Chương 179: Vinh hạnh vô cùng
Chương 179: Vinh hạnh vô cùngChương 179: Vinh hạnh vô cùng
Non xanh nước biếc, rừng trúc vờn quanh.
Từ Hàn đang mặc áo trắng lần nữa xuất hiện ở giữa vùng trời đất này, gã cất bước đi về gian nhà tranh dưới chân núi.
Bước chân của gã rất nhanh, cũng có chút trầm trọng.
Gã chau mày, cơ bắp trên mặt mơ hồ hơi run rẩy, giống như đang cố gắng kiềm chế một số tâm tình nào đó trong lòng mình.
Gã đẩy cửa hàng rào, mèo đen và chó đen trong sân dừng đùa nghịch một hồi, đồng loạt quay đầu nhìn gã. Trong ánh mắt chúng không còn là cảnh giác và sợ hãi như "Từ Hàn" kia đến lần trước nữa, mà đã nhiều thêm một chút nghi hoặc.
Nhưng "Từ Hàn" áo trắng vốn đầy bụng tâm sự cũng không chú ý tới biến hóa rất nhỏ của hai gia hỏa này, gã đi thẳng tới trước cửa nhà tranh, không nói lời nào chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Mà người trong cửa dường như cũng thật sự cảm nhận được sự tồn tại của gã, sau mấy hơi thở, bên trong liền truyền đến tiếng vang: "Đế quân thanh nhàn hay sao, lại rảnh rỗi đến hàn xá của ta?"
Cửa phòng chậm rãi mở ra theo thanh âm của người trong phòng, Từ Hàn mặc một bộ quần áo màu trắng cũng đang từ trong phòng bước ra, cười khanh khách nhìn vào khách đến.
Đế quân nhíu nhíu mày, trước kia tuy Từ Hàn không nói rõ, nhưng bất kể giả bộ trên khuôn mặt hay thân sắc nói chuyện với hắn thường ngày, Đế quân đều có thể cảm nhận được ý đồ của hắn khi muốn bảo trì sự khác biệt nào đó với mình.
Mà giờ phút này Từ Hàn mặc một bộ áo trắng, vẻ mặt bình tĩnh lại mang theo một chút nhàn nhã khiến cho Đế quân không khỏi sinh ra một loại ảo giác đối với thân phận của mình và đối phương.
Hiển nhiên điêu này cũng không phải là một loại cảm thụ quá tốt.
"Lần trước uống xong trà, ta còn chưa kịp lên núi hái, hôm nay cũng chỉ có thể dùng nước trong thay trà vậy." Từ Hàn dường như cũng không cảm nhận được tâm tình cuồn cuộn trong lòng Đế quân, hắn cười híp mắt ngồi xuống cạnh bàn đá trong sân, lại lấy ra ấm trà đã sớm bày sẵn trên bàn, tự rót đầy một chén nước trong cho Đế quân và mình, sau đó mới mỉm cười đưa tay với đối phương, nói: "Mời ngồi."
Chân mày Đế quân nhíu chặt hơn một chút, nhưng vẫn ngồi đối diện với Từ Hàn trâm ngâm mấy phút, sau đó gã bưng chén đặt bên miệng khẽ nhấp, nói: "Ngươi biết rõ tất cả mọi chuyện trong thế giới này chỉ là ảo ảnh. Đừng nói chỉ là lá trà, dù là ngôi sao trên trời, ý niệm trong đầu ngươi vừa động cũng là từ tâm xua tan đêm tối, hà tất phải ở chỗ này ăn nói bậy bạ với ta. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản tôn chơi trò đứa bé ba tuổi cùng ngươi ở chỗ này?"
"Đế quân đặt ta ở trong huyễn cảnh này không phải là để mài mòn tâm trí của ta sao, để ta trầm mê trong đó, sao khi tại hạ thật sự làm như vậy, Đế quân ngược lại không vui?" Từ Hàn cũng bưng chén trà lên uống một chút, sau đó cười hỏi ngược lại.
Đế quân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Từ Hàn, sau một hồi lâu mới lần nữa nói: "Có đôi khi ta thật sự cảm thấy, ngươi càng thêm đáng sợ so với đám Quỷ Cốc Tử ở thiên ngoại kia."
"Đế quân nói đùa rồi, Từ mỗ bây giờ cũng chỉ là tù nhân của Đế quân, nào so được với những đại nhân vật tính toán thông thiên kia?" Từ Hàn đáp.
