Chương 178: Kẻ thí Thần
Chương 178: Kẻ thí ThầnChương 178: Kẻ thí Thần
Quỷ Cốc Tử.
Hiển nhiên đối với Phương Tử Ngư mà nói đây không phải là một từ lạ lãm.
Trên thực tế nếu nàng nhớ không lầm, lúc trước Đạo tổ Ngụy Trường Minh đăng lâm Chân tiên cảnh, sau lưng đối kháng Thiên kiếp chính là đám Quỷ Cốc Tử này đang quấy mưa gió.
Mà cũng đúng như người trước mắt này nói, người một mực ở trong bóng tối muốn lấy tính mệnh của Từ Hàn, cũng chính là kẻ gọi là Quỷ Cốc Tử kia.
Chân mày nàng lập tức nhăn lại, thân thể theo bản năng nghe được ba chữ này liên thối lui một bước. Khí cơ quanh thân dâng trào, hình dạng một con Chân Long màu vàng cũng lập tức hiển hiện, há miệng phía sau Phương Tử Ngư, thân sắc nghiêm túc.
Luồng khí trắng đen phía dưới áo bào đen cuồn cuộn qua lại, một thanh âm lần nữa từ trong đó truyền đến.
"Không ngờ chúng ta đã gông cùm phương thiên địa này nhiều năm như vậy, con đường thành Thần vẫn bị các ngươi tìm được..."
Phương Tử Ngư cũng không có tâm tư để nghiên cứu tỉ mỉ cảm thán sâu trong lòng Quỷ Cốc Tử, nàng chỉ triệu tập lực lượng quanh người, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời xuất thủ, miệng mới hỏi: "Nếu đã như vậy, dựa vào cái gì ngươi cho rằng ta sẽ hợp tác với các ngươi."
"Không phải hợp tác, là trợ giúp." Quỷ Cốc Tử vô cùng kiên nhẫn, càng có lòng sửa đổi sai lầm trong lời nói của Phương Tử Ngư.
Nói xong lời này, khí tức trắng đen cuồn cuộn có chút đình trệ, dường như cũng cảm ứng được địch ý trong ánh mắt của Tử Ngư. Cho nên sau khi dừng lại, y lại nói lần nữa: "Quả thật chúng ta đã truy sát Từ Hàn rất lâu rồi, cũng thật sự muốn gỡ bỏ tính mạng của hắn, nhưng ngươi phải hiểu là có nhân mới có quả, trên đời này không có ân oán vô duyên vô cớ. Nếu hắn chỉ là một sinh linh bình thường, chúng ta cần gì phải băn khoăn với hắn?"
Phương Tử Ngư phỏng đoán ý tứ trong lời nói của đối phương, miệng lại hỏi: "Vậy ngươi tốt nhất nên giảng thuật cái gọi là nhân quả của mình."
"Ở sâu trong thế giới này phong ấn Ma tộc Thượng cổ, Vương của bọn họ được gọi là Đế quân, được Đế quân dẫn dắt, đám Ma tộc kia từng ngang dọc trong vạn vực tinh không, hủy diệt qua vô số thế giới giống như vùng thiên địa này."
"Giống như người sẽ già, gỗ sẽ khô vậy, bất kỳ một tồn tại vĩ đại nào ở trước mặt thời gian cuối cùng sẽ phải cúi đầu. Mà trải qua năm tháng dài đằng đãng, phong ấn của Đế quân cũng dần dần suy bại. Đế quân là Bất Hủ giả duy nhất tôn tại từ vạn vực tinh không tới nay. Hắn coi nhẹ năm tháng, thời gian mấy chục vạn năm bị cầm tù chưa từng khiến hắn suy yếu chút nào, mà phong ấn buông lỏng đã cho hắn cơ hội giáng lâm vạn vực tinh không một lần nữa. Điều này là kiếp nạn cực lớn thậm chí có thể xưng là mang tính hủy diệt đối với tinh không vạn vực."
Đây là một câu chuyện rất xưa, sáo rỗng đến mức cho dù Phương Tử Ngư không thích nghe kể chuyện cũng có thể đoán được một chút cái kết khi nghe xong đoạn này.
