Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 835 - Chương 175: Thợ Săn Cùng Sói...

Chương 175: Thợ săn cùng sói... Chương 175: Thợ săn cùng sói...Chương 175: Thợ săn cùng sói...

Trong đình mộc trên núi xanh, chim tước vẫn vỗ cánh như cũ, mây mù vẫn quanh quẩn không ngừng.

"Từ Hàn" áo trắng vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Hàn, tay của gã bất tri bất giác duỗi ra, đặt trên bàn cờ. Ngón trỏ và ngón giữa cong cong, nhẹ nhàng gõ lên trên đó.

Thình thịch.

Thình thịch.

Tiếng vang nhỏ quanh quẩn, như là nhạc dạo nào đó đang bắt đầu.

Thật ra bản chất của thế giới này chính là một bàn cờ, mỗi người đều đang ở trong ván cờ. Có người ngây ngốc ra, đến lúc chết cũng không cách nào biết mình chỉ là một quân cờ, có người tiên tri được, hiểu rõ thân phận của mình liền nỗ lực trở thành một quân cờ hữu dụng, nhưng còn có một nhóm nhỏ không muốn chỉ có vậy. Bọn họ muốn nhảy khỏi bàn cờ này, trở thành người đánh cờ.

Mà nhóm nhỏ người này phần lớn đều sẽ chết rất khó coi.

Minh cục, bị loại, chấp cờ.

Mỗi một bước đều là chuyện khó như lên trời, mỗi một bước đều muôn phần hung hiểm.

Trong sinh mệnh chục vạn thậm chí là trăm vạn mà Đế quân đã gặp qua, sinh linh làm được việc này chỉ có không quá ba người.

Quỷ Cốc Tử trên trời như hổ rình mồi, đôi thầy trò đang vây khốn gã trong vòng xoáy thời gian. Tới lúc này người thứ tư đã xuất hiện.

Ngón tay gõ lên bàn cờ của gã chợt dừng lại, tiếng vang rất nhỏ kia cũng theo đó đình trệ, không biết có phải ảo giác hay không, khi đó núi rừng dường như càng u tĩnh.

"Ta coi thường ngươi rồi." Gã lặp lại những lời lúc trước,/'Còn coi thường hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta."

Từ Hàn mỉm cười, cánh tay kia vẫn đặt trên bốn quân cờ đen, miệng thì nói: "Ăn quả đắng một lần mới có thể nhìn xa trông rộng, Đế quân không cần tự trách, có đôi khi cho dù Thần cũng sẽ phạm sai lầm."

Lời nói của Từ Hàn hiển nhiên là đùa cợt nhiều hơn khuyên giải, mà tên Đế quân kia lại thản nhiên nhận lãy.

Gã không vội không giận, chỉ là sau mấy hơi thở trầm mặc hỏi: "Nói một chút đi, ngươi muốn làm cuộc giao dịch này như thế nào."

"Ta có một vị đại ca tên là Sở Cừu Ly, Đế quân có biết không?" Đến lúc này, Từ Hàn lại cố ý thừa nước đục thả câu, hắn cũng không trả lời vấn đề của đối phương, mà hỏi ngược một câu có vẻ không liên quan gì tới chuyện trước đó.

Đế quân không rõ ý của hắn, nhưng lại rất tình nguyện phối hợp với hắn cố làm ra vẻ huyền bí. Gã gật đầu một cái, nói: "Tuy ta không thể cảm thụ hoàn toàn tất cả những gì ngươi trải qua nhưng vẫn biết cái tên này, ừm... có thể coi là một người rất thú vị."

Từ Hàn từ chối cho ý kiến với lời nói của Đế quân, vẫn tiếp tục nói: "Sở đại ca là người giang hồ, hắn thường nói với ta tuy rằng giang hồ lùm cỏ khó trèo lên được nơi thanh nhã, nhưng làm việc lại rất coi trọng nghĩa khí công bằng."

