rồi cùng nàng giao thủ kia, hơi tỏ ý với đối phương, lúc này mới chuyển thân thể cất bước đi tới. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, thân thể của nàng liền dung nhập vào trong bóng đêm, biến mất không thấy gì nữa.
Cho đến lúc này, lão nhân áo đen kia mới xoay người lại nhìn về phía người nọ sau lưng, lại là một cô gái bộ dáng chỉ mới mười tuổi.
Cô bé kia cảm nhận được ánh mắt lão nhân, thân thể liền ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt lập tức sụp xuống, nói: "Mệt chết ta rồi."
Lão nhân thấy nàng như vậy, cũng biết đối phương đang cố ý làm nũng với mình. Lão không hề tức giận, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Đi thôi, hôm nay không cần phải làm khóa muộn nữa."
Cô bé kia nghe vậy lập tức mặt mày hớn hở, nàng đứng dậy, động tác lưu loát kia nhìn thế nào cũng không giống trạng thái một người đã mệt mỏi nằm gục xuống. Sau đó nàng cau mũi hứng thú nói: "Sư phụ tốt rồi."
Tiếp đó vội vàng đuổi kịp bước chân của lão nhân, theo lão rời khỏi nơi này. ...
Phía đông chân núi Tứ Đế.
Trước một gian nhà cỏ tranh cực kỳ đơn sơ, khói bếp mờ nhạt.
Mười chín hài lòng giơ cao bát trong tay, uống một hơi cạn sạch nước canh trong bát, sau đó nàng buông bát đũa xuống, vươn đầu lưỡi vẫn chưa hết liếm sạch nước canh khóe miệng, lúc này mới cao giọng nói: "Sư phụ, đệ tử ăn no rồi."
"Ừm.
"Ừm"
Hai giọng nói đáp lại dường như cùng lúc vang lên, Chu Uyên toàn thân trường y màu xám cảnh giác ngẩng đầu, nhìn về phía lão nhân áo đen ngồi đối diện lão - chính là Mười tám trong miệng Mười chín. Ánh mắt của đối phương hờ hững, không thấy buồn vui, mà càng là người như vậy càng sờ không rõ gốc gác, cũng càng làm cho người ta sợ hãi. Chu Uyên vội vàng cúi đầu, tránh ánh mắt đối phương.
Mười tám đang mặc đồ đen tự nhiên cảm nhận được một loạt biến hóa của Chu Uyên, y ngoái đầu nhìn lão một cái, sau đó liền không có dấu hiệu nào đứng lên, nói ra: "Giờ Thìn ngày mai tới học, ngươi sớm nghỉ ngơi, không được lười biếng."
"Ừm, biết rồi.' Mười chín ở bên cạnh liên tục gật đầu, Mười tán được đáp lại ngay lúc đó cất bước đi vào nhà tranh sau lưng, tựa như cũng không nguyện ý ở cùng một chỗ với Chu Uyên.
Mà trên thực tế tình cảnh của Chu Uyên hôm nay quả thật khó xử mười phần.
Lão không phải sư phụ của Mười chín.
Tuy rằng sau khi ở chung đủ lâu, chính lão cũng suýt nữa quên sự thật này, nhưng khi sư phụ chân chính của Mười chín xuất hiện, lão lại không thể không đối mặt với tình cảnh như vậy.
Lão là kẻ tù tội bị Từ Hàn từ Sâm La điện bắt tới, chỉ bởi vì được Mười chín chấp nhất che chở nên mới được mọi người dần dần chấp nhận. Nhưng hôm nay lão không còn là sư phụ của nàng, điều này có phải là lão cũng nên trở về thân phận kẻ tù tội hay không? Chu Uyên cũng không có quá nhiều tâm tư suy nghĩ về vấn đề này. Sau khi bị một người lừa gạt mình quá lâu, lời nói dối cũng sẽ bị ý thức của mình biến thành bản ngã, mà Chu Uyên vốn là như vậy. Đến mức sau khi lời nói dối bị vạch trần, vấn đề lớn nhất bày ra trước mắt lão cũng không phải thái độ của người ngoài, mà là chính lão làm thế nào đối mặt với bản thân mình.
Nhưng may mắn là Mười chín được Quảng Lâm Quỷ chỉ điểm, nàng cũng hiểu mặc dù Chu Uyên lừa nàng, nhưng một đường đi tới lão làm mọi chuyện là vì tốt cho nàng. Cho nên nàng vẫn xem Chu Uyên là sư phụ của mình, dù sao cũng không có ai quy định không thể có hai sư phụ.
