Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 859 - Chương 199: Tru Tà Tránh Lui, Đêm Tận Ngày Đến

Chương 199: Tru tà tránh lui, đêm tận ngày đến Chương 199: Tru tà tránh lui, đêm tận ngày đếnChương 199: Tru tà tránh lui, đêm tận ngày đến

Ba phương tê tụ, thiên địa nghiêm nghị, sát cơ tràn ngập.

Ba phương giằng co phân biệt rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía đối phương tràn đầy cảnh giác.

"Không ngờ được, chúng ta cuối cùng lại đi tới bước này."

"Một tên Thần chích bị cầm tù kéo dài hơi tàn, một con khôi lỗi đần độn bị khống chế vạn năm, có thể bức Quỷ Cốc Tử nhất mạch ta đến tình trạng bây giờ, cũng coi như từ xưa đến nay chưa từng có."

Vẫn là Quỷ Cốc Tử phá vỡ trâm mặc đầu tiên.

Lão nhân cầm đầu mặc áo đen rộng thùng thình, vạt áo bay phấp phới trên mái vòm. Tuy y nói vậy nhưng ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Từ Hàn. Y biết rõ nếu không phải thiếu niên trước mặt gây khó dễ thì tất cả những chuyện này vốn không hề xảy ra. Quỷ Cốc Tử tự xưng là tinh thông tính toán mọi chuyện trong thiên hạ cuối cùng vẫn thua bởi vì bản thân tự phụ.

"Cốc chủ quá khen rồi." Vẻ mặt Từ Hàn vẫn ung dung như cũ, thậm chí còn rảnh rỗi chắp tay với Quỷ Cốc Tử, miệng đáp.

"Hừ.”" Quỷ Cốc Tử hừ lạnh một tiếng nhưng không để ý tới Từ Hàn nữa, ngược lại chuyển mắt nhìn về phía Đế quân, y trâm giọng nói: "Chúng ta cuối cùng phải có một trận chiến, Đế quân muốn bày ra một trận chiến này ở hiện tại, để cho đám sâu kiến kia ngồi làm ngư ông đắc lợi, hay là chúng ta liên thủ giết gia hỏa quỷ kế đa đoan này, lại quyết đấu thư hùng một trận?"

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Từ Hàn và Mười chín vẫn bất biến như cũ, nhưng đám người Phương Tử Ngư, Huyền nhi thì không khỏi tim đập thình thịch, sắc mặt khó coi vô cùng.

Nếu như hai tồn tại cường đại này liên thủ đối kháng bọn họ, lấy sức chiến đấu của cả đám hiển nhiên không phải đối thủ, cho nên một đám người lúc đó câm như hến, vẻ mặt khẩn trương nhìn tên Đế quân kia.

Đế quân đương nhiên cảm nhận được lúc Quỷ Cốc Tử đưa ra câu hỏi này, tâm tình mọi người xung quanh biến hóa, gã dường như có ý trêu đùa mọi người, cũng không trả lời câu hỏi này đầu tiên, ngược lại trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Gã quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, hỏi: "Từ huynh xem xem, tại hạ có nên làm vụ làm ăn này không?”

Đương nhiên Đế quân không phải vì đùa cợt Từ Hàn mà làm ra hành động nhàm chán như vậy. Đối với loại tôn tại cấp bậc như gã, đã sớm không để ý tới ân oán cá nhân này. Thứ gã suy nghĩ vĩnh viễn vẫn là lợi ích lâu dài. Cho nên gã làm vậy ngoại trừ biểu hiện bên ngoài ra, càng thâm trầm hơn chính là muốn dùng cái này để thăm dò phản ứng của Từ Hàn, xem thử thiếu niên mang tới phiền toái cho gã có cất giấu át chủ bài nào đó hay không.

Nhưng khiến gã thất vọng là khi đối mặt với câu hỏi này, Từ Hàn chỉ nhún vai đáp: "Làm ăn chú trọng là ngươi tình ta nguyện, Đế quân hỏi thẳng bản tâm là được rồi, Từ mỗ không vượt quá chức phận làm thay ngươi."

