Chương 653: Hồi cuối (2)
Chương 653: Hồi cuối (2)Chương 653: Hồi cuối (2)
Mười tiếng sau, trời chiều đã chuyển sang tối.
Hai người đàn ông ngồi trên bãi cỏ bên bờ sông hóng gió đêm, nhìn mấy cô gái chơi đùa với Tiểu Vũ cách đó không xa, trò chuyện về những chuyện gần đây.
Đã bảy năm đã trôi qua kể từ chuyện xảy ra ở thôn Huyền Sơn.
Không lâu sau khi sự việc ở làng Huyền Sơn kết thúc, Tưởng Tiểu Vũ vẫn luôn lưu tại bên người Dương Húc Minh tiêu tán.
Chấp niệm của cô bé là có thể bảo vệ Dương Húc Minh đã giúp đỡ chị em cô bé.
Sau khi thấy xung quanh Dương Húc Minh không còn bất cứ uy hiếp gì, có thể trở vê cuộc sống bình yên, cô bé mỉm cười rời đi.
Sau đó, đứa con của Ứng Tư Tuyết chào đời là con gái, Lý Tử liền đề nghị gọi bé là Tiểu Vũ, Dương Tiểu Vũ.
Mặc dù Lý Tử không nói, nhưng cả Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh đều nhận ra được, Lý Tử vẫn có chút hoài niệm với cô bé từng sống trong đôi giày thêu màu đỏ kia.
Cho nên cả hai không phản đối đề xuất này.
Về phần Nhạc Chấn Đào, trong bảy năm này, gia đình hai bên cũng từng gặp mấy lần, thậm chí có một năm còn hẹn nhau đến Vân Nam, Lệ Giang để cùng nhau đón Tết.
Nhưng nơi thường trú của hai bên dù sao vẫn là cách nhau quá xa, nên theo lẽ thường mà nói, một hai năm đều rất khó gặp mặt nhau lấy một lần.
Mặc dù có thể giao lưu mà không cần phải gặp trực tiếp, nhưng khi đối mặt trực diện trò chuyện với nhau, tóm lại vẫn thân thiết hơn.
Những cuộc trò chuyện online khó có thể mang lại cho mọi người cảm giác thân thiết như thế được.
Dương Húc Minh nhìn Triệu Trúc đang chơi đùa với con gái mình trên đồng cỏ, mỉm cười nói. "Ha, chưa gì đã bảy năm rồi ............... Khi em gặp Tiểu Trúc lần đầu cách đây bảy năm, cô ấy vẫn chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học đi theo sau anh rể."
"Không ngờ tới bảy năm sau gặp lại, cô ấy thật sự đạt được mong muốn giải quyết anh rể của mình.........."
Dùng cùi chỏ huých huých Nhạc Chấn Đào, Dương Húc Minh cười híp mặt hỏi: "Thầy Nhạc, tối đó đến cùng là thầy đã xảy ra chuyện gì? Lúc nghe được tin thầy sắp sửa kết hôn, em còn tưởng đang nằm mơ cơ."
"Lúc đó Lý Tử thậm chí còn cười nhạo em hồi lâu, còn nói cái gì mà [ tưởng rằng chỉ có người như Dương Húc Minh anh mới có thể chân trong chân ngoài, không ngờ ngay cả thầy Nhạc mày rậm mắt to cũng không thể cưỡng lại được sắc đẹp ]......... Không ngờ đó thầy Nhạc, bọn em còn tưởng Tiểu Trúc hoàn toàn không có hi vọng cơ."
Lời trêu chọc của Dương Húc Minh làm Nhạc Chấn Đào quýnh lên.
Y xấu hổ ho khan hai tiếng, nói: "Thật ra............ ách.......... thật ra tôi cũng không phải đồ ngốc nên sao có thể không biết tâm tình của Tiểu Trúc được."
"Trước đó đã từng thử tâm sự với cô ấy, muốn để cô ấy rời đi rồi, tôi còn ra ngoài làm việc, thực ra là không muốn trễ nải cô ấy."
"Nhưng lần nào tôi cũng không dám làm căng, cho nên kiểu thuyết phục này có vẻ không có chút tác dụng nào, căn bản không đau không ngứa, không cách nào làm cho cô ấy dao động."
"Sau đó tôi cũng nói chuyện với ba mẹ vợ mấy lần, muốn thông qua bọn họ để làm cho Tiểu Trúc rời đi, nhưng vẫn thất bại."
