Editor:Yuki
Hệ thống: [Khó nói lắm à nha, tôi thấy họ đều rất xứng đôi, đều xinh đẹp mạnh mẽ bi thảm. Nhưng sự kết hợp giữa Sadako và ma nữ áo đỏ Bunshinsaba, thật sự là kinh điển, một người tóc đen quần áo trắng, sống lâu năm trong cái giếng u tối, toàn thân toát ra vẻ lạnh lẽo; người kia tóc dài áo đỏ, quyến rũ mạnh mẽ, đúng là như trời sinh một đôi.]
Trì Dư nhớ lại ma nữ áo đỏ Bunshinsaba trên poster, đáp lại: [Cậu nói mới thấy đúng là như vậy, Bunshinsaba thật sự quá ngầu lòi, đúng là quá men, nhưng nói không chừng Sadako lại có thể phản thành công, một người thường ngày lạnh lùng bình tĩnh, lại hung hăng đè người luôn ngông cuồng kiêu ngạo khó thuần phục ở dưới thân, nghĩ lại cũng quá ngọt nào đi.]
Hệ thống: [Ai nói không phải chứ, chúng ta quả là xuyên sách gặp được tri kỷ.]
Bạn học: Các cậu là tri kỷ rồi, vậy chúng tôi thì sao, bị bắt buộc nghe các cậu bàn luận chuyện lái xe, còn là cp đồng tính nữa...
Xem một bộ phim ma đô thị để xoa dịu tâm hồn thôi nào.
Ngay ở đầu phim, nữ chính mua một đĩa DVD kinh dị, cô bỏ ngoài tai lời cảnh báo đáng sợ của chủ cửa hàng, nhất quyết mang nó về.
Đĩa DVD được đựng trong một hộp gỗ cổ, trên đó viết rằng đây là một đĩa bị nguyền rủa, bất cứ ai nhìn thấy nó đều sẽ chết. Nữ chính đương nhiên là cẩn thận mở nó ra và cầu nguyện "Mày nhất định phải ứng nghiệm", sau đó là việc chiếu bộ phim ma chết người...
Từ chiếc TV cũ kỹ thỉnh thoảng truyền ra tiếng rè rè, vì căn phòng hơi cũ kỹ, ánh đèn được bật cũng trở nên mờ mờ. Hình ảnh trên đĩa cũng là màu đen trắng cũ kỹ có chút lập lòe. Còn bên ngoài, cơn mưa nhỏ rả rích không ngớt, tạo nên một không gian thật u ám và buồn bả.
Con đường trong ngôi nhà cổ không được trải nhựa đường, chỉ là đá và bùn, giếng cổ trong sân được xây bằng đất đá, nhưng vì nhà đã lắp đường ống nước nên giếng này đã bỏ hoang nhiều năm. Tuy nhiên, khi tia ấm sét bất ngờ lóe lên, bên mép giếng cổ đột nhiên xuất hiện một dấu tay máu, nó như là sơn dính nhiều năm, dính chặt lên mép giếng, dù mưa to đến đâu cũng không thể rửa trôi.
Trong sân của ngôi nhà cổ rõ ràng không một bóng người, nhưng trên mặt đất lầy lội, dấu chân xuất hiện đứt quãng, thon dài mảnh khảnh, tựa như dấu chân trần của con gái.
Những dấu chân kia, từ xa đến gần, cho đến cửa mới nhìn lại, nhưng người trong nhà đang chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình TV lại không hề hay biết. Nếu như nữ chính trong nhà lúc này quay đầu lại, chắc chắn sẽ đối mặt với đôi mắt đầy máu đang nhìn chằm chằm cô qua kẽ cửa.
[Đã hẹn ước rằng tôi ở trong giếng cổ, em ở trong nhà cổ, yêu thương mặn nồng cho đến bạc đầu, kết quả em lại đi tìm một hồn ma nữ khác à?]
Bạn học: Không phải chứ, cậu đang làm gì thế hả ông bạn, tôi suýt nữa đã sợ hãi, cuối cùng cậu lại nói đến cái này?
