Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 833 - Chương 173: Thần Cùng Thân

Chương 173: Thần cùng Thân Chương 173: Thần cùng ThânChương 173: Thần cùng Thân

Lạc Vân.

Là thị nữ bên cạnh Phương Tử Ngư, tuy rằng không mang cấp quan thực tế nhưng địa vị của cô trong nội cung lại là thứ không phải người bình thường có thể so sánh.

Phần lớn sự vụ lớn nhỏ đều cần do cô tự mình đưa đến tay Phương Tử Ngư, có câu Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, đừng nói thái giám thị vệ trong nội cung, dù là các đại nhân vật trong triều gặp Lạc Vân cũng phải khách khí ba phần.

Nhưng may từ ngày thiên tai nhân họa kia, Lạc Vân đã mất đi người nhà, lòng mang đầy tạ ơn với tất cả những chuyện Phương Tử Ngư giải cứu, hơn nữa trong cung còn nghe được một ít đồn đại về thần kì mơ hồ về nàng. Dưới mưa dầm thấm đất, Lạc Vân đương nhiên trở thành một thành viên sùng bái nữ đế nhà mình cuồng nhiệt nhất. Mà thấy cô như vậy, Phương Tử Ngư không làm được cái gì hiển nhiên cảm thấy rất hổ thẹn.

Cô rất biết thực hiện chức trách thân là thị nữ của Thừa Thiên Nữ đế, dốc lòng chiếu cố cuộc sống sinh hoạt của Phương Tử Ngư.

Muốn làm tốt chuyện này cần không chỉ là khắc khổ, còn phải tăng cường lực quan sát tỉ mỉ.

Mà Lạc Vân lại rất có thiên phú ở điểm này.

Cô hiểu rất rõ thói quen của Phương Tử Ngư, biết lúc nào mới có thể quấy rây, lúc nào cần ngăn một chút chuyện không quan trọng lại. Chuyện gì cần báo cáo nhanh chóng, chuyện gì có thể tạm hoãn.

Thí dụ như hôm nay, Phương Tử Ngư bảo bọn họ lui ra khỏi cửa điện, theo thói quen của nàng hiển nhiên là muốn một mình yên tĩnh một hồi. Mà lúc này, Lạc Vân thân là thị nữ bên người đương nhiên cũng phải ngăn những tấu chương đưa lên kia, đánh giá lợi hại trong đó. Nhưng rất không may là sau giờ Hợi, trước sau có ba phong tấu chương khẩn cấp các châu huyện được đưa vào trong cung. Do hạn chế bởi quy củ của triều đình nên một thị nữ như cô tất nhiên không có tư cách lật xem những tấu chương này, chỉ có thể đưa cho Phương Tử Ngư. Nhưng hết lần này tới lần khác, khi Lạc Vân mang ba phong tấu chương khẩn cấp này đến cửa tẩm cung của Phương Tử Ngư, trong điện lại không có ai đáp lại.

Sau đó Lạc Vân cũng tìm kiếm một phen ở trong cung, đều không tìm được tung tích của Phương Tử Ngư. Biết được tu vi của nàng thông thiên, thực sự sẽ làm ra chuyện thân du thiên ngoại, chỉ là thời gian này quả thật lựa chọn có chút không khéo.

Để đảm bảo có thể đưa ba phần tấu chương này vào tay Phương Tử Ngư ngay, Lạc Vân chỉ có thể dừng lại bên ngoài tẩm cung của Phương Tử Ngư chờ đợi, chờ đợi ròng rã mấy canh giờ, mãi đến giờ Sửu, nàng mới nghe được từ trong điện truyên đến một thanh âm rất nhỏ.

Người khác có lẽ không biết, nhưng Lạc Vân lại rất rõ ràng, tuy rằng Phương Tử Ngư có bản lĩnh thông thiên đi vạn dặm chỉ trong nháy mắt, đương nhiên với cấp độ của cô thì không thể nào hiểu rõ được thần thông như vậy đến tột cùng mang ý nghĩa gì, có lẽ trong mắt cô, Thừa Thiên Nữ đế được trời lựa chọn vốn là Thân nhân, nàng có thể làm ra bất kỳ chuyện gì đối với cô cũng là chuyện bình thường.

Mà khi Lạc Vân nghe được động tĩnh này thì cũng không quản chuyện gì khác, bước nhanh tới trước, gõ vang cửa điện.

Nhưng lần này vẫn như lúc trước, trong cửa điện vẫn không có nửa điểm đáp lại.

Lạc Vân không khỏi nhíu mày, đủ loại chuyện xảy ra hôm nay khiến nàng cảm thấy một mùi vị không tầm thường. Mặc dù Phương Tử Ngư trước kia cũng từng làm ra chuyện như vậy, nhưng chắc chắn sẽ không kéo dài thời gian lâu như thế, huống chỉ vừa rồi cô rõ ràng nghe được tiếng động trong điện truyên đến. Chuyện này chồng chất hết thảy trùng hợp, sau khi cân nhắc một phen, cuối cùng cô cắn răng đẩy cửa điện của tẩm cung Phương Tử Ngư ra.

