Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 858 - Chương 198: Chờ Đợi Đã Lâu...

Chương 198: Chờ đợi đã lâu... Chương 198: Chờ đợi đã lâu...Chương 198: Chờ đợi đã lâu...

Càng đến lúc này, Đế quân càng nhìn không thấu tâm tư của Từ Hàn.

Chia lực lượng của Đế quân làm mấy phần, chuyển dời đến trên thân mọi người, lấy cái này để chia sẻ áp lực do lực lượng Đế quân mang đến, đây thật ra là một lựa chọn không tồi, dù sao những bằng hữu này của Từ Hàn đối với thế giới này mà nói cũng coi như là kiệt xuất đương đại, muốn hòa loãng mấy phần lực lượng của Đế quân cũng không phải việc khó.

Nhưng điều khiến Đế quân nghi hoặc chính là Từ Hàn giờ phút này đang mang một thành lực lượng Đế quân. Tên bán Thần bên cạnh hắn cũng mang một thành, một thành còn lại bị đám người đang từ từ tỉnh lại phân chia. Cách làm như vậy tuy khiến Từ Hàn không phải nhận tai họa ngầm do lực lượng Đế quân che chở, nhưng ba thành lực lượng Đế quân phân tán như thế, đợi đến khi Quỷ Cốc Tử giáng lâm, ba phương đại chiến triển khai, đám người Từ Hàn sẽ bị đánh tan từng người một, không chút lực hoàn thủ nào?

Vậy thì trăm phương ngàn kế khiến cho những bằng hữu kia của hắn sống lại có ý nghĩa gì?

Hay là gã đã nhìn lầm Từ Hàn, người đánh cờ hầu như đã có thể sóng vai chống lại mình và Quỷ Cốc Tử trong mắt gã, dường như vẫn là sinh linh gây yếu lòng mang vận may cùng với nhân từ quá độ kia?

Đế quân nghĩ đến đây trong lòng không hiểu sao có chút bực bội. Rất nhiều lúc gã có thể đại khái đoán ra tâm tư của Quỷ Cốc Tử, nhưng lại không nhìn thấu suy nghĩ của tên Từ Hàn nhỏ yếu hơn gã mấy lần. Mà đây là một chuyện đáng sợ, ít nhất là từ tuyên cổ tới nay, gã chưa bao giờ gặp phải loại sinh linh như vậy. Tựa như Quỷ Cốc Tử vì sao có thể suy diễn ra rõ ràng vạn vật trên thế gian, đó là bởi vì bọn chúng hiểu rõ sinh linh, biết bọn họ muốn cái gì. Mà một đối thủ khiến ngươi không biết mục đích của đối phương, vĩnh viễn là đáng sợ nhất.

Lúc Đế quân nghĩ tới điều này, Từ Hàn đã hấp thu hết lực lượng của Đế quân, một lần nữa nắm giữ được lực lượng, đương nhiên hắn cũng không cần Phương Tử Ngư hỗ trợ, có thể dễ dàng đứng lơ lửng trên không trung.

Lúc đó hắn quay đầu lại nhìn Đế quân thần sắc âm trầm một cái, tự mình khẽ mỉm cười, nói: "Đế quân, hiện tại không phải lúc nghĩ nhiều, phiền toái đã tới."

Từ Hàn dứt lời liền ngửa đầu nhìn về phía chân trời. Xuyên qua khu vực hắc ám đầy trời kia, thẳng lên mái vòm. Chỗ kia dường như có thứ gì đó từ phương xa đang chạy vùn vụt tới.

Đế quân sửng sốt, tất nhiên là kịp phản ứng lại vật kia là thứ gì. Thân sắc trên mặt hắn trâm xuống, không hề đối thoại cùng Từ Hàn nữa, thân thể vào lúc đó khẽ động, rơi vào bên cạnh màu đen mâm tròn kia, lập tức mâm tròn chuyển động, mang theo Đế quân cùng với mấy tên tôi tớ kia hóa thành một đạo lưu quang chạy ra khỏi vực sâu bao la bát ngát này.

Mà sau khi gã rời đi, đám người Huyền nhi cũng phi thân tới xung quanh Từ Hàn. Với tầm mắt của bọn họ, mặc dù không cách nào biết rõ rốt cuộc lực lượng của Đế quân bị cắn nuốt kia là như thế nào, nhưng lại có thể cảm giác được nó cường đại. Huống hồ trong lời nói của Từ Hàn còn mơ hồ có xu thế áp chế Đế quân kia. Điêu này làm cho Yêu quân Hậu Khanh luôn luôn bất mãn với hắn lúc trước hiện tại cũng âm thâm coi hắn là trung tâm.

"Họ Từ kia, tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?" Phương Tử Ngư luôn mồm luôn miệng hỏi ra trước khi mọi người kịp mở miệng. Mà khi đó ánh mắt mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía Từ Hàn, trong ánh mắt bao vây niềm hy vọng từ trước đến nay chưa từng có.

