Chương 197: Uy hiếp?
Chương 197: Uy hiếp?Chương 197: Uy hiếp?
"Ngươi!" Đế quân hiểu rõ điểm này sát khí giữa hai đầu lông mày lập tức bắt đầu khởi động, gã không khỏi sinh ra cảm giác thất bại và tức giận vì bị Từ Hàn lừa gạt.
Vách ngăn che chắn phía chân trời bị phá vỡ, lực lượng của Quỷ Cốc Tử rất nhanh liền có thể tìm được chỗ của thế giới này, có lẽ đám Quỷ Cốc Tử nhất mạch đang trên đường chạy tới. Còn nếu lúc này gã vì bốn thành lực lượng Đế quân này mà khai chiến với Từ Hàn, Từ Hàn tất nhiên không đáng để lo lắng. Nhưng tên bán Thần nắm giữ một thành lực lượng Đế quân kia ít nhiều cũng có chút sức chiến đấu. Đế quân có lòng tin có thể đánh bại lần nữa, nhưng thời gian mất đi chỉ sợ đủ để Quỷ Cốc Tử đuổi tới nơi này, đến lúc đó bọn chúng vẫn có ba thành rưỡi lực lượng của Đế quân, đủ để quét ngang Từ Hàn còn chưa kịp thôn tính bốn thành Đế Quân và bản thân mình.
Chiêu rút củi dưới đáy nồi của Từ Hàn không phải là không tốt. Nhưng trong đó mang theo tàn nhẫn lại khiến Đế quân bất ngờ, mà sự tàn nhẫn này không chỉ nhằm vào mỗi Đế quân mà còn là chính bản thân hắn.
Thử nghĩ đến lúc đó ba phe tranh hùng, bất luận thế nào, Từ Hàn cũng là bên nào yếu nhất trong ba phương. Mà hắn lại lựa chọn trực tiếp kéo đổ cuộc chiến, Đế quân âm thầm tưởng tượng, nếu như mình ở trong vị trí của đối phương, chỉ sợ cũng khó có quyết tâm lớn như vậy.
"Từ Hàn! Ngươi tin không? Đợi đại chiến bùng nổ, kẻ địch đầu tiên ta và Quỷ Cốc Tử sẽ giải quyết không phải là đối phương, mà là ngươi!" Lúc đó Đế quân trầm mắt nói.
Từ Hàn mỉm cười ngửa đầu nhìn về phía Đế quân, nói: "Nguyện đánh cược có chơi có chịu, nếu Từ mỗ nguyện ý cược, có thua trắng đến mức nào cũng đã không còn để trong lòng, cũng không phiền Đế quân nhắc nhở."
"Hừ”" Đế quân trả lời bằng một tiếng hừ lạnh, tay áo vung lên lập tức không cần phải nhiều lời nữa, cất bước đi tới bên cạnh khí tức màu đen đang cuồn cuộn.
Nhưng gã không lập tức mở khí tràng của mình ra cắn nuốt những khí tức màu đen kia, mà là đứng tại chỗ, quay đầu lạnh nhạt nhìn Từ Hàn. Nguyên nhân gã bày ra trận thế như vậy tự nhiên cũng vô cùng đơn giản, gã cho thấy lập trường của mình, nguyện ý tiếp nhận điều kiện Từ Hàn thiết lập, chia đều bốn thành lực lượng Đế quân này.
Từ Hàn thấy thế, lập tức mặt lộ ý cười.
"Giúp ta một chút." Hắn đưa tay ra, Phương Tử Ngư thấy thế sững sờ, đang muốn hỏi Từ Hàn nói đến chuyện gì, nhưng rất nhanh nàng đã phản ứng lại. Một thân tu vi của hắn sớm đã bị người phá huỷ, giờ phút này nếu muốn thôn phệ lực lượng Đế quân kia, bằng bản lĩnh của mình không có cách nào vượt qua hắc ám trước mắt, đương nhiên là cần người bên ngoài tương trợ.
