Chương 186: Con mắt
Chương 186: Con mắtChương 186: Con mắt
Cơ mặt Đế Quân bắt đầu run rẩy, các loại cảm xúc phẫn nộ không cam lòng... dâng lên trong lòng gã, trong con ngươi đen nhánh hiển hiện ánh lửa lập lòe.
"Kéo dài như vậy, ngươi thật sự không sợ những bằng hữu của ngươi chết trong tay Quỷ Cốc Tử sao?"
Đế quân cắn răng gắn từng chữ một.
Nhưng vấn đề này lại làm Từ Hàn cười khẽ một tiếng: "Nhưng vừa rồi Đế quân đã cho ta xem, ngài cũng sẽ không để cho bọn họ sống sót không phải sao?"
Từ Hàn nói xong, một bóng người màu trắng chậm rãi ngưng thực trước mặt Đế quân, không ngờ lại là Từ Hàn mặc một bộ áo trắng.
Gã mỉm cười nhìn Đế quân, trên mặt không thấy nửa phần giận dõỗi hoặc là đắc ý.
"Huống chi thế giới này là đồ vật mà Đế quân đưa cho tại hạ, vạn vật bên trong đều tùy tâm mà động, thời gian cũng là như thế, dù cho ta và ngài sống ở đây hơn vạn năm, thời gian bên ngoài cũng qua một cái chớp mắt mà thôi, chỉ cần Đế quân nguyện ý, tại hạ có thể luôn ở bên ngài."
Nói xong câu này, cảnh sắc trước mắt chợt trở nên mờ mịt, không gian vặn vẹo một hồi, sau khi một đạo bạch mang chói mắt hiện lên, Từ Hàn và Đế quân lần nữa đi tới trước căn nhà tranh dựa trên sườn núi kia.
"Trà mới tại hạ đã pha sẵn cho Đế quân rồi, ngài có muốn uống một chén không?" Từ Hàn ngồi lên ghế đá trước gian nhà tranh, híp mắt nhìn Đế quân, miệng hỏi như thế, nhưng bàn tay duỗi ra nhấc bình trà trên bàn lên, rót hai chén trà, đặt một chén trước người, đẩy một chén khác về phía đối diện.
Sắc mặt Đế quân rất khó coi, gã trâm mặc một lúc lâu, sau đó hít sâu một hơi, ngọn lửa nóng rực trong con ngươi đã tắt. Gã cất bước đi tới bên cạnh Từ Hàn, ngồi xuống chỗ kia, giơ tay bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch. Sau đó nhìn về phía Từ Hàn hỏi: "Ngươi muốn như thế nào?"
Từ Hàn nhẹ nhàng cười cười, một con mèo đen nhảy vào trong lòng hắn. Hắn vuốt ve bộ lông bóng loáng của nó, miệng chậm rãi đáp: "Đế quân không nói quy củ, nhưng Từ mỗ là người nói quy củ, ta muốn dựa theo giá tiên ban đầu của chúng ta làm ăn."
Đế quân nheo mắt, trong khe mắt hẹp dài tràn ngập vẻ khiếp sợ không cách nào che giấu. Đề nghị của Từ Hàn đương nhiên không phải không tốt, mà là quá tốt. Thế nhưng Đế quân không thể không hoài nghị, phía sau đề nghị của đối phương liệu có phải cất giấu âm mưu gì hay không.
Dù sao Từ Hàn giờ phút này đã thể hiện ra thực lực có thể ngăn chặn gã, giữa hai người kia liền phát sinh một số biến hóa vi diệu, dựa vào bản tính hiểu biết của Đế quân đối với những sinh linh này. Không cố định lên giá hiển nhiên không phải phong cách hành sự của bọn họ. Cho dù Từ Hàn trước mặt là một trong vài người thú vị nhất mà Đế quân tính bằng hàng vạn tuổi gặp được, nhưng gã vẫn cho rằng hắn cũng không thể ngoại lệ. Mà hắn càng biểu hiện "Hùng hồn' thì Đế quân càng cảm thấy trong đó có ẩn giấu mánh khóe.
