Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 847 - Chương 187: Chết Cho Ngươi Xem

Chương 187: Chết cho ngươi xem Chương 187: Chết cho ngươi xemChương 187: Chết cho ngươi xem

Ở sâu trong thế giới này.

Trên trái tim màu đen kia, một vết rạn nhìn thấy mà giật mình đã dài trăm trượng, hắc khí nông đậm bắt đầu thuận theo khe hở phiêu tán ra, nhưng Phương Tử Ngư ở chỗ này lại không có nửa điểm tâm tư quan tâm những lực lượng ước mơ kia.

Nàng chỉ trầm lông mày đánh giá mấy bóng người trước mắt.

Nữ tử mới mười một mười hai tuổi, lão nhân diện mạo tiều tụy, cùng với ba vị Yêu quân nàng từng gặp ở phương thiên địa này lúc tiến hành bố cục.

Đội hình như vậy ở chỗ này đương nhiên là đủ để đè ép thiên hạ, nhưng đặt ở nơi này, bọn họ có thể phá vỡ lực lượng cuồng bạo bên trong ao máu kia đã là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, càng không nói đến việc đối địch với nàng?

Ánh mắt của nàng đảo qua từng người một, cuối cùng dừng lại ở trên người lão nhân kia.

Con mắt nàng chợt nheo lại, trong khe mắt hẹp dài chớp động quang mang, ngữ điệu bỗng nhiên cao vút thêm vài phân, nàng hỏi: "Chính là ngươi! Ngươi làm sao thoát khỏi gông cùm xiêng xích của phương thiên địa này."

"Trên đời này có rất nhiều thứ ngươi không biết, nếu đã không biết, vậy thì vĩnh viễn không cần phải biết nữa." Mười tám lạnh giọng đáp.

Trong mắt Phương Tử Ngư càng lạnh thêm, mâm tròn màu đen dưới chân nàng xoay tròn trút ra từng đạo uy áp bàng bạc từ dưới chân nàng, bao phủ mọi người vào trong đó.

Dưới uy áp đó, đừng nói người có tu vi thấp kém như Mười chín, ngay cả ba vị Yêu quân kia sắc mặt cũng trắng bệch, khí tức không thông, chỉ duy nhất Mười tám mặt vẫn không đổi sắc, lạnh lùng nhìn Phương Tử Ngư. Trong miệng phun ra một câu Đạo tổ Ngụy Trường Minh năm xưa từng nói: "Càng phẫn nộ lại càng sợ hãi."

Lời như vậy không thể nghi ngờ chọc giận Phương Tử Ngư, sát khí giữa hai đầu lông mày nàng ngưng trọng, lạnh giọng nói: "Con sâu cái kiến sắp chết, càng kêu gào thì càng đáng thương."

Nói xong quần áo nàng chấn động, mâm tròn màu đen dưới chân bắt đầu nhúc nhích, mặt ngoài trở nên sền sệt, như là loại vật chất nào đó xen lẫn thể chảy và thể rắn. Mà theo lớp ngoài chuyển động, từng gương mặt tràn ngập tức giận và hoảng sợ hiện lên từng gương mặt trên mâm tròn. Từng đạo từng đạo, đồng thời theo thời gian trôi qua càng lúc càng rõ ràng, sau đó thân thể, tay chân của bọn chúng bắt đầu hiển hiện, không quá mấy hơi thở, từng bóng người đen kịt từ trong mâm tròn bò ra.

Mặc dù bọn chúng có bộ dạng con người, nhưng lại là tứ chi chạm đất. Hai con ngươi lộ ra hồng quang, trong miệng nhe ra răng nanh trắng nhọn lại sắc bén.

Mà càng làm cho người ta sợ hãi chính là khí tức bao phủ quanh thân những quái vật kia giờ phút này cường hãn vô cùng, đồng thời lại mang theo một cỗ mùi vị hoàn toàn khác với sinh linh, dù chỉ là hơi chạm đến, sẽ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân run rẩy, lạnh lẽo thấu xương.

"Nếu không muốn nói, vậy thì đợi sau khi mở ngực phá bụng lấy ra sinh hồn của ngươi, ta sẽ chậm rãi tra hỏi." Phương Tử Ngư nhẹ nhàng nói xong, đám quái vật hình người trên mâm tròn màu đen tựa như nhận được sắc lệnh, đồng loạt phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó thân thể tựa như tia chớp màu đen từ trên mâm tròn kia nhảy lên thật cao, trực tiếp đánh về phía đám người.

Con ngươi mọi người ở đây đột nhiên phóng đại, những quái vật mà Phương Tử Ngư nhìn như tùy ý triệu hồi ra này chỉ riêng tốc độ đã nhanh đến mức doạ người. Tuy rằng lấy tu vi của Yêu quân cũng khó mà nắm bắt được dấu vết của bọn chúng một cách rõ ràng. Mà đợi đến khi mọi người phục hồi tinh thân lại từ trong khoảng thời gian kinh hãi ngắn ngủi này, những quái vật màu đen kia dĩ nhiên đã giết tới trước mặt bọn họ. Mọi người không dám khinh thường, lập tức thôi động lực lượng trong cơ thể mình, lấy cái này để chống đỡ công kích của những quái vật hình người kia.

