Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 843 - Chương 183: Mười Chín Lần Sai Lầm

Chương 183: Mười chín lần sai lầm Chương 183: Mười chín lần sai lầmChương 183: Mười chín lần sai lầm

Trong bóng tối vô tận, trái tim to lớn kia đập thình thịch.

Thanh âm nặng nề vang lên không dứt.

Trong hai con ngươi của Phương Tử Ngư chớp động hào quang màu đen, ngọn lửa cuồng nhiệt và hưng phấn nhảy nhót trong đó.

"Cuối cùng cũng chờ được giờ khắc này." Nàng tự lẩm bẩm.

Nàng suy nghĩ một chút, hư ảnh Cự Long màu vàng sau lưng liền ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, từng đạo hào quang màu vàng từ quanh thân nó tuôn ra, những hào quang màu vàng kia tứ tán ra, bao Cự Long màu vàng vào trong đó.

Chẳng qua chỉ mấy hơi thở, Cự Long màu vàng kia dưới kim quang đầy trời tan rã, sau mấy tức vậy mà hóa thành một mâm tròn màu vàng, nhìn bộ dáng lại giống mâm tròn màu đen Từ Hàn cưỡi dưới người khi tàn sát bách tính ở Trường Vũ quan mấy phần.

Phương Tử Ngư cúi đầu nhìn một chút sự vật hóa thành mâm tròn màu vàng rồi phi độn tới dưới người mình, lông mày nàng nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ hào hứng.

"Không thể tưởng được chỉ là một chỗ Man Hoang mà lại có bản nguyên của Thần ngưng thực đến trình độ như vậy, cũng khó trách thằng nhóc kia có thể phá hư tính toán của chúng ta. Đây là do chúng ta quá mức khinh địch." Phương Tử Ngư lẩm bẩm, từ giọng điệu cùng thần sắc trên mặt khó có thể nhìn ra buồn bã trong lòng nàng. Chỉ là dưới hào quang của mâm tròn màu vàng kia, toàn thân nàng lộ ra một cỗ uy nghiêm giống như người trời.

Mà Phương Tử Ngư cảm thán xong lời ấy cũng không còn hào hứng nói chuyện nữa, nàng trầm mắt nhìn về phía trái tim cực lớn trước mắt, mâm tròn màu vàng dưới chân bắt đầu nhanh chóng chuyển động, chấn động kỳ dị từ trên mâm tròn màu vàng truyên đến, từng đạo hào quang màu vàng dâng trào, lan tràn về phía trái tim màu đen to lớn kia.

Vật kia khổng lồ cũng không phải chỉ là to lớn trên ý nghĩa.

Trên đó có những đường vân màu đen tung hoành chính là mạch máu chảy trên trái tim, mà những mạch máu này lại rộng bằng eo người trưởng thành. Thế cho nên Phương Tử Ngư đứng trước mặt căn bản không cách nào nhìn thấu toàn cảnh của nó.

Mà vì để nắm giữ vật có được lực lượng đủ để chúa tể vạn vực tinh không này một cách tốt nhất, vòng tròn màu vàng dưới chân đã chở Phương Tử Ngư bay về phía trên mấy trăm trượng, sau đó kim quang trên mâm tròn đại thịnh, lúc này mới mơ hồ có thể thấy được mảng hắc ám vô ngần này.

Hào quang màu vàng không ngừng tuôn ra, chúng nó không ngừng vươn dài ra bốn phía theo từng đường hoa văn trên trái tim màu đen, dường như muốn bao phủ hoàn toàn trái tim này. Nhưng đây không phải là quá trình nhanh chóng, đúng như trước đó đã nói, trái tim này quả thật quá lớn.