Phương Tử Ngư nghĩ đến đây, không khỏi liếc mắt nhìn Từ Hàn một cái —— đã đến lúc này, người này còn có tâm tình vui đùa cùng nàng. Nhưng suy nghĩ như vậy cũng chỉ trôi qua trong tích tắc, sau đó nàng duỗi tay ra nắm ống tay áo của Từ Hàn, nhấc hắn lên cao như diều hâu bắt gà con, nhẹ nhàng tung người, rồi rơi xuống trước mặt luồng khí tức màu đen cuồn cuộn nọ.
Bị kéo như vậy, Từ Hàn thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng hắn dường như đã hạ quyết tâm phải giữ gìn mặt mũi cho mình, cho nên vẻ mặt cố tỏ ra trấn tĩnh, thậm chí còn nghiêm trang chắp tay với Đế quân. Làm bộ như vậy khiến cho cơ bắp trên mặt Đế quân co rúm một hồi, nhưng lại không thể nào phát tác.
Thế nhưng song phương rất nhanh đều thu liễm tâm tư như vậy, đồng loạt trâm mắt nhìn về phía đoàn khí tức màu đen khổng lồ kia. Không có trao đổi gì quá lâu, con ngươi hai người ngưng tụ, lập tức khí tức trong cơ thể cuồn cuộn, khi đó đoàn khí tức màu đen kia dường như cảm nhận được cái gì đó, bản thân cuồn cuộn trở nên càng thêm kịch liệt.
Sau đó khí tức màu đen bắt đầu dần dần hóa thành hai luồng, tự động tuôn về phía Từ Hàn và Đế quân.
Nguồn lực lượng kia vừa mênh mông lại cường đại không gì sánh được, trong nháy mắt bọn chúng cuồn cuộn ra, toàn bộ thiên địa tựa như cũng bắt đầu chấn động, đều kinh hồn táng đảm vì cỗ lực lượng cường đại này lại được thấy ánh mặt trời.
Đế quân cảm nhận được cỗ lực lượng kia trở lại trong cơ thể mình một lần nữa, trên mặt lộ ra vẻ sung sướng.
Đây là thời khắc mà gã đã chờ đợi mấy chục vạn năm, tuy rằng vẫn còn một con đường vô cùng gian nan để đi tới thắng lợi, nhưng tới đây cũng đã không hề dễ dàng.
Vì thế Đế quân còn có ý định nghiêng đầu nhìn thoáng qua Từ Hàn cũng đang rút lấy lực lượng Đế quân kia. Thần thức của gã buông ra, bao trùm toàn bộ thế giới, lại lập tức lan tràn ra vạn vực tinh không bên ngoài thế giới.
Gã có thể cảm giác được rất rõ ràng, theo khí tức của phiến thiên địa này hiển lộ ở vạn vực tinh không bên ngoài thế giới. Đám Quỷ Cốc Tử kia giờ phút này đang như chó săn ngửi được mùi máu tươi phi tốc chạy đến nơi này. Đế quân biết việc này có tránh cũng không thể tránh, đáy lòng của gã âm thầm tính toán như thế nào mới là phương pháp ứng phó chính xác nhất trong trận đại chiến này, đồng thời cũng không để lại dấu vết quan sát Từ Hàn.
Mặc dù thân thể Từ Hàn cực kỳ phù hợp với lực lượng của Đế quân, nhưng dù sao tu vi của hắn cũng đã bị Quỷ Cốc Tử hủy đi từ trước rồi. Tốc độ rút ra lực lượng Đế quân của hắn chậm hơn Đế quân rất nhiều. Đế quân đã nuốt xong một phần lực lượng Đế quân, mà Từ Hàn thì chưa tới năm phần mười.