Từ Hàn lại như không cảm nhận được vẻ nghi ngờ cùng cảnh giác trong ánh mắt của Đế quân, hắn lại rót cho mình một chén nước trà lần nữa, vẻ mặt nhàn nhã nói: "Đương nhiên, Đế quân là người có thể diện, nghĩ đến cũng sẽ lòng mang áy náy bởi vì lời nói hành động của mình, Từ mỗ đề nghị ngươi tự nhiên phải chịu hổ thẹn."
Từ Hàn nói xong, khóe miệng của hắn càng vui vẻ, mơ hồ mang theo mùi trào phúng: "Từ mỗ là người săn sóc, tất nhiên sẽ không nhẫn tâm nhìn Đế quân như vậy, cho nên Từ mỗ nghĩ ra biện pháp." Đế quân nghe đến đây, trong lòng dâng lên ý niệm quả nhiên như vậy, nhưng gã cũng không mở miệng nói toạc ra, mà lạnh lùng nhìn Từ Hàn chờ đợi đoạn sau của hắn.
Từ Hàn tiếp tục nói: "Không bằng như vậy, Đế quân trả lại bộ thân thể này cho ta coi như tạ lỗi, đến lúc đó giải khai bốn thành lực lượng của Đế quân kia, chúng ta vẫn dựa theo kế hoạch lúc đầu, chia một nửa, Đế quân thấy thế nào?"
Sắc mặt Đế quân lập tức biến đổi, gã thấy Từ Hàn muốn thoát thân đương nhiên phải trả giá lớn, mà gã cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi. Nhưng vẫn không thể tưởng tượng nổi điều kiện Từ Hàn đưa ra lại hà khắc tới mức vậy.
"Ngươi cũng biết ta không có cách nào đáp ứng ngươi điều kiện này." Đế quân nhắm mắt nói, ngữ điệu trâm thấp đến cực hạn, Từ Hàn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng trong lúc lời nói ra khỏi miệng, lửa giận cũng đang ấp ủ trong lòng đối phương.
Nhưng Từ Hàn vẫn như chưa cảm giác được, hắn vẫn nâng chén trà lên, đặt bên miệng khẽ nhấp một ngụm rồi nói: "Trên đời này chưa từng có điều kiện nào không thể tiếp nhận, chỉ có điều không có quyết tâm.”
Trong mắt Đế quân lại bốc lên ngọn lửa, quần áo của gã tung bay, non xanh nước biếc trong vùng thiên địa này dưới uy áp khổng lồ bắt đầu trở nên vặn vẹo và mơ hồ bất định.
Mặt đất dưới chân gã bắt đầu vỡ vụn, vết rạn nứt rộng mấy trượng từ dưới chân gã lan tràn ra khắp bốn phía. Hàng rào trong sân cùng nhà tranh sụp đổ, núi xanh nguy nga sau lưng bị lật úp, nước sông trước mặt bắt đầu chảy ngược. Một cái mâm tròn màu đen to lớn lộ ra hình dáng từ trong mặt đất, Đế quân đứng ở chính giữa mâm tròn, thân thể từ từ bay lên, từ trên cao nhìn xuống Từ Hàn.
Khi đó mặt đất dưới chân Từ Hàn đã vỡ vụn, nhưng thân thể của hắn vẫn bình yên không nhúc nhích trong hư không, thậm chí ấm trà và chén bên cạnh cũng đứng ở phía xa cùng hắn, dường như dưới chân bọn chúng vẫn tồn tại một bệ đá vô hình, đang nâng đỡ bọn chúng.
"Ài." Từ Hàn thở dài một hơi, ngữ điệu tiếc hận lại mang theo một mùi thương cảm: "Có phải Đế quân đã quên, những gì ngài có ở thế giới này, Từ mỗ cũng có thể làm được."
Vừa nói xong, chén trà trong tay Từ Hàn nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó quần áo của hắn bắt đầu căng phồng, con ngươi cũng lập tức bị màu đen sẫm xâm nhiễm, dưới chân hắn đột nhiên hiện lên một cái mâm tròn màu đen giống như Đế quân lúc đầu, nâng thân thể của hắn đi tới độ cao tương tự đối phương.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Vẻ tức giận trong mắt Đế quân càng ngày càng nồng đậm, mà ánh mắt Từ Hàn lại cực kỳ bình tĩnh.