Thế cho nên hào quang quanh mâm tròn màu vàng dần dần trở nên mờ đi, tốc độ tuôn ra loại vật màu vàng kia cũng chậm lại vài phần, nhưng hào quang màu vàng chỉ mới bao phủ mặt ngoài không đến một nửa trái tim này. Phương Tử Ngư nhíu mày, dường như cũng không dự đoán được đối với tình cảnh như vậy. Theo tính toán của nàng, chỉ bằng vào lực lượng Thần nhân mà nàng nắm giữ tự nhiên còn chưa đủ để hoàn toàn cởi bỏ phong ấn thời Thượng cổ, lúc này Quỷ Cốc Tử cần hao phí một chút lực lượng của mình để trợ giúp Phương Tử Ngư đạt thành việc này. Nhưng lực lượng việc này cần tiêu tốn lẽ ra cũng không quá nhiều. Nhưng bây giờ lực lượng của Phương Tử Ngư gần như đã dùng hết, mà trái tim mới chỉ bị ăn mòn không quá nửa, điều này mang ý nghĩa Quỷ Cốc Tử cần hao phí càng nhiều lực lượng trợ giúp Phương Tử Ngư. Nghĩ tới đây, trong lòng của y nổi lên từng trận bất an, dù sao y xưa nay tinh thông tính toán, bất luận một chút sai lầm nhỏ bé nào, đối với bọn chúng mà nói cũng là chuyện khó có thể tiếp nhận.

Cho dù sai lầm như vậy dường như cũng không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với kết quả, nhưng...

Phương Tử Ngư lắc đầu, vứt bỏ toàn bộ cảm xúc ngoài ý muốn trong lòng mình ra, Quỷ Cốc Tử am hiểu mưu tính rồi mới động, nhưng tuyệt sẽ không do dự không quyết, đến bước này, nàng cũng minh bạch mình nhất định phải đi hết con đường tiếp theo. Cho nên lông mày Phương Tử Ngư trâm xuống, từng đạo khí tức màu đen bắt đầu từ trong cơ thể nàng tuôn ra, chạy vào mâm tròn màu vàng dưới chân nàng.

Nói đến kỳ quái, mâm tròn màu vàng đối mặt với lực lượng màu đen này dường như theo bản năng muốn kháng cự, trong nháy mắt mâm tròn màu vàng kia đình trệ chuyển động của mình, kim quang vốn đã ảm đạm trở nên chói mắt thêm vài phần, ý đồ dùng chuyện này đối kháng khí tức màu đen. Nhưng khí tức màu đen lại cao xa hơn lực lượng trong mâm tròn màu vàng này mấy cấp, chỉ khẽ tiếp xúc, kim quang trên mâm tròn màu vàng liền ngay lập tức tán đi, theo những khí tức màu đen kia tràn vào, mâm tròn màu vàng dần dần hóa thành màu đen, mà mấy hơi thở sau, mâm tròn màu vàng này đã không khác chút gì so với vật mà Từ Hàn ngồi lên lúc trước.

"Đi." Sắc mặt Phương Tử Ngư yên lặng, trong miệng thốt ra một từ lạnh như băng.

Mâm tròn màu đen rõ ràng đã đình trệ vận chuyển dưới chân đột nhiên kịch liệt chấn động. Mà đương nhiên, sự vật tuôn ra lần này không còn là ánh vàng chói mắt, mà là hắc khí gần như hòa làm một thể cùng hắc ám bốn phía.

Nó bắt đầu thuận theo đường vân màu vàng trải dài trên trái tim khổng lồ trước đó, tốc độ lan tràn ra cực nhanh, chẳng qua chỉ hơn trăm hơi thở đã triệt để bao trùm toàn bộ trái tim màu đen.

Vào lúc đó trái tim màu đen kia dường như có cảm ứng, tần suất co vào của nó trở nên nhanh hơn vài phần, dường như đang hưng phấn, cũng tựa như đang sợ hãi.

Hai tay Phương Tử Ngư giơ đến trước ngực, từng đạo thủ ấn nhanh chóng biến ảo trong tay nàng, mà theo thủ ấn biến ảo, một tầng lực lượng màu vàng cùng màu đen bao phủ trên trái tim màu đen cũng nhanh chóng chảy xuôi tới lui, hình thành từng đạo sắc lệnh cực kỳ huyền ảo ở mặt ngoài trái tim kia.

