Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 844 - Chương 184: Thỏa Hiệp.

Chương 184: Thỏa hiệp. Chương 184: Thỏa hiệp.Chương 184: Thỏa hiệp.

Trên mâm tròn màu đen có một vương tọa to lớn đứng sừng sững, trên vương tọa là một nam tử áo đen khuôn mặt yên lặng, dường như đang lâm vào một loại mộng cảnh nào đó.

Trên mâm tròn hai bên vương tọa có sáu bóng người chia làm hai phe đứng hai bên. Vương tọa lướt qua với tốc độ cực nhanh, nơi nó đi qua là tàn ảnh màu đen một hồi lâu vẫn không tiêu tán.

Thần Vô Song có chút khó hiểu nhìn nam nhân trên vương tọa, tuy nói tâm tư của vị Thần nhân trước mặt không phải là thứ y có thể suy đoán, nhưng vừa nghĩ đến chuyện chủ thượng của mình sẽ hợp tác với người kia thì trong lòng y lại hơi lo lắng bất an. Dù sao trong mười chín lần ký ức đã nói cho y biết, sự trưởng thành của người kia còn lâu mới đánh giá bằng lẽ thường được.

Tốc độ mâm tròn màu đen cực nhanh, cách Côn Luân khoảng mấy vạn dặm, nhưng dưới sự thúc giục của mâm tròn cũng chỉ mất nửa khắc đồng hồ mà thôi.

Trong lúc đó bọn họ đi ngang qua Thập Vạn Đại Sơn triển lộ ở nhân gian một lần nữa, những Yêu tộc trong núi bận rộn chạy đi chạy lại khiến cho Thần Vô Song thầm cảm thấy có chút buồn cười, con kiến hôi không tự biết mệnh đại khái chính là như thế. Còn vê phần đám người đần độn ở Tứ Đế sơn, y lại càng khinh thường không thôi, lo lắng duy nhất của y vẫn là người không giết được kia.

Nghĩ đến đây, mâm tròn màu đen đã đi tới phía trên toà Tiên cung rách nát nọ, sau đó liền ngừng lại.

"Tôn thượng." Thần Vô Song đợi một hồi vẫn không thấy động tĩnh gì, bèn nhỏ giọng gọi nam nhân ngồi trên vương tọa.

Nhưng hai con mắt nam nhân nhắm nghiên, cũng không nóng lòng đáp lại.

Thần Vô Song liếc nhìn Nguyên Tu Thành ở bên cạnh, trong mắt hai người đều có chút lo lắng và hoang mang. Hai người nhìn nhau một hồi, sau đó đều thấy được quyết ý trong ánh mắt của nhau - Quỷ Cốc Tử đã đi vào sâu trong thế giới, một khi đối phương lấy được lực lượng Đế quân còn lại, đến lúc đó mọi tính toán của bọn họ đều sẽ thất bại, việc này cấp bách mười phần, không cho phép trì hoãn.

Vì thế trong lòng hai người trầm xuống, trong tay mỗi người đều nổi lên hắc mang, đây là bí pháp do Đế quân truyên cho bọn họ, mượn bí pháp này liền có thể thức tỉnh hắn từ trong ngủ say. Chỉ là hắc khí vừa mới ngưng tụ ra trong tay hai người, sau lưng liên có một xúc tu màu đen bắn ra, lấy tốc độ nhanh kinh người hung hăng đâm vào trên khí tức màu đen kia, đột nhiên xuyên thủng khí tức màu đen thật vất vả mới ngưng tụ thành.

Thần Vô Song và Nguyên Tu Thành sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn lại, đã thấy quần áo của Trần Huyền Cơ lay động, hiển nhiên chuyện vừa rồi do gã cố ý gây ra.

"Ngươi định làm gì?" Thần Vô Song lập tức nheo mắt, trầm giọng quát.

Hai mắt Trân Huyền Cơ đã hóa thành màu đen nhánh bình tĩnh mở miệng nói: "Tôn thượng có lời, lúc hắn nhập mộng, người ngoài không được quấy rây."

