Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 848 - Chương 188: Ai Là Đế Quân?

Chương 188: Ai là Đế quân? Chương 188: Ai là Đế quân?Chương 188: Ai là Đế quân?

Giọng nói của Mười tám rất là khẩn thiết cùng cao vút, mang theo phẫn nộ cùng cuồng loạn nồng đậm. Đại khái cũng bởi vì thế, y nói xong lời này, cuối cùng thanh âm có chút biến hình, lanh lảnh vô cùng, có chút giống giọng vịt đực của thái giám trong cung, lại có chút giống giọng nữ tử.

Mà biến hóa như vậy vốn cực kỳ rõ ràng nhưng lại không khiến cho mọi người chú ý. Bởi vì sau câu nói của y, trên đỉnh đầu chợt có một đạo uy áp ngập trời phủ xuống.

Trong nháy mắt uy áp mênh mông này hiển hiện, thân hình những quái vật hình người vây giết bọn họ đều đồng loạt chấn động, vậy mà đúng lúc đó ngừng lại. Sau đó bọn chúng nhìn về phía uy áp truyền đến, thân thể không ngừng run rẩy, đúng là sau mấy hơi thở đã quỳ xuống bái lạy.

Từng khuôn mặt vừa đáng sợ vừa dữ tợn tràn ngập thành kính cùng kính sợ.

Biến cố như vậy là chuyện mà bất cứ ai ở đây cũng không tưởng tượng ra, theo lý mà nói, mọi người phải sống sót sau tai nạn, bao gồm cả vị Yêu quân Phi Liêm bị quái vật hình người gặm nhấm nửa thân máu thịt khi đó đều ngẩng đầu nhìn lên không trung, muốn biết rốt cuộc là ai có thể có được lực lượng lớn như vậy - thân hình chưa đến, chỉ riêng uy áp của bản thân đã chấn nhiếp đám quái vật này.

Mà ngay khi mọi người đưa mắt nhìn lên, biển máu bắt đầu cuồn cuộn, tập trung vê một nơi nào đó, chỉ trong mấy hơi thở, biển máu mênh mông đã hoàn toàn bị nuốt chửng. Theo biển máu biến mất, rốt cuộc mọi người cũng thấy rõ tình hình nơi đó, một vật không khác gì khay tròn dưới chân Phương Tử Ngư đang chậm rãi từ phía trên rơi xuống.

Mọi người dõi mắt nhìn ra xa, muốn xem rõ mấy bóng người đứng ở trên mâm tròn rốt cuộc là địch hay bạn.

Nhưng rốt cuộc không gian này quá tối, mà tốc độ của mâm tròn kia lại quá nhanh, cho nên cho dù mọi người tu vi thông thiên ở thế giới này, vậy mà ngay cả nhìn thấy rõ bộ dáng những người kia cũng không làm được.

Ngược lại Phương Tử Ngư bị Quỷ Cốc Tử phủ xuống đứng trên mâm tròn màu đen kia giống như cảm ứng được, trên hai đầu lông mày không còn thần sắc thoải mái như vừa rồi, ngược lại vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía chỗ kia, trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ bất an.

Sau khi tình cảnh như vậy tiếp tục kéo dài đến trăm hơi thở, cho đến khi mâm tròn màu đen rốt cuộc chậm rãi rơi vào trước mặt mọi người.

Đồng tử Huyền nhi đột nhiên phóng đại, vẻ mặt vô cùng vui mừng và ngạc nhiên, môi son khẽ mở, thì thào tự nói: "Từ Hàn.”

Trên mặt Mười chín cũng tràn ngập kinh hãi, ngay cả hai vị Yêu quân khác cũng như thế, ngược lại chỉ có Mười tám thần sắc bình tĩnh, dường như đã sớm có đoán trước.

