Chương 181: Chiến trường cuối cùng
Chương 181: Chiến trường cuối cùngChương 181: Chiến trường cuối cùng
"Thập Vạn Đại Sơn đã lâu lắm rồi không có tuyết rơi.' Hồ yêu Bạch Ngưng mặc một bộ áo trắng bộ dáng tuấn mỹ như nữ tử đi đến đỉnh Tứ Đế sơn, ngửa đầu nhìn tuyết trắng từ chân trời rơi xuống, miệng thì thào nói.
Mười chín ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, tò mò hỏi: "Vì sao?"
"Được cất giữ trong một hộp gỗ nho nhỏ, sống tạm coi như không tệ, làm gì còn có hy vọng xa vời bốn mùa giao thế gì chứ?" Cũng không đợi Yêu vương tự mình đáp lại câu hỏi này, mười tám mặc áo đen bên cạnh liền buồn bã nói.
Bạch Ngưng nhíu mày, có chút không thích nhìn lão nhân kia, trâm giọng nói: "Ngươi dường như hiểu rõ hết thảy chuyện này."
Bên trong giọng nói kia không thiếu ý chất vấn.
"Sống lâu rồi, đương nhiên sẽ thấy được nhiều, biết tuốt cũng không có gì là lạ." Lão nhân lại nhẹ nhàng đáp, cũng không có nửa điểm bối rối hay là tức giận.
Mấy ngày trước đây, sau khi tranh luận chuyện đám người Diệp Hồng Tiên vẫn chưa thức tỉnh thì quan hệ giữa lão và mọi người trong Thập Vạn Đại Sơn bỗng trở nên cổ quái. Cuộc nói chuyện giữa hai bên thỉnh thoảng có mùi thuốc súng, đến Mười chín cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Bởi vậy khi nghe được câu nói kia, Mười chín không khỏi có chút lo lắng nhìn sư phụ của mình và vị Yêu vương áo trắng kia một cái.
"Thật sao? Bổn tôn từ tám trăm năm trước tu thành Yêu vương, trước khi chư vị Yêu quân quay về, bọn họ chính là chúng yêu dưới trướng bổn tôn, sinh sản phồn diễn trong thiên địa. Bổn tôn cũng muốn hỏi các hạ năm nay bao nhiêu tuổi?" Bạch Ngưng nheo mắt, nhìn chằm chằm vào lão nhân.
Nhưng khí thế bức nhân như vậy lại không khiến cho lão nhân sinh có nửa phần khó chịu, lão chỉ là quay đầu thản nhiên liếc mắt nhìn đối phương, miệng liên nói: 'Không phải vị Đạo tổ kia đã nói rồi sao? Có người sống mấy trăm năm, lại dậm chân tại chỗ, có đôi khi tuổi tác tất nhiên trọng yếu, nhưng so với ngàn vạn năm khô tọa ở một góc, ta lưu lạc cõi phàm mấy chục vạn năm cũng chưa chắc đã ít hơn những gì các hạ biết."
"Huống hồ." Lão nhân nói tới chỗ này còn cố ý dừng lại một chút, trong khe mắt híp lại chớp động lên tia giảo hoạt, dường như rất thích thú với việc trên khuôn mặt Bạch Ngưng lúc này dân dần dâng lên vẻ tức giận gần như khó che giấu được: "Ta sống đã lâu, so với ngươi chỉ cao không thấp. Nói đến, ngươi dù gọi ta một tiếng Thái gia gia, cũng còn kém bối phận mấy chục đời."
Bạch Ngưng đương nhiên sẽ không tin trên đời này thật sự có người có thể sống đến tuổi như vậy, mà so với thật giả trong chuyện này, điều càng làm cho gã tức giận là vẻ trào phúng trong giọng điệu ngả ngớn của lão nhân. Khoảnh khắc đó hắn không kìm nổi tức giận bên trong lòng mình, Yêu khí bàng bạc đã sắp phá thể mà ra.
"Được rồi, được rồi." Mắt thấy cục diện sắp tới bờ xung đột, Sở Cừu Lý đã sớm ở bên cạnh vội vàng đi tới giữa hai người, vẻ mặt tươi cười nói: "Hai vị, chúng ta tới đây thương nghị đại sự, đừng hành động theo cảm tính, đừng hành động theo cảm tính."
