Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 853 - Chương 193: Thời Khắc Báo Thù

Chương 193: Thời khắc báo thù Chương 193: Thời khắc báo thùChương 193: Thời khắc báo thù

Trong hư không bao la bát ngát, sinh hôn và hôn phách gần như đã hòa làm một thể.

Về mặt bản chất thì bọn họ không phân biệt nhau, nhưng có lẽ quá trình dung hợp vẫn chưa hoàn thành, nàng không ngừng lầu bầu.

"'Ta' thứ hai đã lên đường, như vậy tiếp tục thêm mười bảy lần, ta sẽ đến được chỗ đó."

"Người ở đó hẳn là đã chuẩn bị tốt để nghênh đón ta, hắn từng xuyên thấu qua hư không liên hệ với ta, khí tức của hắn rất yếu ớt, dường như hắn cùng với ta đây đến đầu tiên kia ở cùng một chỗ. Rất nhanh hắn sẽ chết đi."

"Ta không muốn hắn chết, nhưng ta chỉ có thể nhìn hắn chết."

"Cha ta nói hắn luôn như vậy, chuyện gì cũng một mình gánh lấy, hơn mười vạn năm qua đi, hắn không thay đổi chút nào. Lần này nếu có thể, ta muốn cho hắn, cũng cho thế giới này một kết cục hoàn mỹ."

"Ta cảm thấy có thể làm được."

Đao khách không có đao đi tới chân núi Côn Luân, toàn thân gã tắm rửa ánh sao, đó không phải ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, mà là thứ phát ra từ trong cơ thể gã.

Trong tinh quang kia bao bọc bởi lực lượng quỷ dị, uy áp từ đỉnh núi Côn Luân bị tinh quang kia phá tan, mà các Tiên nhân đang chăm chú nhìn chúng sinh ở trên trời cũng không phát hiện ra gã đã đến.

Đao khách nhẹ nhàng rảo bước nhảy trên đường núi được bao phủ bởi tuyết trắng, tốc độ cực nhanh, chỉ trong vòng một canh giờ đã leo lên được tòa Tiên sơn nguy nga kia.

Khi đó tuy Tiên cung đã bị chôn vùi dưới lớp tuyết trắng, nhưng trụ trời vẫn chưa sập. Nam nhân đi tới bên cạnh trụ trời, ngẩng đầu nhìn biển mây cuồn cuộn phía chân trời, sau đó ánh sao quanh thân gã lóe lên một hồi, lúc đó thân thể đã hòa hợp với tuyết trắng đầy trời thành một thể, cuối cùng cứ thế biến mất tại chỗ.

Thân thể gã hóa thành hư vô, chạy loạn dưới lớp tuyết trắng, không tới trăm hơi thở liền đi tới trước cánh cửa Tiên cung bị phong ấn kia, phong ấn đại môn Tiên cung lóe ra huyết quang, nhưng đến khi nam nhân kia vươn tay, ánh sao lóe lên quanh thân gã trong nháy mắt đã chôn vùi lực lượng phong ấn kia. Đại môn Tiên cung bị chôn sâu dưới đất lúc đó chậm rãi mở ra. Nam nhân mỉm cười, cất bước đi vào bên trong, gã xe nhẹ đường quen xuyên qua tầng tầng cửa cung, cuối cùng đi tới chỗ sâu trong - nơi đó có một tòa cung điện hùng vĩ nhất cũng được bảo tồn hoàn chỉnh nhất. Đối với những cự nhân đã chết hai bên cung điện, nam nhân làm như không thấy, trực tiếp đi tới chỗ sâu nhất trong cung điện.

Nơi đó có một cửa động.

Huyết hải cuồn cuộn trong động như nham thạch nóng chảy vô cùng.

Khoảnh khắc đó tinh quang quanh thân nam nhân càng trở nên cuồng bạo, như có cảm giác lúc đó mãnh liệt hẳn lên, một thứ ở sâu trong biển máu bị biển máu chậm rãi nâng lên, không ngờ lại cô bé bộ dạng giống như búp bê, hai mắt nhắm nghiền.

Nam nhân nhìn cô bé kia, khóe miệng cong lên một ý cười, gã vươn tay, cô bé kia liên nhẹ nhàng rơi vào trong hai tay gã.

