Chương 200: Thế giới
Chương 200: Thế giớiChương 200: Thế giới
"Là hắn."
Ngữ điệu kinh hãi tương tự cũng đồng thời từ trong miệng Quỷ Cốc Tử và Đế quân phun ra.
Phóng tâm mắt ra trong vạn vực tinh không, có vạn tộc hoành hành, có trăm tỷ sinh linh.
Nhưng chân chính có thể làm cho hai người trước mắt này cảm thấy phiền toái, hoặc có thể nói là khó giải quyết thì cũng chỉ có lác đác vài người mà thôi.
Thứ nhất đó là Từ Hàn khiến người ta không thể nhìn thấu. Thứ hai chính là chủ nhân của đôi mắt như liệt dương kia.
Chủ nhân của đôi mắt kia cũng từng chỉ là một sinh linh trong vô số thế giới vạn vực tinh không, trong một thế giới cũng vô cùng bình thường. Gã không có tu vi thông thiên triệt địa, không có thiên phú dị bẩm có một không hai cổ kim.
Nhưng chính sinh linh bình thường này lại một đường vượt mọi chông gai, trở thành Thần chích của bảy ngôi sao trên đỉnh đầu.
Đế quân thiếu chút nữa chết trong tay gã, Quỷ Cốc Tử cũng bởi vì kiêng kị gã mà ở bố cục mấy chục vạn năm mới dám phơi bày chân tướng ở vạn vực tinh không.
Gã sắc bén, cương mãnh, như đao trong tay, như hào quang trên đỉnh đầu gã.
Dường như chỉ cần gã nguyện ý, không tồn tại thứ gì trên đời này mà gã không cách nào chiến thắng. Điểm này khiến gã và Từ Hàn có chút tương tự.
Tinh quang chói mắt chậm rãi tối xuống, sáng ngời lại không có khí thế hùng hổ dọa người như lúc trước. Một bóng người theo ánh sao hạ xuống, trước khi gã rơi xuống đất, trên mặt đất chợt dâng lên mấy đạo kiếm ảnh, kết ra một đạo kiếm liên sáng chói ở dưới chân gã. Gã nhẹ nhàng rơi vào đóa hoa sen kia, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía trước, chăm chú ngắm nhìn cô bé đang ngửa đầu nhìn gã.
"Mấy năm nay, vất vả cho ngươi rồi." Nam nhân nhẹ giọng nói, trong giọng nói không phải không có áy náy, nhưng càng nhiều là mừng rỡ lâu ngày gặp lại.
Mười chín lắc đầu, viên mắt ửng đỏ: "Nữ nhi không khổ"
Nam nhân chỉ khẽ gật đầu, tựa như không có ý định diễn cho xong vở kịch lâu ngày gặp lại này, hắn chỉ nói: "Mẫu thân ngươi đã làm mì Dương Xuân ngươi thích ăn nhất, xong chuyện nơi đây, ta đưa ngươi về nhà."
Leng keng.
Lời vừa nói ra, một thanh âm giòn vang vang lên.
Đao kiếm trên lưng nam nhân ra khỏi vỏ, một tay gã cầm đao, một tay cầm kiếm, thân đao trắng như tuyết, kiếm quấn chín tâng kiếm ảnh.
Kiếm ý và đao ý hạo nhiên đan xen trong cơ thể gã, sau đó trào ra, bay thẳng lên trời, hoa sen dưới chân nở rộ, tinh quang trên đỉnh đầu đại thịnh.
Lúc này gã mới lần đầu tiên nhìn về phía Quỷ Cốc Tử và Đế quân, híp mắt nói: "Chư vị, đoạn ân oán này cũng nên kết thúc rồi."...
"Ài, gia hỏa này là ai vậy, bộ dáng thật là lợi hại." Phương Tử Ngư rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần từ trong biến cố lần này, nàng dùng tay kéo ống tay áo của Từ Hàn, nhẹ giọng hỏi. Từ Hàn có chút bất đắc dĩ nhìn Phương Tử Ngư con mắt tỏa sáng, trong lòng không khỏi âm thâm thở dài vì sư huynh nhà mình, nhưng trong miệng vẫn nói: "Là mười bảy đời cha mà Tô Mộ An thường gọi."
