Chương 174: Chấp quân cờ
Chương 174: Chấp quân cờChương 174: Chấp quân cờ
Núi xanh ở phía sau, nước biếc ở phía trước.
Rừng trúc ở bên cạnh, chim hót trầm thấp.
"Từ Hàn" áo trắng cất bước giữa non xanh nước biếc, chậm rãi đi vào trong mỹ cảnh tựa như tranh vẽ kia.
Một gian nhà tranh tọa lạc ở dưới núi xanh, trong hàng rào có ba mươi lăm cây sơn trà, có một cái bàn đá, một con mèo đen và một con chó đen đang nằm úp sấp trước sân nghỉ ngơi, vẻ mặt nhàn nhã. Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến từng hồi tiếng đàn, như nước chảy trên núi cao, như tiếng oanh hót yến minh.
"Từ Hàn" áo trắng đến hiển nhiên đã phá vỡ bầu không khí thích ý trong căn nhà tranh này.
Mèo đen và chó đen ngay lập tức đứng lên, cảnh giác nhìn "Từ Hàn" áo trắng đột nhiên tới, thế nhưng "Từ Hàn" áo trắng lại lơ đễnh, chỉ chợt cười một tiếng, liền đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa viện đơn sơ không chịu nổi kia ra.
Mèo đen và chó đen lập tức cong người lên, bộ lông trên lưng chúng nó dựng thẳng như châm sắc, trong cổ càng không ngừng phát ra từng tiếng gầm nhẹ.
"Từ Hàn" áo trắng nhíu mày, dường như cực kỳ có hứng thú với hai con mèo đen chó đen này, gã cố ý bước ra một bước, con chó đen kia liền theo bản năng thối lui một bước, trong miệng phát ra tiếng gâm nhẹ càng lúc càng nhiều.
"Mèo chó đón khách cũng không phải là đạo đãi khách a." Từ Hàn áo trắng thu hồi ánh mắt rơi vào trên người chó đen, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhà nửa khép nửa mở, cao giọng nói.
Leng keng, leng keng!
Một tiếng vang nhỏ từ trong phòng truyền ra, tiếng đàn yếu ớt kia tại thời khắc này im bặt lại.
Ánh mặt trời ấm áp trên bầu trời khi đó sáng lên vài phần, cửa phòng nhà tranh từ từ mở ra, nương ánh mặt trời bỗng nhiên sáng lên,"Từ Hàn" áo trắng nhìn rõ cảnh tượng trong gian nhà tranh đó.
Đó là một nam tử giống gã như đúc đang ngồi chính giữa nhà tranh, trước người đặt một cây đàn cổ, hai tay đặt ở hai bên, hiển nhiên tiếng đàn vừa rồi là do hắn phát ra.
Khóe miệng "Từ Hàn" áo trắng nhếch lên, ngay lúc đó cất bước đi vào trong nhà tranh, đi tới trước người vị nam tử kia.
Gã nhấc lên vạt áo trước của mình, ngồi xuống đối diện nam tử kia. Nói đến cũng rất là kỳ quái, dưới thân gã cũng không có ghế ngồi, nhưng khi gã ngồi xuống, chỗ gã ngồi liền thần kỳ hiện ra một cái ghế gỗ, không sai lệch nâng thân thể gã lên.
Còn "Từ Hàn" áo trắng cũng không lộ ra chút khác lạ nào đối với việc này, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của gã. Sau đó gã nhìn về phía Từ Hàn trước mắt, nói: "Ta đã nhìn ngươi mười chín lần, từ khi sinh ra đến chết. Lại chưa bao giờ biết được ngươi còn có câm nghệ bực này, xem ra đồ vật ngươi giấu ta cũng không ít."
Từ Hàn mặc một bộ áo gai màu xám tro cũng ngẩng đầu nhìn về phía "Từ Hàn" áo trắng, ánh mắt hai người giao nhau, khóe miệng Từ Hàn lộ ra ý cười: "Là ngươi đặt ta ở ảo cảnh này, nếu đã là ảo cảnh, tất nhiên ta không gì không làm được."