Đương nhiên ở chung một dạng như vậy, Mười chín còn có thể thích ứng, nhưng Chu Uyên lại thỉnh thoảng không tránh được rơi vào một ít hoàn cảnh khó xử như vừa rồi.
"Canh hạt sen sư phụ làm hôm nay ăn ngon thật." Giọng nói của Mười chín chợt vang lên, cắt đứt tâm tư của Chu Uyên.
Chu Uyên như nằm mơ mới tỉnh lại nhìn về phía Mười chín, trên mặt lão hiện lên nụ cười gượng gạo gian nan, nói: "Vậy sao? Thế thì ngày mai ta sẽ cho ngươi ăn tiếp."
Nói xong lời này, Chu Uyên lại như nghĩ đến điều gì đó, lần nữa nói: "Ngươi nhanh đi ngủ đi, nơi này giao cho ta thu thập, ngày mai ngươi còn phải dậy sớm."
Câu này vừa thốt ra, khuôn mặt Mười chín vốn đang tươi cười lập tức xụ xuống, nàng có chút tức giận dậm chân: "Không muốn ngủ, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối không một khắc nhàn hạ, nếu cứ tiếp tục như vậy, Mười chín sẽ phát điên mất."
Quả thật Mười chín những ngày này trải qua cực khổ, về điểm này Chu Uyên đều nhìn thấy.
Viên đan dược bị lão cẩn thận cất giấu bị Mười tám tìm được, Chu Uyên cũng không rõ tại sao đối phương lại biết sự tồn tại của viên đan dược này, đó hẳn là bí mật chỉ có bản thân lão biết. Kia là một viên đan dược tên là Thánh Vương đan. Chu Uyên từng tham dự quá trình chế tạo bán yêu của Sâm La điện, chỉ là đến quá trình chế tạo thành thục sau này, bởi vì tranh chấp với người phụ trách trong điện mới khiến cho lão bị bắt đưa đến trong tay Nguyên Tu Thành ở Long châu. Nhưng mặc dù sau này lão chỉ phụ trách dựa theo lộ trình đã định chế tạo Thánh tử Thánh binh, nhưng trên thực tế cũng nắm giữ bí mật hạch tâm việc chế tạo bán yêu. Mà Chu Uyên đồng thời cũng là một người rất sợ chết, lão luôn chuẩn bị cho mình đầy đủ đường lui, thí dụ như Khốn Long Tán kia, hoặc giả như viên Thánh Vương đan nọ.
Đó là một món đồ lão nghiên cứu ra lúc tham gia chế tạo bán yêu. Năng lực của Thánh Vương đan được thể hiện ra từ rất sớm, chẳng qua lúc đó Sâm La điện không có năng lực chế tạo ra hung vật như vậy. Mà Thánh Vương đan chính là hợp chất diễn sinh trong quá trình chế tạo Thánh vương, nó có thể giúp người phục dụng có được thực lực tiếp cận Thánh Vương trong thời gian ngắn, cũng là chiến lực ngang hàng với Tiên nhân ba kiếp. Nhưng bởi vì người thường khó có thể thừa nhận được lực lượng như vậy, trong thời gian trăm hơi thở sau khi cắn nuốt dược vật sẽ bị cỗ lực lượng cường đại này phản phệ mà chất.
Hơn nữa bởi vì lực lượng này tới quá nhanh, người thôn tính dược vật sau khi thu được lực lượng này đều mất đi khống chế. Mà vật như vậy đối với Sâm La điện hiển nhiên không phải là lý tưởng, bởi vậy sau khi chế tạo ra vật này, không cách nào cải tiến được liên bị tiêu hủy toàn bộ, chỉ có Chu Uyên là giấu được một viên.
Nhưng Mười tám biết rõ ràng sự tồn tại của vật này, hơn nữa còn bức bách Chu Uyên giao vật ấy ra, sau đó nhét vào trong miệng Mười chín. Khi đó Chu Uyên bị hành động như vậy làm cho sợ tới mức vong hồn đại mạo, vội vàng đi đến trước Mười chín bảo cô bé nhổ thứ này ra. Nhưng Mười chín đã nuốt xuống hiển nhiên cũng không thể làm được việc này. Thấy ván đã đóng thuyền, Chu Uyên có thể nói tức giận công tâm, cũng quên Mười tám bày ra tu vi kinh thế ở trên Đại Uyên sơn, dốc cuống họng muốn liều mạng với đối phương.
