Chương 182: Thời khắc cuối cùng
Chương 182: Thời khắc cuối cùngChương 182: Thời khắc cuối cùng
Thần của một thế giới chính là người chịu tải ý chí của thế giới này, hoặc có thể nói là người phát ngôn nhưng còn lâu mới có thể coi là chúa tể chân chính.
Bởi vậy cho dù là Phương Tử Ngư hiện tại gân như đã hoàn toàn nắm giữ lực lượng của Thần nhân, khi muốn hoàn thành sứ mạng của đám người Quỷ Cốc Tử thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lực lượng của Đế quân bị phong ấn sâu trong thế giới, muốn đến được chỗ đó, việc đầu tiên cần làm chính là đi đến nơi sâu nhất trong thế giới này.
Phương Tử Ngư hai con mắt đen nhánh hóa thành một tia chớp màu đen, thân hình nhanh chóng xẹt qua bầu trời.
Từ thành Kim Lăng đến Trường Vũ quan, từ Lộc Giác Nguyên đến Thượng Vân thành, từ Thập Vạn Đại Sơn cho đến tòa Côn Luân Tiên sơn tuyết trắng mênh mông ở trước mắt, đây hâu như đã kéo dài cách cả thế giới, nàng lại chỉ dùng không đến một canh giờ đến đích.
Lúc đi tới chân ngọn Tiên sơn kia, trong con ngươi đen kịt của Phương Tử Ngư hiện lên một tia dị sắc, do dự một chút vẫn hạ thân thể xuống, rơi vào ngay dưới chân núi.
Xung quanh Côn Luân Tiên sơn tràn ngập uy áp thiên địa, dưới uy áp như vậy, bay lên trời tất nhiên sẽ bị lực lượng thiên địa cắn trả. Đương nhiên với tu vi của nàng hiện nay, chống cự không phải là không thể, nhưng sau khi cân nhắc sẽ phải gặp một số khốn cảnh nào đó, nàng vẫn quyết định cố hết sức bảo tôn thực lực.
Nàng cất bước đi trên mặt tuyết không có dấu chân người, bước chân một sâu một cạn, nhìn như trầm trọng chậm chạp, nhưng thực chất tốc độ lại nhanh đến kỳ lạ, chỉ trong nháy mắt nàng đã xuyên qua lớp tuyết đọng thật dày dưới chân núi.
Trên mái vòm chợt biển mây cuồn cuộn, một đạo kiếp vân bắt đầu nổi lên.
Đó là những cấm chế mà năm đó đám Chân tiên thiết lập tại đây, bất cứ người nào chưa được phép bước vào Tiên sơn đều sẽ bị kiếp vân phía trên gọi ra Côn Luân kiếp ngăn cản. Từ Hàn từng bị những vật này ngăn lại, may có Huyền nhi hô to một tiếng, mới có thể đánh nát đám Côn Luân kiếp nọ.
Đối mặt với cảnh ngộ tương tự như Từ Hàn, Phương Tử Ngư chỉ ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn kiếp vân phía chân trời.
Chỉ liếc mắt một cái.
Kiếp vân vốn càng ngày càng tụ càng nhiều lại trong nháy mắt giống như gặp thiên địch, khí thế cuồn cuộn đột nhiên trì trệ, sau đó Thiên kiếp tan đi.
Làm xong những thứ này, nàng lại không lộ ra chút vui mừng nào, sắc mặt như thường nhìn con đường phía trước. Đúng lúc đó lại cất bước một lần nữa. . .
Côn Luân Tiên sơn tất nhiên hiểm trở, lại còn lâu mới được xem là núi cao nhất thế giới này.
Nhưng càng đi lên đỉnh núi, uy áp từ trên đỉnh trút xuống càng nặng. Lúc trước Từ Hàn đã từng nếm đau khổ qua, trên đường lên đỉnh hắn phải đi mất mấy ngày. Nhưng Phương Tử Ngư lại có vẻ cực kỳ thoải mái, từ chân núi đi lên đỉnh núi, tốc độ của nàng không tính là nhanh nhưng vẫn duy trì cùng tân suất, dường như uy áp khổng lồ kia không thể làm gì nàng được.
Ba canh giờ sau.
Nàng rốt cục đăng lâm đỉnh núi dưới ánh mặt trời sáng sớm tươi đẹp. Khi nàng leo lên trên mỏm núi cao nhất, nhìn về phía một hướng khác, cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt chính là một vết lõm thật lớn, một cây cột trời đứt gãy cao trăm trượng từ mặt đất đâm ra, thẳng đến trời cao.
Mũi chân Phương Tử Ngư nhẹ nhàng chạm đất, thân thể ngay lúc đó như chim yến nhảy lên thật cao, không sai lệch rơi vào phía trên cột trụ đã bị gấy kia. Sau đó nàng cúi đầu lần nữa, nhìn xuống chỗ lõm dưới chân.