Ngón tay đặt trên dây đàn của Từ Hàn dường như để chứng miinh lời ấy, lại búng ra. Leng keng, leng kengl
Một tiếng kêu cao vút nhưng không chói tai vang lên, hết thảy chung quanh đột nhiên trở nên vặn vẹo.
Sau khi bóng trắng giao thoa như mộng ảo, Từ Hàn" phát hiện gian nhà tranh và hàng rào đã biến mất không thấy gì nữa. Lúc này gã đang ngồi trong một căn đình nhỏ ở sườn núi, bốn phía quanh là mây mù lượn lờ như tiên cảnh. Thi thoảng lại có tiên hạc xẹt qua giữa tâng mây, mèo đen và chó đen đang rượt đuổi chơi đùa hai bên rừng. Cây đàn cổ trước người cũng biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một cái bàn đá, phía trên đặt ấm trà chén nhỏ.
Từ Hàn nhấc ấm trà lên, rót đây chén trà cho "Từ Hàn”, nước trà mang theo hơi nóng, sương trắng mờ mịt, hương trà thoang thoảng ngưng tụ không tan, phả thẳng vào mặt.
Sau khi Từ Hàn đưa chén trà tới trước mặt "Từ Hàn',"Từ Hàn" nâng chén trà lên nhấp một cái, lúc này mới nói: 'Dường như ngươi đã đoán được ta sẽ tới tìm ngươi từ sớm?”
Từ Hàn không vội vàng, cũng rót đây một chén trà cho mình, lúc này mới nhìn vê phía đối phương, đáp: "Đế quân nhớ rõ ngươi từng nói chuyện với ta tại Tiên cung Côn Luân không?"
"Ngài nói mình không phải tiên sinh kể chuyện dựa vào mọi người khen hay mà sống, ta cũng không phải anh hùng hào quang vạn trượng trong câu chuyện kia."
"Chúng ta là một người, là ác ma bị giam cầm và trục xuất vào sâu trong thế giới."
"Ngài xem, các anh hùng luôn tâm địa tương kính, vậy hai ác ma chúng ta có phải nên ngưu tâm ngưu mã tâm mã không? Gặp mặt không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Giọng điệu của Từ Hàn cực kỳ nhàn nhã, không hề giống người bị cầm tù. Mà ngữ điệu cùng cách nói chuyện này cực kỳ giống lần đối thoại với Đế quân trong Tiên cung Côn Luân ngày trước. Dường như lúc này, thân phận hai người đã xảy ra việc đổi ngôi thần kỳ nào đó.
"Từ Hàn" áo trắng đại khái cũng không ngờ rằng Từ Hàn sẽ nói ra những lời như vậy. Gã nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói: "Cuối cùng ta lại xem thường ngươi rồi."
"Đám Quỷ Cốc Tử ở thiên ngoại sẽ không buông tha cho kế hoạch kinh doanh mấy chục vạn năm của bọn chúng, bọn chúng nhất định sẽ tiếp tục tìm kiếm tung tích của thế giới này, mà thời gian này chắc chắn sẽ không quá lâu."
"Trước khi bọn chúng đến phải thu thập tất cả lực lượng ta phải có từ sâu trong thế giới, như vậy ta phải triệt để khống chế thế giới này, mới có thể cởi bỏ được phong ấn kia, mà vị Thần do ngươi tạo ra chính là chướng ngại lớn nhất của ta. Ta giết nàng, thế giới này sẽ theo đó còn có thể tro tàn chưa tan theo lời nói của ngươi. Dưới ánh nhìn của Quỷ Cốc Tử, nếu ta không giết nàng, ta sẽ không cách nào có được lực lượng của riêng mình, đợi đến khi lực lượng che đậy Thiên cơ kia cạn kiệt, ta cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng của đám Quỷ Cốc Tử, bị bọn chúng thôn phệ."