Lão nhân nhìn thẳng vào Yêu vương, ánh mắt bình tĩnh, mắt điếc tai ngơ với câu nói của Sở Cừu Ly.
Mà Yêu vương kia thì lại chau mày, nhìn chằm chằm lão nhân hồi lâu, sau đó hai tay siết chặt kia rốt cuộc chậm rãi buông ra. Gã hừ lạnh một tiếng, lúc này mới đè nộ khí trong lòng xuống, quay người qua. Một trận nội chiến bị bóp chết trong trứng nước, đám người Huyền nhi còn chưa tới, trên đỉnh núi xuống này không khỏi lâm vào trong bầu không khí yên lặng lúng túng, dù là Sở Cừu Ly trong thời gian ngắn cũng không cảm thấy thoải mái nửa phần.
"Sư phụ." Ngược lại Mười chín cực kỳ lo lắng nhìn sư phụ nhà mình, kéo ống tay áo của lão nhỏ giọng hỏi: "Sao sư phụ cứ như vậy? Thật ra bọn họ cũng không có ác ý, rất nhiều lúc đều là bọn họ chăm sóc đệ tử"
Lão nhân nghe vậy ngoái lại nhìn đồ nhi nhà mình, đôi mắt đối phương vẫn lấp lánh sáng ngời như sao đêm, khiến lão nhân xưa nay sắc mặt lạnh như băng, khóe miệng cũng không kìm được trào ra một nụ cười. Lão sờ sờ đầu cô bé, trâm giọng nói: "Có lúc khi làm một người tốt, không phải là vì hắn đối đãi như thế nào. Người tốt thật sự là muốn để người thân mình rời xa chuyện không nên tham dự, tựa như..."
Nói tới đây, lão nhân chẳng biết tại sao chợt lâm vào trầm mặc.
Mười chín cũng không phải là một đứa bé hiểu được điểm dừng, nàng mang vẻ mặt nghi hoặc truy vấn: "Giống như cái gì?"
Lão nhân lúc này tựa như mới hồi phục tỉnh thần, lão giương mắt nhìn về phía thân thể vẫn lơ lửng xung quanh đỉnh núi Tứ Đế sơn, ánh mắt trở nên thâm thúy hơn vài phần. Lão u hàn nói: "Giống như... Từ Hàn vậy......
Khoảng cách một lần trước đã qua nửa tháng, nhân vật đầu lĩnh Thập Vạn Đại Sơn tê tụ tại đỉnh núi của Tứ Đế lần nữa.
Mà so với lần trước, thần sắc của những người tụ tập ở đây rõ ràng càng thêm ngưng trọng.
"Quỷ Cốc Tử hàng lâm vào vùng thiên địa này lần nữa, điều này mang ý nghĩa bình chướng Từ Hàn liều mạng để tạo ra cho thế giới này đã bắt đầu xuất hiện sơ hở, chúng ta phải chuẩn bị vẹn toàn." Huyền nhi trước tiên phá vỡ bầu không khí hơi trầm trọng trên Tứ Đế sơn.
Ngay hôm qua, mấy vị Yêu quân cảm nhận được khí tức Quỷ Cốc Tử xuất hiện ở trong phương thiên địa này, nhưng cỗ khí tức kia lại lóe lên một cái rồi biến mất, làm cho bọn họ khó có thể nắm bắt được cỗ khí tức kia rốt cuộc là từ nơi nào truyền đến.
"Quỷ Cốc Tử?" Đây không phải lần đầu tiên Mười chín nghe được từ này, nhưng hiểu biết của nàng đối với Quỷ Cốc Tử rất ít, cho nên nàng nhíu mày, nghi hoặc nhìn sư phụ mình, nhỏ giọng hỏi: "Quỷ Cốc Tử là người đánh nhau với Từ đại thúc ở Đại Uyên sơn lúc trước sao?”
Lão nhân bên cạnh khẽ gật đầu.