Chiến đấu song phương từ ban đầu đã triển khai theo tư thế nghiêng hẳn về một bên. Bản thân những quái vật màu đen kia đã cực kỳ cường hãn, hơn nữa số lượng cực lớn, Phương Tử Ngư trong lúc phất tay liền triệu hoán ra trọn vẹn mấy trăm con. Mọi người tuy cũng coi như dũng mãnh, nhưng để giết chết một con thì phải phí khí lực rất lớn, mà đám quái vật ở bên cạnh đương nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, thừa dịp mọi người ra tay ngăn cản sẽ tiến hành công kích mãnh liệt. Bởi vậy không đến một trăm hơi thở trôi qua, số lượng những quái vật màu đen kia tử thương không quá hai mươi con, mà trên thân đám người Mười chín đã mang theo các loại thương thế hoặc lớn hoặc nhỏ.

Chính là Mười tám thâm tàng bất lộ kia mặc dù tu vi rất cường hãn, mơ hồ có xu thế áp xuống Yêu quân, nhưng lại hao phí đại khí lực bảo vệ Mười chín, bởi vậy giờ phút này cũng chật vật không chịu nổi.

Phương Tử Ngư trên mâm tròn híp mắt nhìn đám người đang đau khổ giãy giụa kia, trong lòng cũng không thoải mái, ngược lại có chút nghi hoặc.

Nàng vốn tưởng rằng đối phương có thể xuyên qua huyết hải bao phủ trên đỉnh đầu kia đi vào chỗ này, chắc hẳn phải có bản lãnh ghê gớm gì, nhưng giờ xem ra nàng lo lắng nhiều rồi, nhưng càng làm cho nàng càng khó hiểu chính là với chút bản lĩnh này, đám người kia dựa vào cái gì dám tới chỗ này chịu chết.

Quỷ Cốc Tử trời sinh tính tình đa nghị, lại tinh thông tính toán mưu kế, mọi việc đều thích đào bới hỏi đến cùng, hoàn toàn nắm giữ trong lòng bàn tay. Hơn nữa hành động của Từ Hàn lúc trước thật sự vượt quá rất nhiều so với dự liệu của bọn chúng. Cũng tạo cho bọn chúng phiền toái không nhỏ, bởi vậy vào thời khắc này y không khỏi nghĩ nhiêu một chút. Thế nhưng rất nhanh y liền buông bỏ nghi ngờ như vậy, bởi vì không đến mười hơi thở ngay lúc y đang suy nghĩ, đoàn người Mười chín đã xuất hiện xu thế tan tác.

Quỷ Cốc Tử không chỉ ưa thích nắm hết mọi thứ trong tay mình, ngoài ra y càng hiểu rõ một đạo lý còn lớn hơn so với bất cứ đạo lý nào.

Tất cả nhân tố không an phận, dưới tình huống không thể nắm giữ, giết chết là lựa chọn tốt nhất.

Cho nên khi đó bàn tay của Phương Tử Ngư nắm thật chặt vào hư không, những bóng người màu đen đang đánh giết lẫn nhau kia lại lần lượt bị bao phủ bởi hắc khí toàn thân đại thịnh, thế công của bọn chúng dần trở nên lăng liệt, những kẻ có xu hướng suy tàn như vậy dưới thế công như vậy cũng chỉ có thể chống đỡ, không còn sức hoàn thủ.

Trong đó nhất là vị Yêu quân Phi Liêm kia, một cánh tay đứt gãy, ngày thường thật không nhìn ra cái gì, nhưng trong lúc đánh nhau sinh tử như vậy lại hiển lộ ra tai hại, những quái vật hình người kia nhìn như vô tri vô giác, không sợ sinh tử, nhưng tiến công lại rất có quy luật, đám quái vật vây công Phi Liêm liền nhắm chuẩn sơ hở nơi tay phải của gã bị cắt đứt, không ngừng tấn công, rốt cuộc tìm được cơ hội, cắt rách bình chướng bên hông phải của Phi Liêm, xé mở huyết nhục của gã.

Móng vuốt sắc bén mang theo khí tức màu đen, sau khi cắt nát máu thịt Phi Liêm, lưu lại trên vết thương máu chảy đầm đìa. Trong khí tức màu đen hiển nhiên bao lấy một loại lực lượng cực kỳ ác độc, không chỉ ngăn cản vết thương tự lành, càng theo thời gian chuyển dời, không ngừng lan tràn ra bốn phía vết thương, rất nhanh vết thương của gã trở nên cháy đen và đục ngầu, còn tản ra từng trận mùi hôi thối như là từng khối thịt thối rữa.