Với cường giả cấp bậc như Đế quân, đương nhiên không cần phải ngủ hay nghỉ ngơi. Nhập mộng đương nhiên không phải là nhập mộng bình thường, mà là đi vào sâu trong Linh Hải nói chuyện với Từ Hàn đang bị nhốt. Vốn Thần Vô Song đang cực kỳ đề phòng Từ Hàn, lại thêm tình huống khẩn cấp, tất nhiên là không kìm được cơn giận dữ của mình.

"Quỷ Cốc Tử ngay trong điện, việc này liên quan đến thành bại của chúng ta, sao có thể bảo thủ không chịu thay đổi?" Y nghiêm nghị nói, lúc này không động thủ với Trân Huyền Cơ hiển nhiên đã là cực kỳ khắc chế. Đáng tiếc chính là Trân Huyền Cơ dường như không lĩnh phần nhân tình này của y, sắc mặt vẫn bình tĩnh lặp lại: "Tôn thượng có lệnh, không thể quấy rầy."

Thần Vô Song cũng chưa từng bị cản trở như vậy, sát khí ngưng đọng giữa hai hàng mi của y, lạnh giọng nói: "Nếu ta phải quấy rầy thì sao?"

Lời vừa nói ra, áo bào quanh người y tung bay, khí thế hùng hồn súc thế chờ phát động như cũ.

Trần Huyền Cơ không hề nhượng bộ chút nào, thậm chí phía sau gã còn có cả Mông Khắc, Mục Cực và Chu Chương cũng đều cất bước đi ra, đứng sóng vai với gã, lạnh lùng nhìn hai người Thân Vô Song.

Trận hình song phương được kéo ra, có thể nói phân biệt rất rõ ràng.

"Ta thấy các ngươi vẫn chưa hiểu rõ thân phận của mình." Lông mày Thần Vô Song nhíu lại, lạnh giọng nói.

Lúc trước y tính toán thu mấy người này vào Thái Âm cung thực sự không phải xuất phát từ bản ý, trên thực tế mấy người trước mắt mặc dù coi như là kiệt xuất của thế nhân, nhưng trong mắt y cũng chỉ thường thường mà thôi, thu bọn họ vào Thái Âm cung hoàn toàn là xuất phát từ Đế quân bày mưu tính kế. Mà trong suy nghĩ của của y, không khỏi cảm thấy mấy người này chẳng có tác dụng gì với Đế quân cả. Giờ phút này thấy đối phương ngang nhiên đối nghịch với mình, trong lòng đương nhiên cực kỳ bất mãn.

"Là các hạ không hiểu rõ thân phận của mình mới đúng." Trân Huyền Cơ lạnh giọng nói: "Chúng ta đều chỉ là chó nhà người ta, các hạ cho rằng chẳng lẽ chó có thể phân ra cao thấp quý tiện hay sao?"

Trân Huyền Cơ vừa thốt ra câu này, sắc mặt Thần Vô Song lập tức biến đổi.

Trước kia y chính là một con chó, một con chó chăn dê do Chân tiên và Quỷ Cốc Tử trên trời thả ở nhân gian. Y không muốn làm chó, muốn nắm chắc vận mệnh của chính mình, cho nên sau khi quan sát rõ bản chất thế giới này, y mới lựa chọn gia nhập vào phe cánh Đế quân, y muốn trả thù, đồng thời cũng muốn thay đổi vận mệnh của mình.

Quyết tâm trả thù cùng khoái cảm như vậy khiến y trong lúc nhất thời quên mất một sự thật:

Y vẫn là một con chó.

Chẳng qua là đổi chủ nhân mà thôi.

Khoảnh khắc đó khí tức quanh thân Thần Vô Song trở nên điên cuồng, sau lưng y hắc khí cuồn cuộn ngất trời, bao phủ bốn người Trân Huyền Cơ, mắt thấy sắp phát ra một trận đại chiến. . .

"Đế quân không ra xem sao? Đám người hầu của ngài hình như đang định đánh nhau rồi." Từ Hàn ngồi trong hàng rào sân buông chén trà nhỏ trong tay, híp mắt nhìn vê phía người nam nhân ngồi bên cạnh hỏi.

Đế quân mặc quần áo không có nửa điểm khác biệt với hắn mỉm cười, sau đó không nhanh không chậm bưng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm.