Lông mày nàng nhíu lại, trào phúng nói: 'Cho nên ngươi muốn nói cho ta, tên họ Từ khốn kiếp kia là đại ma vô song cả thế gian trong miệng ngươi ư?"
Luồng khí trắng đen cuồn cuộn lại ngưng trệ, sau mấy tức lại cuồn cuộn một lần nữa. "Đương nhiên không phải."
"Hắn không phải là Đế quân, mà là ký chủ do Đế quân tuyển chọn."
"Ký chủ?" Phương Tử Ngư cắt đứt lời nói của đối phương, trong giọng nói thoáng mang theo nghi hoặc.
Mà giờ khắc này Quỷ Cốc Tử hiển nhiên đóng vai trò một vị trưởng bối không biết mệt mỏi, y cũng không buồn bực vì sự vô lễ của Phương Tử Ngư mà kiên nhẫn giải thích: "Ngươi có thể coi hành động này như pháp môn mượn thi hoàn hồn, Đế quân sẽ dụ dỗ hắn rơi vào bóng tối, sau đó thừa cơ xâm chiếm thân thể, thôn phệ ý chí của hắn, cuối cùng tu hú chiếm tổ chim khách, hoàn thành quá trình trọng sinh của tên kia."
Lời giải thích như vậy đương nhiên cực kỳ rõ ràng, nhưng trên mặt Phương Tử Ngư lại không lộ ra vẻ hiểu rõ, ngược lại sắc mặt hiện lên giận dữ. Thanh âm của nàng khi đó cao hơn vài phần, miệng chất vấn: "Cho nên chỉ bởi vì họ Từ có khả năng bị tên Đế quân kia đầu độc, các ngươi muốn hạ sát thủ đối với hắn sao?!"
"Không phải là không thể, là nhất định." Quỷ Cốc Tử lần nữa dùng ngữ khí không khiến người yêu thích của y sửa lại câu nói sai lâm mà Phương Tử Ngư sử dụng.
"Đế Quân là Bất Hủ giả duy nhất trong vạn vực tinh không. Hắn hiểu rõ tất cả thế gian này, không có ai có thể may mắn thoát khỏi sự mê hoặc của hắn cả, khác biệt duy nhất chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi."
"Cách làm như vậy có lẽ không công bằng, nhưng vì bản thân chúng ta, cũng vì ngàn vạn sinh linh vạn vực tinh không, đây mới là biện pháp ổn thỏa nhất, cũng chính xác nhất."
Phương Tử Ngư trâm mặc lại, nàng cúi đầu suy tư thật lâu, mãi cho đến khi gió đêm dần dần dừng lại, nàng mới lần nữa ngẩng đầu hỏi: "Đây chỉ là lí do thoái thác mà các ngươi tình nguyện, nếu các ngươi đã vì lời nói của mình mà giết Từ Hàn, vậy ta dựa vào cái gì tin tưởng, đợi một ngày nào đó các ngươi sẽ không dùng cái cớ như vậy hủy diệt giống thế giới này?"
Phương Tử Ngư suy nghĩ rất nhiều, nhất là trận thiên tai long trời lở đất mấy tháng trước kia, nàng không cách nào biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng lại không thể buông bỏ cảnh giác, nói không chừng tai họa khi trời sụp đất nứt kia có thể có thứ gì đó cổ quái phát sinh ngay trước mắt. Dù sao từ cuộc nói chuyện ít ỏi của đối phương, Phương Tử Ngư liền ngửi thấy một mùi vị rất giống đám người từng ở Thiên Sách phủ - vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
"Đương nhiên ngươi có thể hoài nghi, trên thực tế kế hoạch này cũng trong phạm vi mà chúng ta cân nhắc, nhưng trong tình huống còn có cơ hội xoay chuyển thì chúng ta cũng không làm như thế. Chẳng qua điều này quyết định bởi thái độ của ngươi." Trong luồng khí trắng đen lại vang lên thanh âm trầm thấp. Y cực kỳ thản nhiên thừa nhận phỏng đoán của Phương Tử Ngư, đồng thời cũng lộ vẻ uy hiếp ra bên ngoài.
Thái độ mềm cứng như vậy chọc trúng nhược điểm của Phương Tử Ngư.
