Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 850 - Chương 190: Bí Mật Cuối Cùng

Chương 190: Bí mật cuối cùng Chương 190: Bí mật cuối cùngChương 190: Bí mật cuối cùng

"Đế quân cho rằng giết được ta thì mọi chuyện đều có thể đại cát sao?"

"Từ Hàn kia có thể luôn nhìn ngươi, lẽ nào ngươi thật cho rằng hắn là hiền lành vô hại?"

"Liên thủ cùng hắn không khác gì bảo hộ lột da, Đế quân cũng không nên may áo cưới cho người khác all"

Phương Tử Ngư bị Quỷ Cốc Tử phụ thân liên tiếp bại lui dưới thế công của Đế quân, y cắn răng hướng về phía Đế quân hô lớn, tựa như muốn thông qua những lời này, ly gián "Liên minh" do Từ Hàn cùng Đế quân tạo thành, nhưng thẳng thắn mà nói, cách ly gián như vậy thực sự quá mức vụng về, đừng nói Đế quân, dù là đám người Huyền nhi ở xa nghe được lời này cũng sẽ nhịn không được cười thâm một tiếng, Quỷ Cốc Tử này lúc thất thố cùng đường mạt lộ cũng không khác gì người bình thường.

Mọi người không hề bị lay động, Đế quân cũng không vì thế mà sinh ra nửa phần dao động.

Tuy gã biết rõ Từ Hàn đúng là một đối thủ không thể khinh thường, thậm chí trong lòng còn mơ hồ cảm thấy, xét theo một mức độ nào đó, Từ Hàn còn là tồn tại còn đáng sợ hơn cả Quỷ Cốc Tử. Nhưng đồng thời gã cũng hiểu ra, trong tay Từ Hàn nắm chính là chuẩn bị ở sau để ngăn chặn được mình - chính là bộ thân thể duy nhất có khả năng đạt được, có thể thừa nhận mười thành thực lực của Đế quân trước mắt gã.

Gã cần bộ thể xác kia, nhưng vì để siêu thoát khỏi ảo cảnh nọ, gã bị ép phải rời khỏi bộ thân thể nọ, nếu tiếp tục cưỡng ép đoạt xá, thời gian tiêu hao đủ để Quỷ Cốc Tử có được tất cả những thứ chúng muốn. Mà hiện tại vì bảo vệ thân thể Từ Hàn không bị Quỷ Cốc Tử giết chết, gã không thể không giải quyết đại địch này trước, sau đó mới chuẩn bị hậu chiêu.

Bởi vậy mặc kệ Quỷ Cốc Tử nói Từ Hàn nguy hiểm cỡ nào, Đế quân sớm đã định tâm ý, không có nửa phần do dự. Ngược lại bởi vì những lời này của Quỷ Cốc Tử, để gã ngửi được sợ hãi trong lòng đối phương, cho nên liên tục xuất ra sát chiêu, thủ đoạn càng thêm ngoan lệ.

Quỷ Cốc Tử cũng cảm nhận được điểm này, sắc mặt y tái xanh, có thể nói là liên tục bại lui dưới thế công của Đế quân.

Có vẻ thua trận cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Trận đại chiến này liên quan đến tương lai phương thiên địa này cùng toàn bộ vạn vực tinh không, đương sự đánh cho ngươi chết ta sống, túi bụi, nhưng hết lân này đến lần khác mấy vị ở ngoài đứng xem giờ phút này lại không quan tâm trận đại chiến này.

Bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía Mười chín, ánh mắt hoảng sợ nhìn nơi đó.

Nơi đó có hai người giống nhau như đúc, đều là Mười chín. Chỉ một người trong đó là lão nhân thần bí kia biến thành, nhưng cho dù biết như thế, sau khi chứng kiến biến hóa quỷ dị như vậy, mọi người vẫn không tránh khỏi một trận nghẹn họng nhìn trân trối.

"Sư phụ... người... người đây là... Đương nhiên kinh hãi nhất vẫn là bản thân Mười chín, nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn cô bé giống hệt mình trước mắt, cánh môi run run.

Mười tám hóa thành "Mười chín" nhìn nàng mỉm cười, nói: "Sao vậy?"

"Sư phụ, người hóa thành hình dạng của đệ tử làm gì?" Trong lòng Mười chín sau khi kinh hãi bình tĩnh lại một chút, nhưng trong lòng lại mơ hồ nổi lên một cảm giác bất an.

Mười tám lắc đầu, cười nói: "Ta chưa từng hóa thành bộ dáng của ngươi, đây là dáng vẻ vốn có của ta." "Hả?" Mười chín giật mình trong lòng, mọi người xung quanh đều biến sắc, hiển nhiên cũng không quá lý giải y trong lời nói này của Mười tám, chỉ có Từ Hàn đứng bên sắc mặt bình tĩnh, dường như đã sớm đoán trước hết thảy.