"Người thú vị như Từ huynh vạn dặm mới tìm được một, mà chó dữ canh cửa lại mất con này tìm con khác, bọn chúng muốn đánh cứ đánh đi, chết mấy con, sống mấy con cũng không quan trọng."

Sắc mặt Từ Hàn khẽ biến, lại nói: Quỷ Cốc Tử đã giành trước một bước đi đến chỗ đó, Đế quân cũng không nóng nảy sao? Không sợ y đi trước một bước? Có được bốn thành lực lượng Đế quân kia, đến lúc đó ngươi và ta cũng chỉ có thể nhìn bọn chúng quân lâm thiên hạ rồi."

Đế quân nheo mắt, cười nói: "Chẳng phải các hạ cũng đang vội sao?"

Từ Hàn sững sờ đứng yên tại chỗ, hắn nhìn Đế quân thật sâu, tựa như đang cân nhắc điều gì đó, sau đó liên trâm ngâm không nói. Đế quân có chút hăng hái đánh giá Từ Hàn một phen, dường như rất hưởng thụ dáng vẻ của hắn lúc này.

"Quỷ Cốc Tử đã mượn thân xác bán Thần kia mở ra phong ấn, tuy nhiên còn chưa kịp lấy ra lực lượng kia. Về phân nguyên nhân ra sao, ta nghĩ các hạ còn rõ ràng hơn ta."

Nghe Đế quân nói vậy, Từ Hàn ngẩn người, cười nói: 'Đế quân nói đùa rồi, chúng ta đã bị ngài vây ở trong huyễn cảnh này trọn vẹn chín tháng, bên ngoài xảy ra chuyện gì, tại hạ sao có bản lĩnh biết được?"

"Ồ?" Trên mặt Đế quân mang ý cười: "Nói như vậy, kể cả ta chờ thêm chút thời gian, có lẽ các hạ cũng sẽ không để ý, đúng không?"

Dường như gã đã bắt được chân đau của Từ Hàn, híp mắt hỏi ngược lại, trên tay không vội vàng nâng chén trà lên, uống một ngụm.

Từ Hàn trâm mắt nhìn đối phương một hồi, cuối cùng không cách nào thủ vững vẻ bình tĩnh trên gương mặt mình, vào lúc đó thở dài hỏi: "Cố định lên giá, cũng không phải việc một người làm ăn nên làm."

"Người làm ăn nói quy củ cũng không phải bởi vì bọn họ thật sự quan tâm quy củ, mà là người làm ăn tuân theo quy củ mới có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn." Đế quân cười nói: "Nhưng chúng ta thật sự làm một trận mua bán, tự nhiên có thể kiếm được bao nhiêu thì lời bấy nhiêu."

Từ Hàn yên lặng, sau đó cười khổ gật đầu: "Vẫn bị Đế quân nhìn thấu."

"Vậy mời Đế quân đưa ra lời hứa ngài muốn đi."

Đế quân trầm giọng nói: "Mấy ngày nay ta vẫn luôn nghĩ đến, so sánh với Quỷ Cốc Tử, rốt cuộc hai người các ngươi ai mới là kẻ am hiểu tính toán hơn."

"Đám Quỷ Cốc Tử mạo hiểm lớn như vậy, đánh cược ngươi sẽ ra tay tranh đoạt quyền khống chế bộ thể xác này với ta, từ đó để cho tên bán Thần kia có thể sống sót, mưu kế của bọn chúng thật sự ngây thơ như vậy sao? Hoặc là cho dù bọn chúng tính được điểm này, chẳng lẽ một chút thủ đoạn về sau cũng không có ư?”

"Ta nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy, lấy tính tình đám gia hỏa kia đều không thể làm ra chuyện mạo hiểm như vậy, cho nên ta chỉ có thể thử tâm tư của ngươi một lần."

"Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh tên bán Thần kia, vậy vì sao giờ phút này ngươi lại không buông tha những người còn dây dưa với tên bán Thần kia thế? Xem ra ngươi gạt ta không ít chuyện trong vụ làm ăn này của chúng ta a."

Từ Hàn nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, lúc này hắn mới tỉnh ngộ, kỳ thật tất cả những gì Đế quân làm lúc trước cũng không phải là muốn đổi lấy càng nhiều lợi thế, mà là phải thăm dò trong lòng hắn đám người Phương Tử Ngư rốt cuộc nặng như thế nào. Vậy nếu hắn không muốn hy sinh bọn họ, rất có thể chuyện muốn giết Phương Tử Ngư ban đầu cũng chỉ là một cái bây.

