Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 845 - Chương 185: Hoàng Lương

Chương 185: Hoàng Lương Chương 185: Hoàng LươngChương 185: Hoàng Lương

Vĩnh hằng chính là điêu cuối cùng mà sinh linh cầu.

Vô luận là những tu sĩ không ngừng tìm kiếm, không ngừng bôn ba, hay là người buôn bán nhỏ vô vi tâm thường, đều không thoát khỏi hai chữ vĩnh hằng.

Có chăng chỉ là do phương pháp khác biệt mà thôi.

Người trước khát cầu không ngừng cường hóa bản thân, dùng chuyện này kéo dài tuổi thọ của chính mình, siêu thoát tuế nguyệt, mà người sau lại lựa chọn sinh sản sinh lợi, dùng một phương thức khác kéo dài tính mạng của bản thân.

Sinh linh trên thế giới này đều như thế, bất kể bọn họ có ý thức được điều này hay không thì từ khi sinh ra cũng đã làm ra từng việc, xét đến cùng chính là vây quanh sở câu cuối cùng này.

Đế quân tán thành với cách nghĩ này, gã cho rằng đây là một chuyện không sai gì cả.

Nhưng đồng thời gã cũng cho rằng vẻ đáng buồn của sinh linh cũng ở đây.

Lấy thọ mệnh có hạn truy tìm một chuyện vô hạn, bản thân vốn là một chuyện rất buồn cười, huống chi trên đời này căn bản không tồn tại sinh mệnh vĩnh hằng. Thậm chí có thể nói, trên đời này căn bản không có bất cứ thứ gì có thể được xưng là vĩnh hằng, cỏ cây sẽ héo úa, sông nước sẽ khô cạn, núi sông sẽ bị lật úp, ngay cả ngôi sao trên trời cũng sẽ có một ngày dập tắt.

Đương nhiên có một thứ ngoại lệ.

Nó vĩnh hằng lại đẹp đẽ, sáng chói lại lặng im, nó là thứ hoa lệ và cao quý nhất trên đời.

Các sinh linh rõ ràng đưa tay có thể chạm, nhưng lại làm như không thấy.

Nó có một cái tên rất hay.

Gọi là tử vong.

Hiện tại, Thân nắm giữ tử vong sắp quân lâm vạn vực tinh không một lần nữa, để sinh linh thế giới này nhận được ân trạch... của Thần. . .

Đế quân từ huyễn cảnh kia thức tỉnh lại, khóe miệng gã nhếch lên một ý cười, hai con ngươi nhắm chặt lúc đó mở ra.

Sáu người Thần Vô Song đứng hai bên mâm tròn màu đen trong nháy mắt đó như có cảm giác, gân như cùng lúc đó quỳ xuống trước người gã, trong miệng hô lớn: "Bái kiến chủ nhân."

Ánh mắt Đế quân đảo qua trên thân sáu người đang cúi đầu cung kính kia, thân là Thần chích sinh ra từ trước tuyên cổ, đối với chuyện được người cúng bái như vậy đương nhiên cũng quá bình thường, gã cũng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà sinh ra cảm xúc ti tiện như đắc chí hay là đắc ý gì đó. Nhưng dù sao gã sắp đối mặt với kẻ địch đã nhốt mình mấy chục vạn năm. Bình tâm mà nói, Quỷ Cốc Tử tuyệt đối là một đối thủ đáng sợ, cho dù đến lúc này, Đế quân vẫn tràn đầy kiêng kị đối với đối phương.

Trong thời khắc mấu chốt như vậy, đám nô bộc phía dưới có thể đồng tâm đồng đức, với Đế quân mà nói đến cùng vẫn là một chuyện đủ để vui mừng.

Nghĩ đến chỗ này, gã hài lòng gật đầu, đang muốn nói cái gì đó, nhưng lông mày bỗng nhiên nhăn lại.

Trong khoảnh khắc đó gã chợt ý thức được một số chuyện không đúng...

Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như ngươi đần độn khi tỉnh lại từ trong mộng cảnh. Ngươi rõ ràng đã từng mơ một giấc mộng vừa dài vừa quỷ dị, thế nhưng lại không nhớ ra mộng kia rốt cuộc là gì. Mà ngươi càng dùng sức nhớ rõ giấc mộng này, mọi thứ trong mộng càng mờ mịt hư vô, tự hỏi bất định.

