Chương 194: Một chiếc giày vải an thiên hạ.
Chương 194: Một chiếc giày vải an thiên hạ.Chương 194: Một chiếc giày vải an thiên hạ.
"Đế quân thật sự yên tâm với tên Từ Hàn kia sao?"
"Đế quân đừng quên, hôm nay ta có thể rơi xuống cảnh ngộ như vậy, tất cả đều do Từ Hàn kia tính kế gây nên! Ngay cả ta cũng bị hắn lừa gạt trong lòng bàn tay, Đế quân thật sự cho rằng hắn liên thủ với ngươi là thần phục ngươi sao?"
"Đế quân chớ nên để mình khổ tâm kinh doanh một phen, cuối cùng lại may áo cưới cho người khác."
Phương Tử Ngư dưới thế công của Đế quân liên tục bại lui, khí tức quanh thân nàng uể oải, trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng. Nàng không ngừng cao giọng nói, ý đồ dùng điều này để lay động quyết tâm của Đế quân. Nhưng Đế quân có thể đi tới chỗ này, đáy lòng hiển nhiên đã sớm cân nhắc được mất trong đó, đương nhiên là sẽ không vì mánh khoé vụng về như thế của đối phương mà thay đổi ước nguyện ban đầu.
"Đi tới một bước này, chúng ta đều không có đường lui. Ba con sói đói tranh giành một miếng thịt, bớt đi một con thì cơ hội lấy được đồ ăn của con kia càng lớn hơn. Mà hiện tại đã đến lúc ngươi rời khỏi tràng đại chiến này." Đế quân trầm mắt nói, thế công trên tay càng lúc càng sắc bén.
Sự tan tác của Phương Tử Ngư dường như đã định, nhưng nàng vẫn tiếp tục đau khổ chống đố, trong lòng không ngừng tính toán làm thế nào chuyển bại thành thắng.
Trước mặt nàng bày ra một tình cảnh cực kỳ xấu hổ. Một khi chiến bại, nàng sẽ bị mất đi một thành Đế quân cực kỳ trọng yếu không nói, mà bây giờ nàng vẫn không cách nào tìm chuẩn xác vị trí chốn thiên địa này như cũ, bởi vậy cũng không thể dùng tốc độ nhanh nhất để bản thể đi tới chỗ này, lực lượng Đế quân còn sót lại ở thế giới này chừng sáu thành rưỡi. Chờ đến lúc Quỷ Cốc Tử tìm được vị trí của thế giới này, chạy tới đây, chỉ sợ Từ Hàn và Đế quân cũng đã quyết ra thắng bại, đến lúc đó chỉ dựa vào ba phần rưỡi lực lượng của Đế quân trong tay y, làm sao có thể chống lại được Từ Hàn hoặc Đế quân khi đó?
Chẳng lẽ Quỷ Cốc Tử mưu tính nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn phải trốn vào vạn vực tinh không, tiếp tục như con chuột trốn chui trốn lủi, nay đây mai đó?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Quỷ Cốc Tử liền trào ra tức giận khó có thể ngăn chặn. Mà chính giây phút thất thân ngắn ngủi này, đã bị Đế quân kia tìm được cơ hội, hắc khí từ trong mâm tròn màu đen kia trào ra ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành một vật dinh dính màu đen phun trào, lại cuốn theo khí đen đầy trời bắn vê phía Phương Tử Ngư.
Cao thủ so chiêu thắng bại thường chỉ trong chớp mắt, huống chỉ thực lực bản thân Phương Tử Ngư còn không bằng Đế quân.
Mặc dù nàng kịp thời ý thức được sự tình không ổn, cũng dốc hết toàn lực thúc giục lực lượng quanh thân để chống đỡ công kích cường hãn này, nhưng bất kể là thời cơ phản ứng hay là kinh qua nhiều lần ác chiến thân thể dĩ nhiên suy yếu không chịu nổi, đều không thể chống đỡ nàng thắng được ván này.
