Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 856 - Chương 196: Tâng Tâng Tính Kế...

Chương 196: Tâng tâng tính kế... Chương 196: Tâng tâng tính kế...Chương 196: Tâng tâng tính kế...

Tu vi của Quỷ Cốc Tử thế nào?

Trừ lực lượng Đế quân đã đoạt được, tuy rằng thực lực của bản thân đủ để ngạo thị quần sinh vạn vực tinh không, nhưng còn lâu mới là đối thủ của người giám thị kia, càng khó có thể lọt vào mắt xanh của Đế quân. Nhưng nếu bàn về tu vi trên phương diện thần hồn, Đế quân không thể không thừa nhận, Quỷ Cốc Tử có một chút bản lĩnh thách thức được gã. Vậy ý chí y phủ xuống tên bán Thần kia, làm sao có thể bị Từ Hàn cưỡng ép tách ra? Hơn nữa toàn bộ quá trình cũng chỉ vẻn vẹn mấy hơi thở, Đế quân âm thâm nghĩ đến chính mình ở thời kỳ toàn thịnh, có lẽ cũng không cách nào làm sạch sẽ lưu loát như vậy. Từ Hàn làm sao có thể làm được điều này?

Nhưng bất luận Đế quân lúc này tâm sự nặng nề như thế nào, trong lòng tính kế ra sao, nhưng Từ Hàn và Phương Tử Ngư thân là người trong cuộc hiển nhiên không có nửa điểm tự giác trong lúc nguy cấp.

"Họ... Từ..." Phương Tử Ngư mắt ngái ngủ mông lung, nàng mở trừng hai mắt, ánh mắt trống rỗng dần dần trở nên có thần thái, nhưng tựa như nàng không chắc chắn thứ mình nhìn thấy trước mắt đến cùng là ảo cảnh hay là sự vật chân thật, bởi vậy lời nói ra có chút chần chờ.

Từ Hàn kiễng một chân nhìn Phương Tử Ngư đang ngây ngốc, cẩn thận cầm chiếc giày vải trong tay nàng, ném xuống dưới chân, nhanh nhẹn xỏ vào. Tiếp theo hắn nhẹ nhàng nói: "Tử Ngư, đã lâu không gặp.

Phương Tử Ngư ngẩn người, sau đó lấy tay xoa xoa mắt của mình, thất tha thất thểu nói: "Ta... ta... ta không phải đang nằm mơ chứ."

"Dĩ nhiên là không phải." Từ Hàn mỉm cười giơ tay ra, như chuẩn bị ôm lấy đối phương.

Đùng!

Tư thế mà Từ Hàn bày ra rất tự nhiên, nhưng đáp án mà hắn nhận được lại là một cái bạt tai vang dội không ai dự liệu tới.

Đúng vậy, Phương Tử Ngư hung hăng cho hắn một cái bạt tai.

Trong tràng lập tức rơi vào yên tĩnh như chết, Huyên nhi vốn trong lòng âm thầm cho rằng Từ Hàn thật sự cứu được Phương Tử Ngư, cho nên sinh ra chút vui mừng cũng sững sờ, nàng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ý chí Quỷ Cốc Tử buông xuống thân thể Phương Tử Ngư còn chưa rời đi?

Nàng mang theo nghi hoặc như vậy khẩn trương nhìn chăm chú vào chỗ Từ Hàn.

Đã thấy Phương Tử Ngư vung tay tát Từ Hàn xong thì cúi đầu, sau khi im lặng mấy hơi thở, thân thể bắt đầu run nhè nhẹ.

"Khốn kiếp...

"Ngươi có biết... ngươi có biết một người khổ cực thế nào không..."

"Nếu còn sống, vì sao... vì sao không tới tìm ta..."

Nàng không ngừng thì thào nói nhỏ, trong lời nói bao hàm tiếng khóc nức nở, mặc cho bất cứ kẻ nào cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Từ Hàn sờ sờ dấu bàn tay nóng bỏng trên gương mặt mình, cũng không tức giận, chỉ lần nữa giơ hai tay lên nói: "Xin lỗi, để ngươi chịu khổ rồi."

Phương Tử Ngư chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Hàn, viền mắt nàng ửng đỏ, dường như thứ bên trong có thể trào ra bất cứ lúc nào. Sau đó nàng không thể nhịn được cảm xúc cuộn trào trong lòng nữa, nhào vào trong ngực Từ Hàn.