Rất hiển nhiên, Từ Hàn không thể không lộ đầu hở đuôi.

"Vậy theo ý của Đế quân, bây giờ chúng ta có nên làm món mua bán này hay không?" Từ Hàn cố gắng hết sức tỉnh táo lại, nhìn Đế quân kia hỏi.

"Đương nhiên phải làm chứ, không có mối làm ăn này, chúng ta đều phải chết. Nhưng ngươi không muốn chết, ta chắc chắn cũng như vậy, cho nên chuyện mua bán này vẫn phải làm, nhưng ta nghĩ như thế nào e rằng phải đổi cách khác."

"Mời Đế quân nói." Từ Hàn híp mắt hỏi, hàn mang trong khe mắt hẹp dài kia bắt đầu khởi động.

"Hai con đường." Đế quân giơ ngón tay ra, lắc lắc trước mặt hắn. "Thứ nhất, chờ đến khi những bằng hữu của ngươi chết trong tay Quỷ Cốc Tử, chúng ta mới ra tay lần nữa, kế hoạch của ngươi là giết tên bán Thần kia cũng được, hay là tính kế khác cũng tốt, chỉ cần ngươi chịu chết, ta sẽ thỏa mãn ngươi."

Đế Quân nói xong lời này còn cố ý dừng lại một chút, ánh mắt có chút thú vị rơi vào trên người Từ Hàn, dường như đang cảm thấy rất hứng thú xem nam nhân này sẽ làm ra phản ứng như thế nào.

Mà hoàn toàn không khác gì gã dự liệu, Từ Hàn nghe xong lời nói này sắc mặt rất khó coi. Hắn trầm mặc một hồi, chủ động hỏi: "Thế còn biện pháp thứ hai?"

Nụ cười trên mặt Đế quân càng đậm, gã nhìn con mèo đen và chó đen nấp trong góc sân, hai tiểu tử kia dường như có chút không rõ rốt cuộc ai mới là chủ nhân của mình, trong lúc nhất thời ánh mắt nghi hoặc, lại hơi có chút linh động. Đế quân lắc đầu, thâm nghĩ tên Từ Hàn này đúng là đã ở nơi đây lâu rồi, toàn bộ tâm tư đều tiêu hao trên ảo cảnh này, thế cho nên rất nhiều lúc trong ảo cảnh này thoạt nhìn giống như thật.

Nhưng như vậy cũng tốt, huyễn cảnh chân thật như thế mới có thể vĩnh viễn vây khốn hắn vào trong.

Đế quân thu liễm tâm tư, lại nhìn sang Từ Hàn lần nữa, nói: "Ta muốn... tất cả lực lượng Đế quân của ngươi. Mà ta có thể để ngươi và các bằng hữu của ngươi tiếp tục sống sót ở thế giới này. Trừ phi các sinh linh còn lại trong vạn vực tỉnh không đều bị diệt sạch, nếu không ta tuyệt đối sẽ không ra tay với các ngươi. Thế nào?"

"Cái thế giới mà Đế quân nói đến là huyễn cảnh hiện tại sao?" Từ Hàn hỏi ngược lại.

"Đương nhiên, dù sao thiên địa phía ngoài theo ta trở về nhất định sẽ bị hủy diệt, thế giới này có cái gì không tốt, muốn cái gì thì có cái đó.' Đế quân cười nói.

Từ Hàn cau chặt mày, hắn suy nghĩ thật lâu, vẻ mặt cũng không ngừng biến ảo.

"Ngươi nghĩ lâu quá, bằng hữu của ngươi có thể chết càng nhanh." Đế quân cũng không nóng nảy, chỉ thảnh thơi nói.

Lúc này, cọng rơm trên tay Từ Hàn đang chống đỡ cho hắn đã bị lời nói của Đế quân đánh tan.

Hắn vừa bất đắc dĩ vừa thống khổ buông cái chén trong tay xuống, thở dài một tiếng.

"Vậy cứ theo lời Đế quân đi."
Bình Luận (0)
Comment