"Đám Chân tiên trên trời lúc trước ở trước mặt những tên Quỷ Cốc Tử kia đều phải khom lưng cúi đầu nghe. Hôm nay lấy thực lực chúng ta muốn đối kháng, vẫn là lấy trứng chọi đá như cũ." Bạch Ngưng nhíu mày, vào lúc đó mở miệng nói. Lúc trước chính là gã dẫn theo mười vạn Yêu vật trong Thập Vạn Đại Sơn giúp đỡ Ngụy Trường Minh đối kháng Thiên kiếp. Mà trong lòng đến nay vẫn còn sợ hãi đối với Chân tiên cường đại, càng không đề cập tới đám Quỷ Cốc Tử còn cường đại hơn xa Chân tiên.
Huyền nhi không nói, chỉ cau mày.
"Lục Ngô, ngươi từng thân cận với đứa bé kia nhất, chuyện hắn dặn dò ngươi ngoại trừ kết nối Thập Vạn Đại Sơn với phương thiên địa này lần nữa, chẳng lẽ không có gì khác sao?" Phi Liêm nhíu mày hỏi một tiếng.
Huyền nhi lắc đầu: "Hắn chỉ nói ta làm như vậy thôi, còn chuyện phía sau hắn nói đã tự sắp xếp."
"Hừ”" Lời này vừa nói ra, một vị nam tử cũng mặc áo trắng bước ra. Người nọ chính là Hậu Khanh - một vị Yêu quân khác lúc trước bị trấn áp trong Trấn Ma tháp, có duyên gặp mặt Từ Hàn một lần. Hiển nhiên gã cũng không có cảm quan quá tốt với hắn cho nên lời nói ra cũng không khách khí gì cả. Thậm chí mang theo một chút đùa cợt: 'Đường đường là Yêu quân, không đi suy xét cho con dân nhà mình, lại nghe một Nhân tộc nói nhảm, hôm nay Thập Vạn Đại Sơn đã kết nối cùng vùng trời đất này, chúng ta tiến thoái lưỡng nan, thật là buồn cười."
Lời gã nói tuy cực kỳ cay nghiệt, nhưng trong đó lại không thiếu đạo lý.
Sau khi Từ Hàn đại chiến với người ngoài thiên ngoại, đám Chân tiên trong thiên địa này đã bỏ mình từ lâu, mà thế giới này dưới tính toán của hắn đã che mắt được đám người Quỷ Cốc Tử kia, tạm thời trốn vào hư không. Lúc này bọn họ chỉ cần tập hợp lực lượng của ba đại Yêu quân, chưa chắc không có cơ hội phá vỡ lao lồng thiên địa, sau đó lấy hộp gỗ làm vật dẫn, mang theo Thập Vạn Đại Sơn và cả tộc nhân trong đó thoát khỏi phương thiên địa này.
Nhưng Huyền nhi lúc đó lại khăng khăng hoàn thành việc Từ Hàn giao phó, hơn nữa một vị Yêu quân khác cũng đồng ý đề nghị này, Hậu Khanh dưới bất đắc dĩ cũng phải thỏa hiệp. Hành động này không chỉ cược khí vận Yêu tộc cho Nhân tộc sắp sụp đổ, làm cho mảnh thiên địa bị phá nát này khôi phục không ít, lại làm cho Thập Vạn Đại Sơn cùng với phiến thiên địa này kết nối lại với nhau một lần nữa. Đến khi Quỷ Cốc Tử phủ xuống, bọn họ căn bản không thể trốn vào bên trong hộp gỗ giống như trước kia được nữa.
"Ngươi đừng có quên, nếu không phải có Từ Hàn, thì Thập Vạn Đại Sơn đã sớm diệt vong cùng thế giới này từ lâu rồi!" Huyền nhi trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào Hậu Khanh, trong giọng nói mang theo vẻ tức giận.
"Hừ!" Nhưng Hậu Khanh vẫn không chịu nể mặt: "Nếu không phải lúc trước Ngụy Trường Minh một lòng muốn bảo toàn hắn, tự mình phá hỏng tu vi của bản thân thì Yêu tộc ta đã sớm phá vỡ lông giam rồi, làm sao đến mức ấy được? Mọi thứ vốn là do hắn mà ra, hắn làm những thứ này cũng không gì khác ngoài trả nợ mà thôi."
