Chương 207: Một cái lông giam...
Chương 207: Một cái lông giam...Chương 207: Một cái lông giam...
Đế quân.
Nam nhân này xuyên qua toàn bộ tuế nguyệt vạn vực tỉnh không.
Gã là ai, từ đâu tới, khi những vấn đề này được lần lượt giải hết, trên người Đế quân vẫn cất giấu rất nhiều bí ẩn chưa có lời giải.
Thế nên sau khi Từ Hàn hỏi vấn đề này, Quỷ Cốc Tử sững sờ.
"Đế quân khi đó, ta nói là gã lúc vừa trở thành Đế quân cùng với vũng bùn nhão nằm dưới chân ngươi, Cốc chủ cảm thấy đó là một người à?"
Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói: "Nếu ngươi còn có lời gì muốn nói với những bằng hữu sắp chết của ngươi, vậy thì nhanh chút đi, ta không có nhiều thời gian nghe ngươi nói nhảm."
Y nói xong, một tay duỗi ra, khí tức màu đen khổng lồ ngưng tụ trong tay, mặc dù chỉ là một quả cầu màu đen lớn cỡ một xích, nhưng gần như chắc chắn một khi sự vật này bị y ném xuống mặt đất, lực lượng cuốn theo trong đó đủ để thổi tan toàn bộ thế giới này.
Từ Hàn thở dài, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, ta phải nói nhanh hơn một chút. Nếu không..."
Từ Hàn ngẩng đầu nhìn về phía Quỷ Cốc Tử, hai mắt nheo lại: "Trên đời này lại có thêm một con quỷ chết oan không minh bạch nữa rồi."
"Hả?" Quỷ Cốc Tử lại sửng sốt, lấy tâm tư của y vậy mà không kịp phản ứng, trong lời nói của Từ Hàn chứa ẩn ý, hay là nói đây là thanh âm của hắn lúc gần như tuyệt vọng?
Chẳng qua những nghi hoặc này của Quỷ Cốc Tử sau một khắc đều được cởi bỏ.
Phốc.
Một tiếng vang nhỏ vang lên dưới bầu không khí yên tĩnh nơi đây.
Quỷ Cốc Tử sững sờ, y nghe được âm thanh kia, hơn nữa rất nhanh chóng cảm nhận được âm thanh này là từ trên người mình truyền tới.
Y thân thờ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tâng da chỗ cổ tay phải của mình đang nhấc lên, ngưng tụ ra lực lượng màu đen kia bị phá vỡ, một cái lỗ to như hạt đậu xuất hiện, nước đặc màu đen không ngừng từ chỗ cổ tay chảy ra.
Quỷ Cốc Tử lúc này rốt cuộc cũng hiểu được, hóa ra quỷ chết oan trong miệng Từ Hàn kia không phải ai khác, mà chính là y.
Nhưng khi sự thật bày ra trước mặt, Quỷ Cốc Tử vẫn khó có thể tin được, y lắc đầu, tay kia cũng duỗi ra nắm lấy cổ tay của mình, dường như muốn dùng bàn tay kia chặn vết thương ở cổ tay còn lại, làm cho nước đặc ngừng chảy ra.
Rất khó tưởng tượng sẽ có một ngày như vậy, Quỷ Cốc Tử được xưng không gì không lường được cũng sẽ có lúc bịt tai đi trộm chuông như thế, mà cái này cũng vừa vặn chứng minh trong lòng y đang hoảng loạn.
"Không có khả năng, làm sao có thể? Ta rõ ràng đã luyện thành thân thể vô thượng, sớm đã có tư cách có thể thừa nhận lực lượng to lớn của thiên địa này."
Quỷ Cốc Tử lẩm bẩm như vậy, nhưng còn chưa nói xong, trên cánh tay vươn ra kia liền có một tâng da bị phá vỡ, nước đặc màu đen lập tức tuôn ra. "Cốc chủ hãy suy nghĩ thật kỹ vấn đề này." Từ Hàn lại thở dài, đến lúc này hắn mới nhẹ giọng nói. Lúc này Quỷ Cốc Tử đã không còn khinh thường như lúc trước nữa, y hoảng sợ nhìn về phía Từ Hàn, ánh mắt khẩn trương như là muốn có được thứ gì đó từ trong miệng hắn.