Đây là cảm thụ của mọi người từ đầu đến cuối đối với hắn, khi đối mặt với sự vật không thể chiến thắng, đại đa số mọi người đều sinh lòng tuyệt vọng, thậm chí không sinh ra nổi nửa điểm tâm tư phản kháng. Nhưng Từ Hàn lại khác, cho dù địch nhân cường đại đến đâu, dường như chỉ cần có hắn, liên không phải hoàn toàn không có hy vọng chiến thắng. Mà hy vọng nhiều lúc chính là căn bản sinh tôn của sinh linh.

Dưới ánh mắt của mọi người như vậy, Từ Hàn cũng không khỏi cảm thấy có chút áp lực. Hắn vội vàng nhún vai nói: "Xem thử rồi hãng nói."

Nói xong, hắc khí phun trào quanh thân hắn, một đôi cánh màu đen cực lớn đột nhiên dang ra từ sau lưng, hắc khí tràn đầy tiếp tục tràn ra, nâng thân thể mọi người chung quanh lên cao cao, sau đó đôi cánh kia chấn động, hắn cuốn theo mọi người với tốc độ nhanh kinh người bay ra khỏi vực sâu không đáy này...

Bên ngoài vực sâu, đỉnh núi Côn Luân vẫn chìm trong gió tuyết không ngừng, tựa như tất cả mọi chuyện phát sinh trong vực sâu vừa rồi không ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài vậy.

Từ Hàn dẫn mọi người ra khỏi Tiên cung Côn Luân, đi tới trên biển mây vòm trời.

Giờ phút này bóng đêm đã tới, bầu trời ánh sao lập loè, những tinh quang này ngày bình thường bị tâng mây che đậy, không thể nhìn thấy, hôm nay lại cho người ở chỗ này nhìn thấy rõ ràng, đứng ở trong đó như Tiên cảnh hỗn độn, đẹp không sao tả xiết.

Nhưng tiền nhân đã sớm nói, cảnh sắc đẹp đẽ không còn cảnh, mà ở tâm của mình.

Phần lớn mọi người ở đây đều không có tâm tư để quan sát cảnh sắc như vậy, ngược lại đều trâm mắt nhìn về phía mâm tròn màu đen đứng bên kia.

Nơi đó Đế quân khoanh tay đứng, tâm cảnh của gã tất nhiên không phải người bình thường có thể so sánh được. Giờ phút này gã ngược lại không có nửa phần khẩn trương, mà chỉ nhìn ra xa, ngửa đầu trông về phía thiên ngoại, nhìn sao trời lấp lánh, tinh không khắp nơi, càng rộng lớn hơn cả hư không.

"Mấy chục vạn năm ta không ở đây, những sinh linh này dường như sống quá mức thoải mái một chút, ta cũng không nhớ được bao lâu chưa từng gặp một nơi tinh không lấp lóe như vậy." Cũng không biết là trong lòng có tâm trạng, hay là thăm dò nào đó, sau một đoạn trầm mặc, Đế quân chợt thấp giọng nói.

Từ Hàn mỉm cười, cũng không chần chừ, ngay lúc đó tiếp nhận lời nói, cao giọng đáp: "Xem ra không ai trong vạn vực tinh không nhớ về vị Thần chích duy nhất Đế quân này!"

"Sở dĩ Thần là Thần, là bởi vì Thần giữ lấy tín niệm của bản thân, cũng sẽ không thay đổi vì bất kỳ người nào. Thế nhân không hiểu sự vĩ đại của ta, chỉ có cho mình một nỗi sợ hãi, nhưng không sao, ta sẽ quân lâm lần nữa, truyền bá ân trạch của ta." Đế quân lạnh giọng trả lời, cũng không vì lời nói của Từ Hàn mà thay đổi.

Lần này, Từ Hàn chỉ mỉm cười gật đầu, không tiếp lời với gã nữa, dường như định kết thúc cuộc đối thoại này.

Nhưng Đế quân lại thu hồi ánh mắt nhìn về phía vạn vực tinh không của mình, ngược lại dùng khóe mắt liếc nhìn Từ Hàn. Ánh mắt của gã đảo qua từng người bên cạnh, cuối cùng mới rơi vào trên người hắn. Gã lại tiếp tục nói: "Thật ra ngươi rất không tôi, so với Quỷ Cốc Tử mà nói, ngươi càng giống người có khả năng trở thành Thần chích mới của vạn vực tinh không."

"Nhưng đáng tiếc ngươi quá chấp nhất bên trong một số đồ vật nào đó, không nỡ từ bỏ, liền khó có thể gánh vác trọng trách thân là Thần chích. Ngươi ấy à, tính toán nhiều như vậy, cuối cùng vẫn sẽ bị liên lụy, nhất định là một giấc mộng Hoàng lương."

Lần này trong giọng nói của Đế quân lại có chút giống như anh hùng tương giao. Điều này làm cho Từ Hàn có chút trở tay không kịp, hắn không khỏi sửng sốt, nhướng mày nhìn về phía Đế quân, ánh mắt cổ quái thêm vài phần, hắn nói: 'Hiện tại Đế quân nói với ta những thứ này, vì sao có mùi vị muốn chiêu an Từ mỗ vậy?"

Đế quân im lặng, lúc đó gã quay đầu nhìn về phía trời xanh, cứ như thế cả hai lại rơi vào im lặng.