"Bệ hạ." Cô mở miệng nói như vậy, ánh mắt quét qua cửa điện, cũng ngay lúc đó thân thể đột nhiên cứng ngay tại chỗ.

Nàng nhìn thấy bên cạnh giường là Phương Tử Ngư một thân trường sam quý giá hoa lệ vỡ nát không chịu nổi, toàn thân đều dính máu tươi, dĩ nhiên đã hôn mê ở chỗ đó.

"Bệ hạ!" Tiếng hô của Lạc Vân trong nháy mắt đó trở nên cao vút và cấp bách, cô vội vàng tiến lên nâng thân thể Phương Tử Ngư ngã xuống đất dậy, sau đó nhìn ra ngoài cửa điện, hô to với đám thái giám thị nữ kia: "Nhanh! Đi mời ngự y!"..

"Y sư trên thế gian trị không được bệnh của Thần." Trong Thái Âm cung trên Nha Kỳ sơn, Từ Hàn ngồi trên vương tọa, híp mắt nói.

Đám người Mông Khắc đứng hai bên dưới vương tọa, mà trước người lại là hai tên Thân Vô Song và Nguyên Tu Thành.

Thần Vô Song nghe vậy bèn thu ánh mắt của mình từ tấm gương sáng lại, sau đó quay sang Từ Hàn hỏi: "Chủ nhân, rốt cuộc trên người thiếu nữ này cất giấu bí mật gì, không ngờ lại có thể khiến chủ nhân quan tâm.”

Thần Vô Song theo một ý nghĩa nào đó mà nói chính là một nửa truyền nhân của Quỷ Cốc Tử ở trong thiên địa này. Y và Quỷ Cốc Tử nhất mạch như nhau, cực kỳ thích suy diễn tính toán của mình. Mà trên người kẻ am hiểu thuật này đại khái cũng đều có một tật xấu như vậy - thích nắm mọi thứ trong tay mình, suy diễn người kia có thể tạo thành uy hiếp tới mình cỡ nào. Sau khi ước lượng có để cho nó sống trên đời hay không. Không thể không nói đây quả thật là một loại cảm giác rất tốt, sẽ khiến người khác sinh ra cảm giác mình có thể khống chế vạn vật, là Thần tuyệt đối trên thế gian.

Trong những năm tháng rất dài trước đây, Thần Vô Song thản nhiên hưởng thụ cảm giác như vậy, tưởng đây là sự thật sai lầm.

Tựa như người từng hưởng thụ ngọc thực áo gấm rất khó ăn bữa hôm lo bữa mai, người đã làm Thần, đương nhiên cũng không cách nào tiếp nhận cuộc sống trở thành chó săn trong tay người khác. Đại khái cũng chính bởi vì như thế, khi lực lượng của Đế quân xâm nhập đến bên cạnh Thân Vô Song, sau khi lân lượt triển lãm mười tám lần hủy diệt trước mặt y, Thần Vô Song hoàn toàn ngã vào trong lòng Đế quân. Y hạ thấp đầu lâu cao ngạo của mình, lựa chọn dùng phương thức tàn nhẫn nhất cũng tà ác nhất báo thù đám Thần Linh nô dịch mình.

Mà để biểu thị việc hiến dâng bản thân cho Đế quân, Thần Vô Song không chỉ giúp Đế quân giấu giếm ánh mắt của Quỷ Cốc Tử mà còn rút ra một bộ phận lực lượng bản nguyên từ sâu trong thế giới, đồng thời cũng suy tính hướng phát triển toàn bộ thế gian cho Đế quân, chuẩn bị giúp hắn quay trở về vạn vực tinh không một lần nữa.

Phương Tử Ngư thân là đồng bạn cực kỳ quan trọng bên cạnh Từ Hàn, đương nhiên không cách nào thoát khỏi ánh mắt y, y chắc chắn đối phương chỉ là một người may mắn thông qua thu thập Long khí thiên hạ trở thành Tiên nhân, sau đó vừa khéo có một ít huyết thống Hoàng tộc Đại Sở. Từ một mức độ nào đó có thể hấp thu lực lượng của Đế quân, nhưng mức độ này hiển nhiên không thể nào uy hiếp đến chính chủ, bởi vậy sau khi nhìn thấy Tử Ngư để bụng đến Từ Hàn như thế, Thần Vô Song không khỏi có chút nghi hoặc.

Từ Hàn cúi đầu nhìn Thần Vô Song một cái, ánh mắt mang theo thương xót. "Đứa bé kia dùng đủ mười chín lần, giăng ra một cái bẫy, ngay cả Quỷ Cốc Tử cũng bị nó tính vào. Ngươi cảm thấy nó làm nhiều như vậy, thật sự là chỉ để cho thế giới này tranh thủ một chút xíu thời gian thôi sao?”

Vấn đề của Từ Hàn, hoặc có thể nói là Đế quân giống như búa tạ gõ vào đầu Thần Vô Song, y không phải chưa từng nghĩ tới sự cổ quái trong đó, nhưng Từ Hàn đã bị Đế quân thôn phệ, mà đại đa số những thủ đoạn hắn lưu lại đều đã bày ra ngoài sáng, những hậu chiêu đó không thể nói là không mạnh, chỉ là trước mặt hai cỗ cự vật kình thiên như Đế quân và Quỷ Cốc Tử đều không đáng nhắc tới.