Không biết bao nhiêu tuế nguyệt trôi qua, cho dù là bị đôi thầy trò kia vây khốn trong thời gian tuần hoàn, bị Quỷ Cốc Tử phong ấn ở sâu trong thế giới này, Đế quân cũng chưa bao giờ cảm nhận được nhục nhã như vậy.
Ít nhất trong mấy lần thất bại kia, Đế quân ít nhiều là bị một số nhân tố không xác định tính kế, mà gã thủy chung ở vị trí bị người khác cảnh giác, bị người khác kiêng ky, mỗi một bước đi của đối phương đều cần phải cẩn thận từng li từng tí. Nhưng hiện tại, thiếu niên trước mắt tuổi tác mới chỉ ngoài hai mươi, so với sinh mệnh dài dằng dặc của gã thì ngay cả nháy mắt cũng không sánh bằng, nhưng lại dồn ép gã tới mức không thể không tiến hành thỏa hiệp.
Giờ phút này trong lòng gã rất phẫn nộ, bởi vậy có thể thấy được một chút.
Hỏa diễm trong mắt Đế quân sau khi bùng lên một cái, rốt cuộc dập tắt.
Sau đó mâm tròn màu đen to lớn dưới chân gã ngừng vận chuyển, gã thở dài một hơi nói: "Duy chỉ điều kiện này không được, không còn bộ thân thể này, ta lấy cái gì thừa nhận ba thành rưỡi lực lượng Đế quân kia?"
Lực lượng của Đế quân là lực lượng cuồng bạo nhất trên đời này, cũng là lực lượng cường đại nhất. Những Thánh vương bị Sâm La Điện tạo ra có tu vi vô địch Tiên nhân độ qua ba kiếp, hấp thu lực lượng của Đế quân cũng sẽ ít đi, nhưng dù là như thế, một khi bọn chúng phát ra toàn bộ lực lượng này, không tới một ngày tất nhiên sẽ bị lực lượng này thôn phệ, mà đây còn là thành quả sau này của Thánh vương đã bị Sâm La điện nghĩ đủ mọi cách gia trì vào, bởi vậy có thể thấy được lực lượng Đế quân bá đạo cỡ nào.
Mà thân thể của Từ Hàn vốn cực kỳ đặc thù, dưới một vài tình huống đặc biệt có thể chịu đựng toàn bộ lực lượng của Đế quân, ngoài ra gần như khó mà tìm được thân thể như vậy trên đời này, nếu nói thật chỉ có thể có bộ thân thể như vậy, cũng chỉ còn lại Cốc chủ Quỷ Cốc Tử cùng với người giám thị tu vi thông thiên của vạn vực tinh không kia mà thôi.
Nhưng hiển nhiên không phải dễ dàng đạt được thân thể hai người này như vậy, nhất là với trạng thái hiện tại của Đế quân. Tu vi bản thân của Quỷ Cốc Tử cũng không làm người ta sợ hãi, nhưng còn có thể thông qua đủ loại mưu kế phong ấn Đế quân ở thời kỳ toàn thịnh, Đế quân hiện giờ càng không phải là đối thủ của y. Mà một vị người giám thị khác là người giám sát gã. Tu vi của y không đơn giản chỉ là hai chữ dọa người có thể hình dung, thậm chí đến nay Đế quân cũng khó có thể tưởng tượng, một sinh linh có thể dựa vào bản lĩnh của mình tu đến cảnh giới như vậy, nếu không khôi phục sức chiến đấu thời kỳ toàn thịnh, Đế quân nhất định không muốn trêu chọc đối phương.
Cho nên dưới tình cảnh hạn chế như vậy, nhục thân của Từ Hàn đã trở thành lựa chọn duy nhất của gã.
Từ bỏ thân thể Từ Hàn tương đương với từ bỏ cơ hội trở thành Đế quân chân chính, điêu này hiển nhiên là một điều kiện bất luận thế nào Đế quân cũng không thể tiếp nhận .