"Hả?" Con ngươi của Phương Tử Ngư mở tròn xoe, đại khái là chưa bao giờ nghĩ tới tổ tông trong miệng Tô Mộ An lại là người như vậy, càng không nghĩ tới người này còn sống, bộ dạng còn trẻ tuổi như thế.
"Nhưng tại sao Mười chín lại gọi hắn là cha?" Phương đại tiểu thư nhanh chóng phát hiện sự tình cổ quái, nàng lại hỏi với vẻ mặt hồ nghi.
Vấn đề này ngược lại khiến Từ Hàn có chút khó giải, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng chỉ có thể trả lời qua loa: "Cái này thì rất phức tạp, có thời gian sẽ nói tỉ mỉ với ngươi."
Phương đại tiểu thư tất nhiên là bất mãn với câu trả lời của hắn, đang định đặt câu hỏi tiếp theo.
Nhưng ngay lúc đó, thanh âm Quỷ Cốc Tử chợt vang lên.
"Điện hạ không ở trong Thần cung dưỡng thương cho tốt, sao lại có tâm tư đến tham gia chuyện bực này." Vị lão giả Quỷ Cốc Tử kia trâm mắt nhìn nam nhân nọ, giữa hai đầu lông mày lóe sáng, tựa như có lực lượng nào đó lưu chuyển trong mắt. Y muốn dùng cái này thấy rõ căn cơ người tới, dù sao y nhớ rõ ràng, trước đó mình cũng từng đánh trọng thương nam nhân này. Dựa vào tình hình lúc đó, đối phương không có khả năng hồi phục trong thời gian ngắn như vậy, Quỷ Cốc Tử không khỏi hoài nghỉ trong đó có phải đã xảy ra chuyện gì mà y không tính ra được hay không.
Nhưng khiến y thất vọng là y mất đi lực lượng của Đế quân đã không còn có được bản lĩnh nhìn thấu người nam nhân toàn thân đắm chìm trong ánh sao trước mắt này nữa.
Mà càng nhìn không thấu như vậy lại càng khiến trong lòng y bất an.
"Vạn vực tinh không yên tĩnh quá lâu, tại hạ sao có thể bỏ qua náo nhiệt như vậy chứ?" Nam nhân cầm đao kiếm trong tay, quần áo lay động, khóe miệng mỉm cười nhìn lão nhân. Trên mặt là vẻ nghiên ngẫm khiến người ta đoán không ra. Nói xong gã còn nghiêng đầu nhìn về phía Đế quân ở một bên, ý cười trên khóe miệng lại tăng thêm một phần: "Huống chỉ còn có vị lão bằng hữu Đế quân này đang ở đây, nếu ta không ra mặt gặp mặt, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến thế nhân cười nhạo Tô mỗ ta không biết cách đãi khách sao?"
"Người giám thị. Tên tuổi thật lớn." Đúng lúc đó Đế quân cũng không cam lòng yếu thế mỉm cười, trầm giọng nói: "Hôm nay ngươi đã đến đây, ta cũng nên thử một lân trong mấy chục vạn gian này, chút bản lĩnh kia của ngươi có tiến bộ hay không."
Nam nhân này xuất hiện hiển nhiên đã tạo cho Quỷ Cốc Tử và Đế quân áp lực cực lớn, lúc này song phương rất ăn ý lựa chọn đứng trên chiến tuyến thống nhất, bởi vậy có thể thấy được phân lượng của nam nhân này ở trong lòng bọn họ nặng tới mức nào.
Nói xong, mâm tròn màu đen dưới chân Đế quân điên cuồng xoay tròn, khi đó thân hình biến đổi, liền tới phía sau lưng gã, trên mâm tròn màu đen hiện lên từng đạo minh văn cổ quái lại không lưu loát, chớp động lên hào quang đáng sợ, lập tức trên mâm tròn có từng thanh đao xoa kiếm kích đen kịt tuôn ra, đua nhau nhắm mũi nhọn về phía nam nhân kia.
