Chương 652: Hồi cuối (1)
Chương 652: Hồi cuối (1)Chương 652: Hồi cuối (1)
Nhạc Chấn Đào gặp ác mộng.
Trong cơn ác mộng, y trông thấy bản thân máu me đầy mình nằm ở trên giường, mặc hỉ phục đỏ chót, Triệu Trúc nằm bên cạnh cũng máu me khắp người.
Trên người Triệu Trúc cũng mặc hỉ phục màu đỏ.
Mà bên cạnh giường của bọn họ, là một thân ảnh lắng lặng u ám đứng đó.
Vợ của y..........
Trên tay vợ y cầm một con dao nhọn đang nhỏ máu.
Trên lưỡi dao bén nhọn, máu đỏ từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Trong một khoảnh khắc, vợ y cảm nhận được ánh mắt của hắn, lạnh lùng quay đầu, nhìn vê phía hắn.
Nhạc Chấn Đào từ trong giấc mơ tỉnh lại.
"Hộc.......... hộc............
Dưới ánh nắng ban mai, y dùng sức che ngực, cực kỳ hoảng sở, liều mạng thở dốc.
Lúc này ánh bình minh vừa ló rạng bên chiếu vào cửa sổ.
Thành phố Cửu Giang hoàn toàn yên tĩnh.
Nhạc Chấn Đào che ngực, hồi hộp thở mấy hơi.
Lúc này não bộ mới khôi phục thanh tỉnh.
Nhìn căn phòng ngủ trước mặt, y trầm mặc mấy giây, chậm rãi thở hắt ra một hơi.
Là mơ sao..........
Nhìn về phía bức ảnh cưới treo trên tường đầu giường, Tiểu Thiến trong bộ váy cưới màu trắng mỉm cười nhìn y, dịu dàng như nước.
Nhưng Nhạc Chấn Đào đã rất nhiều năm chưa từng thấy vợ mình lộ ra nụ cười như thế. Kể từ cái chết bi thảm của vợ y bảy năm trước, mặc dù linh hồn của vợ y vẫn luôn theo sát bên cạnh, nhưng lại rốt cuộc không có cách nào nở nụ cười được nữa.
Tình cảm của quỷ dường như rất chỉ là thiếu thốn, thậm chí ngay cả giao tiếp thông thường cũng không thể làm được.
Cái này có lẽ là bởi vì sức mạnh của vợ không đủ mạnh?
Bởi bạn gái lệ quỷ của Dương huynh đệ, rõ ràng thông minh hơn vợ của y nhiều.........
Dương huynh đệ.........
Nhạc Chấn Đào dùng sức xoa mặt, vén chăn rời khỏi giường.
Nhớ ra hôm nay một nhà Dương huynh đệ sẽ đến Cửu Giang, vì vậy y phải chuẩn bị đón tiếp họ.
Nhưng ngay khi Nhạc Chấn Đào vừa rời khỏi giường, cái chăn phía sau nhẹ nhàng nhấc lên, một đôi cánh tay trắng nõn vươn ra, lười biếng ôm lấy eo hắn từ phía sau.
"Anh rể à -"
Triệu Trúc còn chưa tỉnh ngủ, hiển nhiên vẫn còn rất buồn ngủ.
Cô áp mặt vào lưng của Nhạc Chấn Đào, nhẹ giọng lầu bầu nói,'Anh đánh thức người ta dậy rồi."
Đối với hành vi làm nũng này của em vợ, mặc dù đã diễn ra rất nhiêu lần, nhưng Nhạc Chấn Đào vẫn khó có thể nào thích ứng được.
Khóe miệng y giật giật, xin lỗi theo bản năng, sau khi trấn an thiếu nữ vẫn trong cơn buồn ngủ xong, lúc này mới rón rén mặc quần áo vào, chuẩn bị rời đi.
Mặc dù có sự chứng kiến của bố mẹ vợ, ngày mai là đám cưới của y và Triệu Trúc.
Nhưng nói thế nào nhỉ........... đối với thân phận anh rể em vợ đã thành thói quen của cả hai thì việc bước vào cuộc sống vợ chồng chân chính nhanh chóng như vậy có vẻ khó khăn.
Đặc biệt là đêm đính hôn, Triệu Trúc nghiêm trang nói với hắn. "Anh rể, sau này em sẽ không thay đổi xưng hô."
"Người em thích là anh, chứ không phải muốn chen vào trong trái tim anh chiếm lấy vị trí.......... Đương nhiên nếu anh sẵn lòng để cho em có thể hạnh phúc bước vào trong đó, em cũng rất vui."
"Còn về ảnh cưới, em nghĩ chúng ta cũng không cần phải chụp đâu, lãng phí tiền ra, ảnh cưới của anh chị cũng không cần tháo xuống, cứ tiếp tục treo, rất đẹp."
"Vậy nhưng ở trước mặt người ngoài, chúng ta cũng phải thể hiện một chút."
"Còn ở nhà, cứ như bình thường là được rồi, so với cách gọi là chồng thì em thích hai chữ anh rể này hơn."