Mà thương thế do vết thương này tạo thành hiển nhiên không đơn giản như vậy, những khí tức màu đen kia theo máu thịt dũng mãnh vào trong cơ thể, phá vỡ, thôn phệ khí cơ trong cơ thể gã, trong lúc nhất thời khí thế của gã lưu chuyển trở nên vô cùng chậm chạp, mà những quái vật hình người kia lại càng nhìn chuẩn cơ hội. Cả đám ùn ùn xông tới, hung hăng đè ngã thân thể Phi Liêm xuống đất, móng vuốt sắc bén, thậm chí răng nanh cũng không ngừng rơi vào người gã, tiếng kêu thảm thiết trộn lẫn cùng máu thịt bay tứ tung, tràng diện dữ tợn đáng sợ.

Mọi người ở bên thấy tình cảnh này đều kinh hãi trong lòng, cũng muốn nhanh chóng ra tay cứu viện Phi Liêm, nhưng do sát ý của Phương Tử Ngư đã quyết, đương nhiên sẽ không để cho mọi người có cơ hội, chỉ thấy quần áo của nàng phồng lên lần nữa, lại có hơn trăm quái vật hình người từ trong mâm tròn màu đen kia tuôn ra, gào thét gia nhập chiến trường, ngăn cản mọi người cứu viện Phi Liêm.

Hơn trăm con quái vật hình người này chính là cọng rơm cuối cùng đè sập mọi người.

Mọi người vừa rồi khó khăn lắm mới có thể ổn định cục diện lập tức sụp đổ, mặc dù không đến mức như Phi Liêm bị ấn ngã trên đất, mặc cho làm thịt, nhưng cũng chỉ có thể không ngừng phi thân tránh né, dĩ nhiên đã không còn tư cách tiếp tục ác chiến.

Phương Tử Ngư nhìn hết thảy trước mắt, khóe miệng nàng hiện lên một ý vui vẻ.

Nàng tính toán đại khái ra được, xem biểu hiện của mọi người bây giờ, không quá mười hơi thở nữa, những người trước mắt chắc chắn sẽ bị đám quái vật hình người kia gặm ăn biến thành từng mảnh xương trắng. Nàng lại quay đầu nhìn một chút về phía trái tim màu đen cực lớn kia, vết nứt nơi đó gần như đã xuyên qua toàn bộ bề mặt trái tim, rất nhanh phong ấn bao bọc lực lượng vĩ đại nhất trên đời sắp sụp đổ. Tâm tình của nàng cũng tốt hơn vài phần, phiên não từng bị hành động của Từ Hàn làm hỏng chuyện lớn trong thời khắc này cũng tán đi không ít, nàng thậm chí có chút hăng hái quay đầu nhìn về phía đám người Mười chín đang vô cùng chật vật, nói: "Có đôi khi ta thật sự rất bội phục các ngươi."

"Ngu ngốc, vô tri, nhỏ bé."

"Các ngươi thậm chí không hiểu được bản thân mình đang đối mặt với thứ gì, lại dám cầm đao kiếm đối địch."

"Vô dụng thôi, đứa bé mà các ngươi dựa vào đã trở thành khôi lỗi của tà ma Thượng cổ, nó có thể làm đến một bước này vì các ngươi đã vượt quá dự liệu của ta. Mà hiện tại, các ngươi không còn nó ở bên nữa, ở trước mặt ta đã sớm không chịu nổi một kích."

"Trận đại chiến tiếp theo là chuyện giữa ta và tên cựu thần kia, cho dù thắng hay bại thì thế giới này cũng trốn không thoát được vận mệnh hủy diệt. Từ bi duy nhất mà ta có thể bố thí cho các ngươi chính là để các ngươi..."

"Trước khi thảm kịch của thế giới này xảy ra, đi trước một bước."

Nói xong, mâm tròn màu đen dưới chân Phương Tử Ngư tiếp tục xoay tròn, một cỗ lực lượng cuồng bạo trào ra, từng xúc tu màu đen bắt đầu khởi động, nhanh chóng xông về phía đám người Mười chín.

Những xúc tu này ẩn chứa lực lượng cực lớn, tốc độ cũng nhanh đến cực hạn, thoáng cái đã đánh tới trước mặt mọi người. Trong nháy mắt Huyền nhi cùng với bình chướng quanh thân bị đụng trúng, lập tức vỡ vụn, sau đó không có chút cơ hội phản ứng nào bị xúc tu xuyên thủng phần bụng. Thân hình hai người bị kìm hãm, sắc mặt trở nên tái nhợt, những quái vật hình người sau lưng chen chúc lao tới, mắt thấy liên muốn bao phủ thân ảnh bọn họ.

Mười tám bảo vệ Mười chín trái đột phải ngăn, y nhăn mày, mà những xúc tu màu đen và những quái vật kia cũng giết tới trước mặt y. Nhưng lần này y không thể tiếp tục dốc toàn lực chống đỡ sát chiêu như trước kia nữa. Mà là vừa phẫn nộ vừa vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu đen kịt, lớn tiếng giận dữ hét lên. "Ngươi còn không tới, ta sẽ chết cho ngươi xem đấy! Khốn kiếp!"
Bình Luận (0)
Comment