Mà quanh thân Quỷ Cốc Tử bên kia cũng bắt đầu phồng lên, luồng khí đen trắng quấn quanh thân thể của y, bay thẳng lên trời, Ác long do mấy luồng khí trắng đen ngưng tụ thành cũng chạy tới bao bọc quanh cánh tay của y.
Mắt thấy cuộc đại chiến giữa ba phương sẽ sắp sửa bùng phát.
"Ta nói các ngươi tốt xấu gì cũng là nhân vật có uy danh, những chuyện cậy đông hiếp ít như vậy lại còn có thể nói ra mồm một cách chính nghĩa như thế?" Nhưng vào lúc này, một thanh âm cà lơ phất phơ chợt vang lên.
Quỷ Cốc Tử và Đế quân nhíu mày, nhưng Từ Hàn vừa rồi đứng phía sau bọn họ, thân hình lúc này đã lóe lên đi tới bên cạnh nam nhân kia, đứng sóng vai, mỉm cười nhìn hai người.
"Vậy với ý của Từ huynh đệ thì nên làm thế nào?" Đế quân trâm mắt hỏi.
"Đơn giản." Từ Hàn vươn tay chỉ về phía Đế quân: "Hai người chúng ta giải quyết chuyện của chúng ta, hai người bọn họ đi tính sổ sách đã hơn mười vạn năm của bọn họ, sao nào?"
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Đế quân và Quỷ Cốc Tử, chính đám người Phương Tử Ngư cũng đều đồng loạt biến sắc, bọn họ quả thực không hiểu nổi, Từ Hàn lấy gì ra đấu với những người này.
Đế quân tuy rằng cảm thấy Từ Hàn dám đưa ra yêu cầu như vậy, tất nhiên là có chỗ dựa, nhưng đây lại là lựa chọn tốt nhất đối với gã. Dù sao giết Từ Hàn thì người được lợi nhất là gã, đồng thời nếu nhất định phải chọn một đối thủ giữa Từ Hàn cùng người giám thị kia thì nhìn thế nào cũng thấy hắn dễ đối phó hơn. Nếu gã có thể đánh chết Từ Hàn lấy được lực lượng Đế quân cùng thân thể của đối phương thành công, đến lúc đó người giám thị này sẽ hợp thành một đoàn với Quỷ Cốc Tử. Gã cũng chưa chắc có thể ngồi ngư ông đắc lợi. Đế quân nghĩ đến đây tất nhiên là không có nửa phần do dự, lập tức trâm mắt nói: "Từ huynh đệ có gan như vậy, bản tôn tất nhiên là từ chối thì bất kính rồi."
Lời này vừa nói ra, lập tức cơ mặt của Quỷ Cốc Tử ở bên cạnh co quắp lại, chuyện mà Đế quân có thể nghĩ đến đương nhiên y cũng có thể nghĩ đến, cho nên khi đó y trâm giọng nói: "Đế quân đã quên mất lúc bị tiểu tử này đùa bỡn trong lòng bàn tay rồi sao? Theo ý lão phu, chúng ta nên liên thủ giết người giám thị này, sau đó làm theo kế hoạch trước đó."
Quỷ Cốc Tử chưa từ bỏ ý định, còn có ý đồ thuyết phục Đế quân.
Tuy rằng lời này cũng không phải không có đạo lý, nhưng hiển nhiên ở trước kỳ ngộ cực lớn này, Đế quân thực sự muốn mạo hiểm một chút.
"Thịnh tình khó chối bỏ, Cốc chủ chớ nên lo lắng, đợi ta giết kẻ này, đoạt thân thể của hắn, sau đó sẽ lập tức tới giúp ngươi." Đế quân nghiêm trang nói, liền triển khai tư thế nhìn về phía Từ Hàn.
Đáy lòng Quỷ Cốc Tử đã thâm mắng Đế quân cả trăm lần, nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời điểm để nhắc tới chuyện này.
"Thập Phương Kiếm Trận!"