"Nha đầu Tiểu Trúc này quá hiếu thắng, mấy lời nói của ba mẹ cũng không thể dao động hay lay chuyển được quyết tâm của cô ấy."
"Thêm nữa ba mẹ vợ tôi đối với chuyện này cũng không kiên quyết lắm......... Cho nên suốt bảy năm qua, tôi cứ lúng ta lúng túng sống chung với cô ấy."
"Mặc dù ba mẹ vợ tôi không nói, nhưng tôi vẫn nhìn ra được, bọn họ gấp rồi." "Mà tôi cũng gấp............-"
Nhìn Tiểu Trúc chơi đùa bên bờ sông phía xa, Nhạc Chấn Đào thở dài,'Đã bảy năm rồi, Tiểu Trúc từ tiểu cô nương đã biến thành lão cô nương rồi."
"Những cô gái khác ở độ tuổi của cô ấy đã sớm kết hôn sinh con, gia đình viên mãn, nhưng cô ấy vẫn một mực ở bên cạnh tôi không chịu rời đi."
"Nếu cứ tục giằng co nữa, Tiểu Trúc lại biến thành dạng gì đây?"
"Qua mấy năm nữa, có thể gọi cô ấy là lão cô nương, coi như cô ấy chấp nhận từ bỏ, cũng rất khó tìm được nhà chồng phù hợp."
"Mà đàn ông mà.......... Được một cô gái dịu dàng đáng yêu ở bên cạnh, nói không thích, không cảm động, đều là giả."
"Thỉnh thoảng, nghĩ tới cảnh sau khi Tiểu Trúc rời bỏ tôi, cưới người khác, lại cảm thấy đau lòng hối hận đến không chịu được."
"Đến năm nay, tôi mới bắt đầu nghĩ, rốt cuộc phải làm như nào mới ổn thỏa đây.......... rồi tôi nghĩ đến cậu."
Nhạc Chấn Đào nhìn về phía Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh bất ngờ, gãi đầu: "Nhưng em không có em vợ mà.........."
Nhạc Chấn Đào vừa cười vừa nói: "Nhưng Dương huynh đệ rất lợi hại, hoàn toàn không để ý đến thể diện, mà chỉ nghe theo bản tâm của mình, làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo ở trong mắt của người khác. Ở phương diện này thoải mái rộng rãi, khiến tôi rất là bội phục."
"Cho nên trước cái tối Tiểu Trúc say khướt chạy tới tìm tôi khóc lóc kể lể, thật ra tôi đã làm tốt tâm lý chuẩn bị, chỉ đang do dự không biết lúc nào mới là lúc thích hợp để ngả bài."
Nhạc Chấn Đào nói, nhìn về phía bờ sông, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra chút tự đắc nào, ngược lại tràn ngập áy náy.
"Tôi thực sự................ nợ chị em cô ấy rất rất nhiều.......
"Đôi lúc ngẫm lại, vẫn luôn cảm thấy sẽ tốt hơn cho bọn họ nếu như không gặp phải tôi."
Nhạc Chấn Đào thở dài, làm bầu không khí trở nên sầu não.
Dương Húc Minh ngẫm nghĩ, nở nụ cười chuyển chủ đề.
"À, lần này Lâm Thu cũng rất muốn đến."
"Nhưng dạo gần đây ở bên Lục Bàn Thủy lại xảy ra một sự kiện linh dị, hơi có chút khó giải quyết, cô ấy bận truy tìm hung thủ, nên là không tới được."
"Lâm Thu nói đến lúc đó nhất định phải livestream đám cưới cho cô ấy xem, để cô ấy tham gia góp náo nhiệt."
Lời này của Dương Húc Minh làm cho Nhạc Chấn Đào lộ ra nụ cười.
Y nhớ tới người dẫn đường có tính cách khác thường kia, nở nụ cười: "Tôi cũng không để tâm mấy đến việc Lâm Thu tới hay không, dù sao cô ấy đối với Dương huynh đệ mà nói chỉ là người ngoài."
"Điều khiến tôi khá hiếu kỳ là, tại sao lần này Từ Huyên và Tiểu Tư không đến?"
Nhạc Chấn Đào tò mò nhìn Dương Húc Minh, hỏi: '"Xảy ra chuyện gì à?"
Dương Húc Minh thở dài: "Đừng nhắc đến nữa, cách đây không lâu Từ Huyên gây chuyện, làm cho quan hệ với Ứng Tư Tuyết và Lý Tử trở nên gay gắt, hai bên đã hơn một tháng không liên lạc với nhau."