Năm đó mặc dù quả thật là do Quỷ Cốc Tử dẫn đầu chuyện phong ấn Đế quân, nhưng dù sao cũng là đại sự quan trọng của toàn bộ vạn vực tinh không, đồng hành làm ra việc này trừ Quỷ Cốc Tử và người giám thị kia ra, còn có rất nhiều nhân vật đầu não trong vạn vực tinh không lúc ấy, chỉ là theo thời gian hơn mười vạn năm trôi qua, những người từng sóng vai cùng bọn họ đã sớm hóa thành đất vàng, chỉ có y và người giám thị còn sống sót ở nhân thế.

Mà vì để đảm bảo Đế quân có thể bị phong ấn ở chỗ này vĩnh viễn mà không bị một số người lòng dạ khó lường phóng xuất ra ngoài, phong ấn này cũng đã từng tập hợp lực lượng tinh túy của các đại nhân vật kia. Những thủ pháp khác nhau này hình thành thế đan xen lẫn nhau trong phong ấn. Để chắc chắn một phương trong đó có thể phá giải, nếu cưỡng ép phá giải ngược lại sẽ kích phát phong ấn cắn trả, khiến bản thân bị trọng thương, nhưng cũng may những Thần chủng được sinh ra trong vùng thiên địa này rất phù hợp với lực lượng của Đế quân, mà dưới dục vọng tham lam, bọn họ cũng từng mơ ước có được phần sức mạnh vĩ đại này. Mặc dù cuối cùng bọn họ nhận lấy xử phạt nên có vì liều lĩnh của mình, nhưng cũng tạo ra một khe hở bên trên trái tim này.

Đây cũng là điểm then chốt để Quỷ Cốc Tử có thể phá vỡ phong ấn —— y chỉ cần tìm được khe hở kia, lại lấy bí pháp dẫn dắt, thêm thân phận Thần phương thế giới này của Phương Tử Ngư, liền không khó điều động lực lượng đã cùng tồn tại cùng thế giới này, đồng thời đang chậm rãi bị đồng hóa trong phong ấn, đợi đến khi lực lượng này tránh ra một con đường ở dưới ý chí của Phương Tử Ngư, lực lượng Đế quân trốn ở sau đó sẽ có thể thoát khỏi phong ấn.

Đương nhiên đây đối với Quỷ Cốc Tử mà nói cũng không tính là chuyện quá khó khăn.

Sau gần một trăm hơi thở dùng bí pháp thấy rõ, trong con ngươi màu đen của Phương Tử Ngư chợt sáng lên hào quang, mâm tròn màu đen dưới chân nàng tùy ý chuyển động, chấn động mạnh một cái, liền mang theo Phương Tử Ngư vây quanh trái tim màu đen kia, cuối cùng dừng lại một chỗ nào đó.

Trên trái tim màu đen kia có một khe hở không thể nhìn thấy, theo sự co rút của trái tim lại có từng trận khí tức màu đen tuôn ra, mặc dù so sánh với lực lượng bàng bạc trong trái tim kia, khí tức phun ra gần như không đáng nhắc tới, nhưng kẽ hở này chính là một chỗ mấu chốt nằm trong tất cả kế hoạch những năm gân đây của đám Quỷ Cốc Tử.

Nhìn chỗ kia, khóe miệng Phương Tử Ngư phác hoạ lên một ý cười, tay nàng duỗi về phía cái khe kia, mâm tròn màu đen dưới chân điên cuồng xoay tròn, hắc khí dâng lên ngưng tụ ở lòng bàn tay nàng, hóa thành một quả cầu màu đen. Vật kia càng ngày càng tụ lớn, mà tần suất trái tim màu đen kia đập cũng lập tức trở nên càng kịch liệt, hai bên mặt ngoài khe nứt trái tim bắt đầu run rẩy, tách ra hai bên dưới lực lượng kia hiệu triệu, khe hở nọ lập tức trở nên càng lúc càng lớn, lực lượng bao trùm phía sau nó cũng bắt đầu chậm rãi lộ ra hình dáng của mình.

