Chương 189: Chuyện của chúng ta
Chương 189: Chuyện của chúng taChương 189: Chuyện của chúng ta
Tinh không vạn vực bao la bát ngát.
Có quá nhiều thế giới, cũng có trăm triệu sinh linh khó tính.
Quỷ Cốc Tử dù có bản lĩnh thông thiên cũng khó có thể tính toán toàn bộ vào trong đó, thế nhưng trong những gì y muốn tính toán thì lại có chút sai lâm.
Thí dụ như Từ Hàn và Đế quân trước mắt, mọi chuyện của bọn họ vẫn cứ tiến hành hoàn mỹ dựa theo những suy đoán của đám Quỷ Cốc Tử. Đương nhiên cũng phải loại bỏ chuyện Từ Hàn chém giết môn đồ của Quỷ Cốc Tử trước đó mà phản công, ừm... cũng phải loại bỏ đi tình cảnh hiện tại.
Nhưng Quỷ Cốc Tử không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện trước mắt.
Giống như mâu thuẫn giữa y và Đế quân là phải sinh tử mới có thể giải quyết, giữa Từ Hàn và Đế quân cũng như vậy. Chính xác mà nói là ba bên bắt đầu từ mấy chục vạn năm trước khi ván cờ này được bố trí đã nhất định chỉ có thể là tử địch. Nhưng tất cả những chuyện trước mắt đều rõ ràng nói cho Quỷ Cốc Tử biết, dường như Đế quân và Từ Hàn đã lựa chọn liên thủ.
Bất kể Đế quân thỏa hiệp hay là Từ Hàn thần phục, nội bộ Quỷ Cốc Tử đã sớm thôi diễn vô số lần hai kết quả này, đáp án nhận được đều là phủ định. Mà Quỷ Cốc Tử rất khó tin tưởng, mưu kế của bọn chúng sẽ phạm sai lầm.
Y nhìn chằm chằm vào Thần Vô Song và Từ Hàn ở trước mắt, ánh mắt lập lòe hào quang.
Sau đó y chợt nhớ tới một việc, thân thể Đế quân đã sớm bị đôi thầy trò kia giết chết, gã muốn khôi phục trạng thái toàn thịnh của mình, tất nhiên cần một cái thể xác có thể thừa nhận lực lượng cường hãn như vậy, mà Từ Hàn... Quỷ Cốc Tử nghĩ tới chỗ này, hai tròng mắt ngưng tụ, trong mắt lập tức sát cơ hiện lên.
Gần như cùng lúc đó, y bỗng nhiên từ trên mâm tròn màu đen kia nhảy lên, hóa thành một đạo lưu quang thẳng tắp vồ giết về phía Từ Hàn.
Y thấy rõ, trên người Từ Hàn lúc này không còn chút lực lượng nào của Đế quân, nói cách khác hắn không có chút chiến lực nào, mà Từ Hàn tuy yếu ớt, nhưng đối với Đế quân lại cực kỳ quan trọng, dù sao ở trên đời này, thứ có thể chịu tải toàn bộ lực lượng Đế quân không nhiều, mà Từ Hàn chính là thứ có thể dễ dàng làm được chuyện này. Chỉ cần giết được Từ Hàn, cho dù Đế quân có thể may mắn chiến thắng trong trận này, nhưng cũng chỉ là đứng canh giữ ngọn núi vàng chứ không có sức đào bới.
Không thể không nói, có thể trong mấy hơi thở ngắn ngủi tìm được mấu chốt phá cục trong tình thế hỗn loạn thì bản lĩnh tính toán của Quỷ Cốc Tử quả thực cao thâm vô cùng.
Chỉ là y có thể nghĩ đến điểm này, sao Đế quân có thể không nghĩ tới chứ?