Một tiếng quát lớn từ trong miệng người giám thị kia phun ra, vô số trường kiếm màu trắng từ trong hư không vô ngần trên bầu trời phi tới sau lưng nam nhân kia, biến thành một đôi cánh kiếm vô cùng sắc bén ở sau lưng gã, tinh quang trên đỉnh đầu gã đại thịnh, đao kiếm trong tay sáng lên, khi đó gã mang theo đao ý kiếm ý đầy trời đánh về phía Quỷ Cốc Tử.
Hai con ngươi Quỷ Cốc Tử nhíu lại, giờ phút này y cảm nhận được tu vi người giám thị này dường như đã khôi phục hoàn toàn, y không kịp suy nghĩ đối phương sao có thể làm được điểm này, chỉ có thể ngưng tụ lực lượng quanh thân chống đỡ đối phương tiến công.
Bên kia Quỷ Cốc Tử cùng người giám thị đã ra tay đánh nhau, khi đó Đế quân cũng thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Từ Hàn. Mâm tròn phủ đầy đao xoa kiếm kích sau lưng gã lập tức thay đổi phương hướng, đánh về phía thiếu niên kia.
"Chúng ta cũng bắt đầu đi." Gã nói, lập tức những đao xoa kiếm kích kia hiển hiện lên hàn mang, như mũi tên nhọn lên dây, lúc nào cũng có thể ùn ùn bắn tới.
"Đừng nóng vội." So với Đế quân khẩn trương không kìm được, thần sắc Từ Hàn lại thoải mái hơn rất nhiều. Hắn nói xong lời này liền dưới ánh mắt kinh ngạc của Đế quân, khí tức toàn thân dũng động, lập tức một đạo tinh quang dâng lên trong cơ thể, một ngôi sao ngoài bầu trời lập tức sáng lên. Từ Hàn vươn tay, đúng là cực kỳ quái dị cầm đạo tinh quang kia, sau đó cười nói: "Trước tiên trả thứ đó lại cho người khác rồi nói."
Sau đó hắn cong ngón tay búng một cái, ánh sao tính cả tinh thân trên trời kia lại dũng mãnh tuôn ra, tới đỉnh đầu người giám thị. Bảy ngôi sao giao thoa hào quang rực rỡ, mà khí thế của người giám thị cũng lập tức tăng lên một bậc, thế công càng thêm mãnh liệt. Gã mơ hồ có chút mệt mỏi dưới sát chiêu của Quỷ Cốc Tử, dưới ánh sao chiếu rọi không ngờ lại đổi ngược hướng suy tàn.
Đế quân thấy thế trong lòng trầm xuống, mấy chục vạn năm trước gã đã sớm có cảm thụ lực lượng tinh thân này cường đại như thế nào, tuy rằng Từ Hàn không chắc có thể thôi động được lực lượng một cách hoàn toàn, nhưng có đồ vật bên người tóm gọn lại có thể gia tăng phần thắng, không ngờ hắn lại dễ dàng đưa ra như thế, vậy cho nên để Đế quân không đoán được rốt cuộc là hắn đã dự tính trước, hay là đang giả vờ giả vịt.
Nhưng bất kể thế nào, lúc này cũng không còn đường lùi nữa, gã nhíu mày nói: "Vậy bây giờ được rồi chứ."
Nói xong, những lợi khí sau lưng gã tuôn ra, trong lúc nhất thời sát khí tràn ngập.
"Chờ một chút!" Nhưng bàn tay của Từ Hàn khi đó lại vươn ra lần nữa, lớn tiếng nói với Đế quân.
Lông mày Đế quân nhíu càng sâu hơn, gã có chút không vui nói: "Sao nữa?"
Từ Hàn có chút xấu hổ cười nói: "Còn có một vật."
Nói xong hắn vươn tay ra, một thanh trường kiếm đen như mực xuất hiện trong tay hắn, ba ngàn kiếm ảnh màu vàng lập tức tuôn ra trên đỉnh đầu.
Từ Hàn giơ tay vuốt ve thân kiếm, sắc mặt chợt nghiêm nghị hẳn lên: "Mấy ngày nay, cảm ơn ngươi rồi."
