Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 855 - Chương 195: Tróc Bong

Chương 195: Tróc bong Chương 195: Tróc bongChương 195: Tróc bong

Huyền nhỉ dụi dụi hai mắt của mình, không thể tin nổi những chuyện đang phát sinh trước mắt.

Đây có thể tính là biện pháp gì?

Trước đó nàng có ý định lột da Từ Hàn, nhìn trong đó rốt cuộc có phải là yêu ma quỷ quái gì hay không. Giờ phút này nàng càng muốn lấy một cái chùy gỗ cho Từ Hàn một gõ, xem xem bên trong đó có phải đã bị đổ đầy nước hay không. Bằng không chính là Sở Cừu Ly trong đầu chỉ toàn rượu ngon cũng không thể làm ra chuyện như vậy.

Đây cũng không phải biện pháp cứu người trong nước lửa, đây rõ ràng là bỏ đá xuống giếng.

Huyền nhi nghĩ tới đây, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, mà người bị hại bị chiếc giày của Từ Hàn đập trúng chỉ sợ vẻ hoang mang trên mặt cũng nhiều hơn nàng chứ không ít.

Đương nhiên tâm tình của Quỷ Cốc Tử khống chế Phương Tử Ngư có thể nói là khó coi đến cực hạn.

Bố cục mưu đồ mấy chục vạn năm, rúc cổ nhẫn nhịn trăm vạn tuế nguyệt, mắt thấy tay có thể chạm tới Thần tọa, qua giây lát lại sắp hóa thành bọt nước.

Chênh lệch như vậy đổi lại là ai cũng khó có thể tiếp nhận, huống chi, đối với Quỷ Cốc Tử nhất mạch mà nói, thất bại gần như tương đương với diệt tộc. Cục diện không tiến ắt phải chết như vậy khiến cho Quỷ Cốc Tử biết rõ dưới tình huống Đế quân mà y khó có thể đối kháng đã đạt thành hiệp nghị cùng Từ Hàn, nếu vẫn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại. Cho dù ngay từ đầu chính là Quỷ cốc Tử đã chủ động bố trí, nhưng đã đi tới bước này, bất luận là Quỷ Cốc Tử hay là Đế quân, Từ Hàn, đều đã không còn đường lui.

Cho nên cho dù đến thời khắc cuối cùng này, Quỷ Cốc Tử vẫn đang tìm cơ hội phá trận, nhưng đúng như trước đó đã nói, khí cơ của Đế quân kia sớm đã khóa chặt lấy y, y căn bản không có chỗ nào để lẩn trốn ở trong phong mang của trường thương màu đen. Y không thể nghĩ ra biện pháp nào, nhưng lại không cam lòng tiếp nhận vận mệnh được làm vua thua làm giặc. Mà ngay thời khắc mấu chốt của sinh tử, một chiếc giày bằng vải lại đập ngay vào ót của y...

Điều này rất khó hiểu, ừm, thậm chí có thể nói là một việc vô cùng khó hiểu.

Y bắt lấy giày vải từ trên mặt mình rơi xuống, cũng bất chấp dấu vết đế giày đỏ tươi bên trên gương mặt mình buồn cười đến mức nào. Y thậm chí không có tâm tư vì thế mà tức giận nửa phần, chỉ ngẩng đầu mang theo vẻ hoang mang nhìn về phía chiếc giày kia.

Y nhìn thấy Từ Hàn - vẻ mặt mang tươi cười nhìn về phía mình.

Quỷ Cốc Tử ngẩn người, y nghĩ Từ Hàn không khỏi quá mức ngây thơ rồi, làm như vậy thì có lợi ích gì chứ? Hả giận? Nhục nhã? Hoặc là còn cái gì khác nữa...

Đúng lúc này, trong mắt y chợt sáng lên một đạo Thần mang, y vội vàng ngẩng đầu nhìn phía chân trời, đạo trường thương màu đen kia đã ngưng tụ xong, mắt thấy liền sắp bị tên Đế quân kia ném ra, mà vị trí mà Từ Hàn đang đứng lúc này rất gân hắn, điều này cũng có nghĩa.

Âm!