"Mười phần lực lượng của Đế quân tất nhiên không phải ai cũng chịu đựng được, nhưng ba thành lực lượng của Đế quân lại rất dễ nói." Sắc mặt Từ Hàn vẫn không đổi, tiếp tục nói: "Thí dụ như con chó dữ được Đế quân nuôi dưỡng đã sống sáu trăm năm kia, không phải là một bộ thân thể tốt sao? Những thứ khác không dám nhiều lời, sau khi linh phách của Đế quân giữ lại trong đó, muốn thừa nhận ba thành rưỡi lực lượng Đế quân còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao."
Lời này hiển nhiên không sai, Đế quân cũng hiểu rõ điểm này, nhưng gã không muốn ba thành rưỡi lực lượng của Đế quân kia, gã muốn toàn bộ, mà nhục thân con chó dữ kia hiển nhiên không đủ để chèo chống lực lượng cuồng bạo của gã.
Vì thế Đế quân nhăn mày lại, lâm vào khốn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
"Đế quân muốn làm gì tại hạ rất rõ ràng, mà tại hạ muốn làm gì thì ngài lại không rõ, cho nên Đế quân mới có thể lòng mang khúc mắc đối với tại hạ. Có câu là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Đế quân cứ như vậy, không đánh lại Quỷ Cốc Tử đa mưu túc trí kia." Từ Hàn cũng không thúc giục đối phương, tiếp tục dùng một loại giọng điệu thong thả ung dung nói.
Đế quân nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hàn, trâm mắt hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"
Mà trong giọng nói kia mơ hồ lộ ra vẻ vội vàng mà gã lại không phát hiện. Điều này cũng có nghĩa là từ đó trở đi, vị Thân chích tung hoành vạn vực tỉnh không này thật sự đã loạn hết cả lên.
"Đế quân ngẫm nghĩ mà xem, Quỷ Cốc Tử muốn Thần lực của ngài, còn thứ Đế quân muốn chính là khôi phục đỉnh phong, tiếp tục quân lâm vạn vực tinh không. Mâu thuẫn giữa hai người các ngươi hiển nhiên là không thể hòa giải, thậm chí là không chết không thôi." Từ Hàn híp mắt nói: "Mà tại hạ muốn vận mệnh của mình và sinh linh thế giới này có thể bình yên sống sót. Nếu muốn làm được điều này, ta phải khiến cho Đế quân không cách nào thực hiện được, cũng phải khiến Quỷ Cốc Tử hoàn toàn thất bại. Cho nên mâu thuẫn giữa ta và Đế quân cùng Quỷ Cốc Tử cũng không thể điều hòa được."
"Nói cách khác, ba chúng ta đều là tử địch."
Đế quân nghe đến đây, trong mắt gã lại hiện ra vẻ tức giận lần nữa. Gã cảm nhận được một hương vị bị người ta lừa gạt, cho dù không muốn nhưng không thể không thừa nhận là, lúc nãy gã hỏi câu hỏi kia, trong lòng mơ hồ có chút kỳ vọng Từ Hàn có thể đưa ra một đáp án khác - thí dụ như nguyện ý liên thủ với gã, hoặc là bắt tay giảng hòa. Trải qua ảo cảnh trước kia, trong lòng Đế quân dĩ nhiên có chút e ngại thiếu niên trước mắt này, nếu có thể, gã cũng không nguyện ý đối địch.
"Đã như vậy, ngươi cảm thấy ta có lý do gì để tạo ra cho mình một đối thủ đáng sợ?" Đế quân cau mày hỏi.
Khóe miệng Từ Hàn nhếch lên, nói: "Bởi vì Đế quân chỉ có như vậy mới có cơ hội đi lên mặt bàn đánh cờ cùng Quỷ Cốc Tử lần nữa."
"Đồng dạng, tại hạ cũng cần phải có cơ hội này, lúc đó ta mới có thể đi lên mặt bàn, tìm cơ hội cho chính mình cũng cho thế giới của ta. Vì cơ hội này, tại hạ nguyện ý trả bất kỳ cái giá nào."
Từ Hàn nói xong lời này liền không nói gì nữa, mà chỉ bình tĩnh nhìn Đế quân.
