Chương 191: Nguyên.
Chương 191: Nguyên.Chương 191: Nguyên.
Nguyên.
Đứa nhỏ hài tử của Đạo nhân cùng hồ yêu bị người ta cướp đi.
Đám người kia sinh ra chút chia rẽ vì nên xử lý đứa bé này như thế nào.
Thân thể đứa nhỏ này đã có thể chứa được lực lượng của Đế quân, thần hồn hiển nhiên cũng cực kỳ cường đại, có người cho rằng thân hồn cường đại như vậy nên để bọn chúng sử dụng, mà đám người kia lại cho là lưu hồn phách cường đại như vậy lại sẽ để lại hậu hoạn, nên diệt trừ càng sớm càng tốt.
Cứ như vậy không ngừng phân tích, mãi cho đến khi đứa bé kia bị mang về vạn vực tinh không cũng vẫn không cho ra kết luận gì.
Nhưng khi bọn chúng vây lại với nhau, dốc lòng quan sát đứa bé kia thì tranh luận này lại đột nhiên dễ dàng kết thúc. Bởi vì đứa bé kia không có hồn phách - chuẩn xác mà nói, là do hồn phách của đứa bé kia không có linh thức. Đó là một hồn phách bao quanh lực lượng cường đại nhưng ngoại trừ bản năng khóc lóc cầu sinh ra thì không còn thứ gì khác. Nếu nuôi dưỡng nó lớn lên chắc chỉ là một cái xác không biết gì cả.
Vì sao lại như vậy?
Đám Quỷ Cốc Tử lúc này đưa ra kết luận tương tự, ý thức trong hồn phách của đứa bé căn bản không thể thừa nhận được cỗ lực lượng cường hãn này, cho nên bị cỗ lực lượng này thôn phệ sạch sẽ. Để xác nhận suy đoán như vậy, bọn chúng còn thử dò xét lực lượng bao bọc trong thần hồn này, đúng là càng làm cho người ta kinh hãi hơn so với tưởng tượng của bọn chúng. Cốc chủ của bọn chúng, cũng là một trong hai Bất Hủ giả duy nhất trong vạn vực tinh không ngoại trừ Đế quân ra đã thiếu chút nữa đã bị lực lượng bên trong thần hồn gây thương tích. Nói cách khác, lực lượng bên trong thần hồn kia đã tiếp cận Bất Hủ cảnh. Nhưng nó vẫn còn là một đứa trẻ con, trên đời này có đứa bé nào từ khi sinh ra đã có sức mạnh kinh khủng như vậy?
Đám Quỷ Cốc Tử cảm thấy sợ hãi, bọn chúng ý thức được đứa trẻ con trước mặt là một tồn tại đủ để thay đổi vạn vực tinh không.
Mà tồn tại như vậy đủ để uy hiếp đến sự thống trị của bọn chúng, sau khi xác định không thể sử dụng, cả đám hạ quyết tâm phải diệt sát nó.
Nhưng khi thực hiện kế hoạch này, bọn chúng mới ý thức được đây không phải chuyện dễ dàng.
Sở dĩ Bất Hủ giả được gọi là Bất Hủ giả, chính là tồn tại không thể giết chết được. Đương nhiên đứa bé trước mặt cũng được, hay vị Cốc chủ của Quỷ Cốc Tử và người giám thị trên Thần cung kia cũng thế, Bất Hủ của bọn họ so với Đế quân bị giam cầm kia thì vẫn không thể coi là Bất Hủ chân chính. Nhưng muốn giết chết tôn tại như vậy, cần trả giá cũng không phải thứ Quỷ Cốc Tử hiện tại có thể chịu được. Cho nên sau khi suy nghĩ, bọn chúng quyết định dùng một phương pháp khác giết chết thần hồn của đứa trẻ này - rút hồn từ trong thể xác ra, sau đó lưu đày vào hư không vô tận. ..