Khóe miệng Phương Tử Ngư càng thêm vui vẻ, nàng đang muốn thúc giục lực lượng của của mình tăng nhanh tiến trình, nhưng bỗng nhiên sắc mặt nàng biến đổi, thân thể chợt chuyển hướng ra sau lưng, một tay đột nhiên duỗi ra hướng về hư không nắm một cái, một thanh trường kiếm ngay lúc đó từ tối tăm vô tận trên đỉnh đầu bắn đến, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay của nàng.

Hai đầu lông mày Phương Tử Ngư tuôn ra vẻ tàn khốc, nàng ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu, tay nắm thân kiếm kia bỗng nhiên dùng sức, thanh trường kiếm kia liền hóa thành bột phấn, tản mát ra trong không gian hắc ám.

Lúc này, trong không gian màu đen trên đỉnh đầu có mấy thân ảnh bay nhanh đến, rơi vào trong hư không cách nàng không xa.

"Tử Ngư tỷ tỷ!" Một cô bé mới tâm hơn mười tuổi trong đó sau khi nhìn rõ dung mạo của Phương Tử Ngư liên hưng phấn hô to một tiếng, nhìn tư thế liền muốn cất bước tiến lên, nhưng lại bị một cánh tay duỗi ra từ sau lưng nó ấn chặt lại.

Mười chín nghi hoặc không giải thích được nhìn về phía sư phụ của mình, cau mày hỏi: "Sư phụ, người làm gì vậy?”

Lão nhân phía sau nó im lặng lắc đầu, nói: "Ngươi mở to hai mắt nhìn kỹ lại, nàng không phải Tử Ngư tỷ tỷ của ngươi."

Mười chín nghe vậy sững sờ, nàng nhìn về phía Phương Tử Ngư sắc mặt yên lặng trước mắt lần nữa, rất nhanh liên phát hiện ra đôi con ngươi đen kịt của đối phương, thân thể cô bé chấn động, lúc này mới nhớ tới Từ Hàn từng có một đôi mắt như vậy ở trên Đại Uyên sơn, sắc mặt nàng lập tức khó coi, cứ đứng ngây người nguyên chỗ.

Lúc này Phương Tử Ngư cũng nhìn về phía đám người đột nhiên đến, nàng nhíu mày, hơi chút hoang mang hỏi: "Sao các ngươi tới được nơi này?"

Khi đến chỗ này cần xuyên qua huyết trì tích trữ vô số máu của Thần chủng, nơi đó tràn ngập lực lượng của Đế Quân, mặc dù không coi là cường đại, nhưng cũng cực kỳ cuồng bạo. Đám Thần chủng đã từng có ý đồ lấy thứ này để thôn phệ lực lượng của Đế quân, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị lực lượng trong huyết trì cắn trả, kết cục hóa thành máu loãng. Bởi vậy có thể tưởng tượng được lực lượng kia đối với sinh linh bình thường mà nói chính là thứ đáng sợ cỡ nào, Quỷ Cốc Tử nhập vào Phương Tử Ngư, đương nhiên trong lúc nhất thời không thể hiểu được đám người trước mắt này làm sao làm được.

Tuy nhiên sau khi hỏi vấn đề này ra, ánh mắt của nàng chợt dừng ở trên người lão nhân vừa nói chuyện với Mười chín kia.

Trong con ngươi đen tuyền trong chớp mắt đó không ngờ lại lộ ra vẻ kinh ngạc, giọng nói lẩm bẩm có phần bất khả tư nghị: "Là ngươi..."

"Hóa ra ngươi chính là sai lâm không ngừng lặp lại mười chín lần này..."

"Ngươi!" Ngữ khí của nàng ban đầu từ khiếp sợ dần biến thành tức giận, đến lúc đó cũng trở nên cao vút thêm vài phần.

"Rốt cuộc làm thế nào thoát khỏi gông cùm của thế giới này?!!"
Bình Luận (0)
Comment