Chỗ đó còn có một cung điện nguy nga, nguy nga không giống như sức người có thể dựng thành.
Đôi mắt đen kịt của nàng lập lòe, chỉ liếc mắt liền thấy rõ lá chắn bao phủ phía trên cung điện kia, nàng khẽ nhíu mày, một cánh tay đột nhiên vươn ra, hướng về phía đó điểm nhẹ một cái. Tấm bình phong ẩn nấp kia run lên, sau đó vết rạn như mạng nhện lan ra khắp bốn phía, trong chớp mắt vết rạn bao trùm toàn bộ lá chắn. Nương theo một tiếng "Ầm' vang thật nhỏ, bình chướng kia liền âm ầm vỡ vụn.
Mà theo sau bình chướng vỡ vụn còn có huyễn ảnh cung điện nguy nga hùng vĩ kia.
Tiên cung Côn Luân được thế gian tranh nhau ca tụng rốt cuộc cũng lộ ra bộ dáng vốn có - rách nát, thậm chí còn phát ra trận trận mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn.
"Sau lưng tất cả tốt đẹp ở trên thế giới này đều cất giấu ô uế."
Phương Tử Ngư lẩm bẩm nói, nhưng âm điệu phun ra từ trong miệng lại không giống giọng của nữ tử, ngược lại cực giống một lão giả đã bảy mươi tuổi.
Mũi chân của nàng nhẹ nhàng điểm lên trên trụ trời lân nữa, thân thể cũng lập tức nhảy lên, mượn cỗ lực đạo này bắn về phía cửa cung rốt cục lộ ra chân dung nọ.
"Ngươi biết không? Trên đời này ẩn giấu rất nhiều bí mật." Phương Tử Ngư đang cất bước tiếp tục lẩm bẩm tự nói: "Mà cái gọi là bí mật, hoặc là xấu hổ khi hé miệng, hoặc là có âm mưu bao trùm."
"Thế nhân đều thích giấu bí mật của mình rất sâu, tự cho là không để lộ dấu vết."
Nàng nói, bước chân lại cất bước đi trong cung điện. Nàng đi rất chậm, giống như người du lịch trong di tích cổ.
Rất nhanh nàng đã xuyên qua cửa cung trùng điệp, đi tới đại điện giấu ở sâu trong cung, khi đó trên mặt nàng lần đầu tiên lộ ra nụ cười, nàng đưa tay đẩy cửa điện cao lớn ra, trong miệng lại nói: "Nhưng bọn chúng không biết là..."
"Ở trong mắt Quỷ Cốc Tử, trên đời này căn bản không có bí mật."
Trận pháp trên cửa điện trong nháy mắt bỗng nhiên tan rã khi hai tay Phương Tử Ngư chạm vào, cửa điện kia liền dễ dàng bị nàng đẩy ra.
Ánh nắng sớm chiếu vào trong điện, làm cho cảnh tượng bên trong sáng tỏ như ban ngày.
Nàng đưa tay chỉ chỉ từng bộ thi hài cao lớn vô cùng đứng thẳng trong điện kia, nói: "Thấy bọn chúng không? Đầu giống như ngươi vậy, là Thần của phương thiên địa này ở thời kỳ Thượng cổ."
"Nhưng bọn chúng khác với ngươi, bọn chúng là người do trời chọn, chuyện cần làm để trở thành Thần rất ít, chỉ cân cẩn thận trưởng thành, những lực lượng của ngươi cân bằng hữu dùng hết kế hoạch, hao hết cố gắng mới có được, đổi qua bọn chúng lại dễ như trở bàn tay."
"Người và người vốn là như vậy, rất nhiều thời điểm vận mệnh chiến thắng cái gọi là cố gắng."
"Tựa như các ngươi hao hết tâm tư muốn cầu một con đường sống, nhưng trước mặt chúng ta, kế hoạch của các ngươi lại như trò chơi trẻ con vậy." Phương Tử Ngư nói ra, khóe miệng rõ ràng mang theo ý cười, nhưng trong con ngươi đen kịt lại có nước mắt lăn xuống theo khuôn mặt của nàng. Nàng đưa tay dịu dàng lau đi nước mắt trên gương mặt mình, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, vì vạn vực tinh không, hi sinh của các ngươi đều đáng giá."
Nói xong lời này, Phương Tử Ngư liền trâm mặc lại, nàng tiếp tục cất bước tiến lên, xuyên qua hành lang dài dằng dặc trong đại điện, cuối cùng đi tới đài cao kia.
Nàng đi hết bậc thang, cuối cùng dừng bước lại trên đài cao, sau đó cúi đầu nhìn xuống chân.
Dưới đài cao là một cửa động cực lớn, giống như nham thạch nóng chảy cuồn cuộn trong động, khí tức cực nóng đập vào mặt.