Đương nhiên điều này cũng không quan trọng, dù sao lực lượng Đế quân cực hạn mà bộ thân thể này có thể thừa nhận cũng chỉ bằng ba thành mà thôi, Từ Hàn ngược lại không cần vì thế mà sốt ruột. Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn có thể nuốt vào hai thành Đế quân còn lại.
Đúng như trước đó đã nói, muốn thu lấy lực lượng Đế quân, không chỉ có được thân thể mạnh mẽ mà còn phải có được hồn phách cường tráng tương ứng. Nhưng Từ Hàn hết lần này tới lần khác không có hồn phách, hắn có một luồng linh phách của Đế quân, cộng với ý chí do chấp niệm còn sót lại của bộ thân thể này ngưng tụ thành, lực lượng Đế quân nhiều nhất mà hắn có thể thừa nhận chẳng qua chỉ là một thành, nhiều hơn nữa sẽ giống như những Thánh tử Thánh hậu được Sâm La điện sáng tạo ra, ngược lại bị lực lượng Đế quân cắn nuốt tâm trí, biến thành con rối.
Sau khi Đế quân cắn nuốt nốt hai thành lực lượng Đế quân mà gã có thể thôn phệ được, liền thối lui qua một bên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Từ Hàn vừa mới nuốt vào một phần lực lượng Đế quân, đám Quỷ Cốc Tử cũng đang trên đường chạy tới. Đế quân hơi bấm đốt ngón tay tính toán, thời gian này sẽ không quá dài, tối đa cũng chỉ còn lại khoảng nửa khắc. Trong thời gian ngắn như vậy hiển nhiên không đủ để gã hoàn thành việc đánh chết tên bán Thần vẫn luôn cảnh giác nhìn gã, sau đó lại cướp đoạt thân thể của Từ Hàn, trấn áp ý chí của hắn, cuối cùng lại thôn phệ hết tất cả lực lượng Đế quân còn lại. Ngược lại nếu trong trình tự như thế này, cho dù ra một chút sai sót, gã liên có thể để cho Quỷ Cốc Tử sau khi tới tìm được sơ hở, thế cho nên khiến mưu đồ đã lâu của gã đổ sông đổ bể.
Huống chỉ, Đế quân không tin với đủ loại mưu kế mà Từ Hàn biểu hiện ra, hắn sẽ không lưu lại hậu chiêu trong lúc này?
Đế quân không muốn mạo hiểm, liền dứt khoát thu hồi những tâm tư này, mà trâm mắt nhìn Từ Hàn đang cắn nuốt lực lượng Đế quân. Gã có chút tò mò, muốn xem xem đối phương dùng thủ đoạn như thế nào giành lấy lực lượng vốn không phải là thứ mà hắn có thể thu được này.
Rất nhanh, Từ Hàn đã cắn nuốt hết một phần lực lượng Đế quân mà hắn có thể thừa nhận, tiếp theo hắn sẽ làm thế nào đây? Đế quân nhìn chăm chú vào hắn trong lòng âm thầm nghĩ.
Đế quân cũng từng phỏng đoán phương pháp của Từ Hàn khi thôn phệ những lực lượng này, hoặc là dùng bí pháp nào đó chứa đựng, hoặc là cái khác. Nhưng giờ phút này, Từ Hàn lại hiển nhiên không có bất kỳ tâm tư nào khác, càng không làm ra bất kỳ chuyện gì trong tưởng tượng của Đế quân, mà tiếp tục không hề cố ky cắn nuốt lực lượng này.
Lúc đó chân mày của Đế quân nhăn lại, gã không nghĩ ra rốt cuộc Từ Hàn đang có chủ ý gì. Gã không nghĩ rằng hắn sẽ không biết tiến thối, không biết cực hạn của cơ thể mình là ở nơi nào, nhưng lại không nghĩ ra hắn làm như vậy dựa vào cái gì.