Đế quân nhíu mày, muốn nhanh chóng bắt được mạch suy nghĩ kia.

"Chủ nhân, tên bán Thần kia đã sắp mở phong ấn rồi, chúng ta phải nhanh chóng đến chỗ đó."

Nhưng chính vào lúc này, bên tai gã lại truyên đến tiếng nhắc nhở cung kính của Thần Vô Song, Đế quân ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, đã thấy trên mặt vị nam nhân tuấn mỹ mặc áo đen kia tràn ngập vẻ cung kính và cấp bách không khác biệt lắm so với lúc trước.

Gã hồi phục lại tinh thần, lúc này mới nhớ lại chuyện khẩn yếu trước mắt.

Đúng như lời Quỷ Cốc Tử nói, nếu không nắm được cơ hội trước mắt, đợi đến lúc bọn chúng khu sử tên bán Thần kia đoạt được lực lượng của Dế quân, như vậy chuyện gã dây dưa cùng Từ Hàn ở trong huyễn cảnh cũng trở nên không còn ý nghĩa nữa. Nghĩ tới đây, gã không hề do dự, cũng vứt chút tâm tư bé nhỏ không đáng kể kia ra khỏi đầu, gật đầu thật mạnh rồi nói: "Vậy thì đi thôi."

"Giờ là lúc gặp lại bằng hữu cũ của ta."

Gã nói như vậy, mâm tròn màu đen ở dưới chân đột nhiên bắt đầu vận chuyển, lập tức mang bảy người bao gồm cả Đế quân trong đó hóa thành một đạo hắc mang vọt vào Tiên cung Côn Luân rách nát.

Sau đó mâm tròn màu đen kia xe nhẹ đường quen phá vỡ cửa điện Tiên cung, lại thoáng cái đi tới cửa động sâu trong đại điện, chui vào trong đó. Toàn bộ quá trình tốn thời gian chỉ mấy hơi thở, mà trong tâng tầng vực sâu không đáy chứa đựng biển máu kia. Những chất lỏng màu máu nọ trong nháy mắt chạm đến mâm tròn màu đen lại đột nhiên sôi trào, bọn chúng phô thiên cái địa vọt vê phía mâm tròn màu đen, như là người lạc đường tìm về nhà, giống như cố nhân đã lâu gặp lại.

Những vật màu máu kia nhảy nhót mang theo một sự vui sướng rõ ràng, tốc độ chúng nó tràn vào mâm tròn màu đen kia cực nhanh, chỉ trong giây lát lực lượng huyết sắc mênh mông đã bị mâm tròn màu đen hấp thu toàn bộ. Mà Đế quân cảm nhận được điểm này cũng mỉm cười. Miệng gã thì thào tự nói: "Đồ của bản tôn, ai cũng không đoạt được, tính toán mấy chục vạn năm của sinh linh ngu xuẩn như ngươi sẽ sụp đổ trong nháy mắt này, bản tôn rất muốn xem xem đến khi đó, trên mặt ngươi sẽ là loại sắc mặt đặc sắc nào...

Không hề khác những điều Đế quân đã đoán trước.

Khi tất cả hấp thu sạch toàn bộ tinh huyết, đi đến chỗ sâu trong thế giới kia.

Tên bán Thần bị Quỷ Cốc Tử khống chế đang đánh một trận cùng với những vị đại năng cấp bậc Chân tiên còn lại trong thế giới này.

Ba vị Yêu quân cộng thêm một cô bé cùng với người sư phụ cổ quái của nàng.

Kỳ thực lấy sức chiến đấu như vậy lại có thể sánh vai với Phương Tử Ngư vốn đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Phương Tử Ngư đã là Thần ở thế giới này, mà nếu nói đến Thần, từ trên bất kỳ ý nghĩa nào thì đều là tôn tại không thể chiến thắng, tựa như Đế quân đứng đầu vạn vực tinh không, chỉ cần thực lực của bản thân Phương Tử Ngư cũng đủ để cho sinh linh của thế giới này cúi đầu xưng thần, huống chỉ trong cơ thể nàng giờ phút này còn có một phần lực lượng của Đế quân được Quỷ Cốc Tử gieo xuống.