Còn yêu thương mặn nồng nữa, đã vượt qua cả chủng tộc rồi.
[Lại nói đến Sadako, không phải tóc cô ấy che phủ cả trước lẫn sau sao, cô làm sao lại để lộ đôi mắt?]
Hệ thống: [Nghe nói ông chủ đầu tư bộ phim này rất yêu thích Sadako, có lẽ cô ấy đã đầu tư vào dự án này.]
[Cũng phải nói, Sadako để lộ mắt trông có vẻ đẹp đấy, nhưng cũng không còn vẻ cao ngạo lạnh lùng nữa. Hơn nữa, ánh mắt cô ấy nhìn Kayako trong đĩa phim, rõ ràng chứa đầy u oán.]
Bạn học: Thì ra kỹ thuật diễn xuất mặt không biểu cảm kia còn thể hiện sự u oán à?
Hệ thống: [Điều này là bình thường, Sadako và Kayako đều đến từ đất nước hoa anh đào, biết đâu còn có thể là hàng xóm, tôi đoán cậu cũng nghĩ đến điều này.]
[Đúng vậy, chúng ta đã nên nghĩ đến điều đó từ sớm.]
[Sadako và Kayako cùng đến từ một nơi, và đều là những hồn ma oan khuất không được thế gian chấp nhận, họ thấu hiểu lẫn nhau và không thể kiềm chế tình cảm. Hơn nữa, Sadako tâm tư nhạy cảm, có người vui vẻ và lạc quan Kayako bên cạnh làm ấm lòng, quả thực là một cặp trời sinh. Không ngờ chúng ta lại phạm sai lầm ghép đôi sai, thực ra Sadako và Kayako đã có tình cảm từ thuở ngây thơ, có thể họ đã sớm hẹn ước cả đời.]
Bạn học abcd bày tỏ rằng thực sự không thể cảm nhận được chút ấm áp nào từ bộ phim tối kinh dị kia, chứ đừng nói là hợp nhau nữa...
Chờ đã, suy nghĩ đã bị dẫn lạc hướng mất rồi.
Ai xem phim kinh dị mà lại cắn CP chứ!
Hệ thống: [Nhìn như vậy, Sadako và Bunshinsaba đánh nhau cũng là chuyện bình thường thôi, ai chịu nổi cảnh bị cướp vợ?]
Bạn học: Không phải Sadako và Kayako là một cặp sao, sao lại biến thành chuyện cướp vợ rồi?
Chẳng lẽ không phải chúng ta xem cùng một bộ phim à?
[Cậu nghĩ Bunshinsaba và Kayako có quan hệ với nhau à? Điều đó là không thể nào, cách nhau xa lắm.]
Hệ thống: [Là Bunshinsaba cơ mà, dùng chút phép thuật bay qua giật chồng người ta thì sao?]
[Vậy tại sao Kayako lại muốn trả thù?]
Bạn học: Đúng vậy, tại sao cơ chứ?
Hệ thống: [Bởi vì cô ấy cũng bị giật vợ.]
[Cậu quả không hổ là hệ thống công lược dày dặn kinh nghiệm, cả mớ tình cảm rối ren như vậy cậu cũng nghĩ ra được. Nhìn như thế này, Bunshinsaba thật sự là lúc nào cũng sẵn sàng, cả hai vợ chồng đều bị cô ấy chinh phục, xứng đáng với danh hiệu A* mạnh nhất trong phim, vậy nên bộ phim này chính là việc đôi tình nhân nhỏ đối phó với gã A cặn bã. Nhưng mà tôi cảm thấy mối quan hệ giữa cặp đôi nào trong họ cũng thật đáng để xem, Bunshinsaba mạnh mẽ đoạt yêu.]
(*)Chữ "A" trong câu này có thể là viết tắt của "Alpha", một thuật ngữ thường được dùng trong các cộng đồng tiểu thuyết để chỉ những người có tính cách mạnh mẽ, quyết đoán và thường là người dẫn đầu trong mối quan hệ.Bạn học: Hóa ra là như vậy sao...
Nhưng mà tóm tắt của bản gốc hình như không phải như vậy.