Lại hơn trăm hơi thở trôi qua, một phần lực lượng Đế quân còn sót lại kia bị Từ Hàn thôn phệ hơn phân nửa trong thời gian trăm hơi thở này, tốc độ thôn phệ hiển nhiên nhanh hơn không ít so với lúc trước , mà càng làm Đế quân kinh ngạc chính là sau khi cắn nuốt hết nửa thành lực lượng Đế quân, sắc mặt Từ Hàn như thường, cũng không lộ ra nửa điểm dị trạng.
Vẻ nghi hoặc trong lòng Đế quân càng sâu hơn, hắc mang trong mắt gã đại thịnh, một ngọn lửa đen nhánh bùng lên trong mắt. Gã nhìn Từ Hàn, lực lượng đáng sợ nào đó lưu chuyển giữa hai đầu lông mày gã, bằng vào lực lượng này, gã có thể nhìn rõ ràng lộ tuyến khí cơ lưu chuyển quanh người Từ Hàn.
Mà khi thi triển ra bí pháp như vậy, sau khi gã thấy rõ khí tức trong cơ thể Từ Hàn, thân thể Đế quân đột nhiên chấn động, vẻ khó tin tràn ngập đuôi lông mày của gã.
Gã nhìn thấy mấy chục sợi tơ vô hình kia nối thẳng từ lưng Từ Hàn xuống. Thứ kia cực kỳ bí ẩn, nếu không phải Đế quân đang mở bí pháp đủ để xuyên thủng vạn vật thì sẽ không cách nào phát hiện ra được. Mà lực lượng của Đế quân đang bị Từ Hàn hấp thu toàn bộ, sau khi tiến vào trong cơ thể hắn lưu chuyển một hồi, thuận theo từng sợi tơ nhỏ bé không thể nhìn thấy kia tràn về phía phương xa.
Đây là... ?
Đế Quân nhướng mày, không hiểu đây là pháp môn cổ quái gì.
Nhưng xuất phát từ ý định muốn biết rõ ràng Từ Hàn rốt cuộc đang có ý đồ gì, Đế quân theo bản năng quay đầu nhìn lại theo phương hướng những sợi tơ kia đi.
Thần thức của gã sớm đã bao trùm toàn bộ thiên địa, bởi vậy chỉ trong tích tắc đã tìm được điểm cuối của sợi tơ sau lưng Từ Hàn - rõ ràng là đỉnh núi Tứ Đế sơn bên trong Thập Vạn Đại Sơn.
Mà điểm cuối những sợi tơ này đều là những thi thể của những người chết trên Đại Uyên sơn.
Theo lực lượng của Đế quân tràn vào, những thi thể mà đám người Huyền nhi trước đây nghĩ đủ mọi biện pháp cũng không cách nào phục sinh, giờ phút này đã dần dần có sinh cơ, hơi thở từ chóp mũi bọn họ từ không đến có, từ yếu ớt đến hữu lực, sắc mặt cũng dần dần trở nên hồng nhuận.
Hai con ngươi trống rỗng của bọn họ chậm rãi nhắm lại, sau mấy hơi thở mới chậm rãi mở ra, mà lần này trong con ngươi chớp động lại không còn vẻ lạnh như băng vô hình trước đó, mà rõ ràng mang theo nóng bức cùng linh động. Bọn họ vào lúc này thật sự sống lại.
Khi Đế quân cảm nhận được điểm này, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra Từ Hàn tính toán nhiều như vậy, chính là vì muốn lợi dụng đặc tính bất diệt của lực lượng Đế quân để khiến những sinh linh vốn dựa vào lực lượng Đế quân được sinh ra sống lại lần nữa. Sau một thoáng kinh hãi ngắn ngủi, khóe miệng gã lại nhếch lên một mảng ý cười, gã cười găn nhìn Từ Hàn vẫn còn đang cố gắng cắn nuốt lực lượng của Đế quân, miệng âm thầm nói: "Hóa ra ngươi vẫn không thay đổi nhỉ"