Ngay khi y thuấn sát đến trước mặt Từ Hàn, thân thể Thần Vô Song đã bị Đế quân phụ thể lóe lên, liền xuất hiện ở trước người Từ Hàn. Một tay của gã đột nhiên đánh ra, cùng hung hăng đụng vào chưởng phong do Quỷ Cốc Tử đánh tới.
Âm!
Hai chưởng ấn nhìn như nhẹ nhàng kia va chạm vào nhau, trong chốc lát sau bỗng nhiên nổ vang một tiếng oanh kích, gió mạnh lạnh thấu xương thổi quét ra, đám người Mười chín còn đang ở trong vực sâu u ám hoảng hốt, thậm chí từng người không kịp chống đỡ bình chướng chân nguyên, thân thể bị thổi cho ngã trái ngã phải, thật vất vả mới nắm được tay nhau ổn định thân hình. Đợi đến khi cương phong kia dừng một chút, Phương Tử Ngư thấy một kích không trúng cũng không dám ham chiến, thân thể thuận thế lui mấy trượng, rơi trở vê mâm tròn màu đen thuộc về mình.
Mà Đế quân lại vung trường bào, cười nói: "Đây đã là bao nhiêu vạn năm chưa gặp rồi? Bản tính sợ cứng lấn yếu của ngươi vậy mà thủy chung không thay đổi, quả nhiên chó không đổi được thói ăn cứt, giòi bọ cũng vĩnh viễn chỉ là giòi bọ."
Tình huống cực kỳ không lạc quan với Quỷ Cốc Tử, thế nhưng ngoài miệng y vẫn không muốn rơi xuống thế yếu trước mặt Đế quân, cũng không phải là thích thể hiện miệng lưỡi lợi hại nhất thời, mà là càng hiểu thời điểm này càng không thể cổ vũ khí diễm đối phương, khiến đối phương không thấy rõ hư thực mà có chỗ kiêng ky, như vậy mới có thể có một đường sinh cơ.
Cho nên Phương Tử Ngư cười lạnh nói: "Dù gì Đế quân cũng bị tại hạ câm tù mấy trăm ngàn năm, nếu như giòi bọ có thể làm được một điểm này, vậy Đế quân tính là gì chứ?”
Lần này Đế quân lại không còn hứng thú trả lời y nữa, ngay lúc đó đột nhiên bay ra, gã lập tức giết vê phía Phương Tử Ngư.
Mặc dù trong lòng Phương Tử Ngư có chút kiêng ky, nhưng cũng hiểu được lúc này nếu như bó tay bó chân, vậy thì tuyệt không có chút phần thắng nào, cho nên trong lòng trâm xuống, vào lúc đó cũng mở ra lực lượng quanh thân mình, đồng dạng xung phong xông lên, cùng Đế quân kia chiến thành một đoàn.
Lực lượng hai người này đều cường hãn đến cực hạn, bọn họ đối chọi kéo ra uy thế nghiễm nhiên đã vượt ra nhận thức của mọi người ở đây, thậm chí đại đa số người trong bọn họ căn bản không cách nào giữ được thân hình hai người này, chỉ thấy từng đạo khí thế doạ người nổ tung trong vực sâu tăm tối này.
"Ai, ta nói." Ngay khi mọi người nhìn ra được chiêu thức của mình, một thanh âm đột ngột vang lên.
Mọi người vào thời điểm đó sững sờ, theo bản năng nhìn về phía thanh âm kia truyền đến.
Đã thấy mâm tròn màu đen cách bọn họ cực gần, Từ Hàn dùng một tư thế cực kỳ chật vật treo ở rìa cái mâm tròn đó.
Đại khái là bởi vì Quỷ Cốc Tử đại chiến với Đế quân tạo thành khí thế quá mức cuồng bạo, trong lúc vô ý hắn mới bị khí kình kia hất bay thân thể, ngã xuống mâm tròn, may mắn hắn tay mắt lanh lẹ túm lấy mép mâm tròn, lúc này mới tránh đi cảnh ngộ chật vật ngã xuống.