Đế quân biết với tâm tính của Từ Hàn giờ phút này, gã sẽ rất khó moi ra được thứ gì mình muốn biết từ miệng đối phương, cho nên gã cũng không muốn tiếp tục dây dưa với hắn nữa, mà trực tiếp dứt khoát tiến vào đề tài chính: "Dựa theo ước định của chúng ta mấy ngày nay, ta đã dừng việc thẩm thấu thế giới này. Mà hôm qua, ta lại ngửi thấy mùi của đám Quỷ Cốc Tử làm ta buồn nôn."
"Ta nghĩ bọn chúng đã tìm được thế giới này lần nữa, vậy kế hoạch của ngươi thì sao?"
Tay Từ Hàn nâng chén hơi ngưng lại giữa không trung, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi như trước: "Tính ra cũng phải mất tám tháng, thời gian so với tưởng tượng của ta vẫn ngắn hơn một chút."
"Sau đó thì sao? Rốt cuộc tính toán của ngươi là gì? Ngươi cũng đừng quên, một khi đám Quỷ Cốc Tử kia thật sự xâm lấn thế giới này, ta sẽ phải chết! Các ngươi cũng không sống nổi!" Hai đầu mày Đế quân như có sát khí vờn quanh, so với Từ Hàn bình tĩnh, dáng vẻ của gã lúc này có chút tức giận.
"Đế quân bị nhốt mấy chục vạn năm, thời gian dài như vậy còn chịu đựng được, sao đến lúc này lại tự loạn trận cước thế nhỉ?" Từ Hàn híp mắt quan sát nam nhân bộ dạng giống hắn trước mắt, thậm chí ngay cả quần áo cũng không khác mấy, trong miệng ý vị thâm trường hỏi: "Hay là Đế quân sợ cái gì?"
Cơ thịt trên mặt Đế quân co giật, bàn tay siết chặt chén nước, đốt ngón tay trắng bệch: "Ngươi biết đám Quỷ Cốc Tử kia tìm tới ai không? Chính là tên bán Thần mà ngươi tạo ra kia, bọn chúng đang dạy cho tên bán Thần nọ cách trở thành Thân chân chính của vùng thiên địa này, mà một khi bọn chúng làm được điểm này, lại dùng kế mê hoặc. Tên bán Thần kia rất có thể sẽ đổ về phía bọn chúng."
"Đế quân cũng đã nói, Tử Ngư chẳng qua chỉ là một bán Thần được tạo ra, cái gọi là Thần lực của nàng cũng chỉ có thể tỏ ra uy phong ở phương thiên địa này, Đế quân sợ nàng làm gì?" Nụ cười trên mặt Từ Hàn càng sâu.
Mà không biết vì sao lời này lại chọc giận đến tâm thần cực kỳ mẫn cảm của Đế quân, sát khí giữa hai đầu lông mày gã vào lúc đó căn bản khó có thể ngăn chặn nhộn nhạo ra, sau đó gã vỗ bàn đá, bỗng nhiên đứng người lên: "Đừng giả bộ hồ đồ nữa, một khi bán Thần nọ triệt để nắm lực lượng của thế giới này trong tay, vậy là nàng có thể dễ dàng mở ra phong ấn ở sâu trong thế giới kia, lấy ra bốn thành lực lượng mà ta lưu lại ở sâu trong thế giới này, đến lúc đó bất kể nàng tự mình nuốt xuống phần lực lượng này, hay là chuyển cho đám Quỷ Cốc Tử, vậy thì kết cục chờ đợi ngươi và ta cũng chỉ có một con đường chất."
"Thậm chí nàng căn bản không cần phiền toái như vậy, chỉ cần nàng hoàn toàn lộ ra khí tức của thế giới này, đám Quỷ Cốc Tử liền có thể triệt để khóa chặt nơi đây, đến lúc đó, đám Quỷ Cốc Tử chỉ cần hủy diệt thế giới này, bọn chúng sẽ có thể thắng trận đánh cờ mấy chục vạn năm qua! Ta không tin ngươi không thể không biết quan hệ lợi hại trong đó!"