Rốt cuộc hư không này là cái gì?
Cho dù Quỷ Cốc Tử được xưng là không gì không biết trong thiên hạ cũng khó mà nói hết được, bọn chúng biết là hư không có lực cắn nuốt đáng sợ, một khi hãm sâu vào trong sẽ khó có thể thoát thân. Không gian nơi đó bị vặn vẹo, không có trên dưới trái phải, không có thiên địa huyền hoàng, thậm chí ngay cả thời gian cũng trở nên hỗn độn, hiện tại trùng điệp với tương lai, lại không ngừng bị xé rách.
Đáng lẽ nơi đó là phân mộ của tất cả sinh linh, đối với đạo sinh hồn ngu ngốc không có nhận thức, lại có được lực lượng tiếp cận Bất Hủ giả mà nói, cũng nên là như vậy.
Thần hồn kia bồng bênh trong hư không, bị xé ra, bị nhai nát, rồi bị tụ lại, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu năm tháng.
Nó không có ý thức nhưng có thể cảm nhận được sự cô độc và sợ hãi. Sâu trong nội tâm nó luôn có khát vọng nào đó, muốn trở lại bên trong cơ thể mình nhưng hư không lại không cho nó bất cứ phương hướng nào.
Thời gian trong hư không bị vặn vẹo, nó không cách nào đếm thời gian, chỉ biết là đã qua thật lâu. Nó chợt cảm nhận được một chỗ trong hư không dường như có thanh âm nào đó đang triệu hoán mình, nó không rõ chủ nhân của thanh âm đó rốt cuộc là ai, cũng không biết mục đích của đối phương là gì.
Nhưng du đãng vô biên vô hạn khiến cho thần hồn vô tri kia khát vọng nắm bắt tất cả cơ hội gặp gỡ người khác. Cho nên nó bắt đầu nghe thanh âm kia triệu hoán, chậm chạp lại gian nan tiến lên ở trong hư không.
Không biết lại qua thêm mấy lần, thanh âm triệu hoán nó càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng rõ ràng.
Nó thậm chí có thể nghe rõ đối phương cuối cùng đang nói cái gì.
Đó là giọng nữ nhẹ nhàng, nàng không ngừng thì thào nói nhỏ: "Mau tới... bên cạnh ta, mau tới đây, mau...
Thanh âm kia giống như hàm chứa một loại lực lượng nào đó, sinh hồn dưới thanh âm kia lay động, tốc độ trở nên nhanh một chút.
Rốt cuộc theo tuế nguyệt trôi qua đã lâu, sinh hồn kia rốt cuộc đã đến nơi đầu nguồn của âm thanh kia.
Khiến sinh hồn thất vọng đó không phải là thân thể mà nó tha thiết ước mơ, mà là một hồn phách phiêu bạt trong hư không như nó.
"Ngươi là ai?" Đạo sinh hồn kia gian nan hỏi. Nó không có linh thức, nhưng phiêu bạt trong thời gian dài dằng dặc lại khiến nó sinh ra một thứ tương tự với linh thức, đó là một hình thức ban đầu, còn xa mới được coi là linh thức chân chính.
"Là người phiêu bạt, bị đặt trong hư không như ngươi vậy." Trong hồn phách kia truyền ra tiếng đáp lại như vậy.
"Ngươi cũng bị những người kia trục xuất đến đây sao?" Sinh hồn hỏi lại, mỗi một lần đặt câu hỏi đối với nó đều cực kỳ khó khăn, nói một câu đơn giản thì phải cần chuẩn bị lâu mới có thể phun ra.
"Không phải, ta tự trục xuất mình đến đây đấy." Hồn phách kia đáp lại như vậy.
Linh thức không nhiều lắm cũng không khiến nó sinh ra quá nhiều nghi hoặc đối với chuyện này, nó chỉ dừng một chút rồi ngay sau đó nghĩ ra một vấn đề tiếp theo: "Là ngươi đang gọi ta sao?"