Mười tám thì rất dễ dàng chế phục Chu Uyên, sau đó từ trong cơ thể gọi ra một sự vật màu tím cổ quái, đưa vào trong cơ thể Mười chín, vì thế tu vi Mười chín ngay lập tức liền nhảy vọt tiến vào cảnh giới Tiên nhân độ qua ba kiếp, nhưng cũng không lo lắng nguy hiểm tính mạng, mà cái giá duy nhất chính là mỗi ngày đều bị Mười tám kéo đi huấn luyện, không được nghỉ ngơi dù chỉ một khắc.
Chu Uyên đương nhiên biết đệ tử mình vất vả, cũng có thể hiểu được oán giận của nàng. Nhưng lão không phải là đối thủ của Mười tám, chỉ có thể khuyên nhủ: "Hắn cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi tu luyện cho tốt. Tưởng tượng nếu lão giả áo đen trên núi Đại Uyên kia quay giết trở về thì làm sao bây giờ? Tóm lại ngươi có chút sức tự bảo vệ mình phải không?"
Mười chín trải qua chuyện núi Đại Uyên đã trưởng thành không ít, trong lòng nàng cũng đang tràn ngập khát vọng đối với lực lượng, nàng muốn bảo vệ sư phụ, bảo vệ Tô Mộ An và tất cả những người mà nàng muốn bảo vệ, bởi vậy nhụt chí chẳng qua chỉ là oán hận nhất thời. Không có nghĩa là nàng thật sự sinh lòng thoái ý, cho nên sau khi nghe Chu Uyên nói như vậy, thiếu nữ cũng không tranh luận, chỉ là ra vẻ ông cụ non thở dài, nói ra: "Cũng không biết khi nào đám Tô Mộ An mới có thể tỉnh lại... Nghe ý tứ hòa thượng và Huyền nhi tỷ tỷ, dường như những người xấu kia sẽ còn đến nữa."
Chu Uyên nghe vậy lúc này cũng nhớ tới đám người ở bên trên Tứ Đế sơn, Chu Uyên tự cho rằng phương pháp nghiên cứu bán yêu Thần chủng của mình đã rất mơ hồ rồi, nhưng khi nhìn thấy hòa thượng kia không biết dùng cách nào cứu đám người Tô Mộ An rõ ràng đã chết, Chu Uyên lúc này mới hiểu được thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Đương nhiên đám người Tô Mộ An tuy rằng đã thoát ly nguy hiểm, nhưng vẫn chưa thức tỉnh, vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say, theo cách hòa thượng kia nói chính là còn cân một chút thời gian, thế nhưng thần thông như vậy cũng có thể xưng là kinh thế hãi tục!
Lão nghĩ tới những điều này, miệng lại nói lời thấm thía: "Cho nên a, ngươi càng phải tu hành thật tốt, như vậy chúng ta mới có thể giúp đỡ trong đại nạn sắp tới!"
Chu Uyên cũng đã hiểu rõ rất nhiều chuyện, tổ chim bị phá trứng sao có thể lành? Lấy trời rung đất chuyển ngày đó, những đại nhân vật thiên ngoại kia muốn một lưới bắt hết bọn họ, trốn hiển nhiên là trốn không thoát, đã không có đường lui, đương nhiên cũng chỉ có thể liều mạng đánh cược một lần, lão cũng không thiếu giác ngộ như vậy.
"Sư phụ yên tâm, Mười chín nhất định sẽ bảo hộ ngài." Mười chín khi đó nắm chặt nắm đấm, kiên định nói.
Trong lòng Chu Uyên an tâm hơn một chút, đến bây giờ lão mới hiểu rõ, thành tựu lớn nhất trong đời này của mình không phải là chế tạo bán yêu Thần chủng, cũng không phải báo thù rửa hận vì sư môn, mà là không hiểu sao nhặt được một đồ nhi như vậy.
Mà lúc này, Mười chín như là bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại mở miệng hỏi: "Đúng rồi sư phụ! Người có biết bản nguyên của Thần mà sư phụ Mười tám gần đây nhất đã nhắc tới là cái gì không?"
Chu Uyên lại sửng sốt.
Bản nguyên của Thần đối với Chu Uyên, hoặc nói cách khác đối với bất luận kẻ nào hay yêu quái trong Thập Vạn Đại Sơn mà nói đều là một từ ngữ xa lạ. Mà sở dĩ Mười tám ép Mười chín nuốt Thánh Vương đan của lão, sau đó gây áp lực gần như tàn nhẫn không ngừng ép Mười chín tiến hành tu hành, thật ra mục đích là để Mười chín có thể nắm giữ phần lực lượng này.