"Có ý tứ gì?" Mười chín lại hỏi, đôi môi của nàng lúc nãy bình tĩnh trở lại, lúc này lại bắt đầu run rẩy. Vẻ bất an mới dâng lên trong lòng nàng trong nháy mắt trở nên càng thêm mãnh liệt, thế cho nên hoảng sợ bao phủ quanh thân nàng, trong lúc nhất thời trong đầu nàng là một mảnh hoang mang.

Mười tám hiển nhiên nhìn ra vẻ sợ hãi của Mười chín, nụ cười trên mặt cô càng sâu, lúc đó vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đệ tử nhà mình, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, sư phụ sao có thể hại ngươi."

"Tình huống như vậy ta cũng từng trải qua, sẽ có một chút đau đớn, nhưng sau đó ngươi sẽ hiểu tất cả"

Thân hình Mười chín theo lời thối lui về phía sau một bước, nàng lắc đầu, theo bản năng cự tuyệt một số chân tướng sắp bị vạch trần: "Mười chín không hiểu, Mười chín cũng không muốn hiểu, sư phụ! Ngài rốt cuộc muốn làm cái gì!"

Đầu óc nàng bắt đầu đau nhức, lại không biết đến tột cùng là vì nỗi sợ hãi trong lòng, hay là nguyên nhân gì khác.

Nàng nhớ tới Mười tám trước đó từng nói qua vài câu đại khái —— Thí thần giả, báo thù, Mười tám, Mười chín...

Thậm chí trong nháy mắt nàng sinh ra một loại xúc động muốn chạy trốn, một ít trí nhớ trong đầu nàng bắt đầu trở nên mơ hồ, đã không chân thực.

"Đừng sợ, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, chúng ta vốn là một người." Nhưng Mười tám dường như cũng không cảm nhận được khác thường của cô bé lúc này, cô tiếp tục lẩm bẩm, thân thể càng bước ra một bước, đi về phía Mười chín đang thối lui.

"Mười chín chính là Mười chín! Không phải người khác, người khác cũng không phải là ta!" Mười chín lớn tiếng nói, trong khoảnh khắc đó chân nguyên quanh thân bị nàng thúc dục, nghiễm nhiên đã chuẩn bị tốt bỏ trốn khỏi nơi này. Nàng không rảnh suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, sợ hãi ở đáy lòng khiến nàng lúc này ngoài bỏ chạy ra cũng không còn chút tâm tư nào khác.

Thế nhưng nàng vừa mới thôi động chân nguyên trong cơ thể, một cánh tay bỗng nhiên duỗi ra, đặt ở bờ vai của nàng.

Mười chín giật mình trong lòng ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với ánh mắt mềm mại không gì sánh được của Mười tám: "Ngươi đương nhiên là chính ngươi, ngươi có thể quyết định bất cứ điều gì mà mình muốn. Nhưng trước khi làm ra quyết định này, ngươi phải biết được mình là ai, tại sao lại ở đây, rõ ràng thì ngươi mới có thể cho ra quyết định đúng đắn về vấn đề này."

"Chúng ta có thể không chấp nhận số phận, nhưng chúng ta biết được số mệnh."

Có lẽ là do ngữ điệu của Mười tám quá mức ôn nhu, vẻ hoảng loạn trong lòng của Mười chín được trấn an một chút, nàng mở to hai mắt, chớp chớp hỏi: "Có ý gì?"

Khóe miệng Mười tám nhếch lên, nhẹ giọng nói: 'Sắp tới ngươi sẽ biết."

Dứt lời, Mười tám sau khi chắc chắn Mười chín sẽ không chạy trốn nữa chợt quay người nhìn vê phía Từ Hàn.

Nói đến kỳ quái là cô mặc dù hóa thành bộ dáng Mười chín, nhưng mỗi cử động đều lộ ra khí tức lão luyện, dù cho cô rõ ràng mang bộ dáng trẻ em mười mấy tuổi, cũng không có bất cứ kẻ nào cảm thấy tác phong già nua này sẽ khiến nàng lộ ra vẻ đột ngột hoặc là buồn cười. "Ngươi nói đi, ngươi bây giờ rốt cuộc có phải là ngươi lúc trước hay không?" Mười tám hỏi.

Từ Hàn nghe nói câu này nhún vai, hỏi: "Ngươi muốn nghe lời nói thật?"

Mười tám đáp lại: Đương nhiên."

Hai người đối thoại ngắn gọn đến cực hạn, nhưng không phải ai cũng có thể hiểu rõ ràng, điều duy nhất bọn họ có thể nhận thấy trong cuộc đối thoại này, có lẽ Từ Hàn đã sớm biết.

"Quỷ Cốc Tử mặc dù không có khả năng quấy động quy tắc thời gian, nhưng bọn chúng đã lựa chọn một loại biện pháp khác để khởi động thế giới này."

"Sau khi bọn chúng thiết lập thời gian chủ nhân chân chính của bộ thân thể này bị cướp đi, Ngụy Trường Minh đã quyết tâm đối kháng lại Thiên nhân, thi thể của từng sinh linh chết đi trong khoảng thời gian này đều được bọn chúng lưu giữ nguyên vẹn. Bọn chúng thi triển bí pháp, để từng người bọn họ sống lại, xóa đi ký ức, sau đó có thể tiếp tục diễn tiết mục mà bọn chúng tự biên tự diễn ở thế giới này."