Đương nhiên vẫn còn hoài nghi đối phương, nhưng Phương Tử Ngư đã quen với bất cứ chuyện gì cũng có người che gió chắn mưa cho nàng, từ khi một mình gánh vác trọng trách như vậy tới nay, tuy nàng cực lực biểu hiện bình tĩnh, nhưng sâu trong nội tâm lại tràn ngập sợ hãi cùng bất an, nàng sợ phá nát tất cả những thứ này. Bởi vậy khi lựa chọn như thế hiển hiện trước mặt nàng, nàng không thể tránh khỏi có chút do dự, cũng không tránh khỏi tay chân lúng túng.
"Làm cách nào để ta tin tất cả những lời ngươi nói đều là sự thật?" Phương Tử Ngư sau mấy hơi thở trầm mặc hỏi.
Kỳ thật đã nói đến tình trạng này, trong lòng đám Quỷ Cốc Tử cũng dễ dàng thấy được Phương Tử Ngư bây giờ đã bị bọn họ thuyết phục, mà điều bọn họ cần làm hiện giờ chỉ là tăng thêm vốn liếng cuối cùng là có thể triệt để kéo quân cờ nào vào trận doanh của mình.
"Thật và giả cũng không phải là chúng ta nói cho ngươi nghe, mà là chính ngươi đi xem và phân biệt."
"Mà nếu ta còn đang thất thố, có lẽ ngươi đã thấy chân tướng rồi."
"Hả?" Phương Tử Ngư nghe vậy sững sờ, nhưng ngay sau đó con ngươi của nàng đột nhiên phóng đại, nàng nhớ lại bóng người đang ngồi trên ngai vàng trong Trường Vũ quan. Nàng như đã minh bạch điều gì đó, lúc đó mới lẩm bẩm: "Ngươi nói là..."
Nhưng nàng còn chưa kịp nói hết lời, liền bị Quỷ Cốc Tử cắt ngang.
"Không sai... ngươi nhìn thấy không phải ảo giác do bí pháp hóa thành..."
"Hắn chính là Từ Hàn."
"Từ Hàn bị Đế quân cắn nuốt."...
Trung tâm của Thập Vạn Đại Sơn, trên đỉnh Tứ Đế sơn.
Nhân vật đầu não của Yêu tộc hiện tại đều tê tụ ở đây.
Từ một loại cân nhắc nào đó, Mười chín cũng rất là may mắn tham dự vào cuộc đối thoại của cao tâng như vậy.
"Tại sao bọn hắn còn chưa tỉnh lại?" Huyên nhi mặc một bộ trang phục màu đen, đang nhìn thân hình mọi người trôi nổi trên Tứ Đế sơn, cau mày hỏi.
Đã cách trận đại chiến kia tám tháng, Quảng Lâm Quỷ từng nói bọn họ có thể sống lại, sau đó gã thi triển một bí pháp, khiến trong cơ thể mọi người rõ ràng lại tràn ra sinh cơ. Huyền nhi có thể cảm giác rõ ràng tiếng tim đập mạnh từ những thi thể kia truyền tới. Nhưng sau đó, tiến triển phục sinh đám người liền lâm vào bế tắc. Nhục thể của bọn họ còn sống, nhưng lại không có bất kỳ dấu hiệu thức tỉnh lại.
Đối mặt với câu hỏi như vậy, Quảng Lâm Quỷ đương nhiên phải đáp lại, nhưng nhìn ra được giờ phút này gã cũng đang nghi hoặc.
Gã cau mày đảo qua trên thân thể từng người một, sau đó nói: "Bần tăng cũng lần đầu tiên sử dụng pháp môn này, đại đa số đường nét trong đó đều là thôi diễn mà đến, có thể hữu hiệu hay không bần tăng cũng nói không rõ ràng."
"Nhưng xem tình trạng của bọn họ lúc này, thì tác dụng của đại bộ phận trong đó không chênh lệch nhiều so với dự đoán, nhưng vì sao bọn họ còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, ta nghĩ..."
Hòa thượng nói đến đây lại hơi trầm mặc, mà sự trầm mặc này không khỏi làm cho những người ở đây càng thêm sốt ruột.
Mười chín đã không chút do dự biểu lộ nghi hoặc của bản thân, nàng bước lên một bước rồi hỏi: "Này! Sao lại cứ nói một nửa vậy? Rốt cuộc có chuyện gì ngươi nói rõ ràng ra hết đi!"
