Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 836 - Chương 176: Thập Vạn Đại Sơn

Chương 176: Thập Vạn Đại Sơn Chương 176: Thập Vạn Đại SơnChương 176: Thập Vạn Đại Sơn

Phương Tử Ngư có một cơn mơ rất dài. Trong mộng, nàng nhìn thấy cố nhân đã từng xuất hiện, lại trở về tới sân nhỏ của Linh Lung các.

Tống Nguyệt Minh vẫn nghiêm trang giảng đạo lý với Sở Cừu Ly, Trần Huyền Cơ vẫn mê muội trong quá trình tu hành, dường như Mông Lương cũng trở thành đệ tử Linh Lung các, đang đỏ lửa nướng khoai lang trên sườn núi, còn có Chu Chương, còn có Diệp Hồng Tiên, còn có Tần Khả khanh...

Tất cả mọi người đều còn sống, đều đồi dào sức sống trước mặt nàng, đương nhiên đó là cảnh tượng tuyệt vời tới cực điểm.

Nhưng ngay khi nàng cất bước đi về phía bọn họ, thiên địa bỗng nhiên tối sầm lại, từng tâng mây đen cuồn cuộn phía chân trời, lôi xà điện mãng cũng nhốn nháo trong tâng mây.

Sau đó một bóng người màu đen từ phía chân trời hạ xuống, hắn phi tốc xuyên qua đám người. Những nơi đi qua, thân thể đám người ngưng kết lại, nụ cười sáng lạn trên mặt dần dần trở nên tái nhợt, rất nhanh liền biến thành màu u ám như pho tượng. Sau đó trên thân thể bọn họ bắt đầu hiển hiện từng vết rạn như mạng nhện, hơn nữa nhanh chóng lan tràn ra.

"Không được!!!" Phương Tử Ngư kinh hãi hét lên.

Nhưng tiếng nói vừa dứt, thân thể đám người tựa như pho tượng bị năm tháng ăn mòn vậy, bắt đầu tan rã từng tâng từng tâng một, qua giây lát liền tan thành bột phấn.

Phương Tử Ngư sợ đến vỡ mật, nàng muốn tiến lên, nhưng hai chân giống như bị rót chì vào, như có ngàn cân treo sợi tóc, khiến nàng không thể động đậy.

Nàng trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt nhưng bất lực. Tâm thần nàng chấn động, nước mắt cuồn cuộn trên mi: "Ngươi là ai? Tại sao phải làm như vậy?”

Nàng chỉ có thể trút toàn bộ phẫn nộ trong lòng xuống thân ảnh màu đen ở phía chân trời.

Bóng đen đưa lưng về phía nàng nghe thấy tiếng mắng giận dữ này, thân thể chậm rãi quay lại, mà dung mạo của hắn cũng hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt của Phương Tử Ngư.

Vì vậy vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt nàng.

Hai chân như rót chì vào của nàng chợt nhẹ, thân thể thối lui một bước, ngã lăn trên mặt đất, miệng run rẩy lẩm bẩm: "Từ Hàn... Từ Hàn...'...

"Bệ hại Bệ hại"

Bên tai Phương Tử Ngư truyền đến từng đợt tiếng la hét dồn dập, nàng kinh ngạc mở hai mắt ra.

Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt chính là ánh mắt khẩn trương của Lưu Vân.

"Chuyện này..." Đầu nàng hơi hôn mê, cánh tay theo ý thức duỗi ra muốn chống đỡ thân thể của mình. Lưu Vân bên cạnh thấy thế cũng vội vàng vươn tay ra, trợ giúp Phương Tử Ngư ngồi dậy.

Mà Phương Tử Ngư lúc này mới thanh tỉnh một chút, nàng bắt đầu quét mắt nhìn về chỗ của mình.

Nàng ở trong tẩm cung của Trường Nhạc cung, lại nhìn qua quần áo của mình, hiển nhiên đã bị người đổi một bộ mới. Lúc này nàng mới nhớ lại tất cả những chuyện phát sinh lúc trước. Nàng gặp phải ác ma giống Từ Hàn trên Trường Vũ quan. Sau một phen đánh nhau, Phương Tử Ngư không địch lại đối phương tận dụng cơ hội, dựa vào pháp môn vặn vẹo không gian mới thoát ra, bằng vào một cỗ khí lực cuối cùng quay trở lại Trường Nhạc cung. "Bệ hạ, ngài làm thần sợ muốn chết, thần tưởng rằng người cuối cùng..." Lưu Vân dù sao tuổi còn nhỏ, thấy Phương Tử Ngư thức tỉnh, sống mũi cay cay, hốc mắt lập tức đỏ lên. Nhưng cô cuối cùng không thể nói ra câu tiếp theo, có lẽ là sợ mình phạm vào kiêng kị gì đó. Thế nhưng vẻ mặt vui đến phát khóc kia cũng không giống như nói dối, hiển nhiên những ngày qua cô thật sự lo lắng cho Phương Tử Ngư.