"Bởi vì đây là xưng hô chỉ thuộc về anh và em, ngay cả chị em cũng không được kêu anh thế đâu."
"Nếu như chúng ta kết hôn, đổi ảnh cưới, đổi cả xưng hô, vậy chẳng phải em là một người phụ nữ xấu xa cướp chồng của chị sao?"
"Tuy rằng chuyện em làm hoàn toàn chính xã là vậy, nhưng Tiểu Trúc cũng biết xấu hổ, nếu như mỗi ngày đều gọi anh là chồng, thực sự giống như ngày nào cũng nhắc nhở em về cảm giác siêu tội lỗi đã cướp đi chồng của chị gái vậy."
"Cho nên anh rể à, nếu như anh cho phép em tiếp tục gọi anh là anh rể như thường ngày, em mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi được, bởi như vậy em mới có thể lừa mình gạt người, nói là mình thay cho chị gái chăm sóc anh rể, cho nên mới làm thế này, có thế hành vi này mới ............. trở nên chính đáng đúng không?"
Thiếu nữ cười hì hì nói những lời này trông có vẻ không đứng đắn.
Khi khi nhìn vào mắt của cô, có lẽ đây là điều mà cô đã quyết định từ lâu.
Có lẽ trước buổi tối hôm đó, thiếu nữ hoạt bát này đã suy nghĩ về những điều này rất nhiều lần rồi.
Đối mặt với tình cảm chân thành này, trong nhất thời Nhạc Chấn Đào không thể phản bác lại được.
Huống chỉ lúc Triệu Trúc nói những lời đó với y, vợ Tiểu Thiến và con trai Nhạc Ninh cũng đứng ở bên cạnh trông coi.
Tuy là làm quỷ, không rõ bọn họ có thể hiểu rõ ràng chuyện gì đã xảy ra hay không, nhưng Nhạc Chấn Đào vẫn có cảm giác chột dạ áy náy khi bị vợ bắt gặp cảnh vượt quá giới hạn này.
Vì vậy cũng không thể nói được lời gì về việc nhất định phải thay đổi xưng hô.
Cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Dù ngày mai là đám cưới, thế nhưng ở nhà Tiệu Trúc vẫn gọi y là anh rể như cũ.
Xưng hô thế này đôi khi ngẫm lại, thật đúng là.............. Một lời khó nói hết..............
Nhạc Chấn Đào đầu óc hỗn loạn đẩy cửa phòng ngủ ra, lại trông thấy một bóng người u ám ngồi trên ban công, lặng lẽ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Là vợ.........
Hoặc là nói, theo pháp luật là vợ trước.
Tiếng bước chân của Nhạc Chấn Đào tựa hồ làm cho đối phương có chút phản ứng.
Triệu Thiến trên ban công quay đầu, nhìn về phía Nhạc Chấn Đào.
Hai bên nhìn nhau, trên mắt vợ y vẫn là vẻ ngơ ngác đờ đẫn như cũ.
Nhưng ngón tay của cô ấy lại chỉ xuống dưới tâng, như thwr có chuyện gì đó phát sinh?
Nhạc Chấn Đào hiếu kỳ, đi về phía ban công.
Y trông thấy một chiếc Porsche màu đen dừng ở tầng dưới, cửa xe đẩy ra, hành khách trên xe lục tục bước ra ngoài.
Xem ra là người nhà.
Người đầu tiên nhảy xuống là một bé gái sáu - bảy tuổi mặc quần tất màu trắng, nhảy nhảy nhót nhót rất đáng yêu.
Nhạc Chấn Đào nghe được giọng của cô bé. "Mẹ ơi, đâu là nhà của bác Nhạc sao?"
Theo sát phía sau, một phụ nữ tóc ngắn ở ghế tay lái phụ đi xuống.
Với nụ cười trên môi, người phụ nữ xoa đầu cô bé, nói: "Ừm, lát nữa nhớ phải lễ phép, không được nghịch ngợm đâu đấy -"
Nhìn thấy người phụ nữ tóc ngắn này, Nhạc Chấn Đào giật mình.
Nhanh vậy sao.........
Y nhìn đồng hồ, hiện tại mới tám giờ sáng.
Y còn tưởng phải tâm giữa trưa mới đến.
Ngay sau đó, ở cửa ghế sau phía sau cô bé, Lý Tử tóc dài ôm một bé trai nằm ngáy o o, nhẹ nhàng rời khỏi chiếc xe có tầng cao hơn một chút.
Sau đó mới đến cửa xe ghế lái.
Dương Húc Minh ngáp dài xuống xe, nói: "Được rồi, nên gọi điện thoại cho thầy Nhạc thôi..........'
Nói rồi, Dương Húc Minh ngẩng đầu nhìn lên trên, trông thấy Nhạc Chấn Đào trên ban công.
Dưới ánh bình minh, Dương Húc Minh mỉm cười lắc đầu nói: "Xem ra không phải gọi rồi.........."..............