"Sự cường đại của Đế quân đương nhiên có liên hệ chặt chẽ với ý chí của vạn vực tinh không, nhưng trong thời gian ngàn tỉ năm này, mỗi khi Đế quân hủy diệt một thế giới, đều sẽ rải tin tức vào thế giới mà hắn sắp hàng lâm, các sinh linh vốn sợ hãi khi đó đương nhiên sẽ vì thế mà lâm vào điên cuồng chém giết lẫn nhau, khiến tuyệt vọng và phân nộ lan tràn tới mỗi ngóc ngách của thế giới, mà lúc này Đế quân mới thật sự giáng lâm, hủy diệt một phương thế giới, lại cắn nuốt đi oán niệm của những sinh linh chết đi kia, khiến bản thân càng trở nên cường đại hơn."
"Từ hàng tỷ năm đến nay, có bao nhiêu thế giới đã bị hủy diệt trong tay Đế quân, oán niệm bao bọc trong lực lượng của hắn đã nồng đậm đến mức nào."
"Đế quân có thể tiếp nhận phần oán niệm này là bởi vì sự vĩ đại của hắn, hơn nữa lòng tin của hắn vốn vô cùng kiên định. Bỏ qua việc đúng hay sai, trên điểm này bất luận Cốc chủ hoặc là vị giám thị đại nhân chỉ sợ đều thua xa hắn. Đợi đến khi vạn vực tinh không thay đổi đầu tường, coi hắn là kẻ bị vứt bỏ, Đế quân thất thủ tâm thần, tín niệm sụp đổ mới rơi vào kết cục như vậy. Cốc chủ đương nhiên là hạng người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại chỉ tính được bộ thân thể này của mình có thể thừa nhận lực lượng cường đại, lại quên đi tính toán tâm thần mình có thể tiếp nhận oán niệm mãnh liệt hay không."
Quỷ Cốc Tử nghe Từ Hàn nói xong lời trần thuật này, thần sắc trên mặt dần dần trở nên trắng bệch, hiển nhiên dùng tâm tư cẩn thận suy nghĩ lại một phen trong đó liền đại khái có thể minh bạch lời hắn nói là thật hay giả. Nhưng cho dù như thế, mắt thấy tâm nguyện mấy chục vạn năm qua sắp thực hiện được, lại chớp mắt tan vỡ, chênh lệch như vậy cho dù Quỷ Cốc Tử cũng khó có thể chịu đựng được, y lắc đầu, thân sắc điên cuồng lẩm bẩm: 'Không thể nào, không thể..."
"Chúng ta đã mưu tính nhiều năm như vậy, đã từng thôi diễn và tính toán nhiều lần như thế, làm sao có thể tính sót điểm này..."
Vẻ mặt Từ Hàn đầy thương xót, ngẩng đầu nhìn hư không vô ngần ngoài bầu trời, thở dài: "Thiên cơ à, phàm nhân sao có thể thật sự nhìn trộm?”
Quỷ Cốc Tử sững sờ, lập tức như hiểu ra cái gì, sắc mặt tái nhợt. Y nở nụ cười sầu thảm, cũng ngửa đầu nhìn lên bầu trời: "Ha ha ha ha!"
Y chợt cất tiếng cười to, cao giọng nói: "Đúng vậy! Phàm nhân chúng ta sao có thể hiểu thấu đáo Thiên cơ, thì ra nói cho cùng chúng ta đều là quân cờ, chỉ có nó mới có thể thật sự là người đánh..."
"Hạ trùng ngữ băng, ếch ngồi đáy giếng, chúng ta chỉ thấy một góc Thiên đạo, lại cho rằng đó là chân lý, nực cười, nực cười, thật sự nực cười!"
Quỷ Cốc Tử lẩm bẩm như vậy, nhục thể của y vào lúc đó bắt đầu tan vỡ, vô số dòng nước màu đen nồng đậm từ da y tuôn ra, nụ cười cuồng ngạo trong mắt y trong tích tắc dần dần đọng lại.