"Đế quân cũng biết tại hạ không phải kẻ ngốc, cũng hiểu chúng ta hôm nay đã cùng chung một thuyền, vậy ngài rốt cuộc đang lo lắng cái gì?" Từ Hàn cười hỏi, nhưng lời vừa nói ra hắn liền cảm nhận được sát khí dày đặc trong hai đầu lông mày Đế quân lúc này. Hắn biết có một số việc chung quy hăng quá hóa dở, cho nên sau khi nói xong lời này, cân nhắc vài hơi thở liền tiếp tục: "Đế quân lo lắng cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, nhưng cũng không phải đều có đạo lý."
"Những năm gần đây Quỷ Cốc Tử thật sự hấp thu quá nhiều lực lượng của ngài, bốn phần rưỡi lực lượng Đế quân bị bọn chúng nắm trong tay. Theo ý nào đó, bọn chúng quả thật đã được coi là nhân vật thủ đoạn thông thiên trong vạn vực tinh không."
"Nhưng dù vậy, Đế quân vẫn bị nhốt trong một phương thế giới, không có biện pháp trốn đi?"
"Cho nên Quỷ Cốc Tử bây giờ tuy rằng tu vi không tâm thường, nhưng cũng không phải không gì không làm được. Bọn chúng có thể tìm được khí tức của phương thiên địa này cũng là chuyện không quá kỳ quái, nhưng bọn chúng chỉ có thể lấy hình chiếu hạ xuống nơi đây, lựa chọn mượn sức Tử Ngư, đây là vì sao?" "Đơn giản là bọn chúng đã buông xuống một vài hậu chiêu trong vùng thiên địa này, để cho bọn chúng có thể hạ xuống nơi đây, nhưng căn bản không khóa chặt được khí cơ của vùng thiên địa này, dưới tình huống có Đế quân che đậy Thiên cơ, cho dù Tử Ngư hoàn toàn nắm giữ lực lượng của Thần, cũng không cách nào đối kháng với ngài, mở ra âm ảnh bao phủ ở phương thiên địa này, làm cho nơi đây bại lộ ở dưới tầm nhìn của đám Quỷ Cốc Tử. Bởi vậy bọn chúng không dám bỏ nhiều thời gian tìm kiếm vị trí chính xác của phương thiên địa này nữa, đối với Quỷ Cốc Tử mà nói, con đường trước mắt bọn chúng cũng chỉ còn lại duy nhất một đường mà thôi."
Từ Hàn đặt chén trà trong tay xuống, nhìn thẳng Đế quân ở trước mắt, khoảnh khắc đó thanh âm của hắn trở nên trầm thấp đến đáng sợ: "Chính là dụ hoặc Phương Tử Ngư mở ra phong ấn ở sâu trong thế giới kia để lấy ra lực lượng của Đế quân."
"Mà cái này không phải việc chúng ta cần làm sao? Nếu đám Quỷ Cốc Tử đã đồng ý làm thay, chúng ta cần gì vội vã ra tay?"
Nét mặt Đế quân biến hóa, gã vẫn nhíu mày như cũ, tựa như đang suy nghĩ điều gì, miệng lẩm bẩm: "Vậy ngươi làm sao cam đoan bốn thành lực lượng kia sẽ rơi vào trong tay chúng ta."
"Một khi bọn chúng phá vỡ phong ấn kia, bốn phần lực lượng của Đế quân nhất định sẽ dũng động ở trong thế giới này. Có câu là làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, chúng ta thân ở trong thế giới này sẽ nắm quyền chủ động. Mà đám Quỷ Cốc Tử muốn thu được quyền chủ động ngang hàng với chúng ta, vậy cần trả một cái giá lớn."
Đế quân nghe tới chỗ này, tuy rằng gã không muốn nhưng không thể không thừa nhận, gã càng không nhìn thấu được Từ Hàn trước mắt, cho nên không thể không hỏi lần nữa: "Trả giá như thế nào."
"Đồng hóa Phương Tử Ngư." Sắc mặt Từ Hàn lạnh như băng nói ra lời này.
"Đế quân có thể khiến cho đám người Chu Chương và Mục Cực hoàn toàn trở thành nô bộc của ngài, cũng bởi vì trong lực lượng của Đế quân mang theo sức mạnh cường đại mê hoặc, có thể triệt để khiến người ta dưới tình huống không biết mất đi thần trí của mình, trở thành nô bộc của ngài. Mà đám Quỷ Cốc Tử nắm giữ bốn thành lực lượng Đế quân hiển nhiên cũng có bản lĩnh như vậy. Chẳng qua Tử Ngư chính là Thần của vùng thiên địa này, thêm nữa đám Quỷ Cốc Tử cũng không thể hoàn toàn sử dụng loại lực lượng này một cách thuận buồm xuôi gió như ngài. Cho nên bọn chúng cần phải trả giá nhiều hơn Đế quân gấp mấy lần. Đồng thời cũng để đảm bảo khống chế hoàn toàn Phương Tử Ngư, bọn chúng cần phải giảm sức mạnh trên người Phương Tử Ngư xuống, tại hạ tính ra, nhất định là một phần mười lực lượng của Đế quân."