Nói xong, hắn đột nhiên ném trường kiếm về phía nam nhân kia.
Nói đến cực kỳ cổ quái chính là trường kiếm kia dưới tinh quang chiếu rọi căn bản không cần nam nhân dùng Thần niệm thúc giục, một tiếng kiếm minh cao vút liền từ trên thân trường kiếm đen kịt kia dâng lên, thanh âm kia vô cùng vui sướng, như là bằng hữu từ lâu mới gặp lại.
Sau đó trường kiếm đen kịt xông thẳng tới đỉnh đầu nam nhân kia, ba ngàn đạo kiếm ảnh màu vàng theo sau, bắt đầu theo thế công của nam nhân không ngừng đánh úp về phía Quỷ Cốc Tử. Mà càng cổ quái hơn chính là sau mỗi một lần những kiếm ảnh kia tiến công, trong mỗi một đạo kiếm ảnh đều mơ hồ có hư ảnh một đao khách hiển hiện, vung đao mãnh liệt, chém về phía Ác Long quanh thân Quỷ Cốc Tử.
Người giám thị nhận được một chút trợ giúp có thể nói như hổ thêm cánh, không ngờ đánh cho Quỷ Cốc Tử có được ba thành rưỡi lực lượng Đế quân liên tiếp bại lui.
Đương nhiên điều khiến Đế quân kinh hãi hơn chính là tu vi của người giám thị hiện tại càng cường đại hơn lúc bọn họ giao thủ vài chục vạn năm trước, đồng thời đáy lòng cũng âm thầm lo lắng, nếu Quỷ Cốc Tử bị đánh chết quá nhanh, vậy một mình gã đối mặt với người giám thị cường hãn cùng Từ Hàn không biết nông cạn này, tình cảnh sẽ nguy hiểm cỡ nào?
Nghĩ tới đây, gã không dám có chút chân chờ nào nữa, cũng không có tâm tư hỏi thăm Từ Hàn. Những vũ khí sắc bén sau lưng khi đó cũng gào thét bắn ra, mang theo uy năng hủy thiên diệt địa từ bốn phương tám hướng nổ vang về phía Từ Hàn, gần phong kín tất cả đường tiến thối của hắn.
Gã tin tưởng Từ Hàn dưới một chiêu toàn lực của mình sẽ toàn lực ứng phó, dù sao sau khi giao ra thêm tinh thần và thần kiếm, Đế quân quả thực không nghĩ tới đối phương còn có hậu chiêu gì nữa. Mà tất cả những chuyện xảy ra trước mắt dường như cũng xác thực suy đoán của Đế quân.
Đối mặt với đao xoa kiếm kích gào thét mà đến, thân thể Từ Hàn không nhúc nhích, tựa như đã không kịp phản ứng.
Tình huống như vậy vẫn diễn ra cho đến khi những vũ khí kia cách thân thể Từ Hàn chỉ một tấc, trên mặt Đế quân lộ ra vẻ tươi cười, đám người Huyên nhi thì kinh hãi hô lên.
Nhưng những tâm tình này đều bị nhấn chìm trong khoảnh khắc sau đó.
Một bàn tay của Từ Hàn chậm rãi vươn ra, một ngón tay nhẹ nhàng ấn lên mũi thương màu đen đang xung kích.
Khi đó những thứ kia đều im bặt, đình trệ trước người hắn.
Từ Hàn ngước mắt nhìn về phía Đế quân, mỉm cười nói: "Đế quân quá nóng lòng."
"Từ mỗ còn có một thứ muốn trả lại cho Đế quân."
Sắc mặt Đế quân kinh hãi, gã không hiểu nổi Từ Hàn trước mắt rốt cuộc dựa vào cái gì có thể ngăn sát chiêu của mình một cách dễ dàng như vậy, nhưng một cỗ sợ hãi không hiểu tại sao lại dâng lên trong lòng gã, môi gã run rẩy hỏi: "Cái gì?"
Trong mắt cùng khóe miệng của Từ Hàn vào lúc đó nổi lên ý cười, khi đó miệng hắn phun ra hai từ rất khó hiểu.
"Thế giới."