Chương 180: Đồng hóa
Chương 180: Đồng hóaChương 180: Đồng hóa
Tháng mười hai nguyên niên Thừa Thiên.
Cũng giống như trận tuyết rơi vào một năm trước, thành Kim Lăng cũng bị bão tuyết bao trùm.
Nhưng dân chúng trong thành lại không sầu lo như năm ngoái, trên đường phố thành Kim Lăng giăng đèn kết hoa, phần lớn tửu quán cửa hàng đều cực kỳ náo nhiệt, trên đường phố tùy ý có thể thấy được hài đồng vui vẻ trong đống tuyết.
Một năm này chính là mùa thu hoạch.
Lương thảo các nơi sản xuất không chỉ bù đắp thiếu hụt của quốc khố, mà còn khiến trong nhà bách tính cũng có lương thực đủ để vượt qua mùa đông này. Có những thứ này, dân chúng đương nhiên cũng có thể không còn mối lo về sau hưởng thụ thời điểm giao thừa sắp tới.
"Muốn nói đến Thừa Thiên đế này, đó là người do trời cao lựa chọn. Nghe đồn lúc ngài ấy sinh ra còn là tinh quang sáng chói, đã có rồng ngâm phượng miinh."
"Lúc mẫu thân sinh ra nàng, liền từng gặp qua Tiên nhân trong mộng..."
Phương Tử Ngư mặc một bộ trang phục du hiệp, còn cố ý đeo khăn che mặt đi lại trên đường phố chồng chất một tầng tuyết dày, nghe thanh âm trâm bổng du dương của tiên sinh kể chuyện từ trong quán rượu truyền đến, nàng không khỏi bật cười khanh khách.
Dựa theo quy củ xưa nay, Hoàng đế khai triều phần lớn là có chút xuất thân không giống bình thường, dùng cách nói Nho sinh phụ trách việc này trong triều đình gọi là thuận dân ý, đồng dân tâm.
Nhưng Phương Tử Ngư cũng không thèm để ý đối với việc này, đều rất xem thường đối với việc Nho sinh năm lần bảy lượt ba hoa khoác lác với mình, cuối cùng cũng không để ý tới nữa. Nhưng vào một ngày nọ sau khi gặp được Quỷ Cốc Tử, Phương Tử Ngư lại đổi ý, ra lệnh cho Nho sinh phụ trách việc này trong triều bắt đầu bịa đặt chuyện này, cũng âm thầm phái người lan truyền khắp nơi. Chỉ trong một thời gian ngắn, sự tích anh hùng" đời này của nàng cũng trở thành câu chuyện các tiên sinh kể chuyện trong các quán rượu thích nhất.
Trong câu chuyện này, Phương Tử Ngư thân là vai chính đương nhiên là thần võ dũng mãnh, nhưng cũng may Phương đại tiểu thư còn là một người có lương tâm. Dựa theo nguyên tắc một người đắc đạo gà chó lên trời, đám người Từ Hàn cũng rối rít bộc lộ tài năng trong câu chuyện này, đều trở thành người có công đỡ rồng, cuối cùng lại vì thiên hạ mà khẳng khái hy sinh ở trong núi Đại Uyên.
Thượng Vân thành Vân châu vì muốn lấy lòng vị Thừa Thiên đế này nên đã bỏ ra một số tiền lớn để xây dựng một tòa Thần miếu trong vòng một tháng, trong đó tế bái hai người Từ Hàn và Lưu Sanh. Gần đây Phương Tử Ngư nghe nói, Tiễn Lục vốn là người trông coi mộ của phụ thân Từ Hàn cũng bởi vậy mà nước lên thì thuyền lên, trở thành đối tượng được các tửu quán hoặc là phủ nha ưu ái. Dù sao thì gã cũng coi như là người đã tiếp xúc với Từ Hàn trong thời niên thiếu.
Mà loại chuyện như vậy cũng không phải là hiếm thấy, không phải bởi vì câu chuyện kia được biên soạn hay bao nhiêu, mà là từ khi Thừa Thiên Nữ đế đăng cơ tới nay, cuộc sống của dân chúng thật sự đã trải qua quá nhiều. Mà tâm tư bách tính đại khái đều rất đơn giản, tự nhiên trong lòng lại ủng hộ Phương Tử Ngư. Được ủng hộ như vậy, dưới vô tâm hữu ý thôi động xuống, cuối cùng khó tránh khỏi triệt để Thần hóa Phương Tử Ngư trong lòng bọn họ. Mà đám người Từ Hàn cũng vì thế hưởng phúc khí của nàng, cũng nhanh chóng trở thành Thần linh trong lòng bách tính.
Phương Tử Ngư đi bên trên đường phố nghĩ đến điều này không khỏi cảm thấy buồn cười. Nhưng dưới loại biểu cảm này chính là một sự bi thương mà ngay cả chính bản thân nàng cũng không thể hiểu được.
Một đám người trùng trùng điệp điệp như vậy đến hôm nay cũng chỉ còn lại một mình nàng mà thôi.