Bộ dạng của Quảng Lâm Quỷ hiện tại cùng mọi người chứng kiến ở Linh Lung các ban đầu có cách biệt một trời một vực, mà tính tình cũng khác nhau rất lớn. Gã sẽ không cố chấp lẩm bẩm cái gọi là "Hàng yêu trừ ma”, đương nhiên cũng sẽ không vì Mười chín mạo phạm mà nảy sinh nửa phần tức giận.
Gã mỉm cười, nói: "Tiểu thí chủ không cần sốt ruột, có câu là cởi chuông còn cần phải buộc chuông, việc này chung quy đã siêu thoát khỏi phạm trù bần tăng có khả năng chạm tới, tiểu thí chủ lòng có nghi hoặc, bần tăng cũng là như vậy, cho nên mời người thực sự hiểu việc này chỉ sợ là chuyện thỏa đáng nhất." Mười chín nghe vậy ngẩn người, nàng có chút không rõ rốt cuộc Quảng Lâm Quỷ đang nói cái gì, cho nên trừng mắt hỏi lại: "Có ý gì?"
"Phương pháp này mặc dù là do bần tăng thi triển, nhưng bần tăng lại không có bản lĩnh lớn có thể suy diễn ra pháp môn huyền diệu như thế, bởi vậy còn phải thỉnh giáo người đưa pháp môn này cho bần tăng đến giải thích." Quảng Lâm Quỷ vẫn không vội vàng nói.
"Không phải ngươi?" Mười chín nhíu mày, có lẽ là không ngờ Quảng Lâm Quỷ sẽ cho một lý do như vậy." Vậy là ai?”
Mà Quảng Lâm Quỷ đối mặt với câu hỏi như vậy lại trâm mặc không nói, chỉ quay đầu nhìn về một nơi nào đó trong đám người, sau đó ánh mắt dừng lại trước một chỗ.
Bất kể là người hay yêu ở đây đều theo ánh mắt của Quảng Lâm Quỷ nhìn lại, sau đó ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng rơi vào trên thân vị lão nhân đồ đen đứng phía sau Mười chín.
Chu Uyên? Không đúng, hẳn là Mười tám.
Có lẽ là sau khi nhìn rõ bộ dáng của lão nhân kia, đây là phản ứng đầu tiên trong lòng mọi người.
"Ngươi nói là pháp môn này là hắn dạy cho ngươi?" Huyền nhi phản ứng đầu tiên, nàng chau mày nhìn về phía Quảng Lâm Quỷ, mà người sau cũng không chút do dự gật đầu.
Huyền nhi nhíu mày càng sâu hơn.
Trên người lão nhân trước mắt này ẩn chứa cổ quái, điểm này ngay cả Huyền nhi cũng không nghi ngờ.
Từ cái tên cổ quái, hành tung cổ quái, cùng các loại cách làm cổ quái, Huyền nhi đều đã nhận ra điểm này, chỉ là trải qua trận thiên tai kia, đáy lòng của nàng có quá nhiều bi thương, trên người lại có quá nhiêu trọng trách, thế cho nên khiến nàng không có tâm tư đi tìm hiểu kỹ càng về lão nhân trước mắt này.
Dường như y biết được rất nhiều nội tình mà Huyền nhi không thể biết, thân thủ cũng mạnh đến đáng sợ, ngay cả Huyền nhi thân là Yêu quân cũng khó mà nhìn ra được sâu cạn của đối phương, mà giờ khắc này lời của Quảng Lâm Quỷ tự nhiên càng xác nhận về nghi ngờ của Huyền nhi —— nếu pháp môn này thật sự là lão nhân truyền thụ, điểm đáng ngờ lại quá nhiều.
Thân phận lão nhân trước mặt rốt cuộc là cái gì? Tại sao hắn có được công pháp thần kỳ như vậy? Vì sao không muốn tự mình thi triển, cứ muốn giao cho Quảng Lâm Quỷ?
Nghĩ đến đây, Huyền nhi cùng mọi người đồng thời nhìn về phía lão nhân kia, trong mắt phần lớn đều mang theo nghi hoặc, xen lẫn cảnh giác.