"Mà liên quan tới bốn quân cờ này..." Từ Hàn buông lỏng tay đang đặt ở trên quân cờ, ánh mắt nhìn về phía Đế quân: "Chúng nó bị khóa ở sâu trong thế giới, cần ta ra mặt thuyết phục Tử Ngư, nàng mới mở ra thông đạo tiến vào sâu trong thế giới cho Đế quân, mà sau này cũng cần Đế quân tự mình ra tay mới có thể rút luồng lực lượng từ sâu trong thế giới này ra."

"Ta xuất công, ngươi xuất lực, theo quy củ trên giang hồ, ừm, câu đó nói như thế nào nhỉ?"

Trên mặt Từ Hàn lộ ra vẻ khổ não, tựa như thật sự đang suy tư vấn đề này.

Chợt mắt hắn sáng ngời, hiểu ra, lập tức nói: "Lợi nhuận chia đôi."

Dứt lời, hắn lần nữa vươn tay, chia bốn quân cờ bày ở trung tâm bàn cờ làm hai nửa, một bên hai quân, sau đó hắn nhìn về phía Đế quân, mỉm cười không nói.

Đế quân biến sắc, sau đó trầm giọng nói: "Hai thành? Khẩu vị của ngươi có phải hơi lớn quá rồi không."

"Loại mua bán này vốn không có công bằng tuyệt đối. Chỉ chú trọng thuận mua vừa bán, quyên quyết định vụ mua bán này ở Đế quân, tại hạ cũng không có bản lãnh ép buộc ngài." Từ Hàn vẫn bình chân như vại, bình tính nói.

Đế quân rơi vào trâm mặc, gã nhìn chằm chằm vào bàn cờ kia, bên mình đặt một phần rưỡi quân cờ, bốn quân cờ chia làm hai bên đặt ở giữa, bên phải lại đặt bốn phần rưỡi quân cờ đen. Gã nói: "Nếu ngươi đã thấu hiểu bí mật của vạn vực tinh không, thì nên biết tính cả hai quân cờ này, trong tay của ta cũng chỉ có ba phần rưỡi quân cờ, mà bọn chúng cầm bốn phân rưỡi quân cờ. Một khi tâng bình chướng cuối cùng bị phá vỡ, ba bên chọn một, ý chí trong cõi u tối vạn vực tinh không vẫn sẽ lựa chọn bọn chúng, vứt bỏ ta và ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý mua bán như vậy sao?"

"Huống hồ, ngươi nên sắp đặt hai quân cờ này thế nào đây?"

Đây quả thật là một câu hỏi rất hay, bộ thể xác này của Từ Hàn đã bị Đế quân chiếm cứ, hai thành của lực lượng Đế quân cũng không phải là ai cũng có thể chịu được, ngay cả bản thân Từ Hàn trong lúc đối kháng với Quỷ Cốc Tử, một thành lực lượng Đế quân suýt chút nữa đã làm tâm thần của hắn suy sụp, huống chỉ là hai thành?

Đáy lòng Đế quân âm thầm suy nghĩ, cái tên bán Thần kia? Rõ ràng nàng không có bản lĩnh như vậy, hoặc là vị thiếu nữ mắt tím đã bị đám Quỷ Cốc Tử lợi dụng trọn vẹn mười chín lần nọ? Nàng cũng không có tư cách như vậy.

"Một người làm ăn chính thức, cho tới bây giờ đều chỉ để ý đến việc giao tiền, chưa bao giờ đi hỏi người mua mua làm gì." Giọng nói bình tĩnh của Từ Hàn đã cắt ngang phỏng đoán trong lòng Đế quân.

Đế quân khẽ cau mày, lại nói: "Nhưng đã buôn bán xong, cuối cùng ta cả người cả của đều không còn, tại sao phải đồng ý chứ?"