"Cốc chủ!" Các tộc nhân đi theo Quỷ Cốc Tử chạy tới vẻ mặt đồng loạt bi thống, hô to với y.
Nhưng trên đời này nào có chuyện chỉ dựa vào hai tiếng hô là có thể giải quyết được?
Theo hào quang trong mắt Quỷ Cốc Tử đọng lại, trở nên trống rỗng, khí cơ quanh thân vào lúc đó cũng dần tán đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Cũng giống như Đế quân, vị cường giả Bất Hủ cảnh tính toán thiên hạ này lại ôm lòng đầy bi phẫn và tuyệt vọng vô thanh vô tức chết đi như vậy.
Mọi người ở đây đối mặt cảnh tượng như thế, tuy biết rõ Quỷ Cốc Tử và Đế quân đều là địch nhân của mình, nhưng giờ phút này lại sinh ra một cảm giác thỏ chết hồ bi, trong lúc nhất thời bầu không khí nơi này rơi vào yên lặng.
Cho đến trăm giây sau, mọi người mới dần dần lấy lại tinh thần.
"Kết thúc rồi sao?" Huyền nhi mở trừng hai mắt hỏi.
Có lẽ tất cả những chuyện này xảy ra quá đột ngột, dù đã qua một hồi lâu, mọi người vẫn không thể tin được, nguy cơ vừa rồi đủ để hủy diệt bọn họ, thậm chí hủy diệt cả thế giới đã được hóa giải một cách dễ dàng như vậy.
Diệp Hồng Tiên cũng cực kỳ nghi hoặc, nàng không trả lời câu hỏi của Huyền nhi, mà nhìn thẳng vào Từ Hàn đang đứng giữa không trung. Nàng không tin tưởng phán đoán của mình, vì dù sao tinh quang giam cầm trên người bọn họ còn chưa tán đi, hơn nữa biểu hiện của Từ Hàn trước đó lại làm cho nỗi bất an trong lòng thiếu nữ cho tới giờ vẫn chưa tan đi nửa phần.
Mọi người xung quanh tuy rằng không có cảm giác bất an mãnh liệt như nàng, nhưng cũng hiểu rõ tình thế phát triển như vậy nghiễm nhiên không phải là thứ bọn họ có thể quyết định, mà là Từ Hàn lúc này đứng ở trên không trung có quyền lên tiếng với người giám thị nhất.
"Người giám thị, cảm giác trở thành Thần thế nào?" Mà Từ Hàn dường như cũng không định để đám người kia bị cảm xúc trong lòng quấy rối quá lâu, ngay lúc đó nhìn về phía người giám thị hỏi.
Nam nhân ánh mắt như liệt dương thu liêm ánh sao đầy trời cùng đao ý kiếm ý quanh thân, sau đó nhún vai, cười nói: 'Cũng không có gì đặc biệt."
"Vậy sao?" Từ Hàn không rõ cảm xúc đáp lại, khóe mắt liếc vê phía Đế quân đang ngã xuống cách đó không xa cùng thi thể của Quỷ Cốc Tử đang chầm chậm hóa thành nước đặc, không ngừng có hắc khí từ trong cỗ thi thể đó tuôn ra. Đó chính là lực lượng Đế quân mà song phương muốn thu hoạch được trước khi chết đi, giờ phút này lại thành vật vô chủ, tràn ngập ở phương thiên địa này, mà không bao lâu nữa những lực lượng vô chủ này sẽ ở dưới ý chí tối tăm của thiên ngoại dẫn dắt, dung nhập vạn vực tinh không.
Bàn tay hắn chợt giang ra, một cỗ lực hút cực lớn từ lòng bàn tay tuôn tới. Lực lượng của Đế quân vốn vô thức phiêu đãng tại phương thiên địa này vào lúc đó lại như là nước lũ tìm được miệng cống, bắt đầu cuồng bạo vọt về phía lòng bàn tay Từ Hàn.
"Vậy ngươi phải thật trân trọng cảm giác này, dù cho nó cũng không ra hồn. Dù sao..."
"Có lẽ từ nay vê sau, vạn vực tinh không sẽ không còn bất cứ Thần linh nào nữa."