"Ừm”" Đối phương quả quyết đáp lại.
"Vậy kế tiếp thì sao?" Sinh hồn lại hỏi.
"Ta cần ngươi giúp đỡ, ngươi cũng cần sự giúp đỡ của ta" Hồn phách kia nói.
"Giúp đỡ?" Đây là một từ ngữ không thể lý giải nổi. Nó trâm mặc một hồi, sau đó lại nói: "Giúp đỡ cái gì?"
Hồn phách kia có tính nhẫn nại cực cao, dường như cũng hiểu rất rõ tình trạng của sinh hồn lúc này, nàng không chút do dự bắt đầu giải thích cho đối phương vấn đề đơn giản này: "Giúp đỡ, chính là nghĩ cách dùng sức mạnh của ta để ngươi hoàn thành chuyện mà bản thân không làm được."
Sinh hồn đương nhiên có chuyện muốn làm. Nó phải trở lại thế giới thuộc về mình, tìm đến thân thể của bản thân. Đây là một loại khát vọng gần như bản năng. Mà đối với sinh hồn không đầy đủ linh thức như vậy, bản năng đã trở thành động lực duy nhất thôi thúc lấy nó.
Nhưng nó không vui mừng đáp lời đối phương, mà hỏi ngược lại: "Thế nhưng ngươi quá yếu."
"Nhưng ta có đầu óc mà còn ngươi thì không. Ngươi có lực lượng mà ta cũng không có. Chúng ta liên thủ mới có thể xông ra khỏi vùng hư không này, tới thế giới của ngươi."
Sinh hồn không thể phản bác lời này, thậm chí nó cảm thấy đối phương nói rất có đạo lý, nhưng vẫn tiếp tục thắc mắc: "Ngươi cũng muốn tới thế giới của ta, ngươi cũng là người của nơi đó sao?"
"Không phải." Tựa như sinh hồn chưa từng giấu diếm bất kỳ tin tức gì, đạo hồn phách kia cũng lựa chọn thẳng thắn nói chuyện.
"Vậy ngươi tới nơi đó làm gì?" Sinh hồn lại hỏi, nó có rất nhiều vấn đề, bởi vì nó vô cùng hiếu kỳ với thế giới nó khát vọng chạm đến thế nhưng không làm được.
"Rất nhiều chuyện, làm rất nhiều chuyện ta chưa từng làm được, trợ giúp những người ta đã không giúp được, ừm...' Hồn phách kia nói ra chỗ này, chợt trâm mặc một hồi lại nói: "Nếu như có thể, có lẽ ta có thể sẽ được gặp lại cha cùng mẹ của ta."
Lúc nói đến hai chữ cha mẹ, sinh hồn nọ có thể cảm giác được, hồn phách kia sinh ra một cỗ chấn động rõ ràng, nó biết điều này đối với hôn phách kia là thứ cực kỳ trọng yếu, giống như nó muốn trở lại thế giới của mình vậy. Nhưng nó cũng không quá hiểu được tâm tình của đối phương, tuy rằng mơ hồ nhớ được hình như mình cũng có cha mẹ.
Nó dứt khoát lảng tránh vấn đề này, ngược lại hỏi: "Vậy chúng ta phải làm thế nào?”
"Hợp hai làm một." Hồn phách kia nói ra đáp án của mình.
Dù là sinh hồn có linh thức nông cạn khi nghe được đáp án này cũng không khỏi sững sờ, theo bản năng có chút kháng cự.
"Hợp hai làm một, sau đó rốt cuộc là ngươi hay ta?" Nó hỏi, từ trong giọng nói không khó nghe ra nó rất để ý chuyện này.