Sắc mặt Từ Hàn vẫn như thường, hắn vươn tay ra đẩy quân cờ bị chia làm hai kia sang một bên của Đế quân, gẩy một cái rồi đặt tới trước mặt mình, sau đó hắn lại một lần nữa vươn tay ra, lấy từ trong bốn quân cờ bên phải ra một viên, nhẹ nhàng để lại cho mình. Lúc này hắn mới nhìn về phía vị "Từ Hàn" mặc áo trắng giống hệt mình trước mặt, hỏi: "Vậy nếu ta có thể lấy một viên từ chỗ bọn họ cho Đế quân thì sao?"

Đế quân biến sắc, sâu trong con ngươi chớp mắt phóng đại, tuy gã cực lực muốn che giấu phần dị trạng này, nhưng cuối cùng vẫn không thể giấu diếm được ánh mắt của Từ Hàn.

Gã tự biết như thế cũng không che giấu kinh ngạc trong lòng mình nữa, hỏi: "Sao ngươi có thể làm được?"

Từ Hàn nhìn về phía Đế quân, khóe miệng nhếch lên, nói: "Một thương nhân đạt tiêu chuẩn, cũng chưa bao giờ đi hỏi người bán, hàng từ đâu đến, Đế quân chỉ cần để ý đến việc kiểm hàng trả tiền là được." Đế quân lại trầm mặc một hồi, hào quang trong mắt gã lóe lên, dường như đang cân nhắc gì đó. Lúc này gã tiêu tốn hơn mười hơi thở mới nhìn về phía Từ Hàn lần nữa, đưa tay đẩy hai quân cờ đang bị đối phương đẩy đến trước mặt mình, sau đó nói: "Nếu ngươi thật sự có thể làm được việc này, bản tôn cũng nguyện ý làm."

"Đế quân yên tâm, chính là cho tại hạ một trăm lá gan, tại hạ cũng không dám lừa gạt ngài." Từ Hàn cười đáp.

Khi đó ánh mắt của Đế quân đã nheo lại, gã nhìn Từ Hàn thật sâu, sau đó đứng dậy: "Hy vọng chúng ta có thể thuận lợi làm xong khoản mua bán đầu tiên, cũng là cuối cùng này."

Trong tay Từ Hàn bỗng dưng xuất hiện một chén rượu, hắn giơ về phía Đế quân, nói: 'Đương nhiên."

Đế quân im lặng, nhưng ngay lúc đó thân thể lại trở nên mông lung, sau đó lại biến mất trong căn đình gỗ này, cứ như gã chưa bao giờ xuất hiện ở đây.

Từ Hàn nhấc chén rượu lên, hai mắt mở trừng, sau đó cười cười tự giễu, lúc này một mình uống một hơi cạn sạch chén rượu. ...

Mây mù vẫn còn quanh quẩn, chim tước vẫn đang bay lên hạ xuống.

Từ Hàn uống xong rượu, đặt chén rượu lên bàn cờ. Hắn đứng dậy, hai bóng người màu đen từ núi rừng chạy như bay tới. Một tên vững vàng rơi vào trong lòng hắn, một tên dừng lại dưới chân.

Từ Hàn cực kỳ quen thuộc ôm con mèo đen trong lòng, đưa tay vuốt ve bộ lông xinh đẹp do chạy nhảy trên đường đi mà xù lên, trong miệng còn có chút cưng chiều trách mắng: "Ngươi quá nghịch ngợm rồi." Con mèo đen trong lòng phát ra tiếng gọi khẽ, như đang cãi lại, hoặc như đang làm nũng.

Hắn hiển nhiên rất hiểu cái trò này, trên mặt luôn lộ ý cười, cuối cùng thu hồi tâm tư tiếp tục trách mắng mèo đen.

Hắn lập tức rảo bước đi ra khỏi căn nhà gỗ, tựa như muốn đi vào trong núi rừng kia.

Nhưng vào lúc này, một đạo thân ảnh hỏa hồng từ trên vòm trời hạ xuống, thẳng tắp rơi vào trước mặt Từ Hàn, hóa thành hình người.