Từ Hàn nói như vậy, theo khí tức màu đen tràn vào, hai con ngươi của hắn dần dần trở nên đen kịt, quần áo lúc đó cũng lay động, một đôi cánh to lớn màu đen bỗng nhiên từ sau lưng hắn vươn ra, khí tức cuồng bá lại âm lãnh cuồn cuộn, quét sạch toàn trường.
"Tiểu Hàn! Ngươi muốn làm gì? Không phải chúng ta đã không có việc gì sao?" Bất an trong lòng Diệp Hồng Tiên càng sâu, vào lúc đó không khỏi cao giọng hô.
Từ Hàn nghe vậy cúi đầu nhìn nàng, trên mặt đã đen kịt bỗng toát ra vẻ ôn nhu, hắn nhẹ giọng nói: "Hồng Tiên, khi ta chỉ là một tên ăn mày thì... ta tưởng rằng ăn no là chuyện quan trọng nhất, nhưng khi ta cố gắng ăn cơm no, mới phát hiện muốn ăn liên tục, ngươi phải đối mặt với càng nhiều phiền toái hơn. Chúng nó chất đống dẫn ngươi đi vào trong đó, sau lưng mỗi phiền toái đều cất giấu phiền toái càng lớn hơn.
"Khi ta hiểu được đây hết thảy đều là một cái bẫy, ta liền muốn phá vỡ cái cục diện này. Ta cho rằng phá vỡ cái ván này xong, ta có thể không sao rồi." "Nhưng bên ngoài lại còn giấu một cái bẫy lớn hơn..."
"Vậy thì sao? Hiện tại chúng ta đã không sao cả, chúng ta có thể sống sót, đi bất cứ nơi nào mà chúng ta muốn tới, làm bất cứ chuyện gì chúng ta muốn làm, không tốt sao?" Lời của Từ Hàn bị Diệp Hồng Tiên cắt ngang, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đẫm lệ, giọng nói cũng mang theo chút nức nở.
"Nhưng đó đều là giả." Từ Hàn bình tĩnh đáp lại: "Chúng ta chẳng qua là từ một lồng giam này đi tới một cái lồng giam khác, tuy trông nó đẹp hơn, hoa lệ hơn chỗ kia, nhưng lồng giam trước sau vẫn luôn là lông giam, ta không lừa được bản thân mình."
Từ Hàn nói xong lời này, khí thế quanh thân hắn gột rửa, lực lượng Đế quân đầy trời kia lúc này đều bị hắn nuốt hết, lực lượng cường hãn vô cùng nhộn nhạo ra, thậm chí toàn bộ vạn vực tinh không trong thiên địa cũng run rẩy theo.
Mắt thấy Từ Hàn sắp phi thân ra, Diệp Hồng Tiên lệ rơi đây mặt, nàng bất chấp lúc đó lại cao giọng nói: "Coi như là vì con của chúng ta. Thiếp van xin chàng, đừng đi, không được đi!"
Lời vừa thốt ra, thân thể Từ Hàn đột nhiên khựng lại, hắn cúi đầu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên, khí tức có chút run rẩy.
"Là... vào lúc ấy?" Từ Hàn hỏi.
Diệp Hồng Tiên thấy hắn như vậy, thầm nghĩ đã thuyết phục được đối phương, nàng vội vàng gật đầu: "Ừm! Nó còn sống, thiếp có thể cảm giác được nó và thiếp đã sống lại, vì vậy..."
"Thật tốt." Nhưng lần này, lời nói của Diệp Hồng Tiên lại bị Từ Hàn cắt đứt, khóe miệng thiếu niên kia nhếch lên mỉm cười, cái đầu cúi xuống ngẩng lên lân nữa.
Diệp Hồng Tiên nhìn ra quyết ý của Từ Hàn, thần sắc trên mặt nàng trở nên mất mát, không cam lòng hỏi: "Vì sao? Vì sao?"
Ánh mắt Từ Hàn trở nên thâm thúy, hắn nghĩ đến người trước kia đã từng nói qua lời này, thì thào lẩm bẩm.
"Bởi vì, ta muốn cho nó một thế giới xinh đẹp, một thế giới..."
"Lần đầu tiên khi nó vừa nhìn đã yêu thích..."