Kinh dị? Chỉ là trò chơi nhỏ của cặp đôi mà thôi.
Phim vẫn tiếp tục, là cảnh đuổi giết không thể thoát thân rất kinh điển, tuy nhiên...
[Cô chạy trốn, cô ấy đuổi theo, dù cô có cánh cũng khó thoát, đuổi theo vợ tới tận bãi tha ma.]
(câu này cười thật chứ)[Kayako ngã xuống, Bunshinsaba và Sadako xuất hiện cùng lúc, hai người cùng kiêu ngạo, không thể bỏ xuống sự kiêu ngạo của mình. Đêm đó, ba hồn ma cùng nhau lấy mặt đất làm giường, chơi NP
* luôn.]
(*)Thực chất NP là viết tắt của n"person" (people). Đây là thuật ngữ thông dụng của dân mê tiểu thuyết Trung Quốc nói về mối quan hệ phức tạp giữa 1 nữ nhiều nam/ 1 nam nhiều nữ hoặc... nhiều nữ nhiều nam. Tùy tag truyện nữa nha.vv.vv.[Quả nhiên vẫn thích xem cảnh một người hoang dã như Bunshinsaba bị người khác đè xuống mà khóc lóc nức nở, chắc chắn rất có cảm giác kích thích. Công loli, thụ nữ vương, hoàn hảo.]
[Đánh nhau rồi, Họ bắt đầu đánh nhau rồi! Hận càng nhiều thì yêu càng sâu, đó chính là một cặp.]
[Ôi, sao lại kết thúc rồi, nhưng cái kết cuối cùng là ba người đã đạt được thỏa thuận, cái gọi là kết hôn trong truyền thuyết, xem như là một cái kết Happy ending, hoàn hảo.]
Bạn học: Cuối cùng thì cũng kết thúc rồi, yêu hận tình thù của họ...
Có vẻ như không đúng lắm, đây là phim kinh dị mà?
Có vẻ như không ai quan tâm xem nữ chính thực sự cuối cùng ra sao...
[Lại nói, tại sao họ xem phim kinh dị mà lại bình tĩnh thế nhỉ? Tôi nhớ là trong lớp có khá nhiều người nhát gan.]
Bạn học: Có người ghép đôi như thật như cậu, nữ ma còn có chút đáng sợ nào nữa, đều trở nên xinh đẹp để lăn giường với nhau rồi.
Hà Tâm cũng rất khó hiểu về sự bình tĩnh của bọn họ, bộ phim kinh dị này quảng cáo rầm rộ, nói là có thể làm người ta sợ chết khiếp. Các lớp khác có bạn học đi xem trước, đều bị dọa đến mức không chịu nổi.
Cô ấy vừa mới xem xong, bộ phim này quay thật sự rất đáng sợ, nhưng tất cả các bạn học trong lớp, không một ai trên mặt có vẻ sợ hãi, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh.
Do bọn họ không cùng một tần số sao?
[Vẻ mặt của cô Hà trông có vẻ kỳ quái, có lẽ cô ấy cũng tò mò không hiểu tại sao họ không sợ. Vậy thì họ trở nên gan dạ từ bao giờ thế nhỉ? Rõ ràng lần trước khi Sở Cương và người yêu của cậu ta đi nhà ma, đã sợ đến mức ôm chặt lấy người ta.]
Bạn học: Còn có chuyện này nữa sao?
Thường ngày tên này này luôn khoác lác bản mình dũng cảm và lợi hại thế nào, ai ngờ lại nhát gan đến vậy?
Khoan đã, tên này bình thường trông hiền lành thế kia, mà đã có người yêu từ bao giờ thế?
Trì Dư, mau, kể rõ xem bọn họ thế nào.
[Người yêu của cậu ta thực ra là học sinh của trường bên cạnh, là thanh mai trúc mã của Sở Cương, nhưng họ đã tan rã. Mùi vị bad ending...]
Vẻ mặt Sở Cương có vẻ như không còn gì lưu luyến.
Quả nhiên, sông có khúc người có lúc, Trì Dư sẽ tha cho ai chứ?