Nhưng dù sao nhóm sinh linh trước mắt này cũng là hậu chiêu do Từ Hàn lưu lại, Đế quân đã dùng hết khả năng đánh giá cao bọn họ, mà sự thật cũng chứng minh sự đánh giá cao của gã không hề sai.

Chỉ có điều khiến Đế quân không hiểu được chính là những sinh linh này dựa vào đâu để làm được điều này, vì thế lúc đi tới chiến trường này, gã cũng không vội ra tay ngay lập tức, mà là có chút hứng thú đánh giá mọi người đang xuyên qua nhau trên chiến trường, muốn xem rõ căn nguyên của những người này. Nếu thật sự có biện pháp nào có thể khiến cho những sinh linh này sở hữu sức mạnh có thể chống lạivới một thành lực lượng Đế quân, điều này nói lên một ý nghĩa nào đó, bản thân Đế quân sẽ phải chịu uy hiếp.

Chỉ cần một số sinh linh trong thế giới sau này cũng nắm giữ được biện pháp như vậy, thì sau chắc chắn gã sẽ bị bó tay bó chân. Vì thế gã rất muốn hiểu thấu tại sao đám sinh linh này lại làm được như vậy.

Nhưng điều khiến cho gã thất vọng là hai sư đồ Mười chín cũng tốt, hay ba vị Yêu quân còn lại cũng được, chiến lực mà bọn họ thể hiện ra tuy rằng làm cho người ta sợ hãi, nhưng lại chỉ đơn thuần là "tốc lực hàng thập hội”, mà không phải là có một chút sức mạnh siêu thoát khỏi thế giới này. Đương nhiên bọn họ làm sao có được sức mạnh cường đại như vậy cũng là chuyện đáng để tranh luận, tuy nhiên đó không phải là chuyện có thể thông qua "mắt" để nhìn ra.

Trong thời gian hơn mười hơi thở sau khi Đế quân dừng chân, bên phía Mười chín dần dần lộ ra xu hướng suy tàn, mắt thấy là sẽ thua dưới tay Phương Tử Ngư.

Đế quân không còn tâm tư suy nghĩ, gã thấy rất rõ ràng trên trái tim màu đen kia có một khe nứt thật lớn đang theo thời gian trôi qua nhanh chóng lan tràn, cái kia đại biểu cho lực lượng phong ấn đang tiêu tán, gã phải giải quyết hết thảy phiền toái trước mắt trước khi bốn thành lực lượng Đế quân còn lại phun ra.

Gã thoáng nhìn Phương Tử Ngư đang tấn công đám người Mười chín, song phương đều không phát hiện ra sự tôn tại của Đế quân, bởi vậy đánh nhau không hề lưu lại chút hậu thủ nào. Giờ phút này, sau lưng Phương Tử Ngư đang trào lên sát khí lại càng mở rộng cửa không chút lưu tâm. Đế quân ẩn núp mấy chục vạn năm, sao có thể buông tha cơ hội ngàn năm khó gặp này, trong mắt của gã loé lên hàn mang, mâm tròn màu đen dưới thân đột nhiên xoay tròn, từng xúc tu màu đen từ trên mâm tròn trào ra, như rắn độc lấy tốc độ nhanh đến kinh người giết thẳng tới Phương Tử Ngư.

Phương Tử Ngư vốn đang chống lại sát chiêu của đám người Mười chín trong nháy mắt nhạy cảm nhận ra dị dạng sau lưng, nhưng dưới tình huống thế công bên kia đã thành lại làm cho nàng khó có thể bứt ra chống lại, trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh hãi, tình cảnh quả thật tiến thối lưỡng nan.

Tất cả vẫn nằm trong kế hoạch của Đế quân.

Nói chính xác hơn thì tất cả đều không hề thua kém so với dự đoán của gã.

Sát chiêu của Phương Tử Ngư không có gì bất ngờ đánh trúng ba vị Yêu quân và sư đồ Mười chín, mà sát chiêu của gã mặc dù bị Phương Tử Ngư phát hiện, nhưng khi đó đã trễ, cho nên cũng không có gì bất ngờ xảy ra mãnh liệt đánh trúng người nàng.