Mà trầm mặc như vậy sau mấy chục hơi thở bị phá vỡ lần nữa.

Thiên ngoại bỗng nhiên dâng lên mấy đạo khí tức cường hãn, đám người Huyền nhi đương nhiên chỉ có thể cảm nhận được uy năng bao bọc trong những khí tức kia, mà hai người Từ Hàn, Phương Tử Ngư đã hấp thu lực lượng của Đế quân, có thể xuyên thấu qua hư không vô ngần của thiên ngoại lại thấy rõ đang có mấy đạo thân ảnh bay vụt về phương thiên địa này.

Ùng ục.

Phương Tử Ngư nuốt xuống một ngụm nước miếng, có chút sợ hãi nhìn về phía Từ Hàn bên cạnh, hỏi: "Đây chính là gia hoả trước kia đã khống chế ta sao?"

Lúc nàng tiếp xúc với đám Quỷ Cốc Tử trong lòng liền có cảnh giác, nhưng khi đối phương thật sự động thủ với nàng, nàng căn bản không có nửa điểm phản kháng. Mà giờ phút này nàng muốn chính diện giao phong cùng tồn tại như vậy, khó tránh khỏi trong lòng tồn tại e dè.

"Ừ”" Từ Hàn khẽ gật đầu, cũng không mở miệng trấn an. Hắn biết rõ trận chiến kế tiếp nhất định vô cùng thê thảm, bất cứ kiêng kị và do dự gì trong đầu cũng chỉ có thể dựa vào chính mình gánh vác, người khác nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Mà hắn tin tưởng Phương Tử Ngư đã trải qua nhiều như vậy, sẽ có giác ngộ tương ứng. Cho nên hắn không nhiều lời với nàng, trái lại quay đầu nhìn về phía Mười chín ở phía sau, vốn định hỏi xem nàng đã chuẩn bị tốt hay chưa, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Mười chín đã mở miệng trước.

"Mười chín lần luân hồi này, ta trải qua còn thống khổ hơn so với ngươi."

"Ngươi còn có thể quên quá khứ, mỗi lần đều đối đãi một lần nữa, mà ta lại biết rõ con đường phía trước tối tăm, lại không thể không tiếp tục tiến lên."

"Một ngày này, ta kỳ vọng nó đến hơn ai hết, cho nên yên tâm đi, một vạn bảy ngàn năm trước ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng."

Ánh mắt Mười chín nhìn về phía Từ Hàn, giọng điệu bình tĩnh, mang theo quyết ý không thể nghi ngờ.

Từ Hàn hơi sững sờ, trên mặt không khỏi có chút xấu hổ. Trong thời gian hắn hiểu rõ chân tướng thế giới này, đoạn thời gian đó đối với hắn mà nói có thể nói là tương đối gian nan, hắn phải cân nhắc rất nhiều được mất, suy nghĩ các loại nhân tố, cũng ra sức hy sinh, gánh vác một chút tội nghiệt mà hắn không muốn gánh.

Từ Hàn nghĩ tới đây còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Mười chín ngắt lời: "Nếu ngươi có điều áy náy, vậy thì không cần thiết nữa, nếu nói thế giới này rơi vào khốn cảnh hiện tại, thật ra có liên quan không nhỏ với ta, ta làm không chỉ cứu vớt thế giới này, cũng là vì cứu vớt bản thân ta."

Từ Hàn lại sửng sốt, thật lâu sau cũng không nói ra được một câu. Mãi đến vài hơi thở sau, trên mặt hắn mới lộ ra vẻ cười khổ. Hắn nhìn Mười chìn thần sắc bình tĩnh, sắc mặt trở nên cổ quái: "Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"

Có lẽ là không ngờ hắn sẽ nói vậy, Mười chín nhìn Từ Hàn một cái, hơi suy tư rồi nói: "Ngươi nói đi."

"Hiện tại rốt cuộc ngươi có còn là Mười chín nữa không?" Từ Hàn nghiêm trang hỏi.

Khuôn mặt bình tĩnh của Mười chín vào thời điểm đó nở một nụ cười, nàng nhíu mày nói: "Ngươi đoán thử xem?”

Từ Hàn yên lặng, lại không ngờ đã đến lúc này, Mười chín ngược lại còn có tâm tư đùa giỡn với hắn.

Hắn đang muốn nói tiếp, nhưng hôm nay tựa hồ trong tối tăm có vật gì đó đang đối nghịch cùng hắn, lần này hắn còn chưa kịp nói ra, trong mắt chợt hiện lên một đạo hàn mang, đầu bỗng nhiên nâng lên, mấy bóng người xuyên thẳng qua hư không kia lúc đó đi tới thế giới này, thân thể chậm rãi rơi xuống, lạnh lùng nhìn chăm chú khối thiên địa này.

Từ Hàn thu liễm tâm tư mình, hắn mỉm cười vung tay lên với mấy người kia, cao giọng nói: "Chư vị đi chậm quá."

"Từ mỗ cùng Đế quân, chờ chư vị đã lâu."
Bình Luận (0)
Comment