Mười tám ngược lại đã từng giải thích qua vê bản nguyên của Thần này rốt cuộc là vật gì, chỉ là không biết do ngộ tính quá kém, hay là do vật này quá mơ hồ, mọi người nghe đều mơ mơ màng màng, không rõ ràng cho lắm.
Chu Uyên đối mặt với câu hỏi của Mười chín, sau khi suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng chỉ có thể trả lời hai mặt: "Đại khái... là một loại công pháp rất lợi hại.......
Bên trong Trường Vũ quan, trong vũng bùn màu đen vô biên, thân thể Phương Tử Ngư bị những xúc tu màu đen kia lôi kéo, từng bước một rơi vào bên trong vũng bùn.
Hô hấp của nàng dần trở nên khó khăn, lúc đó khắp toàn thân nàng cũng truyền đến cảm giác suy yếu vô lực, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được vùng đầm lây màu đen kia đang không ngừng rút lực lượng của nàng, khiến cho nàng giờ phút này càng thêm suy yếu.
Từ Hàn ngồi trên vương tọa, ánh mắt thương xót nhìn Phương Tử Ngư từng bước một vùi thân vào trong đó, lạnh giọng nói: "Ta đến từ ý chí vạn vực tinh không, lực lượng của ta siêu thoát phạm trù mà các ngươi có thể nhận thức, đó là lĩnh vực chỉ có Thần mới có thể can thiệp."
"Cho nên trong hàng mấy chục ngàn năm, ta cũng từng bị đánh bại, cũng từng bị giam cầm, nhưng chưa bao giờ bị giết chết, bởi vì chỉ có Thần mới có thể giết chết Thần."
"Nhưng tiếc nuối chính là, từ ngàn vạn năm trước đến ngàn vạn năm sau, trong vạn vực tinh không đều chỉ có... một vị Thân."
Dứt lời bàn tay Từ Hàn lại duỗi ra, sau đó bỗng nắm chặt, vũng bùn đen kia càng thêm điên cuồng cuồn cuộn, vô số sự vật từ trong vũng bùn tuôn ra rơi vào trên người Phương Tử Ngư đã bị giam cầm kia. Bọn chúng không ngừng gia tăng phong ấn đối với nàng, cũng đẩy nhanh tốc độ kéo vào trong ao bùn màu đen.
Thân thể Phương Tử Ngư càng suy yếu, chỗ sâu trong đầu nàng càng không ngừng truyền đến từng đợt cảm giác mê muội, nàng cảm thấy mình có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào, mà một khi như vậy nàng sẽ thật sự bị rơi vào bên trong vũng bùn này, vạn kiếp bất phục.
Nàng không muốn chất.
Càng không muốn nhìn thế giới mà đám người Từ Hàn từng liều mạng thủ hộ cứ như vậy mai một, chấp niệm như vậy quanh quẩn trong đầu nàng, thật lâu không thôi.
"Phi! Trên đời này căn bản không có Thần!"
Vào lúc đó thiếu nữ nổi giận gầm lên một tiếng, thanh âm này vừa rơi xuống, một tiếng rồng ngâm lập tức từ trong cơ thể của nàng vang lên, đạo Long ảnh màu vàng kia một lần nữa từ trong cơ thể của nàng tuôn ra, nó hóa thành một đạo kim quang bao vây lấy thân thể Phương Tử Ngư. Hào quang màu vàng hóa thành lưỡi dao sắc bén, không ngừng xoay tròn vây quanh Phương Tử Ngư, một lần lại một lần cắt đi những vật màu đen bao vây lấy thân thể nàng.
Đây là chiêu thức duy nhất mà Phương Tử Ngư dùng ra khi vận dụng cỗ khí tức cuối cùng trong cơ thể, nhưng đồng thời nàng cũng hiểu rõ, lúc đầm lầy màu đen này lại đột kích, nàng sẽ không còn khí lực hoàn thủ nữa. Vì vậy nàng thừa dịp vũng bùn màu đen còn chưa kịp kích phát thế công mới, ý niệm trong đầu vừa động, lại thi triển pháp môn không gian vặn vẹo kia, thân thể biến mất ngay tại chỗ, làm cho những vũng bùn màu đen kia vồ hụt.
Từ Hàn ngồi ở trên vương tọa nhìn vũng bùn không thấy bóng dáng Phương Tử Ngư nữa, trâm mặc một lúc lâu.
Sau đó hắn nhướn mày, lẩm bẩm nói: "Ngươi không phải sao?"