Chỉ có Mười chín như không cảm giác được, nàng kéo tay lão nhân tò mò hỏi: "Sư phụ lợi hại như vậy, vì sao không dạy cho Mười chín công pháp như thế?"
Lão nhân vẫn chưa trả lời nghi vấn của Mười chín, y bước ra, đi tới trước mặt mọi người, ánh mắt đảo qua từng thi thể lơ lửng trên không trung, sau đó mới nói: "Chết mà phục sinh đối với sinh linh mà nói vốn là chuyện giả dối hư ảo. Bọn họ có thể phục sinh không có liên hệ trực tiếp với pháp môn mà ta dạy. Mà bản thân bọn họ vốn có năng lực này, pháp môn của ta chỉ là chìa khóa mở đại môn, còn bây giờ khóa đã mở, nhưng muốn đẩy cửa ra thì phải xem bản lĩnh của mình."
Lý do thoái thác như vậy không khỏi làm cho người ta không rõ ràng, Huyền nhi nhíu mày, truy hỏi: "Ngươi có ý gì? Ngươi nói bọn họ vẫn không sống nổi? Vậy mục đích ngươi làm những thứ này là gì?"
Lão nhân quay đầu nhìn về phía Huyền nhi, ánh mắt bình tĩnh của y đối mặt với vị Yêu quân này, cũng không có nửa điểm e sợ.
"Ta chỉ thực hiện sứ mệnh mà thôi. Nếu nói thật có mục đích gì, thì chính là thoát ly lao lồng thiên địa này mà thôi."
"Đã như vậy, ngươi và ta không phải càng cần đối đãi nghiêm túc với nhau hơn sao? Vì sao không nói ra tất cả những gì ngươi biết mà giấu?" Huyền nhi hiển nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng lời lão nhân, vào lúc đó lại hỏi.
"Mỗi người chúng ta đều có sứ mệnh riêng của mình. Ác ma trong núi Nha Kỳ đã nhe nanh, người đánh cờ trên trời cũng đã rục rịch. Các ngươi phải làm rất nhiều chuyện, mà ta phải cũng không hề rảnh tay, nhưng thời gian còn lại cho chúng ta rất ít. Vì sao ta phải tiêu phí công phu không cần thiết nói rõ tất cả những chuyện này với các ngươi?"
"Chúng ta không cần hợp tác, cũng không cần tin tưởng lẫn nhau, làm tốt việc cần làm của mình là đủ rồi."
Thái độ của lão nhân rất kiên quyết, kiên quyết đến gần như bất cận nhân tình, vậy cho chuyện trên Tứ Đế sơn cuối cùng cũng kết thúc trong không vui.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Mười chín hoang mang nhìn về phía lão nhân, hỏi: "Sư phụ, bọn họ đều là bằng hữu của chúng ta. Đệ tử biết sư phụ có lẽ có nỗi khổ riêng, nhưng vì sao không nói rõ?"
Nghe thấy câu hỏi này, lão nhân cúi đầu nhìn cô bé đang ngẩng đầu nhìn mình, mỉm cười.
Y đưa tay sờ sờ đầu đối phương, nói: "Ngươi có biết vì sao ta không cho ngươi tiếp xúc với đứa nhỏ Tô gia kia không?”
Mười chín lắc đầu.
"Không giống các ngươi."
"Bọn họ là người nên được cứu vớt trong kế hoạch dài dằng dặc này."
"Mà ta và ngươi lại là người bị vứt bỏ, ngươi có liên hệ với rất nhiều người khác. Khi khoảnh khắc đó đến ngươi lại càng chần chờ, mà dù một tơ một hào do dự đi nữa, cũng có khả năng chôn vùi tất cả cố gắng chúng ta chờ đợi từ trước tới nay."
Nghi hoặc trong con ngươi Mười chín càng sâu, nàng không biết kế hoạch lão nhân nói là gì, nhưng từ trong lời nói này cảm nhận được có một số thứ cực kỳ tàn nhẫn bị ép buộc ở trên người nàng, nàng không khỏi hỏi: "Vậy chúng ta là gì?"
Lão nhân trâm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, dùng thanh âm trâm trọng nói.
"Thí Thần giả." (kẻ giết Thần)