"Số lượng này không quá ít, cũng không quá nhiều. Quá ít, bọn chúng không thể đồng hóa hoàn toàn Phương Tử Ngư, mà quá nhiều có khả năng bị nàng cắn trả ngược lại khiến bản thân trở thành nô bộc của nàng, lấy tính cách cẩn thận của đám Quỷ Cốc Tử xưa nay, bọn chúng nhất định sẽ làm như thế."
Sắc mặt Đế Quân trở nên cổ quái, gã hỏi: "Sau đó thì sao?"
Từ Hàn nở nụ cười như có như không nhìn Đế quân,'Chuyện sau đó còn cần tại hạ nhiều lời sao? Phương Tử Ngư mở ra phong ấn sâu trong thế giới, khi đó trên tay nàng chỉ có lực lượng của Đế quân, mà trên tay ngài lại có trọn vẹn một thành rưỡi lực lượng, khi đó Đế quân chỉ cần giết Phương Tử Ngư, chẳng phải tất cả đã nằm ngoài kế hoạch của chúng ta hay sao?”
"Ngươi thật sự muốn hy sinh tên bán Thần kia?" Kế hoạch này có trình độ tỉ mỉ vượt xa dự liệu của Đế quân, mà so với tỉ mỉ, điều càng khiến gã khó đoán được chính là sự tàn nhẫn của nó. Ít nhất với sự hiểu biết của gã về Từ Hàn, gã rất khó tưởng tượng nam nhân trước mắt này lại nghĩ ra độc kế có thể áp dụng như vậy. Từ Hàn đứng lên, con mèo đen cực kỳ nhu thuận nhảy vào trong ngực của hắn.
Hắn ôm lấy nó, đi qua đi lại trước mặt Đế quân.
"Đồ vật mà ta có thể tính ra, đám Quỷ Cốc Tử đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng Đế quân có biết tại sao bọn chúng nguyện ý mạo hiểm như vậy không?"
Từ Hàn hỏi xong câu này, Đế quân hơi sững sờ, nhưng còn chưa đợi gã trả lời, hắn đã đưa ra đáp án: "Bởi vì bọn chúng cũng nhìn Từ mỗ trọn vẹn mười chín lần giống Đế quân. Bọn chúng cho rằng với tính tình của ta nhất định sẽ không trơ mắt để Phương Tử Ngư chết trên tay ngài, đợi đến khi Đế quân ra tay, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp tranh đoạt quyền lực khống chế thân thể này với Đế quân, mà khi đó, Đế quân cũng chỉ có thể phát huy ra một thành rưỡi lực lượng kia mà thôi, làm sao có thể ngăn cản bọn chúng làm việc?"
"Cho nên, Đế quân tuyệt đối đừng phạm sai lầm giống Quỷ Cốc Tử”"
Đế quân ngạc nhiên, vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm Từ Hàn một lúc lâu. Lúc mới tới nơi này, gã có cảm giác càng lúc càng nồng đậm... Tựa như mình mới là người phàm đau khổ giãy giụa giữa hai đại cự phách, mà người đang ngồi trước mặt gã mới chính là Đế quân chấp chưởng phong vân kia.
Sắc mặt gã trầm xuống, sau một khoảng trầm mặc cũng không tính là dài đằng đẫng, ngữ điệu lại có chút khô khốc nói: "Ngươi còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng của ta."
"Có lẽ sau khi hoàn thành kế hoạch của ngươi, ta sẽ lựa chọn giết ngươi trước, mà không phải là Quỷ Cốc Tử"
Gã nói xong, thân thể dân dần trở nên mờ mịt, sau mấy hơi thở triệt để biến mất không thấy gì nữa.
Từ Hàn híp mắt nhìn phương hướng Đế quân vừa đứng, khẽ mỉm cười: "Nếu thật sự là như thế"
"Từ mỗ vinh hạnh vô cùng."