Chương 192: Hạt giống
Chương 192: Hạt giốngChương 192: Hạt giống
Nguyên, trong hư không.
Sinh hồn đã dung hợp cùng hồn phách kia, nhưng còn chưa hoàn toàn hóa thành một thể hỏi: "Không phải nói muốn rời khỏi nơi này ư? Vì sao bây giờ vẫn còn chưa đi?"
"Bây giờ ngươi và ta đã sắp dung hợp thành một thể, không còn là sinh hồn vô tri vô thức nữa, ngươi có đầu óc thì phải học cách dùng, suy nghĩ."
"Suy nghĩ xem vì sao ngươi lại bị rút ra từ trong thân xác ban đầu, sao phải xuất hiện ở đây, lưu luyến trong hư không lâu như thế."
Sinh hồn có chút khó hiểu, nhưng lại mơ hồ có chút đốn ngộ,Ý của ngươi là những người rút sinh hồn của ta ra khỏi thân thể..., sinh hôn nọ hơi dừng lại, khi đó đáy lòng của nó nổi lên một loại cảm xúc đến tận bây giờ vẫn chưa bao giờ nảy sinh.
Loại cảm giác này giống như lại một tảng đá lớn đè nặng trong lòng khiến ngươi hô hấp khó khăn, ngươi nghĩ biện pháp phá nát hoặc vứt bỏ tảng đá kia, mới có thể khiến bản thân dễ chịu hơn. Mà rất rõ ràng, đám người lưu đày nó đến tận đây chính là tảng đá này. Sinh hồn hơi giật mình, nó nghĩ như vậy nên gọi là tức giận mới đúng chứ.
"Ừm, nếu bọn chúng để ngươi lại đây, rõ ràng chính là không muốn ngươi trở về, nếu chúng ta trực tiếp giết trở lại, có lẽ mới đi được nửa đường thì sẽ bị người ngăn cản, tuy rằng hiện tại chúng ta có bản lĩnh thông thiên, nhưng không có nhục thân, lại không cách nào chủ động phát huy ra chút lực lượng nào, cứ như vậy không chỉ không quay về được, ngược lại sẽ làm cho đám người kia sinh lòng cảnh giác, đánh rắn động cỏ."
Sinh hồn đã hòa thành một thể với hồn phách kia, nhưng quá trình đồng hóa tư duy còn cần có chút thời gian nhất định, nếu như nó vẫn chưa từng hợp nhất một thể với hồn phách kia, sau khi nghe những lời này nó nhất định sẽ gật đầu, thâm nghĩ những lời này rất có đạo lý, có đạo lý đến nỗi nó không có nửa điểm để phản bác. Điều này cũng làm cho nó ý thức được, có đầu óc rốt cuộc là một việc quan trọng đến cỡ nào.
Tuy bây giờ nó đã có chút năng lực suy nghĩ, nhưng vẫn quyết định đưa trọng trách nặng như vậy cho người giỏi phương diện này, nói: "Vậy chúng ta nên trở về như thế nào?”
"Đổi lại thành không, ám độ trần thương, tiêu diệt từng cái một." Nữ tử trong hồn phách kia liên tiếp nói, sinh hồn nghe không hiểu, nhưng lại cảm thấy rất có đạo lý.
Sinh hồn suy tư một hồi, nhưng vẫn quyết định hỏi một câu: "Có ý gì?"
Hồn phách không biết vì sao lại trâm mặc một hồi: "Đại khái chính là chúng ta phải hóa thành mấy phần, mới có thể giấu diếm được những tai mắt kia, sau đó ở một thời cơ thích hợp chia ra mấy phần trở lại thế giới kia."
"Vậy à?" Sinh hồn đáp lời, nhưng lại cảm thấy không thích hợp: "Ý của ngươi là tự chia cắt chúng ta sao? Chúng ta có còn là chúng ta không?”
Hồn phách trâm mặc lần nữa, lập tức nói: "Bên trong hồn phách ta có linh thức cực kỳ cường đại, mà lực lượng của ngươi cũng lớn đến doạ người, hai người chúng ta hòa hợp biến thành một thể, trở thành hồn phách hẳn là sự vật cường đại nhất vạn vực tinh không từ lúc khởi nguyên tới nay, cho dù chia cắt thành mấy phần, chỉ cần cho đủ thời gian, mỗi một đạo cũng có khả năng hình thành nhân cách hoàn chỉnh” "Chúng ta vẫn còn là chúng ta sao?" Sinh hồn vội vàng truy hỏi, nó mơ hồ cảm thấy quyết định này dường như có chút không ổn.
"Có phải hay không, tựa như chúng ta sắp hóa thành một thể, khi đó hai ý thức sẽ hợp lại làm một, ngươi nói chúng ta khi đó rốt cuộc là ngươi hay ta?"
Vấn đề này hiển nhiên đã hỏi khó được sinh hồn, nó không thể suy nghĩ ra câu hỏi phức tạp này: "Cái này thì khác, chúng ta hai làm một, là một thể, nhưng nếu chia làm vài phần, thế thì chúng ta sẽ là gì đây?"