Sư đồ Mười chín và ba vị Yêu quân kia lập tức khí tức uể oải, ngã quy trên mặt đất, sinh cơ trong cơ thể nhanh chóng trôi đi, không tới mười hơi thở chắc chắn sẽ thân tử đạo tiêu.

Mà Phương Tử Ngư lại mạnh mẽ hơn không ít, chỗ ngực và cánh tay trái của nàng đều bị cái xúc tu màu đen kia xuyên thủng thành một lỗ máu khổng lồ, máu tươi màu vàng thuận theo vết thương lành lạnh chảy xuống, thân là Thần của nơi đây, nàng để cho vùng thiên địa này không ngừng vận chuyển sinh cơ dào dạt, ý đồ chữa trị thân thể bị thương nghiêm trọng, nhưng bê mặt những vết thương kia lại có từng đạo khí tức màu đen quanh quẩn, nuốt hết những sinh cơ đang tuôn trào đến kia.

"Là ngươi..." Phương Tử Ngư cau mày, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Đế quân.

Đế quân ngồi trên vương tọa, sáu vị sứ giả vây quanh từ trên cao nhìn nàng bên dưới, mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp."

Hai bên, một người sắc mặt trắng bệch, giọng nói chứa đầy tức giận, một người mỉm cười, thậm chí còn rảnh rỗi quan sát đối phương. Bởi vậy tình cảnh của hai bên khác biệt hẳn so với nhau. Mặc kệ người nào cũng có thể hiểu rõ. Nhưng đáng tiếc chính là sẽ không còn ai có thể chứng kiến tình cảnh vĩ đại quyết định vận mệnh của vạn vực tinh không ngàn vạn năm sau này—— ngay lúc song phương đối thoại, thân thể thầy trò Mười chín cùng ba vị Yêu quân bị thương nghiêm trọng không cách nào chống đỡ nổi, hai mắt bọn họ đồng loạt nhắm lại, sinh cơ trên người trong nháy mắt tiêu tán, hiển nhiên đã chết đi.

"Nghĩ không ra... Ngươi lại có thể dùng phương pháp Kim Thiền thoát xác này... chạy thoát." Phương Tử Ngư không có tâm tư quan tâm sinh tử của đám người Mười chín, nàng rất rõ ràng, người trước mắt mới là phiền toái lớn nhất của mình.

"Các hạ tính toán thông thiên, nếu bản tôn không mạo hiểm, làm sao may mắn lấy bộ dáng như vậy để gặp mặt các hạ được?" Tiếu ý trên khóe miệng Đế quân nồng đậm hơn một chút, gã tiếp tục nói, nhưng không có một chút tâm tư ra tay nào.

Gã rất rõ ràng tình cảnh Quỷ Cốc Tử hôm nay, bọn chúng không có cách nào buông xuống càng nhiều lực lượng trên thân Phương Tử Ngư, đồng thời cũng không cách nào phá vỡ lực lượng bao phủ trên vùng thiên địa này trong thời gian ngắn. Đi tới chỗ này, bọn chúng chính là miếng thịt nằm trên thớt gỗ, mặc cho gã chém giết.

Từ xưa đến nay, Đế quân cũng không hề có thói quen nói nhảm với địch nhân trước khi giết chết đối phương, nhưng giờ phút này gã phải đối mặt với một người duy nhất bức gã tới mức độ này trong vô số năm tháng từ lúc sinh ra đến nay, phân hận bị cầm tù mấy chục vạn năm cuối cùng cũng không thể nở nụ cười, cho nên, gã rất hiếm thấy nói nhiều hơn một chút.

Mà Phương Tử Ngư nghe những lời này, hiển nhiên cũng rất rõ ràng tình cảnh của mình. Vì thế hai con ngươi nàng nhíu chặt, trầm giọng nói tiếp: "Thắng làm vua thua giặc, trời không giúp Quỷ Cốc Tử ta..."

"Hừ.' Đế quân cười lạnh một tiếng: "Trời không giúp ngươi?"

"Sinh linh ngu muội đến bây giờ còn không hiểu sao? Ta chính là trời của vạn vực tinh không đó!"

Phương Tử Ngư trầm mặc lại, hiển nhiên nàng đã mất đi hứng thú đối thoại với Đế quân, dù sao lập trường cùng ân oán giữa hai người tuyệt đối không phải thứ mà ngôn ngữ có thể hóa giải, như vậy trước mặt bọn họ thì chỉ có một con đường để đi - tử chiến mà thôi.