Đây là một cái ôm rất dùng sức, nhưng không liên quan tới tình yêu, là ôm ấp thuần túy nhất giữa bằng hữu.

Nàng rất nhanh ý thức được cách làm như vậy có chút không thỏa đáng. Nàng nhanh chóng thu tay của mình lại, sau đó vừa khóc vừa cười, trừng mắt nhìn Từ Hàn nói: "Chiếm tiện nghi của bà cô, cẩn thận Mông Lương từ trong mộ bò ra ngoài chém ngươi!"

Từ Hàn nhún vai: "Sư huynh rất rộng lượng, đương nhiên cũng biết sư đệ không có ý đó." Nhưng khi nói tới đây, hắn lại dừng lại, thân sắc cổ quái nói: 'Huống hồ sư huynh muốn chém ta, sao lại cần bò ra ngoài?"

Lời này mang ý tứ rất cổ quái, làm cho Phương Tử Ngư vừa trong kinh hỉ vì nhìn thấy Từ Hàn khôi phục lại không khỏi sửng sốt, cặp mắt nàng mở lớn hơn vài phần, không kìm được hỏi: "Có ý tứ gì?"

Kỳ thật ý tứ muốn biểu đạt trong lời nói của Từ Hàn cũng không khó lý giải, chỉ là Phương Tử Ngư đã trải qua thống khổ, chấp nhận sự thật không muốn tiếp nhận. Khi đối mặt với hy vọng bỗng nhiên nổi lên này, loại e sợ lại mất đi lần nữa làm cho nàng sợ hãi đáp án sắp được đối phương nói ra kia lại là một đáp án phủ định.

"Bọn họ đã chết." Nhưng dù nàng cẩn thận từng chút một như vậy, nhưng đáp án nhận được vẫn khiến sắc mặt nàng trong khoảnh khắc đó trắng bệch như tờ giấy.

Nhưng ngay sau đó giọng nói của Từ Hàn lại vang lên lần nữa: "Nhưng chúng ta có cách để bọn họ sống lại."

Nếu như đặt ở trước kia, với tính tình của Phương Tử Ngư chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình vì Từ Hàn thừa nước đục thả câu, hoặc là vẻ mặt nghi hoặc tiếp tục truy vấn. Nhưng nàng một thân một mình trải qua rất nhiều chuyện, hiển nhiên tâm trí đã thành thục hơn trước rất nhiều, cũng không hề ra vẻ thần bí dây dưa với Từ Hàn, mà chỉ trâm giọng hỏi: "Mọi người sao?"

Vấn đề này đánh trúng chỗ yếu hại. Nàng thậm chí không hỏi cứu như thế nào, có thể làm được hay không, hoặc là bất cứ vấn đề nào khác, nàng chỉ quan tâm có thể cứu được bao nhiêu, mà chỉ cần có được đáp án khẳng định, nàng dù liều cả tính mệnh cũng sẽ đi làm chuyện này. Đây cũng là quyết ý trong mấy chữ ngắn ngủi mà Phương Tử Ngư biểu lộ ra.

"Ừ”" Mà Từ Hàn cũng không phụ kỳ vọng của nàng, khi đó hắn trùng trùng điệp điệp gật đầu.

"Vậy thì bắt đầu đi." Phương Tử Ngư trầm giọng nói, cái đầu vào lúc đó nâng lên nhìn về phía Đế quân đứng ở mái vòm. Trong thời gian nói chuyện với Từ Hàn, đầu Phương Tử Ngư dần dần thanh minh, lúc trước nàng mặc dù bị Quỷ Cốc Tử khống chế, mất đi ý thức tự chủ, nhưng những ký ức này đã chậm rãi trào dâng trong đầu nàng sau khi Quỷ Cốc Tử bị đuổi ra khỏi thân thể nàng, vì vậy toàn bộ những gì phát sinh vừa rồi nàng cũng biết. Mà nàng xưa nay tâm tư thông minh, từ biểu hiện và đối thoại của mọi người, đương nhiên cũng không khó đoán ra, giờ phút này vị Đế quân đứng trên trời kia chính là phiên toái lớn nhất đặt trước mặt mọi người.