"Tính kế này thực sự đã cản trở kế hoạch của ta, nhưng ngươi cũng không có phần thắng, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn để toàn bộ cố gắng làm áo cưới cho Quỷ Cốc Tử sao?"
"Đương nhiên không muốn." Từ Hàn rất chắc chắn nhanh chóng đưa ra câu trả lời của mình. Nhưng nghe ý của Đế quân là muốn tại hạ tặng bộ áo cưới này cho ngài đúng không?"
"Từ Hàn" áo trắng nheo mắt lại, dưới làn sương mù dâng lên, khuôn mặt hắn trở nên mơ hồ không rõ, hỏi ngược lại: "Không tốt à?"
"Ít nhất ta chưa từng lừa gạt ngươi, bi kịch của thế giới này cũng không phải do ta dựng nên, là bọn chúng giam cầm ta ở nơi này cũng là bọn chúng coi các ngươi là dê bò. Lựa chọn ta, ít nhất ta có thể giúp các ngươi báo thù, không phải sao?” Từ Hàn mỉm cười hỏi: "Đế quân cảm thấy lý do thoái thác như vậy của ngài có thể thuyết phục được tại hạ không?”
"Từ Hàn" áo trắng bưng chén trà lên, lại uống một ngụm: "Làm buôn bán nha, tóm lại phải đi từng bước một, đâu ra chuyện đặt cược toàn bộ lên mặt bàn được.
Chân mày Từ Hàn cau lại, rất hứng thú hỏi: "Vậy Đế quân muốn mua bán như thế nào?"
"Từ Hàn" áo trắng duỗi tay ra, cầm ấm trà trên bàn lên, rót đây nước trà trong chén. Sau đó gã vươn tay, đẩy chén trà kia tới trước mặt Từ Hàn: "Ngươi làm nhiều như vậy, đơn giản là muốn cứu thế giới này. Chuyện này rất đơn giản, ngươi có thể thuyết phục tên bán Thần kia, để nàng rút lực lượng của ta từ sâu trong thế giới này, đợi ta tàn sát Quỷ Cốc Tử nhất mạch, ta có thể để nàng còn sống sót, lấy ngàn vạn năm hạn chế, bản tôn tuyệt đối sẽ không động thủ với vùng thiên địa này."
Đây đương nhiên là một thẻ đánh bạc rất dụ hoặc, thời gian ngàn vạn năm dài dằng dặc, đủ để cho sinh linh thế giới này sinh sôi nảy nở mấy trăm vạn đời, đổi cách nói, cho dù đối với những Tiên nhân đã sống mấy trăm vạn năm, ngàn vạn năm cũng coi như vĩnh hằng rồi.
"Từ Hàn" áo trắng rất vững tin, con bài này tuyệt đối không phải thứ Từ Hàn có thể cự tuyệt.
Nhưng sự thật lại khiến gã mở to tâm mắt, Từ Hàn bình tĩnh đưa tay ra, đẩy chén trà kia của "Từ Hàn" trở về.
"Xem ra một ngày cũng được, vạn năm cũng được, sống trong tay người khác chỉ là cẩu thả sống, sinh mệnh như vậy là vô nghĩa." Từ Hàn nói đến chỗ này, cũng đưa tay ra nắm lấy ấm trà kia, sau đó nhấc lên cao, đổ ấm trà vào miệng bình nước trà.
Hơi nước trà nóng hổi mông lung bốc lên, bao phủ tất cả mọi thứ trước mắt dưới hơi nước trắng xóa.
Đợi đến khi sương mù tan đi, chén trà và ấm trà trên bàn đá cũng biến mất không thấy gì nữa, trước mặt "Từ Hàn' lại đặt một bàn cờ, phía trên có chỉnh tê mười quân cờ đen ở cạnh Đế quân.