Phương Tử Ngư cau mày suy nghĩ cho rõ ràng tiên căn hậu quả mọi chuyện, cũng chú ý tới cô bé bên cạnh đang lo lắng. Nàng quay đầu nhìn đối phương cười cười, nói: "Không có việc gì... dìu ta đứng lên đi."

Lưu Vân theo bản năng muốn thực hiện chức trách của mình, nâng thân thể Phương Tử Ngư lên, nhưng vừa mới đưa tay ra, cô liền ý thức được có gì đó không đúng, lại vội vàng nói: "Bệ hạ bệnh nặng mới khỏi, dù thế nào cũng phải nghỉ ngơi chút ít ngày, nếu không bệ hạ nằm lâu một chút, muốn ăn gì đó nô tỳ liền phái hạ nhân đi làm."

Phương Tử Ngư lắc lắc đầu, quả quyết từ chối đề nghị của cô.

"Trãm hôn mê bao lâu rồi?"

Lưu Vân không biết Phương Tử Ngư có ý gì, nhưng xuất phát từ bản năng vẫn trả lời đúng sự thật: "Hồi bẩm bệ hạ đã qua nửa tháng, đã mời hết y sư rồi nhưng đều bất đắc dĩ bó tay, may mắn bệ hạ tự có trời cao phù hộ, lúc này mới chuyển nguy thành an."

Phương Tử Ngư cũng không có tâm tư để ý tới lời nói vô căn cứ của Lưu Vân, nàng từ từ đứng lên dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, chậm rãi tiến tới giá áo khoác Long bào của mình. Lưu Vân thấy thế tuy trong lòng còn bất an, nhưng cuối cùng vẫn không dám ngõ nghịch, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng nàng, e sợ đối phương có điều gì bất trắc.

Rất nhanh Phương Tử Ngư đã đi tới bên cạnh giá áo, hai tay nàng dang ra, xem ra là muốn thay quần áo.

Lưu Vân biến sắc, đang muốn nói gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt bình tĩnh và kiên quyết của Phương Tử Ngư, cô biết mình không cách nào đối nghịch với nàng, chỉ có thể thuận theo đám thị nữ xung quanh liếc mắt ra hiệu một cái, những thị nữ kia liền tiến tới, bắt đầu bận rộn mặc Long bào rộng lớn cho Phương Tử Ngư.

"Bệ hạ phải suy xét cho thân thể của mình, nếu người bị bệnh, ai có thể che gió chắn mưa cho ngàn vạn thương sinh bá tánh của Ninh quốc đây?"

Đợi đến khi Phương Tử Ngư mặc quần áo vào, Lưu Vân giúp nàng sửa sang lại nút thắt trước người, không đè nén sự lo lắng trong lòng mà lấy dũng khí nhỏ giọng nói.

"Trong thời gian nửa tháng ta hôn mê, trong triều không loạn như một nồi cháo chứ?" Phương Tử Ngư lại không đáp lời cô mà hỏi như thế.

Lưu Vân biết lời chính mình nói chung quy không có biện pháp thay đổi tâm tư của Phương Tử Ngư, cô âm thầm thở dài một hơi, miệng lại thành thật đáp: "Chuyện bệ hạ hôn mê chỉ có mấy vị nội thân cùng Thừa tướng Thái phó biết, nửa tháng qua đều là Thừa tướng cùng Thái phó xử lý nội chính trong triều. Hai vị đều là Đại thần Đại nho đương thời, bệ hạ có thể yên tâm."

Phương Tử Ngư lại không tỏ ý kiến với những lời ấy của Lưu Vân, lúc này nàng đã mặc xong quân áo, lập tức quay người cất bước đi về phía ngoài điện: "Có một số việc bọn họ có thể quyết định, mà có một số việc vẫn phải do trâm làm."

Lưu Vân sững sờ, sắc mặt cũng hơi thay đổi, đang muốn đi theo Phương Tử Ngư đi ra ngoài thân thể lập tức cứng đờ, đến khi Phương Tử Ngư đến cửa đại điện cô mới phản ứng lại, sau đó liên ngay lập tức bước nhanh đuổi theo. Lần thứ hai đi đến bên cạnh Phương Tử Ngư, Lưu Vân không còn vẻ lo lắng khuyên giải Nữ đế nhà mình như lúc nãy nữa, ngược lại giống như một đứa trẻ cực kỳ xui xẻo vừa không may bị người lớn bắt được, cúi đầu trâm mặc không nói.

"Phân phó xuống dưới, triệu tập Tam công Cửu khanh tại Trường Nhạc điện. Ta có đại sự muốn thương nghị cùng chư vị ái khanh. Nhân tiện để Thừa tướng cùng Thái phó đưa những chuyện mà bọn họ quyết định không được cùng tới."