Nhạc Chấn Đào rất hiếu kỳ: "Xảy ra chuyện gì?"
Dương Húc Minh nhìn về phía mấy cô gái đang vui đùa ầm ï với đứa nhỏ trên đồng cỏ phía xa, ánh mắt dừng lại đứa nhỏ Lý Tử đang ôm trên người.
Nói: "Từ Huyên nói Tiểu Vũ nhận Lý Tử làm mẹ nuôi, bình thường toàn gọi Lý Tử là mẹ, cho nên đứa con trai thứ hai này của em cũng phải gọi cô ấy là mẹ."
"Chắc chắn Ứng Tư Tuyết và Lý Tử không thích rồi .......... Cô ngốc Từ Huyên mua một đống trò chơi trẻ em về, biến ngôi nhà thành một sân chơi trẻ em thu nhỏ, nói chờ đứa nhỏ lớn lên một chút sẽ cướp nó đi, để cho đứa bé ở với mình, không để cho đám Lý Tử gặp được đứa nhỏ." "Sau khi khiêu khích xong, quan hệ của hai bên hoàn toàn đóng băng."
"Hiện tại em cũng không dám đi đến chỗ của Từ Huyên và Tiểu Tư." Dương Húc Minh bất đắc dĩ nhún vai: "Lý Tử nói, nếu em mà dám đi, vậy thì vĩnh viễn đừng có mà vê nhà nữa ....... . Em cũng bất đắc dĩ lắm, cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào."
Nhạc Chấn Đào vỗ vai Dương Húc Minh, tỏ vẻ đồng tình: "Vất vả rồi."
Nhưng ngữ khí qua loa, dáng vẻ nén cười kia hoàn toàn không nhìn ra là có chút đồng tình nào.
Thậm chí cho người ta một loại cảm giác, như thể một giây sau không nhịn được nữa mà bật cười.
Thấy vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác của y, Dương Húc Minh trợn mắt.
Anh nhìn thấy quỷ ảnh bên người Nhạc Chấn Đào, vợ cũ của thầy Nhạc.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh cũng muốn vạc lại một câu....... Cười cái gì mà cười? Thầy cũng là một kẻ cặn bãi
Nhưng lời còn chưa nói ra, điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Là Lâm Thu gọi tới.
Trông thấy cuộc gọi, Dương Húc Minh giật mình.
Chẳng lẽ Lâm Thu gặp phải một lệ quỷ rất khó giải quyết sao?
Nếu không trong tình huống bình thường Lâm Thu sẽ không tìm tới anh.
Nhưng hiện tại anh đang ở Cửu Giang, cho dù Lâm Thu thực sự gặp phải lệ quỷ rất khó giải quyết anh cũng không thể bay về Quý Châu để giúp cô được............ Chẳng lẽ Lâm Thu gặp phải chuyện gì sao?
Mang theo hoang mang, Dương Húc Minh nghe điện thoại.
Bên kia điện thoại, truyền đến thanh âm dồn dập của Lâm Thu.
Tựa hồ rất khẩn trương.
"Dương............. Dương đại ca, anh mau vào app con nhím, xem truyện của anh trai em kìa."
Dương Húc Minh hoang mang hỏi lại: "Hả?”
Anh còn định hỏi tiếp, nhưng Lâm Thu đã vội vàng cúp điện thoại, có vẻ như là đi làm việc.
Dương Húc Minh không hiểu ra sao, mở app điện thoại đã lâu chưa ngó tới lên, nhìn cuốn sách chưa viết xong của Lâm Tông Lễ............ « thế giới này có vấn đề ».
Nhưng sau khi nhấn vào, anh ngẩn người.
Anh ngay lập tức hiểu được nguồn cơn hồi hộp kích động của Lâm Thu.
Bởi vì trong mục lục của cuốn tiểu thuyết đã quyt chương bảy năm, nay đã được cập nhật, lần cập nhật mới nhất là tối hôm qua.
Mang theo kinh ngạc, Dương Húc Minh ấn vào phần mục lục tiểu thuyết, lúc này mới phát hiện bản cập nhật có nhiêu hơn một chương.
Sau bảy năm gián đoạn, cuốn sách mà tác giả đã biến mất này đã được tiếp tục cách đây một tháng.
Trong vòng một tháng, cuốn sách này được cập nhật liên tục với hơn chục chương và chương hôm qua là hoàn thành phần cuối của câu chuyện.
Chẳng những viết đại kết cục, thậm chí còn viết thêm phần cảm nghĩ.