"Đế quân thường tự xưng là Thần. Nhưng cái gì là Thần?”
"Ta đã thu được sức mạnh của Đế quân, may mắn xem xét một chút ký ức của ngài, còn có ký ức liên quan tới thế giới đã từng hủy diệt trong thế giới trong tay Đế quân."
"Rất nhiều thế giới từng có Thần của chính mình, bọn họ là vật dẫn của ý chí thế giới, nối liền với thế giới nơi đây, bởi vậy thế giới không chết thì bọn họ cũng bất tử."
"Đế quân không giống bọn họ, nhưng cũng có điều giống, hoặc có thể nói, khác biệt duy nhất giữa Thần của những thế giới kia và Đế quân là Thần vực của Đế quân chính là toàn bộ vạn vực tinh không, cho nên vạn vực tinh không bất diệt, Đế quân sẽ không chết, đúng không?”
Từ Hàn mỉm cười nhìn Đế quân, nhẹ giọng hỏi.
Giọng nói đầy chắc chắn và tự tin của hắn khiến "Từ Hàn" ngồi đối diện nhíu mày.
Gã trầm giọng hỏi ngược lại: "Phải thì sao?"
"Ta không thể nào tìm hiểu năm đó ngài như thế nào để trở thành Đế quân, nhưng thứ như Thần, mặc dù không thể bị giết chết, thì vẫn có thể bị thay thế."
"Giống như Tử Ngư, bởi vì tín ngưỡng của toàn bộ sinh linh thế giới mà nàng nhận được sự tán thành của thế giới này, bị đẩy lên Thần đàn, nhưng một ngày nào đó tín ngưỡng như vậy sụp đổ, Thần lực mà nàng đạt được cũng dần dần tiêu tán đi, một điểm này đối với Đế quân dường như cũng giống như thế, chỉ là so với quy tắc thế giới, quy tắc vạn vực tinh không dường như càng thêm tàn khốc."
"Quỷ Cốc Tử nói, Đế quân là Tinh Không chỉ tiên, là tập hợp ý chí của vạn vực tinh không. Bọn chúng muốn thay thế Đế quân, nhưng lại chưa hấp thu hoàn toàn lực lượng của ngài liên vội vã muốn hủy diệt thế giới này, vì sao vậy?"
Từ Hàn nói xong chợt cúi đầu nhìn vê phía mười quân cờ màu đen trong bàn cờ, dưới ánh mắt "Từ Hàn” ngày càng ngưng trọng kia, sắc mặt bình tĩnh nói.
"Thứ nhất hiển nhiên là thế giới này không thể chịu tải sau lần tới đây, đã ở vào bờ vực bị đánh tan tác."
"Nhưng điều quan trọng nhất là bọn chúng đã tìm được cách trở thành Tinh Không chỉ tiên mới."
"Lực lượng của Đế quân cường đại nhường nào, còn lâu mới tới mức cắn nuốt mười chín lần là có thể lấy toàn bộ. Thậm chí bởi vì kế hoạch ban đầu quá bảo thủ, mười lần trước bọn chúng thu hoạch được lực lượng từ thế giới này cũng chỉ hai mươi phần trăm của Đế quân mà thôi."
Từ Hàn nói xong liền vươn tay, đẩy hai quân cờ trong mười quân cờ về phía bên phải.
"Mà có lẽ hiện tại bọn chúng cũng nhận ra biện pháp này không phải là kế lâu dài, Quỷ Cốc Tử thay đổi kế hoạch, tám lần về sau, bọn chúng đã nắm đúng mức độ chịu tải của vùng thiên địa này. Cho nên tám lần này, bọn chúng đã trộm được trọn vẹn hai thành rưỡi lực lượng từ chỗ Đế quân..."
Nói xong, Từ Hàn lại đưa tay ra, móc từ trong tám quân cờ đen còn lại ra hai viên, đặt lên chỗ lúc trước, sau đó lại lấy ra một viên, trong tay lóe lên linh quang, một quân cờ đen liền bị cắt đứt. Một nửa thả vê chỗ cũ, một nửa bỏ đến bên phải.