Lưu Vân vốn đang ôm một chút tâm lý câu may nghe xong cũng biết chút tiểu tâm tư của mình không gạt được Phương Tử Ngư, lúc đó đầu cô cúi thấp sâu hơn một chút, miệng nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, nô tỳ không cố ý giấu diếm ngài, chỉ là thân thể ngài vừa mới khôi phục, nô tỳ..."

Cô còn chưa nói hết lời đã bị Phương Tử Ngư cắt ngang.

Phương Tử Ngư liếc nhìn thiếu nữ này một cái, bước chân không ngừng: "Nhớ kỹ, đặt vào vị trí của ta, ngươi cũng sẽ làm như vậy. Đi đi, gọi bọn họ tới đây đi."

Đấn lúc này, Lưu Vân nào dám không nghe, cô vội vàng gật đầu, sau đó mới bước nhanh rời đi. ...

Lưu Vân quả thật đang gạt Phương Tử Ngư một chuyện lớn.

Ngay trong ngày Phương Tử Ngư gặp được nhân vật cổ quái giống hệt Từ Hàn ở Trường Vũ quan, Thiên Sơn quan và Dương Nguyệt thành thuộc sở hữu của Ninh quốc trong ngày hôm đó cũng gặp phải chuyện giống như Trường Vũ quan vậy.

Chỉ một ngày ngắn ngủi, dân chúng trong thành đều biến mất, mà hai địa giới kia cũng hóa thành một mảnh đầm lây màu đen. Thừa tướng cùng Thái phó ý thức được tình thế nghiêm trọng nên lập tức phái quân đội phong tỏa toàn bộ ba địa giới này, đồng thời cũng tạm thời phong tỏa tin tức ra bên ngoài, mà trong nửa tháng này Thừa tướng cùng Thái phó cũng từng phái nhân thủ đi đến ba nơi đó xem xét, nhưng người đến lại không ai còn sống sót.

Cộng thêm Phương Tử Ngư chậm chạp chưa từng thức tỉnh, trên dưới triều đình cũng có lời phê bình đối với chuyện nửa tháng không thấy bóng dáng nàng, hai vị lão nhân "Lừa trên gạt dưới" bận đến bị sứt đầu mẻ trán, việc dò xét ba địa giới này cũng tạm thời bị gác lại.

Mà hôm nay Lưu Vân truyền lệnh, bệ hạ triệu kiến, hai vị lão nhân đã sắp không gạt được có thể nói là mừng rỡ, đám trọng thần còn lại liền không ngừng đi vào trong cung, gặp mặt Phương Tử Ngư.

Sau khi đi vào trong điện, trần thuật tất cả mọi chuyện cho Phương Tử Ngư, hai vị lão thần và chư vị bá quan văn võ đang lo lắng đề phòng sau nửa tháng vẫn còn chưa hiểu chuyện gì nghiêm trọng, nhưng ít nhiều cũng có trọng thần hiểu rõ sự tình, lúc đó đều đồng loạt nhìn về phía Hoàng đế nhà mình.

Trải qua trận thiên tai kia, dưới ảnh hưởng mà những lời đồn đãi của dân gian kia, cho dù những đại nhân vật trước kia cũng đều bị ảnh hưởng nhiều ít, xem Phương Tử Ngư như một tồn tại không gì không làm được. Chuyện người thường khó có thể lý giải cũng chỉ có nàng vốn gần như được thế nhân tôn sùng làm Thần linh mới có thể giải quyết.

Nhưng Phương Tử Ngư lại rất rõ bản lĩnh của mình, nàng không biết thế lực tàn sát ba địa giới rốt cuộc là thân thánh phương nào, cũng không biết mục đích của bọn chúng là gì. Nhưng có một điều nàng có thể khẳng định, đối phương tuyệt đối sẽ không thu tay lại sau khi tàn sát ba địa giới vừa rồi, bọn chúng chắc chắn còn gây ra âm mưu lớn hơn nữa. Mà xem hành động của bọn chúng ở Trường Vũ quan, hiển nhiên âm mưu như vậy tuyệt đối sẽ là tai nạn của tất cả sinh linh trong phương thiên địa này.

Phương Tử Ngư nghĩ tới đây cũng nhíu mày, nàng từng giao thủ với "Từ Hàn", chiêu thức của đối phương vô cùng kỳ lạ và cường hãn, nàng căn bản không phải là đối thủ của hắn. Hiện tại thiên hạ triều Ninh đang trăm phế chờ hưng, không có bất kỳ kẻ nào có thể cứu giúp nàng.

Ngoại trừ...

Lúc này Phương Tử Ngư cúi đầu bỗng nhiên ngẩng lên, nàng vươn tay nắm lấy tay vịn của Long ỷ kia, trong con mắt lập loè hào quang.

Sau đó nàng bỗng nhiên đứng lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người trầm giọng nói.

"Ta muốn đi một chuyến..."

"Thập Vạn Đại Sơn."
Bình Luận (0)
Comment