Quần áo nàng bắt đầu cuồn cuộn, mâm tròn màu đen mà Đế quân ngồi cũng bắt đầu xoay tròn, hai cỗ lực lượng hiếm có trên thế gian này rốt cuộc cũng hoàn thành khúc dạo đầu của đại chiến.

Kết quả là tử chiến bắt đầu. . .

Đây là trận chiến quyết định chủ nhân vương tọa của vạn vực tinh không trong ngàn vạn năm về sau.

Không ai có thể tha cho kẻ uy hiếp đang nhìn chằm chằm vào mình dưới vương tọa như vậy, cho nên trận chiến này nhất định không chết không thôi.

Đại khái là trong thời gian mấy chục vạn năm bị phong ấn này, Đế quân suy nghĩ rất nhiều chuyện cũng cố gắng chuẩn bị mọi thứ cho một ngày này, vì vậy kết quả của trận đại chiến này cũng nằm trong dự tính của gã.

Mặc dù Phương Tử Ngư bị Quỷ Cốc Tử khống chế sử dụng ra lực lượng toàn thân, cũng thi triển các loại pháp môn vừa cổ quái vừa cường đại, nhưng trước sự chênh lệch khoảng chừng nửa thành Đế quân, bất cứ thủ đoạn cùng tính toán nào đều không còn quan trọng. Sau mấy ngày trôi qua, khắp nơi trong vực sâu của thế giới này đều là không gian bị nghiền nát, trần trụi phía sau chính là hư không vô ngần, mà Phương Tử Ngư vào lúc này đã tiêu hao một phần lực lượng cuối cùng của mình, ngã vào dưới thế công khủng bố của mâm tròn màu đen mà Đế quân đang ngồi.

Đế quân không thể không thừa nhận, đây quả thật là một trận khổ chiến gian nan. Không gian chung quanh nghiền nát làm cho khí tức của thế giới này lại lộ ra trong vạn vực tinh không một lần nữa. Vì tránh bản thể của Quỷ Cốc Tử hàng lâm nơi này hiểu rõ mọi thứ. Sáu con ác khuyển gã rất vất vả bồi dưỡng được đã hi sinh trong chiến đấu như vậy. Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng cũng rất đáng giá.

Đế quân cảm thấy mỹ mãn, cắn nuốt một phần mười lực lượng Đế quân trong cơ thể Phương Tử Ngư, sau đó liền ném thi thể thiếu nữ đã mất đi sinh cơ vào trong hư không vô tận.

Sau đó gã quay đầu nhìn về phía chỗ sâu nhất trong vực sâu, nơi đó có một trái tim màu đen cực lớn vẫn đang đập, mà giữa trái tim có một vết rạn nhìn thấy mà giật mình đã xuyên qua toàn bộ trái tim, độ rộng vết rạn cũng đạt đến ba trượng. Đế quân ở trong lòng yên lặng tính toán một phen, chỉ sợ không quá nửa khắc phong ấn này sẽ hoàn toàn mở ra.

Mà cùng lúc đó gã cũng cảm giác được rất rõ ràng, thuận theo những vết nứt không gian sinh ra do chiến đấu kia, trong khí tức lan tràn ra ngoài, chân thân Quỷ Cốc Tử đang dùng tốc độ cực nhanh bay về phía phương thiên địa này, nhưng vạn vực tinh không rộng lớn cỡ nào, dù là Đế quân ở thời kỳ toàn thịnh muốn vượt qua vùng cương vực này cũng cần tốn không ít thời gian, huống chi đám Quỷ Cốc Tử kia?

Theo Đế quân thấy, cách làm như vậy đơn giản là giãy chết vì không cam lòng tiếp nhận vận mệnh mà thôi.

Gã cười lạnh một tiếng, sau đó thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía hư không, lại quay đầu nhìn về phía trái tim khổng lồ kia.

Gã từ trên vương tọa đứng dậy, mâm tròn màu đen dưới chân hình như có cảm giác, khi đó nhúc nhích hóa thành từng bậc thang màu đen, kéo dài theo bước chân của gã, sau đó rơi thẳng tắp vào trên trái tim màu đen to lớn kia.