Nàng cảm thấy có chút lạnh lẽo, duỗi tay siết chặt quần áo của mình, trong lòng âm thầm nghĩ đến cuộc đối thoại với Quỷ Cốc Tử hôm ấy.
Trên thực tế để đám Nho sinh bịa đặt những chuyện bí ẩn nửa thật nửa giả kia chính là yêu cầu của đám Quỷ Cốc Tử, dùng lời của bọn chúng mà nói, như vậy mới có thể ngưng tụ nhân tâm thế giới này tốt hơn, cũng mới có thể làm cho Phương Tử Ngư nhanh chóng trở thành Thần chân chính của phương thiên địa này.
Nàng cũng không thể hoàn toàn nói rõ ràng đến cùng Quỷ Cốc Tử cất giấu tâm tư thế nào, nhưng ít nhất từ khi có những chuyện xưa kia lưu truyền trong dân gian tới nay, Phương Tử Ngư quả thật có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng của mình tăng lên với tốc độ nhanh hơn so với trước kia.
Mà mỗi khi đến buổi tối, nàng phê duyệt xong tấu chương sẽ dựa theo ước định đi đến ngoài thành Kim Lăng, dưới sự chỉ đạo của bọn chúng tiếp tục tu hành năng lực khống chế thế giới này.
Cuộc sống như vậy đại khái đã qua ba tháng.
Cửa ải cuối năm sắp buông xuống.
Người đi lại ở cổng thành Kim Lăng đã dần dần ít đi, đến khi tới khoảng cách tòa đô thành này hai mươi dặm thì cũng đã cực kỳ ít thấy người qua lại.
Mà giống như trước kia chính là, bóng người áo đen nọ đã sớm đứng ở đó, suốt ba tháng qua luôn như vậy, thế cho nên khiến cho Phương Tử Ngư không khỏi sinh ra một loại ảo giác người trước mắt chưa bao giờ rời đi.
Phương Tử Ngư vẫn hành lễ với bóng người nọ như trước kia, sau đó liền đứng thẳng lên, mặc cho khí cơ quanh người nối liền với trời đất —— đây là việc cần phải làm trước khi chuẩn bị tu hành, dùng chuyện này cảm ứng khí cơ thiên địa tốt hơn, lúc đầu đối với Phương Tử Ngư mà nói, cách làm như vậy còn có chút khó khăn, nhưng bây giờ nàng đã có thể dễ dàng làm được việc này, toàn bộ quá trình chỉ cần tốn thời gian hơn nửa hơi thở.
Thực ra Phương Tử Ngư vốn có thiên phú trác tuyệt, chỉ là trong Linh Lung các lúc trước vẫn có đại sư huynh Trần Huyền Cơ đứng trước mặt, sau đó lại có đám người Từ Hàn, Mông Lương che gió chắn mưa cho nàng, thế nên nàng không khỏi có chút lười biếng. Hiện tại sau khi tất cả trọng trách đều rơi xuống người nàng, thiếu nữ này mới chân chính triển lộ hoàn toàn thiên phú của mình.
Nhưng khi nàng chuẩn bị xong những thứ này, phía dưới áo đen lại truyền đến một câu nói.
"Hôm nay không cần tu hành."
Phương Tử Ngư sửng sốt, không khỏi kỳ quái nhìn về phía người áo đen, hỏi: "Vì sao?"
"Ngươi khống chế lực lượng Thần nhân đã đến tình trạng lô hỏa thuần thanh, nếu còn muốn tỉnh tiến, thời gian cần sẽ là hàng trăm năm, mà hiện tại chúng ta cũng không có nhiều thời gian để chờ ngươi trưởng thành, hơn nữa cho dù ngươi có thu hoạch được lực lượng mạnh hơn hiện tại mấy lần, tác dụng trong ván cờ này cũng cực kỳ bé nhỏ." Người áo bào đen kia chậm rãi nói, trong giọng điệu không thiếu ý khinh thường đối với Phương Tử Ngư.
Nếu là lúc trước, Phương đại tiểu thư bị người ta quở trách như thế sẽ không tránh khỏi trong bụng nhen lên lửa giận, nhất định phải lý luận với tên Quỷ Cốc Tử này một phen. Nhưng bây giờ nàng đã trưởng thành rất nhiều, nghe xong những lời này cũng chỉ im lặng gật đầu, nàng rất rõ ràng về hoàn cảnh của mình - bất luận Quỷ Cốc Tử nói hay đến mức nào, Phương Tử Ngư cũng hiểu mình chỉ là quân cờ trong ván cờ của hai con quái vật khổng lồ mà thôi, chỉ có thể làm tốt công việc làm của quân cờ này, nàng mới có thể mưu được một chút sinh cơ cho thiên địa của mình ở trong khe hở này.
"Vậy bây giờ ta phải làm gì?" Vì thế nàng thản nhiên hỏi.
"Ác thần thời Thượng cổ đã rời khỏi lồng giam, nhưng phần lớn lực lượng của hắn vẫn bị phong ấn ở sâu trong thế giới này."