"Không phải ngươi cũng không phải là ta, mà là ngươi, cũng là ta." Mà hồn phách kia lại nói ra, làm cho sinh hồn trong lúc nhất thời khó có thể lý giải, lời này đối với nó mà nói quá mức phức tạp, nó muốn nghĩ kỹ lời này phải tốn rất nhiều thời gian, mà tại hư không bất kỳ quy tắc nào cũng bị vặn vẹo, thời gian cũng không phải thứ xa xỉ.
Giữa hai hồn phách rơi vào trầm mặc thật lâu, có lẽ một ngày, lại có lẽ chừng vạn năm.
Khi sinh hồn kia mở miệng nói: "Nếu là như vậy, ta cũng có thể lý giải những cảm xúc kia của ngươi."
"Tâm tình? Cái gì?" Hồn phách khó hiểu hỏi.
"Ví dụ như có liên quan tới cha mẹ ngươi, phẫn nộ của ngươi, hoặc là nỗi lo của ngươi."
"Đương nhiên." Hồn phách cũng nhanh chóng hồi đáp, lại hơi dừng lại rồi bổ sung: "Nhưng đồng thời ngươi cũng phải mang theo thống khổ, nỗi nhớ, cầu mà không được, có được lại mất..."
Sinh hồn lại trâm mặc, dường như đang cân nhắc được mất trong đó, nhưng rất nhanh nó liền suy nghĩ rõ ràng những vấn đề này. Nó nói: "Nhưng ta rất mạnh, bọn chúng nói linh thức trước đó của ta là bị lực lượng của ta hủy diệt, ngươi có chắc chắn mình có thể sống sót bình yên không?"
Nó mặc dù không đưa ra kết quả suy nghĩ của mình, nhưng khi bắt đầu hỏi ra vấn đề này, cho thấy rõ cũng đã có quyết định.
"Quỷ Cốc Tử đúng không? Ta theo chân bọn chúng không được coi là quá quen nữa rồi, nhưng bọn chúng vẫn cho rằng mọi tính toán của mình là chính xác. Mà trên thực tế, rất nhiều chuyện bọn chúng biết cũng chỉ là da lông."
"Ngươi sinh ra đã có bộ dáng này, phàm là có nhân tất có quả."
"Nhân quả? Nhân quả gì?" Sinh hồn ngẩng đầu nhìn về phía hồn phách trước mắt, tứ chi hồn phách kia bắt đầu giãn ra, từng đạo kim quang từ trong cơ thể nàng tuôn ra, khiến cho sinh hồn sớm thành thói quen hư không hắc ám vô tận có chút khó mà nhìn thẳng.
"Mấy chục vạn năm trước có một vị Ma Thần thời Thượng cổ bị phong ấn, một thiếu nữ biến mất ở trong vòng xoáy thời gian.
"Nhưng sự tồn tại của nàng thực sự ảnh hưởng tới chuyện đã xảy ra, dấu vết của nàng đã bị vạn vực tinh không gạt bỏ, nhưng ảnh hưởng theo thời gian lại được phóng đại vô hạn. Giống như là bươm bướm ngàn năm trước vỗ cánh một cái, động tác vi diệu kia có thể tạo thành biến hóa nghiêng trời lệch đất cho ngàn năm sau."
"Huống chỉ cô bé nọ không phải hồ điệp, mà là Bất Hủ giả giống như người giám thị. Nàng không chỉ vỗ cánh, còn suýt nữa đã giết chết được vị Thần chích duy nhất trong vạn vực tinh không này."
"Khi mấy chục vạn năm trôi qua, những ảnh hưởng kia không ngừng khuếch đại, nhân quả liên quan bởi vì cô bé biến mất mà trở nên hỗn loạn, ý chí tối tăm trong vạn vực tinh không chữa trị lỗ hổng như vậy, nó quyết định mang cô bé kia ra khỏi hư không."
"Mà bước đầu tiên, nó cần phải tạo ra một đạo sinh hồn đủ để thừa nhận ý chí của cô bé nọ..."