Dưới ánh mắt tĩnh mịch đó, lửa giận trong lòng Đế quân dần dần tắt đi. Đương nhiên điều này cũng không phải do gã không tức giận nữa, mà là gã đã nhìn ra từ trong ánh mắt của Từ Hàn, đây là ranh giới cuối cùng của hắn, đối phương sẽ không nhượng bộ thêm một bước nào nữa. Mà để đạt được mục đích như vậy, hắn cũng làm tốt việc giằng co với gã, thậm chí còn để cho Quỷ Cốc Tử ngồi ngư ông đắc lợi.
Khi một vụ mua bán đã đến trình độ như vậy, thì chỉ còn một phương khác suy nghĩ xem có thể chấp nhận được mất như vậy, có quyết định tiếp tục vụ làm ăn này nữa hay không.
Đế quân trầm mặc hồi lâu nhưng cũng không phải tính toán được sai sót gì, mà đang cân nhắc thiếu niên trước mắt này có phải có dũng khí ngọc đá cùng vỡ với mình hay không.
Mà đáp án gã nhận được hiển nhiên vẫn chưa thể làm gã thỏa mãn.
Gã không thể không thở dài một tiếng, sau đó hai tay vô lực rủ xuống...
Trên mâm tròn màu đen ở Tiên cung Côn Luân, giằng co giữa Thần Vô Song và Trần Huyền Cơ vẫn còn tiếp tục, sát khí giữa hai đầu lông mày của hai người ngưng trọng, khí cơ bàng bạc không ngừng va chạm giữa không trung, phát ra từng đợt âm thanh trầm đục.
Mà lúc này, đôi mắt đang nhắm chặt của Đế quân trên vương tọa bỗng mở ra, một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể gã cuốn tới.
Sắc mặt của song phương đang giằng co đều đại biến, đồng loạt thu liễm thế công, sau đó vội vàng quay đầu nhìn về phía Đế quân đã thức tỉnh kia.
"Sao vậy? Một hồi ta không ở đây, các ngươi đã muốn nội đấu đến ngươi chết ta sống à?" Đế quân híp mắt hỏi.
Hiển nhiên hai bên đều cực kỳ sợ hãi gã, vào lúc đó đều cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt của chủ thượng nhà mình.
"Thuộc hạ chỉ làm việc theo ý của chủ thượng mà thôi, nhưng Vô Song nhất quyết đòi quấy rây chủ thượng, cho nên vừa rồi mới xảy ra xung đột." Trần Huyền Cơ tranh lên tiếng trước Thần Vô Song.
Thần Vô Song nghe nói lời ấy giật mình trong lòng, thâm mắng một câu, liền ngẩng đầu nhìn về phía Đế quân đang muốn nói rõ mọi chuyện vừa xảy ra, nhưng khi đưa mắt nhìn về phía đối phương, lại chỉ thấy Đế quân đưa một tay vươn ra, ra hiệu y đừng nhiều lời. "Ngươi lên đây." Sau đó Đế quân ngoắc ngón tay với Thần Vô Song.
Vẻ sợ hãi trong lòng Thần Vô Song càng sâu hơn, nhưng cuối cùng y cũng không dám ngõ nghịch với Đế quân, chỉ có thể ôm lấy từng trận sợ hãi, cất bước đi tới bên cạnh đối phương.
"Chuyện có nặng nhẹ, đương nhiên không thể dùng một lời. Ngươi làm tốt..."
Mà ngay khi Thân Vô Song thầm nghĩ mình phải thừa nhận lửa giận của Đế quân, bên tai y lại vang lên những lời như vậy. Ban đầu y sững sờ, sau đó trong lòng bỗng cảm thấy vui mừng.
"Thuộc hạ không dám đi quá giới hạn, chỉ là chuyện rất khẩn cấp, chủ thượng có thể hiểu thật sự là may mắn của thuộc hạ." Thần Vô Song nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Đế quân.
Lời nói kia nói được một nửa thì đột nhiên im bặt, y nhìn thấy một đôi mắt, một đôi mắt thanh tịnh mang theo ý cười trêu tức.
Thân thể y chấn động, dưới chân như nhữn ra, khi đó cả người ngã ngửa ra sau.
Y như ý thức được cái gì.
Đây không phải là ánh mắt Đế quân nên có.
Đây là con mắt của Từ Hàn!!