Bình chướng màu đen mà nàng thúc giục ra chỉ tiếp xúc một chút với lực lượng được Đế quân triệu hoán liền nứt vỡ ra, sau đó vật màu đen tụ tập cùng một chỗ kia đột nhiên lưu chuyển hóa thành từng chiếc gai bén nhọn hình dáng từng đường vân xoắn ốc. Con ngươi của Phương Tử Ngư đột nhiên phóng đại, vẻ sợ hãi tràn ngập trên lông mày, nhưng thứ vô dụng nhất trên đời này chính là sợ hãi. Nó không thể thay đổi sự thật sắp phát sinh, ngược lại sẽ làm cho nỗi sợ hãi đang đến gần mình lại càng thêm thống khổ.
Phốc! Máu tươi từ trong miệng Phương Tử Ngư phun ra, vật tựa như mũi thương kia xuyên thủng bụng nàng, thân thể của nàng lập tức bị ném lên, kéo theo đường cong đỏ tươi trên không trung, cuối cùng nặng nề rơi xuống mặt đất cách đám người Từ Hàn chỉ mấy trượng.
"Tử Ngư!" Huyền nhi thấy vậy hét lên một tiếng kinh hô định tiến lên. Nàng đi theo Từ Hàn một đường, đều trải qua rất nhiêu chuyện, tình cảm đối với Phương Tử Ngư tất nhiên không thể không sâu. Mặc dù biết bây giờ nàng đã bị thế lực bên ngoài khống chế, nhưng Huyền nhi vẫn không nhịn được lo lắng. Nhưng bước chân mới vừa phóng ra đã bị Từ Hàn vươn tay ngăn lại.
Huyền nhi không hiểu nhìn Từ Hàn, như muốn hỏi xem đối phương làm vậy là vì sao, nhưng hắn căn bản không đợi nàng đặt câu hỏi, bèn nói: "Ngươi không cứu được nàng."
Huyền nhi sững sờ, sau đó nhíu mày: "Không cứu được, lẽ nào không cứu?"
Nàng là phân thân của Yêu quân Lục Ngô, nhưng trước khi hoàn toàn tiếp nhận tu vi của Lục Ngô, tâm tính của nàng kỳ thật không khác trẻ con là bao, mà đứa trẻ đương nhiên dễ dàng bị những người bên cạnh ảnh hưởng. Lúc trước Thương Hải Lưu, sau này Từ Hàn lại chính là như vậy. Thứ quan trọng nhất mà Từ Hàn dạy cho nàng chính là một số thời điểm, phải liều mạng vì thứ chính mình quan tâm. Bởi vậy so với những người khác, Huyền nhi càng khó hiểu đối với cách làm của Từ Hàn, cũng càng âm thầm nổi giận.
Từ khi Từ Hàn xuất hiện trở lại, Huyền nhi đã cảm thấy hắn khác hẳn. Theo một ý nghĩa nào đó, với tư cách người thân mật với Từ Hàn, nàng cực kỳ mẫn cảm với những thay đổi của hắn, chẳng qua lúc này vẫn vướng mắc nhiều loại chuyện khác nhau. Khiến nàng không rảnh đi nghĩ về những điều này. Mà đối thoại của Từ Hàn và Mười chín, Mười tám, cùng với ngăn trở của hắn lúc này, khiến bất mãn của Huyên nhi đã nằm ở điểm giới hạn. Bởi vậy trong lời nói của nàng ẩn giấu cơn giận lại không hề che giấu.
Từ Hàn lại mỉm cười, tựa như căn bản nghe không ra vẻ bất mãn của Huyền nhi, hắn bình tĩnh nói: "Ý của ta thì ngươi cũng không cứu được nàng."
Huyền nhi lại sửng sốt, nàng dường như nghe ra được chút gì đó, nhưng lại nói không rõ ràng, nàng không khỏi trừng mắt hỏi: "Có ý gì?"