Phương Tử Ngư nghiêng mắt nhìn mọi người một chút, cười lạnh một tiếng: "Các ngươi cho rằng hắn là ai? Cứu thế của các ngươi ư? Các ngươi xem toàn thân hắn gột rửa khí tức không khác gì ta sao? Hắn đã sớm không còn là Từ Hàn trong lòng các ngươi, hắn chỉ là một con rối, một cái xác do tên cựu Thân nhập vào thân thể."

"Ta đã nói rồi, đây là cuộc chiến giữa ta và Cựu thần, còn đối với những con sâu kiến các ngươi, thắng bại của hai chúng ta mới quyết định ai mới là người tự tay hủy diệt các ngươi."

Lời vừa nói ra, hy vọng của mọi người tại đây vì Từ Hàn xuất hiện lập tức bị dập tắt hơn phân nửa, mà bọn họ gần như cũng vì chứng thực được những lời Phương Tử Ngư nói lúc trước, tất cả đồng loạt nhìn về phía mấy thân ảnh trên mâm tròn kia lần nữa.

Từ Hàn này quay lưng về phía mọi người, quần áo xinh đẹp, toàn thân quanh quẩn hắc khí, như thể không phát hiện ra sự tồn tại của mọi người.

Đây hiển nhiên không phải chuyện Từ Hàn trong lòng bọn họ quen thuộc có thể làm ra, điều này không thể nghi ngờ xác thực lời nói của Phương Tử Ngư trước đó. Đúng vậy, nếu như Từ Hàn hiện tại vẫn là người xưa kia, vậy vì sao lâu như vậy vẫn chưa từng tới tìm bọn họ? Tên tà ma Thượng cổ thần lực cường đại như thế, cho dù là Yêu quân đứng trước mặt cũng không chịu nổi một kích, Từ Hàn làm sao có thể địch nổi?

Ý niệm như vậy không ngừng lóe lên trong đầu mọi người, bọn họ gần như đã sắp tiếp nhận vận mệnh như vậy, bỗng một thanh âm chợt vang lên.

"Đường đường là chủ nhân vạn vực tinh không, làm sao có thể tùy tiện tìm được một vài người thao thao bất tuyệt? Là cao siêu quá ít người hiểu hay là phô trương thanh thế?"

Mọi người sửng sốt, đều biết âm thanh kia là do một trong mấy bóng người đứng quay lưng về phía bọn họ trên mâm tròn nói ra. Nhưng bởi vì ngữ điệu kia vô cùng âm lãnh, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không cách nào phân biệt ai mới là chủ nhân chân chính của thanh âm này.

Phương Tử Ngư nghe vậy ngoái đầu lại nhìn vê phía cái mâm tròn kia, khóe miệng nhếch lên, người ngoài nhìn không rõ, nhưng lại không giấu được con mắt của nàng. Người nói chuyện này đương nhiên là kẻ nhập vào trong thân thể Từ Hàn, ánh mắt nàng rơi vào trên người thiếu niên áo trắng kia, cười nói: "Cao siêu quá ít người hiểu thế nào? Phô trương thanh thế thì sao? Tại hạ dù không giỏi, cũng phong ấn Đế quân ở phương thiên địa này mấy chục vạn năm, suy nghĩ một chút, từ xưa đến nay cũng không ai có thể làm được như vậy a?”

"Hừ, không có đôi thầy trò người giám thị kia, chỉ bằng ngươi cũng có thể phong ấn Đế quân? Ngươi chẳng qua chỉ là con chuột trốn trong bóng tối, ngửi được mùi tanh liền chen chúc mà tới. Đại khái cũng là do ở trong bóng tối quá lâu, cho nên khi đi đến trên mặt bàn, gặp ai cũng phải tự tâng bốc mình vài câu, ngẫm lại cũng thực buồn cười."

Từ Hàn cười đáp lại, ánh mắt hắn đột nhiên nổi lên từng trận thương hại.