Một tiếng nổ âm ầm xé rách thiên địa, cắt đứt ý nghĩ của Quỷ Cốc Tử. Thanh trường thương ngưng tụ trong tay Đế quân kia ẩn chứa uy năng hủy thiên diệt địa đã rời tay, cuốn theo uy năng đầy trời âm ầm đánh vào mặt y.

Sau khi hiểu được điều này, Quỷ Cốc Tử không thể nghĩ nhiều nữa, dưới bản năng cầu sinh mãnh liệt điều khiển, tay y đột nhiên vươn ra nắm chặt lại, thân thể Từ Hàn bị một lực lượng cường hãn trói buộc gân như khó có thể chống cự. Thân thể dưới điều khiển của lực lượng kia thoáng cái đã tới trong tay Phương Tử Ngư, sau đó trong mắt nàng hiện lên vẻ vui mừng, một tay nắm lấy cổ Từ Hàn, thân thể xoay một vòng, liên đặt mình sau lưng hắn.

Mọi người ở đây đều bất ngờ, Huyền nhi lại hét lên kinh hãi, theo bản năng định ra tay cứu viện, nhưng lại bị Mười chín đứng bên cạnh ngăn cản.

Mà ngoài bọn họ không ngờ rằng sẽ có biến cố như vậy, còn có vị Đế quân cao cao tại thượng tự cho là đã nắm chắc thắng lợi trong lòng bàn tay kia.

Gã đương nhiên không nghĩ tới Quỷ Cốc Tử sẽ làm ra hành động như vậy, càng không nghĩ tới Từ Hàn sẽ tự mình đưa tới cửa, bị đối phương bắt giữ. Gã mơ hồ ý thức được không ổn, nhưng cũng biết nếu bộ thân thể này bị hủy thì kế hoạch hàng lâm tinh không vạn vực lần nữa của hắn sẽ trở nên rất phiền phức, không chỉ có Quỷ Cốc Tử đang nhìn chằm chằm, mà người giám thị lắng đọng nhiều năm trong vạn vực tinh không cũng tuyệt không phải hạng người bình thường, hai người này đều không phải là tôn tại Đế quân có thể chống lại ở thời kỳ toàn thịnh. Bởi vậy gã không kịp nghĩ lại, chỉ có thể ở trong lúc đó vươn tay ra, hướng về phía trường thương gào thét mà đi kia, xúc tu màu đen đột nhiên từ dưới ống tay áo của gã tuôn ra, dùng tốc độ nhanh kinh người đi tới sau trường thương màu đen mắt thấy sẽ đâm vào ngay ngực Từ Hàn.

Những xúc tu màu đen kia nhanh chóng quấn lên thân thương, sau đó dùng sức kéo, trường thương uy thế hạo nhiên bị mãnh liệt kéo, cách mi tâm Từ Hàn không quá nửa tấc thì ngừng lại.

Huyền nhi ngây ngẩn cả người, trước đó mấy phút nàng cũng không ôm chút hy vọng nào với lời nói của Từ Hàn. Nhưng bây giờ nàng không thể không thu hồi hoài nghi lúc trước, nàng quả thật không nghĩ tới, hành động cứu Phương Tử Ngư của Từ Hàn lại là như vậy. Nói thật phương thức này quả thực quá mức cổ quái, khiến cho Huyền nhi lúc đầu còn không kịp lo lắng cho tình cảnh của Từ Hàn, ngược lại vẫn đắm chìm trong khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng tóm lại chuyện vẫn phải tiếp tục.

Đế quân bình tĩnh nhìn Quỷ Cốc Tử đang kẹp cổ Từ Hàn đứng trước người, lông mày gã càng nhíu chặt hơn.

Trong nháy mắt này, gã cho rằng mọi thứ đều đã kết thúc. Quỷ Cốc Tử chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chút lực, lấy tu vi của Từ Hàn hiện tại, rất nhanh sẽ chết ngay tại chỗ, cho dù Quỷ Cốc Tử cuối cùng đã là nỏ mạnh hết đà, cũng không phải nhân vật Từ Hàn không có chút tu vi nào có thể đối kháng. Mà Từ Hàn vừa chết, cho dù gã có giết chết Quỷ Cốc Tử thì cũng chỉ có thể nhìn lực lượng Đế quân khổng lồ trước mắt mà cảm thán, bởi vậy xuất phát từ hành động theo bản năng, gã thu trường thương của mình lại.