Mà làm xong những việc này, hắn liền nâng đôi mắt nhìn về phía Đế quân, đối phương trầm mặc không nói, nhưng hai đầu lông mày lại vô cùng lạnh lùng, như có mây đen dày đặc.
Từ Hàn không cắt đứt suy nghĩ trong lòng đối phương mà tiếp tục nói: "Sắp tới lần thứ mười chín rồi."
"Quỷ Cốc Tử rất thông minh, bọn chúng đã hiểu rõ chân tướng của Đế quân..."
"Cho nên lần thứ mười chín, bọn chúng không cần dùng cách đầu độc thế nhân để dẫn dụ tạo ra Bán yêu như lúc trước, chúng tùy ý để đám bán yêu kia xuất hiện, sau đó dụ dỗ ta thu được sức mạnh của ngài, ừm, cũng không cần nhiều lắm."
Từ Hàn nói xong lại tiếp tục đưa ngón tay đặt lên những quân cờ kia. Hắn đẩy một quân từ trong đó sang bên mình, sau đó lầm bầm: "Ừm, còn kém một chút nữa." Nói xong lời này, hắn lại lấy từ chỗ Đế quân một nửa quân cờ đặt ở chỗ của mình.
"Ngài xem, lúc này trong tay đám Quỷ Cốc Tử nắm bốn thành lực lượng Đế quân, Đế quân nắm bốn thành, mà chỗ ta chỉ có một phần rưỡi."
"Nhưng nói theo một ý nghĩa nào đó, ta và Đế quân là cùng một người, cho nên trên tay Đế quân vẫn còn năm thành rưỡi sức mạnh, nhưng điều này cũng không phải là vấn đề khó khăn đối với đám người Quỷ Cốc Tử, chỉ cần bọn chúng giết ta, một phần rưỡi lực lượng này sẽ trở thành vật vô chủ."
Nói xong Từ Hàn liên đẩy nửa quân cờ đặt ở bên cạnh mình vào giữa bàn cờ.
"Cỗ ý chí bên trong vạn vực tinh không lúc này sẽ lựa chọn cái gọi là Tinh Không chi tiên mới. Mà hiển nhiên, cường giả chính là tiêu chuẩn trọng yếu mà nó suy xét việc này. Ngài xem như vậy, Quỷ Cốc Tử sẽ thuận tiện đạt được mục đích đơn giản nhất của bọn chúng."
"Từ Hàn" áo trắng nghe đến đó, rốt cuộc gã cũng nhìn về phía Từ Hàn, trâm giọng hỏi ngược lại: "Làm sao ngươi biết được những chuyện này?"
Lời này rõ ràng đúng như lời Từ Hàn vừa nói, hắn cũng không trả lời vấn đề này của đối phương mà lại nói: "Hiện tại đám người Quỷ Cốc Tử còn đang nắm bốn thành rưỡi lực lượng, mà Đế quân thì sao? Rốt cuộc hàng lâm vào trong cơ thể của ta, thứ ngươi có chỉ là một thành rưỡi lực lượng ta đã từng có." Từ Hàn đưa tay ra, để bốn quân cờ trước mặt Đế quân và một quân cờ cùng nửa quân cờ ở chính giữa thay đổi vị trí.
"Nhưng không sao, chỉ cần Đế quân có thể lấy đi bốn thành lực lượng còn lại, như vậy trong ý chí của vạn vực tinh không, Đế quân vẫn là chủ nhân của Tinh Không chỉ tiên. Đương nhiên..."
Trên mặt Từ Hàn lập tức nở nụ cười, năm ngón tay xòe ra, vỗ mạnh vào bốn quân cờ đặt giữa bàn cờ.
"Cái này phải cần Từ mỗ gật đầu mới được."