Cô bé dường như có phát hiện, đôi mắt nhắm chặt kia vào thời điểm đó chậm rãi mở ra, mang theo hoang mang cùng khó hiểu nhìn nam nhân. Khoé miệng nam nhân càng thêm vui vẻ, gã thì thào nói: "Hoan nghênh trở về.'... "Sư phụ, chúng ta đi nơi nào?" Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, đảo mắt đã là mấy năm, cô gái nhỏ như búp bê kia cũng đã lớn khoảng mười tuổi. Nàng quay đầu nhìn về phía lão nhân bên cạnh, yểu điệu sinh động hỏi.

"Đi Đại Hạ, Hoành Hoàng thành."

"Đi nơi đó làm gì?”

"Đi gặp người nên gặp.....

Ngoài thôn Ngưu Đầu của Đại Chu, đêm đã khuya.

"Sư phụ, đệ tử cảm thấy người buổi tối tựa như có chút khác với ban ngày." Cô bé cầm đao nhìn lão nhân bên cạnh, lại nói.

"A? Có chỗ nào không giống?”

"Không nói đúng được, nhưng Mười chín luôn cảm thấy có chỗ không đúng."

Lão nhân đưa tay sờ sờ đầu của cô bé, nói: 'Đứa nhỏ ngốc, đó là do ngươi luyện võ quá mệt mỏi."

"Thật sao? Đệ tử vẫn cảm thấy mình không đủ lợi hại, không giúp được đám người Từ đại thúc."

"Không sao, ngươi có rất nhiều thời gian, chỉ cần ngươi đủ nỗ lực, một ngày nào đó sẽ giúp bọn hắn một ân huệ lớn."

"Vậy sao?" Cô bé không hề nghi ngờ lời nói của lão nhân, nàng gật đầu thật mạnh, sau đó nghiêm túc cẩn thận bắt đầu tu luyện đao pháp lão nhân truyền thụ cho mình. ...

Trên núi Đại Uyên, thế giới sụp đổ, vạn vật băng diệt.

Cô bé khó tin nhìn hai vị sư phụ đứng trước mặt mình, bất giác trừng lớn tròng mắt của nàng. Nàng ngây ngốc hỏi: "Rốt cuộc ai trong các ngươi mới là sư phụ của ta?"

Trong đó một vị lão nhân sắc mặt cũng kinh hãi, trắng bệch hầu như không có chút huyết sắc nào, mà một vị lão nhân khác lại thân sắc bình tĩnh, sau mấy tức thân hình biến hóa, sau đó hóa thành một vị nam nhân toàn thân đắm chìm trong tinh quang mỏng manh.

"Ngươi là ai? Ngươi không phải sư phụ ta!" Cô bé hoảng sợ nói.

Thế giới tan vỡ càng thêm lợi hại, thiên địa hôn ám, nam nhân híp mắt nhìn cô bé, trâm giọng hỏi: "Ngươi suy nghĩ lại một chút đi."

Cô bé sững sờ, trong lời nói của nam nhân kia dường như mang theo một loại ma lực nào đó, lôi kéo trí nhớ ẩn núp sâu trong đầu nàng ra ngoài. Nàng nhớ lại cảnh phiêu bạt trong hư không vô ngần, nhớ lại tất cả chuyện gì đó phát sinh lần trước, cũng nhớ lại cảnh lúc nam nhân kia giấu nàng trong vực sâu huyết hải cuồn cuộn kia trước khi thế giới lần thứ nhất tan vỡ, tránh thoát kiếp nạn thế giới trọng khải. Cũng chính là gã đã dẫn nàng ra khỏi sâu trong thế giới này ngàn năm sau, lần nữa dạo khắp thế giới này.

Nam nhân rất nhanh từ trong thần sắc biến hóa trên mặt cô bé đã minh bạch đối phương nhớ lại mọi thứ, trên khuôn mặt có chút tái nhợt của gã trồi lên một nụ cười gian nan.

"Lừa dối ngươi lâu như vậy rồi, thật xin lỗi, nếu muốn che mắt người trên trời, đầu tiên phải lừa gạt bản thân, ta không còn lựa chọn nào khác.' Người nam nhân kia nói.

Cô bé bỗng nhiên tiếp nhận tin tức lớn như thế, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp. Nàng hoảng sợ nhìn nam nhân, lại hỏi: "Vậy tiếp theo ta nên làm gì?"