Trong lòng Đế quân run lên, tức giận dâng trào. Từ Hàn cho dù đối mặt với sinh tử trước mắt như vậy nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên. Điều này làm cho Đế quân không thể suy đoán được tâm tư của hắn, cũng khiến cho vẻ uy hiếp trong lòng gã tăng lên mấy lần. Giờ phút này gã thật sự có chút động tâm đối với đề nghị của Quỷ Cốc Tử.

"Đương nhiên có thể." Cho nên khi đó gã quay đầu nhìn về phía lão nhân mặc áo bào đen, cao giọng đáp. Nhưng lời vừa nói xong, ngữ điệu của gã bỗng nhiên trầm thấp xuống, lại nói: "Nhưng giết như thế nào cuối cùng vẫn phải có một quy củ chứ?”

"Dễ nói." Lão nhân kia cười vang: "Tựa như những gì ngươi và đứa nhỏ kia làm trước đây, chúng ta chia đôi vật đoạt được, đương nhiên Quỷ Cốc Tử nhất mạch chúng ta vì bày tỏ áy náy giam cầm Đế quân lúc trước, còn có thể tặng cho ngươi một phần đại lễ, lấy làm đầu danh trạng, như thế nào?"

"Đại lễ gì?" Đối thoại giữa những lão hồ ly luôn quanh co lòng vòng, thăm dò nhiều lần.

Từ Hàn ở bên cạnh nghe thấy thế hơi không kiên nhẫn, hắn thò tay móc lỗ tai mình ra, lại ngáp một cái lớn, rồi mới nói: "Ta nói này, chúng ta có thể nhanh lên một chút hay không, thắng thua rồi lại bàn chuyện khác, chậm trễ quá lâu rất có thể tái sinh biến cố."

Giọng nói kia cà lơ phất phơ đến cực hạn, có thể nói là không hợp với bối cảnh quyết định tương lai của vạn vực tinh không hiện tại.

Đừng nói Đế quân và Quỷ Cốc Tử, chính là Huyền nhi đứng bên cạnh Từ Hàn cũng không khỏi có chút khẩn trương, theo bản năng lôi kéo ống tay áo của hắn, ý bảo hắn đừng ăn nói linh tinh nữa. Dù sao nếu Quỷ Cốc Tử không hợp tác với Đế quân, hai bên thật sự đánh nhau, bọn họ xem ra còn có cơ hội liều mạng, nói không chừng sẽ có một con đường sống, nếu hai bên thật sự đồng tâm đối phó với Từ Hàn, vậy chẳng phải bọn họ chỉ có một con đường chết.

Nhưng Từ Hàn lại tựa như quyết tâm muốn khó xử song phương Quỷ Cốc Tử và Đế quân, căn bản không vì Huyền nhi nhắc nhở mà thu liễm nửa phần, ngược lại tiếp tục gào lên: "Nếu hai vị đã không tín nhiệm như thế, không bằng các ngươi quyết định thắng bại trước đi, Từ mỗ đợi một lát cũng được."

Lời khiêu khích liên tiếp lọt vào tai, dù là lão giả bên phía Quỷ Cốc Tử cũng nhịn không được cơ mặt co giật, hiển nhiên lão đã giận không kìm nổi. Lão trâm mặc một lúc, mới nhìn về phía Đế quân, trầm giọng nói: "Bộ thân thể này của Từ Hàn chính là đại lễ Quỷ Cốc Tử ta tặng cho Đế quân."

"Hả?" Đế quân nghe xong lời này lập tức biến sắc.

Đối với gã, độ quan trọng của bộ thân thể Từ Hàn đương nhiên không cần phải nói nhiều. Nếu thật sự dựa theo lời của Quỷ Cốc Tử thì sau khi giết Từ Hàn, gã đã có được năm phần lực lượng của Đế quân, đồng thời cũng có khả năng chứa đựng lực lượng cường đại như vậy. Mặc dù nhìn qua thì gã và Quỷ Cốc Tử lại ở vào tiêu chuẩn đồng nhất. Nhưng hiển nhiên Quỷ Cốc Tử không thể nào khống chế lực lượng của Đế quân tốt như gã được, cứ như vậy, trận đại chiến cuối cùng kia theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Đế quân đã có ưu thế tất thắng.