"Một khi hắn thu được phần lực lượng kia, vậy cho dù là chúng ta cũng khó có thể đối địch với hắn, sở dĩ chúng ta giúp đỡ ngươi trở thành Thần của thế giới này, chính là bởi vì thân là Thần, ngươi sẽ có năng lực điều khiển phương thiên địa nơi đây, cũng có thể phá vỡ tâng tâng phong ấn đi tới lực lượng ở chỗ sâu trong thế giới kia."
Giọng nói của Quỷ Cốc Tử vang lên, Phương Tử Ngư nghe đến đây lông mày nhíu lên, nàng trâm giọng hỏi: "Cho nên nói, việc ta cần phải làm chính là đi tới nơi đó, gia cố phong ấn chỗ sâu trong thế giới kia? Để cho Ác thần trong miệng các ngươi không cách nào thu được lực lượng nọ, đúng không?"
Người mặc áo đen lắc đầu: "Chúng ta cần ngươi giải khai phong ấn, phóng thích lực lượng kia ra."
Phương Tử Ngư sững sờ, ngữ điệu không khỏi cao hơn vài phần: "Vì sao? Vậy chẳng phải là đúng theo tâm nguyện của Ác thần kia sao?"
"Ác thần cường đại vượt xa tưởng tượng của ngươi, hiện tại hắn còn chưa mở phong ấn kia cũng không có nghĩa là sau này hắn không làm được, chúng ta cần ngươi mở phong ấn kia ra, sau đó mang lực lượng kia tới một chỗ an toàn hơn, lúc đó mới có thể chạy thoát khỏi tầm mắt của Ác thần. Như vậy Ác thần mất đi nguồn lực lượng này sẽ không còn là đối thủ của chúng ta nữa, chúng ta cũng có thể thanh trừ cho vạn vực tinh không."
Đây đương nhiên là một lý do có thể nói là không chê vào đâu được, ít nhất đối với những người không hiểu rõ nội tình như Phương Tử Ngư mà nói, đúng là như thế.
Nhưng điều kỳ quái chính là sau khi nghe lời nói ấy, Phương Tử Ngư lại cúi đầu trâm mặc không nói, suy nghĩ một hồi lâu. Khi nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lại có thêm một vẻ kiên quyết mà Quỷ Cốc Tử cũng không ngờ tới.
"Không đúng!" Nàng nói như vậy.
"Nếu đúng như lời ngươi nói, các ngươi muốn giết Ác thần kia. Vậy trước khi thế giới này còn chưa bị Ác thần che lấp, các ngươi có thể buông xuống tới thế giới này, điều các ngươi cần làm không phải là giết chết Từ Hàn, mà là để hắn dẫn Ác thần nhập vào trong người, sau đó các ngươi lại giết chết hắn!"
"Các ngươi căn bản là cũng giống như Ác thần kia, mong muốn chính là lực lượng sâu trong thế giới này!"
Lời nói của Phương Tử Ngư hiển nhiên vượt quá dự đoán của Quỷ Cốc Tử. Thế cho nên bọn chúng vốn đối đáp như nước đối với bất cứ nghi hoặc gì của nàng, trong nháy mắt lại rơi vào trâm mặc hiếm thấy.
Mà thân thể Phương Tử Ngư cũng lập tức thối lui một bước, giữa hai đầu lông mày lần nữa nổi lên cảnh giác cùng địch ý.
"Ai... Sau đó không đợi Phương Tử Ngư đặt câu hỏi lần nữa, một tiếng thở dài kéo dài liên từ phía dưới áo đen truyền đến."Vốn muốn cho ngươi hết đi hy vọng, hiện tại xem ra cũng chỉ có thể khiến ngươi lâm vào tuyệt vọng rồi. Con người có đôi khi quá thông minh cũng không phải chuyện tốt."
Thanh âm kia vừa dứt, từng đạo khí tức màu đen đột nhiên tuôn ra từ dưới áo choàng đen kia.
Chúng nó giống như rắn độc, dùng tốc độ nhanh kinh người đi tới trước mặt Phương Tử Ngư, tới tứ chỉ cùng với đầu của nàng. Mặc dù đã sớm cảnh giác gọi ra Long tướng màu vàng trong cơ thể mình, nhưng dưới rắn độc do khí tức màu đen ngưng tụ thành kia cũng không có chút sức phản kháng nào, chỉ tiếp xúc trong chốc lát liền sụp đổ ngay lập tức.
Mà thân thể Phương Tử Ngư rất nhanh bị những khí tức màu đen này bao phủ, nàng lập tức không thể động đậy, dù là pháp môn vặn vẹo không gian vốn am hiểu nhất cũng không cách nào thi triển.
Tiếng kêu rên thống khổ từ trong hắc khí không ngừng truyền đến, từ cao vút dần dần trở nên suy yếu, cuối cùng lại quy về tịch diệt.
Sau trăm hơi thở, những khí tức màu đen kia thu liễm mãnh liệt chui vào thể nội Phương Tử Ngư. Thiếu nữ nhắm chặt hai con ngươi lần nữa mở mắt ra, trong mắt nàng chỉ còn lại một màu đen kịt.
Chợt nàng quỳ một gối xuống phía người áo đen, miệng nói.
"Bái kiến Cốc chủ đại nhân."