Nhưng sau thời gian kinh hãi ngắn ngủi, Đế quân đã khôi phục tinh thần lại liền mơ hồ ý thức được có gì đó không đúng. Rõ ràng Quỷ Cốc Tử đã bắt được Từ Hàn, chỉ cần bóp nát yết hầu hắn là mọi chuyện đại cát, cho dù con rối của bọn chúng ở phương thế giới này chết đi, một phần lực lượng của Đế quân kia cũng rơi mất, bọn chúng cũng không cần phải lo lắng điều gì, bởi vì cho dù như vậy, trong tay bọn chúng vẫn nắm ba phân rưỡi lực lượng Đế quân, mà bộ thân thể này có thể chịu đựng được lực lượng của Đế quân cũng là ba thành rưỡi.

Nói cách khác, bọn chúng có đủ thời gian tìm kiếm phương thiên địa này, sau đó lại ra tay đối với Đế quân, cùng ba thành rưỡi lực lượng, thật sự phải cứng rắn có lẽ bọn chúng sẽ thoáng rơi vào thế hạ phong, nhưng bọn chúng lại có thể tìm được cơ hội thôn phệ sạch sẽ lực lượng Đế quân còn sót lại của vùng thiên địa này, dù có thể đạt được khoảng chừng một thành, bọn chúng sẽ đạt được ưu thế tuyệt đối.

Đây là một điều không quá phức tạp, Đế quân tin tưởng với tâm tư đa mưu túc trí của đám Quỷ Cốc Tử, không thể nào không nghĩ tới, nhưng tại sao bọn chúng giờ phút này chỉ coi thân thể Từ Hàn như tấm thuẫn che trước người mình mà không có động tác kế tiếp?

Đế quân không đoán được ẩn tình trong đó, nhưng lại không thể không cẩn thận, gã trâm lông mày nhìn đối phương một hồi, trước tiên xác định đối phương sẽ không làm bừa, cao giọng nói: "Các hạ tốt xấu gì cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy của vạn vực tinh không hiện nay, co đầu rụt cổ như thế không sợ bị người bên ngoài chê cười sao?”

Trình độ khích tướng của lời này vụng về đến cực điểm, đương nhiên Đế quân cũng không đặt hy vọng ở đây, chẳng qua muốn dùng cái này để thăm dò Quỷ Cốc Tử đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng Quỷ Cốc Tử dường như nhìn thấu tâm tư Đế quân, ngược lại cũng không để ý tới đối phương, thế cho nên lời hỏi thăm của Đế quân như hòn đá ném xuống biển, trong vực sâu hắc ám này lâm vào bâu không khí im lặng như chết.

Đế quân nhăn mày lại, giọng nói của gã lại lớn hơn vài phần: "Các hạ, ngươi và ta đều biết điểm mấu chốt của nhau ở nơi nào, cũng biết lập trường giữa hai chúng ta không có khả năng nắm tay giảng hòa, nếu các hạ không giết Từ Hàn, chắc là đã có cân nhắc. Có điều kiện gì có thể trực tiếp nói ra, ngươi và ta cũng nhanh chóng hiểu rõ ân oán mấy chục vạn năm qua, phân ra thắng bại."

Đế quân nói như vậy nhưng tâm tư lại không ngừng xoay chuyển, suy nghĩ xem Quỷ Cốc Tử rốt cuộc đang tính toán chuyện gì.

Cứ như vậy lại qua mấy hơi thở, nhưng đối phương vẫn giữ tư thế kia không nhúc nhích, trong lòng Đế quân trầm xuống, càng cảm thấy cổ quái. Đây tuyệt không phải phong cách hành sự xưa nay của Quỷ Cốc Tử, nhưng mặc dù không thích đối phương âm mưu quỷ kế trốn đông trốn tây âm thầm làm chuyện xấu, nhưng tương tự cũng biết có thể bức gã tới mức này, Quỷ Cốc Tử tuyệt đối không phải loại người ham sống sợ chết.