Điều kiện như vậy không thể nói là không mê người, nhưng Đế quân không hiểu chính là chẳng lẽ Quỷ Cốc Tử không rõ ràng việc này sao? Vì sao y lại vì giết chết Từ Hàn mà không tiếc đại giới.

"Ta phải làm thế nào để tin ngươi?" Đế quân trâm giọng hỏi.

"Đế quân không cần tin ta, tin chính mình là được." Quỷ Cốc Tử híp mắt nói, thật ra vấn đề của Đế quân nhìn như đơn giản nhưng rất phức tạp, đặc biệt là đối với hai phương bọn họ.

Mấy trăm vạn năm này tính kế lẫn nhau, ngươi đuổi ta chạy, song phương đều quá hiểu tâm tư đối phương, đều tràn đầy cảnh giác đối với mỗi đề nghị đối phương đưa ra, đều sợ hãi trong đó cất giấu tính toán. Mà đúng vì các loại băn khoăn này, sau khi chuyện đánh cờ giữa hai bên biến thành ba bên liền trở nên vô cùng cặn bã, mỗi một phương đều sợ hãi hai bên còn lại liên hợp đối kháng mình, đồng thời rất khó tín nhiệm một phương nào mời chào.

"Là sao?" Đế quân hiển nhiên cũng hiểu rõ ràng, gã rất thận trọng hỏi lại.

"Cũng không phải chúng ta chia toàn bộ chúng, chỉ là nàng và hắn thôi." Quỷ Cốc Tử vươn tay chỉ về phía Phương Tử Ngư và Từ Hàn. Đế quân còn có chút sững sờ, cũng không lĩnh hội được thâm ý trong đó, nhưng dù sao gã cũng là Thần chích, chỉ sau mấy hơi thở liên bừng tỉnh đại ngộ.

Quỷ Cốc Tử nói muốn giết Từ Hàn không phải là giả, chuyện chia đều lực lượng của Đế quân cũng chắc chắn là thật, thậm chí còn đưa ra thân thể của Từ Hàn làm quà tặng cũng không phải nói bừa. Chỉ là tất cả những thứ này đều cần phải do Đế quân tự mình lấy, còn vấn đề mà Đế quân lo lắng thật ra chỉ cần thay đổi cách nghĩ thật sự là sẽ đơn giản tới cực điểm —— song phương căn bản không thể tín nhiệm lẫn nhau, càng không thể thật sự liên thủ đối địch, nếu như muốn giải quyết vấn đề này, biện pháp tốt nhất là...

Không liên thủ.

Đúng vậy, bọn họ không cần liên thủ giết sạch đám người Từ Hàn. Chỉ cần giao Phương Tử Ngư cho Quỷ Cốc Tử giải quyết, giao Từ Hàn cho Đế quân đối phó. Trên người cả hai đều có lực lượng Đế quân, chỉ cần chia đều cho mỗi người. Về phần lực lượng Đế quân rải rác trên người đám còn lại, hiển nhiên không đủ gây sợ, hoàn toàn có thể đợi đến lúc hai bên quyết định thắng bại lại tiếp tục thu hoạch.

Đương nhiên việc phân phối đối thủ như vậy không hoàn toàn công bằng.

Dù là Quỷ Cốc Tử hay Đế quân đều hiểu rõ, hiển nhiên Từ Hàn là đối thủ càng khó dây dưa hơn so với Phương Tử Ngư. Nhưng Đế quân không thể cự tuyệt đề nghị này ở chỗ, gã cấp thiết muốn lấy thân thể của Từ Hàn, phân phối như vậy sẽ mang ích lợi đối với Đế quân càng lớn, thừa nhận chút nguy hiểm cũng là chuyện đương nhiên.

Đế quân suy nghĩ rõ ràng mấu chốt trong đó hai con ngươi trâm xuống, sau khi do dự mấy hơi thở, đột nhiên trùng trùng điệp điệp gật đầu, nhìn về phía Quỷ Cốc Tử nói: "Tốt! Theo lời ngươi nói."