Sau khi Dương Húc Minh nhấn vào xem, phát hiện lời nói cuối cùng không dài.
Nội dung rất đơn giản.
[Quyt chương bảy năm, gần đây mới quay lại để cập nhật, rất xin lỗi mọi người. ]
[ Hy vọng cái kết không làm bạn thất vọng. ]
[ Ngoài ra còn một cuốn sách mới đã được phát hành, kêu gọi chỉ viện ]
[Cuốn sách mới "Tất cả bạn gái của tôi đều là lệ quỷ", hy vọng mọi người sẽ thích. ]
Tiếp phía dưới là phần giới thiệu sách mới. Dương Húc Minh hiếu kỳ đọc xem, thấy được nội dung như sau.
[ Giới thiệu vắn tắt: Dương Húc Minh có một cô bạn gái dịu dàng đáng yêu. ]
[ Anh ấy đã sống hạnh phúc và vui vẻ suốt thời gian qua. ]
[thẳng đến có một ngày, bạn gái chết......... ]
"2... ..„.„„.. Nhìn thấy những câu chữ này, khóe miệng Dương Húc Minh giật giật.
Trong lúc nhất thời, vậy mà không biết nên lộ ra biểu cảm gì mới ổn.
Cùng lúc đó, ở xa ngàn dặm ngoài Lục Bàn Thủy.
Lâm Thu kích động lật « sinh tử lục » ra, run rẩy viết câu hỏi xuống, muốn hỏi ra đáp án muốn biết nhất lúc này........
Bên trong một căn phòng trong tòa nhà cao tâng thành phố, Từ Huyên ngắm nhìn khung cảnh ban đêm của toàn thành phố sau cửa sổ sát đất, khinh thường khẽ hừ một tiếng.
Phía sau cô, ngôi nhà đã được thay đổi sao cho giống như một sân chơi trẻ em mở cửa cho công chúng, hoàn toàn có sức hấp dẫn đối với trẻ em.
Tiểu Tư bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi tới, gọi cô một câu, lúc này cô mới thu liễm lại nội tâm ngạo nghễ, đắc chí vừa lòng trở lại bên cạnh bàn ăn, bắt đầu kể cho Tiểu Tư nghe kế hoạch hoàn mỹ của mình.
Tiểu Tư bưng bát cơm bất đắc dĩ thán thở dài, nhẹ gật đầu, đồng ý với kế hoạch lớn lao của Từ Huyên, nhưng trong lòng tự hỏi, chờ tới khi đám người Dương Húc Minh quay trở về, cô có nên chủ động đi tới chỗ Ứng Tư Tuyết và Lý Tử đàm phán hòa bình không, để hai bên không tiếp tục giằng co nữa, Dương Húc Minh kẹp ở giữa...........
Dưới màn đêm, những người khác nhau ở những ô cửa sổ khác nhau, trong những ngôi nhà khác nhau, đều đang suy nghĩ về việc riêng của mình.
Ánh sáng của hàng ngàn hộ gia đình cuối cùng đã hội tụ thành những thành phố không bao giờ ngủ, nối tiếp nhau trên trái đất. Nếu quan sát từ trên vũ trụ đen nhánh, đứng trên trạm không gian nhìn xuống trái đất, không thể bỏ qua những ánh sáng rực rỡ nối tiếp nhau ở phía chân trời.
Thế giới nhân loại vẫn tiếp tục như cũ.
Từ loài vượn man hoang trong thời kỳ viễn cổ cho đến loài người trong xã hội hiện đại, đã tạo ra hết thứ này đến thứ khác đẹp đẽ bằng chính đôi tay của mình.
Cuối cùng, ngay cả ánh sáng đèn điện họ tạo ra cũng trở thành thứ ánh sáng không thể bỏ qua trong vũ trụ tráng lệ này.
Câu chuyện tiếp tục.
Tương lai câu chuyện này sẽ dẫn tới đâu, không có bất kỳ một người nào có thể biết rõ được.
Nhưng ít nhất vào lúc này, dưới màn đêm này, dù là Dương Húc Minh bên bờ sông Trường Giang hay là Lâm Thu ở trong núi, đều có những suy nghĩ riêng, câu chuyện riêng, và tương lai của riêng mình.
Dù niềm vui nỗi buồn của con người không giống nhau, nhưng khi con người có thể có được niềm hạnh phúc nho nhỏ cho riêng mình thì dù niềm vui đó có nhỏ bé đến mấy vẫn có thể hạnh phúc, vui vẻ.
——END——
Lời tác giả
Câu chuyện đến đây là kết thúc.