Nhưng Quỷ Cốc Tử giờ phút này lại giống như con chuột bị người ta dọa cho vỡ mật, không dám nói lời nào, cũng không dám nhúc nhích.

Đế quân ý thức được cổ quái trong đó, hào quang màu đen trong mắt đại thịnh. Gã trầm mắt nhìn lại, chỉ thấy giữa thân thể của Từ Hàn và Phương Tử Ngư dường như có thứ gì đó đang chuyển động quay lại. Mà theo sự vật đó bắt đầu xuất hiện, hắc khí đầy trời từ trong cơ thể Quỷ Cốc Tử tỏa ra vào lúc đó lại tuôn vê thân thể của Phương Tử Ngư một lần nữa.

"Chuyện này..." Lông mày Đế quân nhíu càng sâu hơn. Gã không rõ rốt cuộc Từ Hàn đang có mưu đồ gì, sao lúc này lại ra tay trợ giúp Quỷ Cốc Tử chứ? Chẳng lẽ hắn ngây thơ cho rằng đối phương đã tính kế nhiều năm như vậy, bày ra ván cờ lớn như thế, thật sự sẽ vì hắn rơi vào trong tuyết mà mở một mặt lưới sao?

"Từ Hàn, ngươi bội tín bội nghĩa, không phải là việc một người làm ăn nên làm." Nhưng Đế quân giờ phút này bị Từ Hàn nắm trong tay đầy đủ uy hiếp, gã không dám tùy tiện động thủ, chỉ có thể âm trầm hỏi.

Mà Từ Hàn hiện tại đối mặt với câu hỏi này rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, hắn nhìn về phía Đế quân, hoang mang nói: "Đế quân nói cái gì vậy?"

"Hai chữ tín nghĩa này xét khắp thiên hạ, Từ mỗ nói thứ hai thì không ai dám cho rằng mình đứng đầu, vu oan như thế quả thực làm cho tâm của Từ mỗ nguội lạnh a"

Đế quân nào có hứng thú phụ họa với hắn, lập tức lạnh giọng hỏi: "Vậy bây giờ ngươi đang làm gì?"

Lúc này tay Phương Tử Ngư đang nắm cổ Từ Hàn chợt buông lỏng, thân thể hắn không kịp đề phòng rơi trên mặt đất, mặc dù khoảng cách mặt đất không quá xa, nhưng rơi thẳng xuống như vậy có chút chật vật. Từ Hàn gượng cười hai tiếng, che dấu được tình huống chật vật như vậy. Sau đó hắn đưa tay chỉ Phương Tử Ngư đang cúi đầu, thân thể vô lực rủ xuống, nói: "Chúng ta nói chuyện rất tốt, bốn thành Đế quân, chúng ta mỗi bên lấy một nửa, mà một phần từ chỗ Quỷ Cốc Tử do Từ mỗ nghĩ cách lấy lại. Nếu đồ của Từ mỗ đã lấy thì tất nhiên phải thuộc về Từ mỗ."

"Hả?" Đế quân sửng sốt, gã cẩn thận liếc mắt nhìn Từ Hàn, nhưng lại không tìm được chút lực lượng nào của Đế quân trên người hắn, cho nên tất nhiên có chút không hiểu lời của Từ Hàn. Nhưng gã nhanh chóng nghĩ ra điều gì, lại quay đầu nhìn Phương Tử Ngư.

Giờ phút này đầu cô bé kia gục xuống chậm rãi nâng lên, hai con ngươi nhắm lại cũng lập tức mở ra.

Có chút mắt buồn ngủ mông lung, có chút không rõ cho lắm, nhưng...

Trong suốt thanh tịnh.

Đế quân giật mình, ngay khi Từ Hàn và Quỷ Cốc Tử vừa tiếp xúc với nhau, ý chí của Quỷ Cốc Tử giáng lâm trên người tên bán Thần kia đã bị Từ Hàn cưỡng ép tách ra.
Bình Luận (0)
Comment