Đế Quân trên bầu trời cảm nhận được địch ý trong ánh mắt Phương Tử Ngư, trong mắt lúc đó cũng lộ ra vẻ cảnh giác, Phương Tử Ngư giờ phút này không đơn giản chỉ là một tên bán Thần như vậy. Trong cơ thể nàng còn có một phần Đế quân do Quỷ Cốc Tử còn sót lại, tôn tại như vậy cộng thêm tâm tư Từ Hàn khó có thể phỏng đoán, làm Đế quân lúc này không thể không suy nghĩ xem biến cố này sẽ sinh ra ảnh hưởng gì đối với kế hoạch kế tiếp của gã.

Đương nhiên để phòng Phương Tử Ngư đột nhiên ra tay, Đế quân cũng cực kỳ cẩn thận triệu ra mấy chục sợi xúc tu màu đen quấn quanh người gã, cực kỳ đề phòng nhìn nàng. "Tử Ngư làm cái gì vậy, Đế quân chính là bằng hữu của chúng ta." Ngay khi Đế quân còn đang nghĩ rằng khó tránh khỏi một phen ác đấu, giọng nói của Từ Hàn lại đột nhiên vang lên. Hắn dùng bộ dạng đau đớn vô cùng, quát lớn Phương Tử Ngư, giống như hảo bằng hữu có thể cược tính mạng của mình vào đối phương.

Mà ngữ khí như vậy tất nhiên không tránh khỏi khiến Đế quân và Phương Tử Ngư đều sửng sốt.

Hai người gần như cùng lúc đưa ánh mắt cổ quái về phía Từ Hàn, càng đến lúc này, mọi người càng nhìn không thấu hắn hiện tại đang suy nghĩ cái gì. Nghi hoặc của Phương Tử Ngư chỉ đơn thuần vì hành động của Từ Hàn. Mà Đế quân lại có nhiều ưu sầu hơn, trong lòng âm thâm phỏng đoán xem sau lưng hắn có còn ẩn giấu âm mưu quỷ kế gì hay không. Dù sao mới trong quang cảnh ngắn ngủn vừa rồi, Từ Hàn coi như đã cướp đoạt một phần lực lượng Đế quân vốn thuộc về gã.

Trong lòng Đế quân thời khắc này, Từ Hàn đã trở thành một nhân vật khó chơi hơn Quỷ Cốc Tử rất nhiều, tất nhiên gã phải thật cẩn thận.

"Vậy với ý của Từ huynh đệ, bây giờ chúng ta có cần phải bắt đầu chia cắt bốn phần lực lượng Đế quân này không?" Đế quân nghĩ tới những chuyện này, ngẩng đầu nhìn về phía trái tim cực lớn đã vỡ nát đang cuộn trào khí tức màu đen mãnh liệt vô cùng.

"Đương nhiên." Từ Hàn mang thần sắc đương nhiên đáp lại.

Hai con ngươi của Đế quân lúc đó híp lại, trong mắt lấp lóe hào quang khó tả.

"Phân chia như thế nào?" Gã lại hỏi.

Từ Hàn trừng hai mắt, không hiểu vì sao mở miệng nói: "Không phải lúc trước đã nói rồi sao? Hai chia hai. Chẳng lẽ đến thời điểm mấu chốt này, Đế quân lại muốn lật lọng?"

Thân thể Đế quân chậm rãi hạ xuống, thoáng cái đã tới cách đám người Từ Hàn mấy trượng: "Sao có thể nói là lật lọng? Ngươi khẩn thiết coi bản tôn là bằng hữu, bản tôn sao có thể lừa gạt ngươi được?"

"Chỉ là bộ thân thể này của ngươi mặc dù rất tốt, nhưng thần hồn của ngươi lại kém xa ta. Tối đa một thành Đế quân cũng đã là cực hạn của ngươi, lòng tham không đủ ngược lại sẽ khiến mình trở thành con rối lực lượng kia, cho nên..." Đế quân lạnh giọng nói ra, mà cuối cùng lại đột nhiên ngừng lại, không còn đề cập đến vế sau, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Từ Hàn, ngữ điệu uy hiếp đương nhiên không cần nói cũng biết.

Đấn lúc này, Đế quân hiển nhiên không muốn chắp tay nhường lực lượng có thể chạm tay này cho kẻ khác.