"Vốn là chỗ thần thánh nhất phương thiên địa này, nhưng ai có thể nghĩ đến, dưới ánh hào quang vạn trượng lại ẩn tàng hắc ám cực hạn của vạn vực tinh không chứ?"
Phương Tử Ngư thấp giọng nói xong lời này, trong nháy mắt khí tức màu đen trong mắt càng thêm nông đậm, quanh thân nàng có đồ vật màu đen tuôn trào ra, như là một đạo bình chướng bao bọc thân thể của nàng đến mức có thể nói kín không kẽ hở.
Nàng bước chân mình ra, thân thể đã rơi vào cửa động. Nói ra cũng kỳ quái, những thứ như nham thạch nóng chảy kia khi chạm đến khí tức màu đen quanh thân Tử Ngư, lại không có khí thế mãnh liệt như vừa rồi, ngược lại giống như thuỷ triều nhanh chóng thối lui, cứng rắn tạo ra một lối đi cho nàng.
Vì vậy thân hình Phương Tử Ngư bắt đầu không ngừng rơi xuống phía dưới, vô số chất lỏng màu đỏ tứ tán ra, nhìn thì thấy phía sau cửa động cũng không lớn lắm lại đang ẩn giấu một thế giới khác.
Thân thể Phương Tử Ngư rơi xuống như không có điểm cuối, mà càng hạ xuống, thế giới bên dưới càng trở nên trống trải.
Dần dần vật màu đỏ chung quanh bắt đầu trở nên không nồng đậm như vậy nữa, mà hóa thành một dây dài to bằng cánh tay, không ngừng phun trào, một đầu sợi dây nối huyết sắc cuồn cuộn phía trên, đầu còn lại chọc thẳng xuống đáy vực sâu bao la bát ngát không thấy đáy phía dưới.
Thân thể Phương Tử Ngư còn đang rơi xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Quá trình như vậy kéo dài trọn vẹn nửa canh giờ, tốc độ thân thể của Phương Tử Ngư giảm xuống rồi dần dần dừng lại.
Dưới chân của nàng lại là một mảnh tối tăm vô hình, tựa như vực sâu này căn bản không có điểm cuối.
Phốc.
Chợt một tiếng vang nhỏ từ dưới chân Phương Tử Ngư truyền đến, thân thể nàng hạ xuống vào một khắc này hoàn toàn ngừng lại. Hai chân nàng giẫm trên một vật gì đó, nhưng vật đó lại hòa làm một thể với bóng tối xung quanh, khiến nàng không cách nào nhìn rõ.
Nhưng nàng lại không lộ ra nửa điểm bối rối hay kinh ngạc, ngược lại vẻ mặt bình tĩnh dùng chân nhẹ nhàng giẫm lên vật dưới chân mình, hắc ám dưới chân bị lực đạo này tác động cũng bị đẩy ra từng gợn sóng như mặt hồ bị ném vào một hòn đá.
Phương Tử Ngư cảm nhận được điểm này, bóng tối bao phủ thân thể thời khắc đó bị nàng thu liễm vào trong cơ thể. Nàng tung người nhảy lên, một đạo hào quang màu vàng từ trong cơ thể nàng nổ tung, hóa thành một Cự Long màu vàng quấn quanh người, quanh thân Cự Long kia phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt, lại không cách nào hoàn toàn chiếu sáng hắc ám trước mặt.
Nhưng nhờ vào hào quang yếu ớt kia, Phương Tử Ngư lại có thể thấy rõ mọi thứ trước mắt.
Vật màu đỏ to bằng cánh tay kia hiển nhiên nối dài từ trên xuống dưới, chỗ nàng vừa rồi đứng thẳng trước mắt chính là điểm cuối của vật màu đỏ này. Một vật màu đen to lớn, phía trên đường vân tung hoành, trong đường vân dường như có thứ gì đó đang chảy xuôi, mà vật màu đen to lớn kia thì thỉnh thoảng co lại rôi bành trướng, bành trướng xong khép lại, mỗi một lần co lại, sự vật trong sợi dây dài màu đỏ sẽ tuôn tới bên trong vật màu đen kia. Khi nó va chạm, vật màu đỏ sẽ theo sợi dây nọ chảy tới đỉnh đâu Phương Tử Ngư.
Cho đến lúc này, Phương Tử Ngư mới phản ứng lại, vật màu đen này lớn đến mức nhìn không thấy giới hạn, không ngờ lại là một trái tim cực lớn, mà bên trong trái tim kia...
Theo lý chính là lực lượng của Đế quân đang bị phong ấn ở sâu trong thế giới.
Con ngươi màu đen của Phương Tử Ngư chớp động hào quang, nàng chậm rãi vươn tay ra, bàn tay run rẩy từng li từng tí đặt ở trên vật màu đen kia. Tay nàng vuốt ve vật nọ, ánh mắt trở nên có chút mê say.
Nàng lẩm bẩm: "Chính là nó... chính là nó..."
"Cuối cùng thời khắc này cũng tới..."