Khi Đế quân cách trái tim đen kia càng lúc càng gần, trái tim cũng đập càng lúc càng nhanh, thậm chí mơ hồ mang theo một hương vị gấp gáp.

"Trở về đi, đi tới bên cạnh chủ nhân chân chính của ngươi." Đế quân lẩm bẩm, trong con ngươi đen kịt mơ hồ có ánh lửa cháy lên.

Rất nhanh gã đã đi tới trước trái tim màu đen kia, khi chân gã chạm vào trái tim màu đen kia, trong thiên địa chợt có một tiếng nổ vang, một đạo khí thế bàng bạc từ trong cơ thể gã tuôn ra, mà ngay chỗ khe hở trái tim màu đen kia cũng tuôn ra từng đạo khí tức màu đen phô thiên cái địa, hai cỗ khí tức giao thoa cùng nhau, ánh mắt Đế quân nheo lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Tất cả được gã nắm chắc trong lòng bàn tay, kế hoạch của gã đạt được cực kỳ hoàn mỹ, mà hiện tại gã có thể thoải mái hưởng thụ những thành quả chiến thắng này.

Khí tức màu đen không ngừng từ trong trái tim kia tuôn ra, tiến thẳng vào trong cơ thể của Đế quân, không hề có chút khí tức nào lan tỏa bên ngoài, còn mặt ngoài trái tim màu đen kia bắt đầu hiện ra từng đường vân như mạng nhện.

Bùm!

Một tiếng nổ vang thật lớn, đường vân giống như mạng nhện bao trùm toàn bộ trái tim màu đen kia đột nhiên nổ tung.

Khí tức màu đen cuồng bạo lập tức trào ra, không gian sâu trong thế giới này đều như lưu ly vỡ vụn, hư không băng lãnh hiện lên, mà những lực lượng màu đen kia lại hoàn toàn triển lộ ở chỗ sâu của thế giới này, chúng nó không ngừng tràn vào trong cơ thể Đế quân, hai tay gã mở ra, thân thể chậm rãi bay lên lên, mâm tròn màu đen dưới chân cũng càng tụ càng lớn.

Lại thêm mấy hơi thở trôi qua, khí tức màu đen đầy trời rốt cuộc triệt để tràn vào trong cơ thể Đế quân, chỗ mi tâm của gã có một đạo hắc mang hiện lên, lại thoáng qua rồi biến mất.

Hai mắt của gã chậm rãi mở ra, sâu trong con ngươi đen kịt như có thứ gì đó đang phun trào.

Sắc mặt của gã cực kỳ bình tĩnh, một bàn tay chậm rãi duỗi ra, hướng về hư không nắm một cái, trong hư không rộng lớn vô ngân liền có một thứ bị gã lôi kéo ra.

Đó là...

Một lão nhân mặc áo đen khuôn mặt đầy kinh hãi nhìn Đế quân, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

"Ngươi...' Y khi đó tựa như muốn nói gì đó, nhưng lời vừa nói ra lại im bặt.

Bàn tay Đế quân đột nhiên nắm chặt, thân thể lão nhân kia liền nổ tung, hài cốt không còn, mà sau khi máu thịt kia tản đi, một đạo khí tức màu đen nồng đậm lại từ bên trong thi hài nhìn không thấy mặt mũi thật sự kia dâng lên. Đế quân há miệng, thứ màu đen kia liên ùa vào trong miệng gã.

Lực lượng Đế quân lúc này cuối cùng cũng được gã đoạt lại, hiện tại Đế quân lại về tới trạng thái đỉnh cao nhất mà gã đã tung hoành vạn vực tinh không.

Hai tay của gã lúc đó mở ra, sắc mặt thần thánh lại nghiêm túc.

Toàn bộ sinh linh vạn vực tinh không lúc đó cũng cảm nhận được một cỗ khí tức âm lãnh khủng bố bao phủ trong lòng bọn họ. Các sinh linh bắt đầu sợ hãi, toàn bộ vạn vực tinh không bắt đầu run rẩy.

Đây là ca tụng nghênh đón Thần chích trở về.