Nhưng Từ Hàn lại giống như không nghe hiểu được uy hiếp trong lời nói của gã, hắn rất hoang mang nhìn Đế quân, hỏi ngược lại: 'Đế quân cảm thấy ta nuốt không nổi hai thành Đế quân này, chẳng lẽ bộ thân thể của Đế quân có thể nuốt được càng nhiều lực lượng hơn sao?"

Đây là một vấn đề rất tốt, thân thể của Thân Vô Song tuy mạnh mẽ, kết hợp với ý thức chủ thể của Đế quân, lực lượng có thể hấp thu lớn nhất cũng chỉ được ba thành rưỡi mà thôi, nói cách khác Đế quân dựa vào thể xác hiện tại, cũng chỉ có thể lấy đi một nửa lực lượng của bốn phần Đế quân này, nếu lấy thêm một phân thì bộ thân thể này sẽ bị lực lượng Đế quân cường đại làm cho nổ tung.

Nhưng hiển nhiên Đế quân đã nghĩ ra câu trả lời từ sớm. Gã híp mắt nói: "Ta không được, bộ thân thể này của ngươi không phải có thể sao?"

"Đế quân muốn đoạt lại bộ thân thể này của tại hạ ư?" Từ Hàn nghe ra ẩn ý trong giọng nói của đối phương, vào lúc đó trầm mắt hỏi.

"Ta nghe nói qua một câu như vậy, quân tử không đoạt được thứ người yêu, Từ huynh đệ bất kể hiềm khích lúc trước hợp tác với ta, ta há có thể lừa dối ngươi được. Bản tôn chỉ là muốn giao dịch cùng Từ huynh đệ mà thôi." Vẻ mặt Đế quân mang đầy ý cười nói: "Từ huynh đệ không nuốt nổi hai thành lực lượng Đế quân này, có câu là thất phu vô tội mang ngọc có tội, đến khi Quỷ Cốc Tử chạy tới chắc chắn ngươi sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu của hắn, đến lúc đó không chỉ khó giữ được tính mạng mà còn làm mai mối miễn phí cho lão tặc kia. Không bằng ngươi đưa bộ thân thể này cho ta, ta bảo đảm để cho thế giới này vạn năm thái bình, chẳng phải rất đẹp sao?"

"Xì. Nói nhiều như vậy, còn không phải là muốn cướp sao." Phương Tử Ngư ở bên cạnh nghe đến chỗ này, lập tức mắng thâm một câu.

Từ Hàn lại nói: "Nếu như tại hạ không muốn thì sao?"

"Vậy cũng chỉ có thể lại đánh một trận nữa mà thôi." Trong mắt Đế quân nheo lại lóe ra hàn mang, tất cả những chuyện gã làm kỳ thật đều là đang thăm dò điểm mấu chốt của Từ Hàn, gã không tin với đủ loại biểu hiện trước đó, đối phương sẽ không lưu lại chút hậu chiêu nào, gã muốn tận khả năng biết thêm một chút kế hoạch của Từ Hàn, cho rằng đến lúc đó Quỷ Cốc Tử đến, gã cũng chuẩn bị sẵn sàng để ba phương tranh hùng.

Cách làm của gã không thể nói là không đa mưu túc trí, dù sao thực lực Từ Hàn bày ra bên ngoài cũng chỉ là tên bán Thần hấp thu một thành lực lượng Đế quân sau lưng hắn, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không phải đối thủ của Đế quân, dưới sự uy hiếp của gã như vậy, chắc chắn Từ Hàn sẽ để lộ hậu chiêu. Đến cấp độ như bọn họ, biết người biết ta thường là mấu chốt quyết định thắng bại.

Thế nhưng Từ Hàn đối mặt với tâng tâng bức bách như vậy vẫn không chút hoang mang, hắn cực kỳ bất đắc dĩ nhún vai một cái rồi nói: "Nói như vậy, Đế quân với tại hạ chỉ sợ phải cho đám Quỷ Cốc Tử đang nhanh chóng chạy tới kia làm ngư ông đắc lợi."

Đế quân sững sờ, một khắc sau gã như cảm ứng được gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Lúc này gã mới phát hiện, bức bình chướng che đậy Thiên cơ của thế giới này đã bị Từ Hàn mở ra từ lúc nào...
Bình Luận (0)
Comment