Đối với Quỷ Cốc Tử sống không biết bao nhiêu năm, phương pháp kích tướng như vậy không khỏi có chút buồn cười, y tự nhiên cũng sẽ không để ý tới đối phương.

"Từ khi nào Đế quân cũng học được chuyện tranh miệng lưỡi vô vị của những sinh linh này, ta và ngươi đều biết chúng ta không có khả năng cùng tồn tại, thay vì lãng phí miệng lưỡi, chẳng bằng hiện tại liền quyết ra một cái thắng bại sinh tử, như thế nào?" Con mắt Phương Tử Ngư nheo lại, trong khe mắt hẹp dài chớp động hàn mang.

Nàng biết rất rõ một chuyện.

Đế quân là người không thể giết chết được Từ Hàn, đứa nhỏ kia được sinh ra dưới lực lượng của Đế quân, ở một mức độ nào đó mà nói, hắn và Đế quân là người có liên kết tâm thần. Mà giờ khắc này thần trí của Từ Hàn nhất định vẫn ở bên trong bộ thân thể này, chỉ là bị một số pháp môn nào đó của Đế quân phong ấn.

Mà chỉ cần Từ Hàn còn sống, đối với Quỷ Cốc Tử mà nói đó là một chuyện cực kỳ tốt.

Lúc này thân hình Quỷ Cốc Tử vừa buông xuống mang theo lực lượng của một thành Đế quân, mà Đế quân lại có được một thành rưỡi lực lượng của Đế quân. Cho nên sau khi Từ Hàn gây ra biến cố đó, vì muốn mọi chuyện lại trở về quỹ đạo. Khi định ra kế hoạch mới, đám Quỷ Cốc Tử sớm đã cân nhắc qua. Tựa như bọn chúng sẽ không ngồi nhìn thế giới này trôi nổi trong hư không, để Đế quân có cơ hội mở ra phong ấn, Đế quân cũng sẽ không cảm giác được sự buông xuống của bọn chúng.

Song phương nhất định sẽ bắt đầu một hồi đại chiến quyết định sinh tử ở chỗ này.

Vì thế đám Quỷ Cốc Tử đã chuẩn bị kỹ càng, mà một trong những thủ đoạn đó chính là Từ Hàn đang ngủ say trong cơ thể Đế quân.

Lực lượng Đế quân quá mức cường hãn, mà phóng tâm mắt vạn vực tinh không, người có thể dùng cỗ lực lượng này đến mức tận cùng chỉ có bản thân Đế quân mà thôi. Giờ phút này lực lượng Đế quân nắm giữ mạnh hơn nàng, trình độ thi triển ra cao hơn nhiều. Mà nguyên nhân nàng có can đảm đến đây, chính là vì nàng có thể thông qua bí pháp đánh thức được thần thức của Từ Hàn đang bị phong ấn trong cơ thể Đế quân, đến lúc đó thần thức của Từ Hàn tất nhiên sẽ nội đấu với Đế quân, mà thực lực của Đế quân cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, đây cũng chính là cơ hội tốt nhất để nàng đánh bại Đế quân.

Nghĩ tới đây, trong lòng Quỷ Cốc Tử khá vững tin một chút, quân áo toàn thân phồng lên, mâm tròn màu đen dưới chân tiếp tục xoay tròn, hiển nhiên đúng như y nói, y đã chuẩn bị tỉnh thần quyết sinh tử cùng Đế quân.

Nhưng "Đế quân" trước mắt thoáng thấy cử động của y, vẫn đứng ở trên mâm tròn kia như cũ, trong mắt mang theo ý cười nhìn chằm chằm, không có nửa điểm ý tứ muốn ra tay.

Phương Tử Ngư nhăn mày lại, thầm cảm thấy có chút không đúng, trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra rốt cuộc đã xảy ra sai lầm ở chỗ nào.

"Đế quân sẽ không cho rằng giữa chúng ta còn có điều kiện gì có thể nói? Cái gì mà có thể trao đổi chứ?" Nàng trầm giọng nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào "Đế quân" trong mắt nàng.