Lời vừa nói ra, trên khuôn mặt âm trâm của Quỷ Cốc Tử lập tức hiện ra một nụ cười, mà lúc đó sắc mặt đám người Huyền nhi cũng đại biến.

Quỷ Cốc Tử và Đế quân hiển nhiên sẽ không cố ky tâm tư của đám người Huyền nhi, bọn chúng đều không phải loại người thiếu quyết đoán. Nếu hai bên đã đạt thành hiệp nghị, thì ngay lập tức xoay người nhìn về phía mục tiêu của mình, uy áp khổng lồ cũng từ trong cơ thể bọn chúng tuôn ra, bao phủ Từ Hàn và Phương Tử Ngư vào trong đó.

Dưới uy năng cường đại như vậy, Phương Tử Ngư không khỏi nuốt khan một ngụm nước bọt, thân thể theo bản năng lùi lại một bước, vươn tay kéo ống tay áo Từ Hàn nhỏ giọng hỏi: "Này, họ Từ kia, kế hoạch tiếp của chúng ta là gì?"

"Hả? Cái gì?" Từ Hàn quay đầu nhìn về phía nàng, hai mắt mở to, vẻ mặt nghi hoặc.

"Bọn chúng muốn động thủ với chúng ta, chẳng lẽ chúng ta ngồi chờ chết sao?" Phương Tử Ngư thấy thế lập tức nổi trận lôi đình, nhưng do tình hình ở nơi này hạn chế, nàng không thể không nén lửa giận trong lòng, nhẫn nại hỏi lần nữa. nàng xem ra là do chính Từ Hàn lên tiếng giễu cợt những người kia, với tính tình của hắn có lẽ sẽ không làm ra việc vô căn cứ như vậy, cho nên Từ Hàn nhất định có biện pháp nào đó có thể giải quyết phiền toái trước mắt.

"Ngươi nói chuyện này a? Nhưng ta không có cách nào. Ta cũng đánh không lại bọn chúng.' Từ Hàn mang vẻ mặt bình tĩnh nói.

Phương Tử Ngư cắn răng, cưỡng chế cảm giác muốn đập nát đầu thiếu niên trước mặt, trâm giọng nói: "Vậy ngươi còn trêu bọn chúng làm gì?."

Vẻ mặt Từ Hàn đầy ấm ức, nói: "Ta cũng không trêu chọc bọn chúng. Ta muốn tốt cho bọn họ, để bọn họ không nói quá lâu, chờ đợi sinh biến."

"Ngươi đứng về phía bên nào?" Sự nhẫn nại của Phương Tử Ngư đối với Từ Hàn đầu gỗ gần như đã đến cực hạn, nàng dậm chân lớn tiếng trách cứ, ngay lúc hai bên đang nói chuyện với nhau, Quỷ Cốc Tử và Đế quân dĩ nhiên đã đi tới trước mặt hai người.

"Ta là bên nào không quan trọng, quan trọng... nàng chọn bên nào đấy." Từ Hàn nói.

"Hả?" Phương Tử Ngư sững sờ, nàng còn chưa kịp nghĩ rõ ràng trong đó, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn chợt từ phía sau nàng cất bước đi ra, xuyên qua thân thể nàng, đi tới phía trước.

Bóng người kia không ngờ lại là Mười chín.

Phương Tử Ngư nghĩ, đứa nhỏ này không phải là đối thủ của những người kia, đang muốn đưa tay kéo về.

Nhưng lúc đó Mười chín lại ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ánh mắt của nàng lướt qua hai vị sát thân phía trước, nhìn về phía thiên ngoại. Trong ánh mắt và khóe miệng của nàng hiện lên một nụ cười chân thành, bờ môi của nàng chậm rãi mở ra, nhẹ giọng nói: "Cha."

Tiếng gọi trong trẻo kia vang lên.

Vì thế.

Trên mái vòm lờ mờ có sáu ngôi sao sáng lên, dưới ánh sao sáng rực đầy trời, một đôi mắt như liệt dương đột nhiên mở ra ở trong hư không bao la.

Ánh mắt chiếu rọi, ánh sao đi theo.

Tru tà tránh lui, đêm tận ngày đến.
Bình Luận (0)
Comment