"Đương nhiên điều này cũng không dễ dàng, thời gian không thể ngược dòng, cùng một người nếu đối mặt với những vấn đề như vậy vẫn có thể lựa chọn một cách khác nhau. Thời gian ngàn năm trôi qua, nói dài cũng chẳng dài, nói ngắn không ngắn, nhưng cho dù một chút biến hóa nhỏ cũng có khả năng ảnh hưởng đến kết cục mà bọn chúng nghĩ đến. Cho nên để khống chế biến cố như vậy, bọn chúng nghĩ ra một biện pháp rất tốt. Đầu tiên phải đảm bảo mỗi một sinh linh trong ngàn năm qua đều dựa theo kế hoạch trước đó được cha mẹ bọn họ sinh ra."

"Bởi vậy bọn chúng lấy bí pháp thoái hóa toàn bộ những sinh linh ngàn năm trước còn chưa sinh ra đến bộ dáng phôi thai, sau đó bọn chúng theo thời gian định trước cho những vật này vào trong bụng mẫu thân của bọn họ, đồng thời giết toàn bộ sinh linh mới tạo ra dị biến có thể ra đời, nhưng lại không nên xuất hiện lại. Bọn chúng dạy cho đám chó chăn dê trên trời kịch bản đã viết xong, để cho bọn chúng quy hoạch phát triển thế giới, để thế giới này từng bước một đi tới hiện tại."

Từ Hàn u hàn cất tiếng, dùng một loại ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh kể ra mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Cho dù là ba vị Yêu quân không hề hay biết gì, nghe hắn nói như vậy, cũng mơ hồ ý thức được điều gì đó, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

"Nói cách khác, các ngươi đều là các ngươi. Vậy còn ta thì sao?" Trong con ngươi Mười tám hiện lên một tia dị sắc, cô thấp giọng hỏi.

Sắc mặt Từ Hàn trâm xuống, lân nữa nói: "Ngươi thì khác."

"Ngươi là vật của thiên ngoại, mỗi một "ngươi" đều là của người mới, tuy trông giống nhau nhưng lại khác.'

"Thật sao?" Mười tám dường như đã sớm đoán được đáp án như vậy, ánh mắt nàng tối sầm lại, đầu cũng cúi thấp xuống.'Lần trước khi đối mặt với tình cảnh như vậy, nàng làm ra quyết định như thế nào."

Từ Hàn nhún vai, nói thật: 'Cũng không tính là quá thản nhiên, nhưng cuối cùng vẫn phải làm."

"Chúng ta không có lựa chọn đúng không?" Mười tám nghe vậy lại hỏi.

"Ừm”" Từ Hàn gật đầu thật mạnh.

Cuối cùng trong lòng như có dao động, hắn nói thêm: "Xin lỗi, đây là biện pháp duy nhất."

"Không sao." Mười tám lại lắc đầu, trên mặt không ngờ lại nở một nụ cười vui vẻ,'Các ngươi vẫn là các ngươi trước kia, các ngươi còn có thể sống sót... Vậy là đủ rồi."

Từ Hàn trâm mặc đáp lại, nhưng người ngoài lại không rõ ràng cho lắm. Mà ngay sau khi nói xong câu này, Mười tám bỗng nhiên xoay người lại, đi tới trước Mười chín vẫn còn mang vẻ mặt sợ hãi. Nàng mỉm cười đưa tay vuốt ve khuôn mặt Mười chín, nói: "Có đôi khi ta thật sự rất hâm mộ ngươi, có thể sống sót..."

Sắc mặt Mười chín biến hóa, có chút không hiểu hỏi: "Rốt cuộc sư phụ đang nói cái gì?"

"Không có gì. Nếu có thể, nhớ kỹ phải sống sót thật tốt. Ngươi sẽ nhanh chóng hiểu rõ tất cả." Mười tám nói xong lời này, quần áo của cô chợt bắt đầu phồng lên, từng đạo hào quang từ trên người cô sáng lên, những hào quang kia sau một hồi lấp lóe lên, bắt đầu tuôn đến chỗ Mười chín.

Thân thể Mười chín chấn động, nàng có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng đồi dào không ngừng tràn vào trong cơ thể mình, nhưng nàng lại không có tâm tư kinh ngạc hay thấy may mắn vì chuyện như vậy xảy ra. Lúc này nàng đã nhìn rõ thân thể Mười tám theo những hào quang kia tràn vào trong cơ thể mình lại dân dần trở nên mơ hồ...

Mười chín bắt đầu lắc đầu, muốn ngăn cản chuyện như vậy phát sinh, nhưng thân thể nàng lúc đó lại như bị người dùng phép định thân không thể động đậy, mà trong đầu nàng cũng đồng thời truyền đến từng đợt đau đớn, một số đồ vật đang dũng mãnh tiến vào trong đầu. Nàng mơ hồ cảm thấy một bí mật dường như ngay lúc này đang chậm rãi gỡ khăn trùm của mình ra.
Bình Luận (0)
Comment