Lúc này, Phương Tử Ngư bị đánh bay trên mặt đất, nơi bụng bị Đế quân xuyên thủng một lỗ máu thật lớn gian nan đứng lên, quanh thân nàng nhộn nhạo tâng tâng hắc khí, mà những luồng hắc khí cuốn theo lực lượng của Đế quân lại không còn là vật được nàng thúc giục ra, mà bởi vì thân thể nàng đã đi tới gân chỗ chết, cỗ lực lượng khổng lồ này không được nhục thân cùng ý chí của nàng câu thúc, cho nên bắt đầu tự chủ tuôn ra.
Mà điều này cũng để lộ tin tức Quỷ Cốc Tử sắp thua vong.
Đương nhiên Đế quân là người hiểu rõ lực lượng của mình nhất, tất nhiên cũng biết được điểm này. Ngay lúc này, áp lực bị Từ Hàn tính toán đã được phóng thích ra chút ít, khóe miệng của gã nhếch lên một ý cười. Chỉ cần gã giết tên bán Thần bị Quỷ Cốc Tử khống chế trước mắt này, hấp thu hết lực lượng Đế quân trong cơ thể nàng, như vậy hắn liền có được khoảng chừng hai thành rưỡi lực lượng Đế quân. Kế tiếp sẽ đến thời khắc gã cùng Từ Hàn chia cắt lực lượng Đế quân còn lại.
Tuy gã thâm nghĩ, Từ Hàn nhất định giấu giếm hậu chiêu uy hiếp mình, nhưng có hai phần rưỡi lực lượng Đế quân này, khi chia lực lượng còn thừa bốn phân lực lượng Đế quân, gã đã có vốn liếng chủ đạo, ít nhất có thể dựa vào đó để đoạt lại thân thể của Từ Hàn. Nghĩ tới đây, tâm tình của Đế quân tốt lên không ít, gã nhìn vê phía Phương Tử Ngư đang chật vật dưới chân, lạnh lùng nói: "Ván này các hạ thua rồi."
Dứt lời, khí tức cuồng bạo màu đen đã tuôn tới tay trái gã nhấc lên cao, một cây trường thương đen kịt dần dần hiện ra hình dáng, hiển nhiên cây thương này là hung vật lấy đi tính mạng Phương Tử Ngư ở bên dưới trong tích tắc nữa. ... Tình hình như vậy cũng bị đám người Từ Hàn nhìn thấy, Mười chín mặt không chút biểu tình, lạnh lùng đứng ở một bên, không biết là không quan tâm tình cảnh của Phương Tử Ngư hay là có ý khác. Ngược lại Huyền nhi đã cuống lên như giẫm vào lửa, nàng nhìn Từ Hàn, miệng lại nói: 'Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn trơ mắt nhìn Tử Ngư chết trước mặt của mình sao?"
Đáy lòng nàng đã quyết định, nếu Từ Hàn vẫn không thay đổi chủ ý của mình, thì sau này cho dù vi phạm ý chí của hắn, nàng cũng sẽ kiên quyết ra tay.
Từ Hàn nhìn Huyền nhi, hai mắt mở to, hơi hoang mang nói: 'Không phải ta đã nói rồi sao? Ngươi không cứu được nàng."
Nếu không phải tình huống nguy cấp lúc này, đối mặt với Từ Hàn nhìn như hai người khác biệt, Huyền nhi chắc chắn sẽ lột da Từ Hàn, nhìn cho thật kỹ xem rốt cuộc có phải là yêu ma quỷ quái mượn thi hoàn hồn, đặt lên người hắn hay không. Dù sao trong trí nhớ Huyền nhi, vô luận tình huống như thế nào, Từ Hàn cũng chưa bao giờ đưa ra quyết định lãnh huyết như vậy.