Địa vị Từ Hàn trong lòng Huyền nhi đương nhiên không cần phải nhiều lời, Hậu Khanh vu oan cho hắn như thế, lấy tính tình yêu ghét rõ ràng của nàng làm sao có thể chịu được. Sát khí trên trán nàng bắt đầu khởi động, Yêu khí ngập trời từ trong cơ thể tuôn ra, bộ dạng như có thể ra tay với Hậu Khanh bất cứ lúc nào.
"Tuy ngươi kế thừa lực lượng của Lục Ngô, nhưng tâm tính lại kém xa nàng gấp trăm lần, xưa nay Nhân tộc vốn lấy dân làm đầu, xã tắc là chính, riêng tư làm phụ. Ngươi không hiểu đạo lý này, làm sao xứng với vị trí Yêu quân, đặt Yêu tộc ta vào than lửa. Ngươi tưởng rằng Hậu Khanh ta sợ ngươi sao?" Hậu Khanh thân là Yêu quân hiển nhiên cũng có ngạo khí của mình, đương nhiên sẽ không bị hậu bối như Huyền nhi làm cho khiếp sợ.
Mắt thấy song phương không ai nhường ai, thương lượng biện pháp ứng phó Quỷ Cốc Tử còn chưa có kết quả, trận nội chiến này dường như cũng đã không thể tránh được.
"Được rồi." Nhưng vào lúc này, vị lão nhân trông giống Chu Uyên như đúc kia lại chậm rãi đứng lên.“Chuyện không phải đơn giản như các ngươi nghĩ, muốn thật sự vô lo vạn năm, biện pháp duy nhất tuyệt không phải là trốn tránh, trong người sinh linh phương thiên địa này đều mang theo một chút lực lượng bản nguyên của Yêu quân, không diệt được Quỷ Cốc Tử, không ai có thể gối cao ngủ ngon."
"Cho dù đi ra khỏi vùng thiên địa này, lẩn trốn trong vạn vực tinh không, đám Quỷ Cốc Tử cũng có ngàn vạn loại biện pháp để cho các ngươi thần hồn câu diệt."
"Đế quân?" Mọi người nghe từ này đều nhíu mày, với tâm mắt kiến thức của bọn họ, kể cả Yêu quân cũng biết rất ít về chuyện này.
"Đương nhiên Đế quân cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi, dù sao những thứ sinh ra trong thiên hạ này đều có sự hiện hữu của hắn. Tóm lại muốn sống sót, biện pháp duy nhất chính là diệt trừ toàn bộ hai người bọn chúng. Các ngươi có thể tiếp tục tranh cãi, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết là tin tưởng Từ Hàn, chỉ có hắn mới là người duy nhất đứng về phía chúng ta... Cho dù có lẽ hắn đã chết" Mười tám cũng không thừa dịp giải khai tâm tư nghi hoặc cho mọi người, vẫn tự nói một mình.
Mà Huyền nhi lúc trước luôn đi theo bên người Từ Hàn hiển nhiên biết càng nhiều hơn so với mọi người, nàng nhíu nhíu mày, nhìn về phía Mười tám hỏi: "Vậy ngươi có biết bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào không?"
"Quỷ Cốc Tử còn chưa hoàn toàn giáng lâm vùng thiên địa này, chúng chẳng qua tìm được một tên sứ đồ ở thế giới này mà thôi. Giờ phút này tên sứ đồ kia chắc hẳn đã đi vào sâu trong thế giới tìm kiếm lực lượng Đế quân bị phong ấn, ngăn cản hắn, chúng ta mới có thể có một con đường sống."
Huyền nhi nghe đến chỗ này tất nhiên là không do dự nữa, nàng gật mạnh đầu, nói: "Vậy thì tốt! Hiện tại chúng ta liền lên đường đi chỗ kia, ngăn gia hỏa nọ lại trước, rồi sau đó mới tính!"
Nhưng Mười tám lại lắc đầu, nói: "Không có sau đó..."
"Chỗ kia chính là chiến trường cuối cùng của chúng ta."