"Giấu đi." Nam nhân kia trả lời rất đơn giản dễ hiểu: "Để cho bọn họ và ngươi đều có lực lượng đủ để quyết đấu cao thấp với những kẻ kia." "Phương pháp ta đều đã giao cho ngươi." Nam nhân chỉ về phía đám người Từ Hàn đang đứng cách đó không xa, nói: "Bộ thân thể này rất quan trọng với ngươi, nhưng dùng thân thể này đi lại trên thế gian không tránh khỏi bị người trên trời nhìn trộm. Cho nên sau khi bọn chúng rót hồn phách mới vào cơ thể ngươi, ngươi phải lên đỉnh Côn Luân, giấu mình vào chỗ đó. Bây giờ Thiên đạo sụp đổ, Thiên cơ hỗn loạn, bọn chúng không cách nào phát hiện ra sự tồn tại của ngươi, nhưng đợi tới ngàn năm sau, ngươi tỉnh lại thì phải cẩn thận một chút."

"Bọn chúng rất mạnh, mạnh đến mức người thường khó có thể tính toán, cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận."

"Đường ta đã trải cho ngươi, tựa như ngươi bây giờ, bộ thân thể này ngây người ở đây hơn mười năm, thân thể đã hoàn toàn dung hợp cùng linh phách, thần thức cũng trở nên rõ ràng. Nhưng linh phách sau đó truyền vào cơ thể ngươi lại là thứ xuyên qua hư không vô ngần, nó rất yếu ớt, rất hỗn độn, ngươi cần phải chăm sóc chu toàn cho nàng, che chở nàng như một đứa trẻ nhỏ, còn chính ngươi thì có thể mang theo linh phách của nàng hành tẩu trên thế gian, thứ nhất là chiếu cố linh phách hỗn độn, thứ hai để phòng những lực lượng tích tụ trong bộ thân thể này của ngươi quá mức cường đại, khiến người trên trời dòm ngó.'

"Chặng đường sau này sẽ rất vất vả, cũng sẽ rất cô độc. Nhưng ta tin ngươi có thể chịu đựng được, sau khi hồn phách tụ lại ngươi sẽ biết được rốt cuộc mình là ai..."...

Mười chín.

Mười chín mở hai mắt ra, tuy trong mắt người ngoài, thời gian kia cực kỳ ngắn ngủi, nhưng đối với Mười chín mà nói, lại là tuế nguyệt dài mấy vạn năm.

Mười tám đã biến mất, nói chính xác hơn thì cô đã hòa một thể với Mười chín, Mười chín tiếp nhận tất cả những gì có liên quan đến cô, hết thảy những gì đã xảy ra đều được nàng ôn lại một lần. Nhưng thẳng thắn mà nói, đó tuyệt đối không phải là một trải nghiệm quá tốt, bị dày vò trong biển máu trong thời gian dài dằng dặc, tuyệt vọng trong luân hồi không có lần cuối, mỗi một thứ đều đủ để phá hủy tâm trí của một người, huống chỉ nàng đã trải qua loại đau đớn này trọn vẹn mười tám lần.

Nhưng ngoài dự liệu là cô bé mới chỉ hơn mười tuổi, sau khi trải qua những điều này vẫn không xuất hiện bất cứ vẻ sụp đổ nào, ngược lại thần sắc bình tĩnh đến gần như đáng sợ. Nàng dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người bởi vì Mười tám đột nhiên biến mất, chậm rãi chuyển động đầu mình, ánh mắt đảo qua trên thân mọi người, cuối cùng rơi vào trên người Từ Hàn.

Mà Từ Hàn hiểu toàn bộ nội tình đương nhiên sẽ không lộ ra nửa phần kinh ngạc, mà là mỉm cười nhìn xem Mười chín.

"Nàng nói, chỉ cần ta chịu được một lần cuối cùng, ta có thể biết mình là ai. Hiện tại là lần cuối sao?" Mười chín nhìn về phía hắn hỏi.

"Ừ" Từ Hàn gật đầu một cái: "Đây là thời khắc chúng ta chờ đợi đã lâu."

Hắn nói xong, lại tự mình quay đầu nhìn phía chỗ sâu trong vực sâu Đế quân quần chiến cùng một chỗ với Quỷ Cốc Tử, chiến thế của hai người theo thời gian trôi qua đã dân dần tới gần kết thúc, Quỷ Cốc Tử liên tiếp bại lui, đân dần mất đi nắm giữ đối chiến cục, Phương Tử Ngư bị y khống chế toàn thân là máu, nghiễm nhiên đã đến bước đường cùng.

Từ Hàn nhìn cảnh tượng này, khóe miệng nở một nụ cười, hắn thì thào tự nói: 'Chờ một chút..."

"Lập tức sẽ đến phiên chúng ta báo thù những kẻ gọi là Thần nhân này..."
Bình Luận (0)
Comment