Nàng không có tâm tình cũng không có thời gian tìm hiểu xem rốt cuộc vì sao hắn lại có biến hóa như vậy, nàng chỉ biết là mình không cách nào đồng ý với quyết định của Từ Hàn lúc này. Bởi vậy nàng lúc đó bước chân của mình ra, hiển nhiên đã hạ quyết tâm.
Nhưng ngay lúc này, thanh âm của Từ Hàn lại vang lên lần nữa.
"Nhưng ta có thể"
"Hả?" Bước chân Huyền nhi chợt cứng ngắc. Nàng hơi cứng ngắc quay đầu sang nhìn về phía Từ Hàn, ánh mắt còn có chút trống rỗng dường như trong lúc nhất thời không cách nào phản ứng từ trong sự chuyển ngoặt của hắn.
Đương nhiên đầu óc Huyền nhi cũng coi như cực kỳ linh mẫn, không đến một giây ngây người, nàng liền phục hồi lại tinh thần, đáy lòng đương nhiên nổi lên từng trận vui mừng. Cũng không phải là vì Từ Hàn có bản lãnh như vậy, chỉ là bản thân ngưỡng mộ người đáng để ngưỡng mộ, chỉ cần một điểm này đã đủ khiến người ta vui mừng. Thế nhưng giờ phút này hiển nhiên không phải cảm thán, sau khi hưng phấn ngắn ngủi liền hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Cứu thế nào?”
Hỏi xong vấn đề này, nàng còn không quên ngẩng đầu nhìn chân trời một chút, lúc này trường thương màu đen trong tay Đế quân kia đã gần như hoàn thành, mà thân hình Phương Tử Ngư do Quỷ Cốc Tử phụ thân vào lại bị Đế quân khóa chặt, căn bản không cách nào di động nửa phần, dưới tình hình như vậy, thắng bại cùng sinh tử chẳng qua chỉ cần thời gian không đến một nhịp thở sẽ được kết luận rõ ràng.
Thế nhưng Từ Hàn thì ngược lại, một thân tu vi đều bị xóa sạch, chỉ có bộ thân thể kia là còn miễn cưỡng coi như vượt quá người phàm. Nhưng như vậy lại chỉ so với sinh linh bình thường mà thôi. So với Yêu quân ở đây chưa chắc đã mạnh hơn bao nhiêu, càng không đề cập tới Đế quân và Phương Tử Ngư. Mặc dù Huyền nhi luôn có niềm tin gân như mù quáng với Từ Hàn, nhưng giờ phút này nàng cũng không tìm ra chút lý do nào để hắn có thể làm được việc này.
Thế nhưng ở thời điểm nguy cơ như vậy, sau khi Từ Hàn nghe Huyền nhi hỏi tới, hắn vẫn thong dong không vội vàng hành động.
Hắn híp mắt cười nói: "Sơn nhân tự có diệu kế"
Hắn dứt lời, liên cúi đầu đánh giá chung quanh một phen, tiếp theo trước mắt sáng ngời, dưới ánh mắt kinh ngạc của Huyền nhị, cúi người gỡ giày vải ở lòng bàn chân của mình xuống.
Sau đó hắn nhắm mắt lại, cầm giày vải khoa tay múa chân một hồi, cuối cùng thân thể thối lui mấy lần, sau đó lại cất bước chạy như điên về phía trước. Ngay khi Huyền nhi cho rằng Từ Hàn sẽ đưa ra công pháp kinh thế hãi tục nào đó thì hắn đột nhiên dừng lại. Tiếp đó giày vải trong tay cũng được hắn dùng lực đạo vung lên trong lúc chạy trốn, mang theo lực lượng mạnh mẽ ném ra ngoài.
Chiếc giày kia xẹt qua không trung có thể nói là một đường cong hoàn mỹ.
Sau đó chuẩn xác rơi vào... trên đầu Phương Tử Ngư gần như sắp chết kia.