Chẳng qua là con người nhìn thấy sào huyệt khổng lồ do con sâu cái kiến tạo thành, ngươi chỉ cảm thán con kiến bé nhỏ không ngờ lại có thể hoàn thành hành động vĩ đại như vậy, nhưng cũng không coi đây là uy hiếp chính thức, bởi vì cái gọi là sào huyệt cực lớn kia ở trước mặt lực lượng nhân loại vẫn gây yếu không chịu nổi. Cho nên sau khi Thần Vô Song thấy rõ hậu thủ bày ra trước mặt, theo bản năng liên xem đó là thứ còn sót lại của Từ Hàn.

Nhưng sau khi Đế quân hỏi ra vấn đề này, thần sắc trên gương mặt Thần Vô Song lại đột nhiên thay đổi, y ý thức được chính mình tính toán thiếu gì đó.

"ý chủ nhân là, thiếu nữ này mới chính là hậu chiêu mà Từ Hàn lưu lại?" Thần Vô Song lại nhìn về phía thiếu nữ đang hôn mê trong gương sáng kia, nhíu mày hỏi.

Đế Quân im lặng ngồi ở trên vương tọa, mà sự im lặng này rơi vào trong mắt Thần Vô Song, tất nhiên đã trở thành một loại cam chịu.

Thần Vô Song lại nói: "Nếu chủ nhân đã nhận định thiếu nữ này khác thường, sao không bóp chết từ trong trứng nước?"

Vấn đề này hiển nhiên cũng là nghi vấn trong lòng mọi người ở đây, vào lúc đó bọn họ đều nhìn về phía Đế quân trên đài cao, chờ hắn giải đáp nghi vấn trong lòng cho bọn họ.

Nhưng Đế quân vào lúc đó lại lắc đầu, nói mà không rõ ràng: "Thần là không giết chết được."

Thần Vô Song và Nguyên Tu Thành nghe vậy trong lòng đều giật mình, nhìn nhau một lúc lâu, từ trong mắt đối phương có thể thấy được vẻ kinh hãi sâu sắc.

Trong hiểu biết của bọn họ, chỉ có Đế quân mới là Thần duy nhất trong vạn vực tinh không, Phương Tử Ngư kia có tài đức gì đến được cảnh giới ngay cả Quỷ Cốc Tử cũng chưa đến? Thần Vô Song và Nguyên Tu Thành hiển nhiên cũng không thể chấp nhận lí do thoái thác như vậy của Đế quân.

"Ta là Thần của vạn vực tinh không, mà nàng là Thần của phương thế giới đứa nhỏ kia đã tính toán nhiều lân sáng tạo ra. Vạn vực tinh không chính là Thần vực của ta, chỉ cần ta thân ở trong đó liền không ai có thể giết chết, đồng dạng, thế giới này cũng là Thần vực của nàng, ở trong thế giới này ta cũng không giết chết được nàng. Trừ phi ta nguyện ý hủy diệt cả thế giới này."

Cũng may ngay sau đó Đế quân liền giải khai nghi hoặc trong lòng cho mọi người. Đương nhiên bọn họ cũng minh bạch, Đế quân mặc dù có năng lực phá hủy thế giới này, nhưng một khi thế giới này bị hủy diệt, vậy thì đám Quỷ Cốc Tử sẽ thành công làm theo tâm nguyện của mình. Mà để không bị đám Quỷ Cốc Tử tìm kiếm đến phương thế giới này quá sớm, Đế quân không thể không liều lĩnh hao tổn tu bổ tấm chắn che lấp Thiên cơ kia.

Giờ phút này chuẩn bị còn sót lại của Từ Hàn và Đế quân cùng với Quỷ Cốc Tử ở thiên ngoại tạo thành một thế cân bằng vi diệu, ba cái ước định tương hỗ lẫn nhau, không ai có thể làm gì đối phương trong khoảng thời gian ngắn cả. Nghĩ tới Từ Hàn bất tri bất giác bày ra một cái đại cục như vậy, trong lòng Thần Vô Song không khỏi phát lạnh, y cuối cùng vẫn quá khinh thường Từ Hàn. "Vậy chủ nhân, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Thần Vô Song lại hỏi.

"Cái gọi là Thần, chỉ là bán Thần ở một phương thế giới, cũng không có năng lực thật sự uy hiếp đến lực lượng của ta, nhưng ta vẫn không yên tâm về đứa nhỏ kia, ta cảm thấy hậu chiêu của nó sợ rằng không chỉ dừng lại ở đó."

Hai mắt Đế quân trầm xuống, ngay lúc đó sâu thẳm nói.

"Ta muốn gặp lại hắn lần nữa, nhất định phải nhìn xem tên gia hỏa không có linh hồn kia đến cùng còn cất giấu bao nhiêu bí mật!"
Bình Luận (0)
Comment