Đế quân âm thầm nghĩ, mâm tròn màu đen dưới chân gã vận chuyển một lần nữa —— nghênh đón Thần trở về, không đơn giản chỉ cân một nghi thức ca tụng tuyệt vời, còn cần một hồi nghi thức long trọng. Mà tử vong chính là nghi thức long trọng nhất trên đời, Đế quân quyết định bắt đầu từ thế giới dưới chân trước, hủy diệt bọn họ, sau đó lại đi tới vạn vực tinh không, rải rác ân trạch của gã một lần nữa.

Gã mang theo ý niệm như vậy, mâm tròn màu đen dưới chân đột nhiên chuyển động mang theo thân thể của gã bay về phía mái vòm của thế giới này. Ở nơi đó, gã có thể thấy rõ gương mặt tuyệt vọng của sinh linh trước khi tử vong.

Đế quân tự nhận mình là người rất nhân từ, gã rải rác tử vong cũng là thứ sinh linh khao khát, chỉ là sinh linh không thể nào giải thích được, thường dùng sự sợ hãi để đối đãi. Nếu một ngày nào đó gã có thể gặp được một sinh linh có thể lý giải được mình, đây là một chuyện tuyệt vời tới mức nào. Dùng lời lẽ người đời thế gian này hay nói, đây gọi là quá cao siêu ít người hiểu, cấp bậc của gã đã sớm siêu thoát thế giới này, đương nhiên cũng không ai có thể thật sự hiểu được sở cầu của gã.

Đế quân nghĩ tới những điều này dưới mâm tròn màu đen nâng đỡ đi đến bầu trời, khí tức màu đen lan tràn ra, bao phủ thế giới này vào trong đó. Gã cúi đầu nhìn về phía mặt đất, muốn nhìn rõ đám sinh linh kia đối đãi với hủy diệt sắp đến nơi này như thế nào.

Nhãn lực của gã vô cùng tốt, mấy vạn dặm xa xôi như không có gì đối với gã, nhưng khi ánh mắt xuyên qua mây mù thấy rõ vật dưới chân, gã lại không khỏi sửng sốt.

Các sinh linh trên thế gian đều quỳ rạp xuống đất, bọn họ nhìn gã với ánh mắt thành kính vừa cuồng nhiệt, thậm chí mơ hồ còn mang theo vẻ chờ mong.

"Xin Đế quân chúc phúc!" Trong đám đông chợt có người hô to, ngay sau đó từng giọng nói giống như vậy vang lên, âm thanh kia tụ tập cùng một chỗ, thao thao bất tuyệt, mơ hồ có xu thế lướt qua vạn dặm truyên lên bầu trời.

Sắc mặt Đế quân trở nên cổ quái. Đương nhiên gã rất thích nhìn thấy chuyện như vậy phát sinh, nhưng đồng thời gã cũng biết trên đời này căn bản không có khả năng tồn tại sinh linh sùng bái tử vong như thế, bản thân sinh linh kia liên không còn ý nghĩa tồn tại.

Gã nhíu mày, nhìn những sinh linh quỳ lạy hô to dưới chân kia, con ngươi màu đen chớp động lên hào quang.

Sau đó gã giống như ý thức được điều gì đó, khí tức quanh thân trở nên cuồng bạo và hỗn loạn, gã đột nhiên nhìn về phía vạn vực tinh không ngoài mái vòm, trên mặt tuôn ra vẻ thẹn quá hoá giận khi bị người †a trêu đùa.

Gã lớn tiếng quát: "Ngươi dám lừa ta?"

Giữa thiên địa là một mảnh trâm mặc, qua một hồi lâu mới có một thanh âm mới vang lên.

"Sao có thể nói là bịa chuyện lừa gạt?"

Chân mày Đế quân nhíu chặt lại, gã không thể không nhìn kỹ chủ nhân của giọng nói kia, gã không thể nào nghĩ tới đối phương lại có bản lĩnh dưới tình huống gã không hề nhận ra, lại nhốt gã vào trong ảo cảnh.

Nghĩ đến đây, thanh âm kia lại vang lên bên tai Đế quân lần nữa: "Không phải Đế quân đã từng nói với Từ mỗ sao?"

"Ở thế giới này muốn cái gì có cái đó, Đế quân không phải đã muốn thành công sao?"

"Còn không cảm ơn tại hạ?"
Bình Luận (0)
Comment