"Yên tâm, ta đã sớm tìm được người giúp đỡ, sẽ có người tìm đến chúng ta, sau đó dung hợp chúng ta lại với nhau, chỉ cần chúng ta dựa theo kế hoạch đưa một phần của chúng ta vào thế giới kia vào đúng thời gian thích hợp là được."
"Thời cơ thích hợp? Thời cơ nào là thích hợp?”
"Kể từ bây giờ, cứ cách ngàn năm, đó là một cơ hội thích hợp."
Nguyên, cuối cùng.
Trên Đại Uyên sơn, Từ Hàn mỉm cười đưa tay nâng Quỷ Bồ Đề đang suy sụp ngồi dưới đất dậy.
"Sư nương, đừng bỏ cuộc, chúng ta còn cơ hội!"
Từ Hàn nói như vậy, nhưng Quỷ Bồ Đề lại lắc đầu, như rơi vào đường cùng thì thào lẩm bẩm: "Không thể nào, chúng ta không phải đối thủ của bọn chúng, bọn chúng quá mạnh."
"Là ta tự tay phá hủy hết thảy."
Hai tay Từ Hàn vẫn ôm lấy bả vai Quỷ Bồ Đề hai con ngươi đã hoàn toàn trống rỗng, ánh mắt sáng ngời nhìn đối phương, nói: 'Không!"
"Sư nương, người nhìn mà xem, thế giới này đang khởi động lại, nó sẽ trở về một ngàn năm trước, sau đó không ngừng tái tạo, mặc dù là ác mộng, nhưng cũng là cơ hội của chúng ta. Chúng ta muốn nhảy ra khỏi vòng luân hồi này, thì phải nắm chắc mỗi một cơ hội, chúng ta muốn gieo xuống mầm mống, chờ nó lần lượt sinh căn nẩy mầm trong từng ngày, như vậy ngày đó mới có thể đến sớm, càng đến nhanh hơn."
Dưới lời nói cao vút của Từ Hàn, Quỷ Bồ Đề thanh tỉnh vài phần, nhưng ánh mắt vẫn có chút trống rỗng như cũ: "Gieo hạt giống? Hạt giống gì? Bọn chúng đang ở trên trời nhìn đấy, chúng ta làm gì bọn chúng đều rõ ràng, vô dụng thôi."
Từ Hàn nhíu mày, thiên địa xung quanh núi Đại Uyên sụp đổ càng lúc càng lợi hại, toàn bộ thế giới đang dựa theo quy định của đám Quỷ Cốc Tử trở lại nguyên điểm, hắn không còn nhiều thời gian nữa, hắn phải mau chóng hoàn thành chuyện trước đó —— gieo hạt giống xuống.
"Sư nương, nhìn đệ tử đi, đệ tử có cách." Từ Hàn lạnh lùng lớn tiếng nói, quay đầu nhìn về phía sau lưng. Sở Cừu Ly tái nhợt và Nhiễm Thanh Y sắc mặt tái nhợt dìu dắt nhau đi tới phía sau hắn. Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, hai người đều đồng loạt gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ kiên quyết.
"Bọn họ là truyên nhân của Đạo Thánh môn, thế giới này đang sụp đổ, Thiên cơ hỗn loạn, lấy hai người bọn họ toàn lực chống lại, có thể tạm thời che đậy Thiên cơ này." Từ Hàn chỉ vào hai người nói.
"Nhưng... nhưng lại có thể như thế nào, không tới trăm hơi thở thì có thể làm được gì?" Quỷ Bồ Đề vẫn có chút khó hiểu hỏi.
"Ai! Ta nói lão yêu bà của ngươi cũng đã đến lúc này rồi, còn hỏi nhiều như vậy làm gì, chúng ta đều phải nghe lời tiểu Hàn, dù sao cũng phải chết, ngựa chết như ngựa sống còn tốt hơn." Sở Cừu Ly cũng không kiên nhân như Từ Hàn, chỉ vào chóp mũi Quỷ Bồ Đề hùng hùng hổ hổ mắng chửi, dù sao trong lòng y, một nửa những quẫn bách trước mắt cũng có thể đổ hết tội cho Quỷ Bồ Đề. "Sư nương, thử một lần đi." Từ Hàn cười nói, giọng điệu ôn hòa.
Không biết tiếng mắng của Sở Cừu Ly có tác dụng, hay là kỳ hiệu do Từ Hàn trấn an, thần sắc trên mặt Quỷ Bồ Đề đã khôi phục được đôi chút. Nàng đứng vững người, trâm giọng nói: "Ngươi muốn ta làm gì?"
Từ Hàn cũng không đáp câu hỏi này của nàng, mà quay đầu lại lân nữa. Phương Tử Ngư toàn thân nhuốm đầy máu đen cũng từ trong núi thây biển máu đứng dậy, chậm rãi đi tới. Từ Hàn liếc nhìn nàng, nói: "Sư nương nhớ rõ Tử Ngư chứ?"