"Nếu các ngươi đã xem đủ... thì mau đến đỡ ta..." Mọi người vẫn còn đang sững sờ như chưa hoàn toàn tỉnh táo từ mọi chuyện xảy ra lúc trước. Đến khi giọng nói của Từ Hàn vang lên, Huyền nhi mới phản ứng trước tiên, bước nhanh một bước phi thân ra, ôm chầm lấy eo Từ Hàn, sau đó chậm rãi rơi xuống mặt đất...
Đây đương nhiên là một hình ảnh cực kỳ đẹp mắt.
Một người ôm eo một người khác, chậm rãi hạ xuống ở trong bóng tối khôn cùng, ánh mắt hai người đối diện nhau, tựa như có dòng nước mùa thu chuyển, có gió xuân phất qua mặt.
Từ Hàn nghĩ, nếu có thể đổi được vị trí của hai người thì càng tốt.
Hốc mắt Huyền nhi ửng đỏ, nàng ôm chặt Từ Hàn, còn Từ Hàn lại cố tình thoát khỏi vòng tay đối phương. Thế nhưng... một thân tu vi của hắn đã sớm bị Quỷ Cốc Tử phế bỏ khi đối kháng với đối phương ngày đó. Giờ phút này ngoại trừ thân thể mạnh mẽ một chút, liền không có chỗ gì hơn được người thường. Thân là Yêu quân, Huyền nhi đương nhiên có thể dễ dàng chế trụ hắn.
"Khụ, vậy thì thả... Huyền nhi, ngươi có thể thả ta xuống trước được không?" Từ Hàn cảm thấy cứ ôm nhau như vậy cuối cùng cũng mất thể diện, tốt xấu gì hắn cũng là một nam nhi bảy thước, chút thể diện này cũng phải có. Nhưng có lẽ do biến thành thân người, tâm tư cũng đã phát sinh biến hóa, hoặc là một vài chuyện mà Từ Hàn không muốn suy nghĩ nhiều. Huyền nhi lúc này cũng không muốn nghe hắn nói, nàng vẫn ôm chặt hắn không buông tay, ngược lại gương mặt từng bước một tới gân mặt Từ Hàn, mắt thấy đôi môi đỏ mọng của nàng sắp rơi xuống khóe miệng hắn.
Trong lòng Từ Hàn chấn động, vội vàng vươn tay ra, chắn ngang ngay giữa môi của hắn và Huyền nhi.
Sau đó hắn cười khổ nhìn về phía thiếu nữ vẻ mặt hoang mang, nói: "Chuyện này... hình như không phải lúc..."
"Làm sao không phải lúc, nếu cứ chờ đợi thì chúng ta phải chết, trước khi chết ta cũng muốn làm vài việc!" Huyền nhi tức giận nói.
Đối thoại như vậy chất chứa đủ loại ý nghĩa khiến người ta muốn thanh thoát, nhưng Mười chín lại nghe không hiểu lắm, nàng nghi hoặc nhìn Mười tám bên cạnh, hỏi: "Sư phụ, bọn họ muốn làm gì?"
Mười tám bất đắc dĩ thở dài, nói: "Chuyện của người lớn, con nít không nên quan tâm."
Mười chín ứng tiếng "A" xong, nhưng con mắt vẫn nhìn thẳng vào hai người, trong mắt tràn ngập tò mò.
Còn đối thoại của Từ Hàn và Huyền nhi vẫn đang tiếp tục: "Chết? Ai nói chúng ta phải chết?"
"Ngươi còn có thể là đối thủ của bọn chúng sao?" Huyền nhi không chịu buông tha: "Thừa dịp chúng ta còn chưa chết, ta muốn..."
Lời này còn chưa nói hết đã bị Từ Hàn ngắt lời: "Ngươi muốn làm gì cũng được, trước tiên thả ta xuống đã.