Đế quân trước mắt nàng thoạt nhìn eo thẳng tắp, phong độ nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế lại có trăm ngàn sơ hở. Nếu ở vào mấy chục vạn năm trước, lúc nàng mới vài trăm tuổi, khi địch nhân trước mặt bày ra bộ dạng này, chuyện đầu tiên nàng làm chính là phát động công kích với tốc độ nhanh nhất, lấy đi tính mạng đối phương.

Nhưng bây giờ nàng lại không dám, bởi vì đối mặt với Đế quân thống trị vạn vực tinh không không biết bao nhiêu năm, là Thần chích duy nhất trong vạn vực tinh không từ xưa đến nay, nàng không thể không cẩn thận đánh giá dụng ý của đối phương khi làm như vậy là giấu át chủ bài hay là dẫn quân vào rọ.

Nàng suy nghĩ càng nhiều, lông mày nhíu lại càng sâu, do dự trong lòng càng tăng.

Mà vị Đế quân kia lại nở nụ cười, hắn nhìn Phương Tử Ngư như vừa tỉnh mộng nhìn vê phía mình, sau đó rất là kinh ngạc đưa tay chỉ vào bản thân, nói: "Quỷ Cốc Tử điện hạ đang nói chuyện với ta sao?"

Hai đầu lông mày Phương Tử Ngư hiện lên một tia tức giận, nàng coi cử động của đối phương là một loại khiêu khích, đương nhiên khiêu khích như vậy với Quỷ Cốc Tử mà nói còn hơi có vẻ yếu kém, nhưng đối phương càng như thế, nàng càng không rõ lai lịch đối phương.

"Đế quân cho rằng như vậy rất thú vị sao?" Khi đó nàng lạnh giọng hỏi.

"Lớn tuổi rồi thì nên ở nhà dưỡng lão cho tốt, mắt mờ chạy ra ngoài, ngoại trừ mất mặt xấu hổ, Từ mỗ thực sự nghĩ không ra các hạ còn có thể làm ra chuyện gì." Từ Hàn híp mắt nói.

Phương Tử Ngư nghe vậy đang muốn nổi giận, nhưng lời nói đến bên miệng chợt ngừng lại, nàng mở to mắt nhìn người trước mắt, hai đầu lông mày nổi lên từng trận hoảng sợ.

Nàng tự lẩm bẩm một cách khó tin: "Không đúng”

"Không phải, ngươi là Từ Hàn, Đế quân đâu? Làm sao ngươi có thể chiến thắng hắn." Từ Hàn nhún vai, nói: "Ta không phải đối thủ của Đế quân, có thể lương tâm lão nhân gia phát thiện, tha cho ta một mạng."

Từ Hàn nói tới chỗ này, một vị nam nhân tuấn mỹ mặc hắc y cũng bước ra, đi tới trước người hắn. Y trâm mắt nhìn thoáng qua Phương Tử Ngư mặt đầy dị sắc, sau đó mâm tròn dưới chân lập tức xoay tròn. Từng đạo xúc tu đen kịt như rắn độc từ trên cái mâm kia tuôn ra, đánh về phía Phương Tử Ngư.

Phương Tử Ngư chấn động trong lòng, mâm tròn dưới chân cũng xoay tròn theo, từng xúc tu màu đen cũng được nàng gọi ra, quấn lấy sinh vật tương tự kia, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.

"Thần Vô Song, tên phản đồ nhà ngươi dám can đảm xúc phạm ta." Phương Tử Ngư lập tức nổi giận mắng.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền cảm thấy không đúng, vội vàng ngưng thần nhìn về phía đối phương, sau đó vẻ kinh hãi càng thêm nồng đậm tràn ngập mi mắt nàng.

"Ngươi là Đế quân!!!"
Bình Luận (0)
Comment