Mặc dù nhiều bạn nói vẫn muốn đọc tiếp, không ngờ lại hết nhanh như vậy, hy vọng viết nhiều hơn một chút.
Nhưng thật ra mọi người chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút là có thể hiểu được, câu chuyện này viết đến đây thật sự là kết thúc rồi.
Cốt truyện của "Bạn gái" thực ra rất đơn giản, không có quá nhiều tình tiết khúc mắc, cũng không có quá nhiều phục bút (chi tiết cài cắm - easter egg) khiến độc giả sợ hãi thán phục.
Cuốn sách này thực sự không có phục bút được cài cắm từ đầu đến cuối mới sử dụng, cũng như không có cốt truyện có những đoạn plot twist cua khét lẹt như cuốn trước.
Từ lúc Dương Húc Minh bị Lý Tử truy sát, đến lúc Dương Húc Minh cứu Lý Tử trở về xong, câu chuyện này gần như là đã đi tới đoạn kết.
Về phần cuối của truyện này, thực ra là để tạo dựng sân khấu cho Tiểu Tư và Từ Huyên, tạo cái kết phù hợp cho hai người họ.
Kết thúc là kết thúc, tới đó là hoàn tất.
Một cốt truyện rất đơn giản, được kể một cách thẳng thắn, không có bất kỳ thăng trâm gay gắt nào.
Nhưng từ cốt truyện đơn giản như vậy, cuối cùng tôi đã biên soạn được một câu chuyện hoàn chỉnh như vậy, cá nhân tôi khá hài lòng.
Ít nhất là về mặt kỹ năng sáng tác, tôi cảm thấy mình đã tiến được một bước xa hơn so với cuốn trước.
Ngay cả khi không có cốt truyện quá căng thẳng và những khúc mắc lớn để thu hút độc giả, tôi vẫn có thể tạo ra một câu chuyện xuất sắc có thể thu hút nhiều độc giả thích câu chuyện này và kết quả thậm chí còn tốt hơn cuốn trước.
Đây chắc chắn là một lời khen cho kỹ năng viết cá nhân của tôi.
Bởi vì tôi đã sử dụng chuỗi cốt truyện tầm thường hơn để viết ra kết quả tốt hơn và những câu chuyện thú vị hơn, điều đó tự nhiên chứng tỏ sự tiến bộ không ngừng của tôi.
Mặc dù nếu như muốn viết tiếp, khẳng định vẫn có thể viết tiếp được.
Số lượng đăng ký cuốn sách này rất ổn định vì nó đã đạt được một triệu từ. Số lượng đăng ký đã ổn định ở mức hơn 4000+ và chưa bao giờ bị giảm.
Coi như tiếp tục viết nữa, chắc chắn vẫn có thể kiếm được tiền.
Nhưng điều đó thực sự không có ý nghĩa.
Mở một tuyến câu chuyện mới, tạo thêm chuỗi tình tiết mới, chẳng khác gì vải quấn chân vừa dài vừa thối của dì Vương. Viết đến đây là vừa đủ rồi, cho nên kết thúc thôi.
Sau đó chuẩn bị một chút, dành cho mình một chút thời gian nghỉ ngơi, giúp vợ chăm con, thư giãn và chúc một năm mới vui vẻ.
Đợi đến năm sau lấy lại sức viết truyện mới hay hơn, thú vị hơn, đây mới là cuộc sống mà tôi thích.
Là một tác giả toàn thời gian, sáng tạo là sở thích cũng là công việc của tôi, càng là một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Tôi đã viết bảy năm, có thể đoán được, trong tương lai tôi vẫn sẽ tiếp tục muốn viết nữa.
Đã như vậy, tại sao phải mổ gà lấy trứng bám víu vào câu chuyện đã đi đến hồi kết ;g?
Để lại khoảng lặng, ở nhiều thời điểm sẽ mang lại cảm giác tốt hơn.
Đối với cuốn sách mới của năm tới, tôi sẽ thử đề tài mới, và tìm kiếm những đột phá hơn nữa.
Hy vọng rằng tất cả chúng ta có thể gặp lại nhau trong một câu chuyện mới vào năm sau, và sau khi xem một câu chuyện rất thú vị, mọi người sẽ lưu lại để đọc.
Đợi đến khi nhìn thấy tên tác giả, mở một nụ cười ngạc nhiên - ồ, thì ra là tên ngốc này à?
Nếu đúng như vậy thì có lẽ đó sẽ là một trải nghiệm thú vị.