"Ta không đi!" Huyền nhi lắc đầu, giờ phút này không có nửa điểm uy nghiêm của Yêu quân, ngược lại cực kỳ giống một đứa bé tính tình hẹp hòi.
"Huyền nhỉ! Đây chính là chuyện lớn của thương sinh trong thiên hạ, ngươi không thể hồ đồ!" Từ Hàn thấy nàng mềm lòng đành phải nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói.
Tuy thời khắc này tu vi của hắn đã không còn bao nhiêu, nếu thật sự đánh nhau, e rằng mười Từ Hàn cũng chưa chắc đã là đối thủ của Huyền Nhi. Nhưng đối mặt với hắn như vậy, Huyền nhi vẫn rụt cổ lại, vẻ mặt không tình nguyện buông hắn xuống.
Rốt cuộc Từ Hàn cũng có thể hai chân chạm đất sửa sang lại quần áo của mình, sau đó ho khan hai tiếng, ngẩng đầu định nói gì đó thì lại đối mặt với ánh mắt cổ quái của Hậu Khanh và Mười chín đưa tới. Từ Hàn nghĩ tới tình hình lúc nấy, dù với tâm tính của hắn cũng không khỏi cảm thấy da mặt nóng lên.
Nhưng lúc này hắn hiển nhiên cũng bất chấp tất cả, chỉ có thể kiên trì, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra đi tới trước mặt mọi người.
Đại chiến nơi chân trời vẫn đang tiếp tục, thậm chí đã đến giai đoạn gay cấn, mấy vị tùy tùng của Đế quân được đặt ở một bên khác, ngẩng đầu nhìn chăm chú trận đại chiến này, mà hai mâm tròn màu đen bao vây lực lượng bản nguyên của bọn họ cũng được gọi ra, không ngừng va chạm ở phía chân trời.
Từ Hàn lại hiểu rõ, hai bên nhìn như ngươi tới ta đi rất náo nhiệt, nhưng không ra trăm hơi thở, Quỷ Cốc Tử liên lộ vẻ mệt mỏi.
Mà hắn phải đánh một nước đi cuối cùng rơi vào bàn cờ trước khi chuyện này xảy ra.
Đầu tiên hắn hành một đại lễ với mọi người, nói: "Mấy ngày nay, chư vị vất vả rồi."
Chẳng qua lễ nghĩa của hắn tuy chu đáo, nhưng mọi người hiện tại hiển nhiên cũng không có tâm tư hoàn lễ, chỉ có vị Yêu quân Phi Liêm nhìn qua cực kỳ chật vật kia khẽ gật đầu đáp lại hắn. Từ Hàn càng lúng túng, hắn dứt khoát không tiếp tục làm chuyện vô vị này nữa, mà quay đầu nhìn về phía Mười tám bên kia, nói: "Ngươi thì sao? Chuẩn bị xong chưa?”
Mười tám nhếch miệng lên, gật đầu nói: "Nhiều năm như vậy, mỗi ngày ta đều sống cho ngày này. Ngươi cảm thấy ta đã chuẩn bị xong chưa?"
Từ Hàn nghe vậy, trên mặt lập tức cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Nhưng bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, đám người bên cạnh lại không hiểu gì cả.
"Sư phụ, hai người đang nói gì vậy? Đây là chuyện của người lớn à?" Mười chín nghiêng đầu hỏi.
Mười tám cúi đầu nhìn về phía nàng, thần tình trên mặt hiền lành, y sờ sờ đồ đệ nhà mình, nói: "Lần này... là chuyện của chúng ta."
Dứt lời, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mười chín, nếp nhăn tung hoành trên khuôn mặt Mười tám bắt đầu tản đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, sau đó thân hình của y cũng không ngừng thu nhỏ lại...
Nháy mắt sau, lão nhân tuổi quá bảy mươi thế mà lại hóa thành một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Mười chín chớp chớp mắt, nàng cảm thấy sư phụ nhà mình hóa thành trẻ con trước mắt này lại có chút quen mắt...