Đó là một nữ tử áo đỏ mặc cung trang hoa lệ, môi đỏ như lửa, mắt phượng chứa xuân, tựa như mỗi nụ cười đều mang theo một chút phong tình câu hồn phách người khác. Tuy nàng nhìn như đứng trước mặt Từ Hàn, nhưng hai chân lại bảo trì một khoảng cách không lớn nhưng quả thật có tồn tại trên mặt đất. Còn trên mắt cá chân trần trụi càng là một sợi tơ đỏ buộc lên chuông, không biết quý giá ra sao nhưng lại khiến người ta thầm cảm thấy tinh xảo.

Từ Hàn lại không biểu hiện ra chút kinh ngạc nào với sự xuất hiện của đối phương, hắn khẽ vuốt cằm, miệng cung kính nói: "Bái kiến tiền bối."

Nữ tử áo đỏ nhìn chằm chằm vào Từ Hàn, ánh mắt có chút phức tạp.

"Đây cũng không phải là một chủ ý tốt" Sau đó nữ tử nói. Tuy nàng đã có ý trầm ngữ điệu của mình xuống, nhưng tựa như dơ bẩn không thể che dấu được bạch ngọc, liệt hỏa thiêu không chảy chân kim, thanh âm của nàng vẫn êm tai như oanh hót, như tước kêu, chỉ làm cho người ta nghe được một câu, cho dù là chửi mắng cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy hưởng thụ gấp bội.

Cũng may Từ Hàn đã từng đối phó với sự mê hoặc của Đế quân, tu luyện qua Bàn Nhược Tâm Kinh trong Long Ẩn tự, ít nhiều cũng có chút sức chống cự đối với giọng nói của nữ tử, không đến mức thất thố.

"Không tốt như thế nào?" Tiếp theo hắn hỏi ngược lại. "Ta không biết làm cách nào ngươi có thể lấy được một tầng lực lượng Đế quân trong tay mấy lão quái vật Quỷ Cốc Tử kia, nhưng cho dù ngươi làm được, đến lúc đó, bên trong Quỷ Cốc Tử và Đế quân mỗi bên có được ba phần rưỡi, ngươi cho rằng bọn chúng sẽ lựa chọn tự giết lẫn nhau, để ngươi ngồi yên làm ngư ông đắc lợi? Hay vẫn sẽ chọn ngươi làm mục tiêu, lấy được ba phần lực lượng của Đế quân còn lại, thu được sự tán thành của vạn vực tinh không?”

"Ngươi đang tính toán hổ báo, hổ báo cũng đang nhìn chằm chằm ngươi, không nên xem thường bất kỳ kẻ nào, đặc biệt là Đế quân và Quỷ Cốc Tử."

Từ Hàn vuốt ve con mèo đen đã ngủ trong ngực, ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử áo đỏ, một lúc lâu sau mới nghiêm mặt nói: "Tiên bối dạy bảo, vãn bối nhớ kỹ"

Lời này nói xong lại không có câu tiếp theo, hắn cất bước dịch chuyển thân thể khỏi chỗ nữ tử áo đỏ, từ một hướng khác đi về núi rừng dạt dào ý xuân.

Nữ tử áo đỏ thần sắc cứng đờ, đợi đến khi Từ Hàn đi ra ngoài mới giật mình phục hồi tinh thần lại. Nàng quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, thanh âm bất giác lớn hơn vài phần, nhưng vẫn rất dễ nghe.

"Ngươi muốn chết!"

Bước chân Từ Hàn rời đi dừng lại trong một tích tắc, khi hắn quay đầu nhìn về phía nữ tử thì trên mặt mang theo một ý tươi cười như ánh sao sáng lạn, nói.

"Mỗi con sói từng giết thợ săn, đều khiến thợ săn cho rằng bọn họ đã nắm chắc thắng lợi trong tay."
Bình Luận (0)
Comment