"Năm đó mẫu thân nàng bị lực lượng Thần chủng trong cơ thể cắn trả, là sư nương phân ra thần hồn trong cơ thể mình cứu sống. Nhưng khi Tử Ngư được sinh ra, đạo thần hồn kia lại thông qua mẫu thể tràn vào trong cơ thể nàng, mà Phương Nguyệt Nha đã mất đi thần hồn kia cũng vì vậy mà chết."
"Sư nương có từng nghĩ tới, đạo thần hồn trong cơ thể Tử Ngư rốt cuộc là thứ gì mà lại có năng lực lớn như vậy không?" Từ Hàn híp mắt hỏi.
"Hòa thượng nói đó là thứ mà hắn tìm thấy ở chỗ kết nối Thập Vạn Đại Sơn và hư không...' Quỷ Bồ Đề đáp lại theo bản năng, nhưng lời vừa thốt ra lại cảm thấy không đúng, cho nên lại hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến thứ mà ngươi muốn làm?”
"Đệ tử muốn thần hồn trong cơ thể sư nương và Tử Ngư, hợp hai làm một, vật kia chính là hạt giống mà chúng ta muốn gieo xuống." Từ Hàn trầm mắt nói.
"Vậy có ích lợi gì?" Quỷ Bồ Đề hỏi ngược lại.
"Thần hồn kia cực kỳ đặc biệt, nó có năng lực chống lại người trên trời, nhưng lại cần thời gian để tích lũy, chúng ta phải lần lượt giấu nó đi, để cho nhiều năm sau nó được lộ ra hoàn chỉnh trước mắt thế nhân, khi đó chính là cơ hội để chúng ta thay đổi chiến cuộc."
Từ Hàn cực kỳ chân thành nói, nhưng Quỷ Bồ Đề vẫn nhíu mày không khỏi hỏi: "Không nói đến thứ này nếu thật sự là vật từ trên trời giáng xuống, khởi động lại chỉ là thế giới của chúng ta, làm sao có khả năng hết lần này tới lần khác rơi vào tay chúng ta được. Cho dù những thứ này là có thể tồn tại, nhưng ngươi làm thế nào giấu được thứ này, để nó tránh thoát được mỗi một lần lặp lại?"
"Một bộ thân thể, một bộ thân thể có thể giấu được nó."
Đúng lúc này, sau lưng lại truyền đến một thanh âm trung khí mười phần của nam nhân. Mọi người đều sững sờ, đồng loạt quay đầu nhìn lại, đã thấy chỗ vách núi đã bắt đầu sụp đổ kia có một nam nhân lưng đeo trường đao từ chỗ đó cất bước ra.
Tuy rằng đối phương vẫn chưa cố gắng bày ra chút khí cơ nào, nhưng bất kể là phong độ hay là khí tức trong lúc vô tình trào ra, đều khiến mọi người ở đây ý thức được nam nhân này cũng không tầm thường.
"Hắn là ai2" Quỷ Bồ Đề nhìn Từ Hàn, cảnh giác hỏi.
Từ Hàn nhún vai, không nói gì mà nhìn về phía nam nhân đeo đao kia.
Nam nhân đi tới trước mặt mọi người, loảng xoảng một tiếng rút trường đao sau lưng mình ra: "Một người quen cũ, đang kéo dài hơi tàn ở chỗ thiên địa này."
"Thế giới bị trọng tân, tất cả đồ vật đều quy về nguyên điểm. Nếu nhiều ra một số thứ, chắc chắn sẽ khiến đám Quỷ Cốc Tử ý thức được chỗ nào đó xảy ra sai lầm. Đạo thần hồn trong cơ thể các ngươi cũng như vậy, bất luận theo góc độ nào, vật ấy đều phải được lấy ra, cố gắng ẩn nấp cho tốt."
"Mà đối với linh hồn mà nói, vật chứa tốt nhất vĩnh viễn chỉ có thể là thể xác."
Nam nhân kia nói xong, ánh sao quanh thân sáng rõ, khi đó tất cả đều tuôn về phía trường đao trắng như tuyết trong tay gã. Dưới sự bao bọc của ánh sao, lưỡi của trường đao bắt đầu hòa tan, biến dạng. "Mà bộ thân thể này đầu tiên phải cường đại, tiếp theo cũng không thể là thứ của phương thiên địa này, rất trùng hợp chính là ta có một món đồ như vậy." Tay nam nhân kia vươn ra, chậm rãi bọc lưỡi đao kia lại, dưới ánh sao lôi kéo, thanh trường đao tuyết trắng vậy mà hóa thành một thân ảnh bộ dáng trẻ con trông rất sống động.
"Ta sẽ giấu nàng ở sâu trong Tiên cung Côn Luân, chờ thế giới lần thứ hai mở ra, ta còn có chút lực lượng sẽ sắp xếp xong con đường về sau vì nàng, không cần lo lắng, chỉ cần lần sau ta làm tốt, mỗi lần về sau, nàng đều sẽ chủ động đi tới bên cạnh các ngươi."
"Nàng là hạt giống của các ngươi, cũng là hy vọng của vạn vực tinh không chúng ta”