[Có vẻ như không đúng lắm, thực ra trúc mã không hề tan rã, bởi vì họ đã hòa giải sau hai mươi năm. Để tôi xem xem câu chuyện của họ.]
[Sở Cương và trúc mã là hàng xóm, cùng nhau lớn lên từ bé, luôn hỗ trợ lẫn nhau, học cùng một trường từ tiểu học đến trung học cơ sở, nhưng khi lên cấp ba thì họ thi vào hai nơi khác nhau. Ban đầu họ vẫn thân mật như xưa, cho đến khi có một bạn học lớp bên cạnh là Tiểu E xuất hiện. Sở Cương và cậu ta quen biết nhau khi chơi bóng rổ, và nhanh chóng trở nên thân thiết, từ đó cả hai cùng nhau ăn cơm, cùng nhau về nhà, cùng nhau chạy bộ, mỗi khi trúc mã rủ Sở Cương đi chơi, Sở Cương lại nói bận, thực ra là đi đạp xe với Tiểu E. Ngay cả khi đi nhà ma, Sở Cương cũng mời Tiểu E đi
cùng.]
[Hay lắm, cú này là trúc mã không địch lại một kẻ từ trên trời rớt xuống.]
Sở Cương đang đứng giữa đám đông ho khan một tiếng.
Trúc mã kia của cậu mặt nào cũng tốt, chỉ là không có sở thích gì nổi bật lắm, thường thì yên lặng đọc sách, còn tính cách của cậu ta thì hoàn toàn trái ngược, thích chơi bóng rổ. Vì vậy, khi gặp Tiểu E, cậu ta chỉ nghĩ đến sở thích chung, và trong khoảng thời gian đó cậu ta thực sự không mấy quan tâm đến trúc mã.
Bạn học: Dẫu là vậy nhưng sao cuối cùng người cùng đi nhà ma lại là trúc mã?
"Nhưng mà Tiểu E không phải thực lòng, chỉ vì nhìn trúng bố mẹ cậu ta là công chức cấp cao. Giỏi thật, tuổi còn trẻ đã biết lên kế hoạch, lại còn lên kế hoạch với cả hai công chức liêm khiết nhất trong cuốn sách này."
Bạn học: Cừ thật 6666, hóa ra lớp chúng ta không có người bình thường.
Nhà nhà đều không phải dạng vừa.
[Vẫn là trúc mã tốt hơn, luôn quan tâm đến vợ. Khi Sở Cương bị dụ dỗ đến nhà ma không ra gì, bởi vì lo lắng mà theo sát. Không chỉ vậy, trúc mã biết Sở Cương nhát gan, nhưng để không làm tổn thương tự trọng của vợ, còn cố ý nói rằng mình cũng muốn thử chơi."
[Nghĩ lại cũng đúng, làm sao người như trúc mã lại có thể vui vẻ đến nhà ma được chứ?]
[Trời ạ, đây quả là tình yêu thực sự, người lớn tuổi hơn biết kiểm soát tình hình gần như đã lên kế hoạch cho cả cuộc đời của trúc mã hồn nhiên. Nhưng đáng tiếc không thể đánh lại tình địch từ trên trời rơi xuống, bỏ lỡ hai mươi năm vô ích."
[Anh đợi em hai mươi năm sau, sao lại có cặp đôi bi kịch, ngược tâm như thế chứ?]
Bạn học: Quả thật hơi bi thảm, nhưng cặp này đáng để ăn dưa, tiếc là thụ không đáng tin.
Sở Cương: "..."
Chỉ là cậu ta không liên lạc nhiều với Trúc mã trong một thời gian mà thôi, cần gì phải nói cậu ta như vậy chứ?
Như thể cậu ấy đã làm tổn thương trúc mã vậy, mặc dù cũng không khác mấy... Dù sao thì trường của cậu ấy với trường Trúc mã cũng không xa lắm.
Đúng là nước tràn vào miếu Long Vương, tự mình lại đi hóng chuyện của mình.
***
Sau giờ tan học.
Sở Cương đạp xe đến trường của trúc mã.
Dựa vào hiểu biết của mình về trúc mã, cậu ta biết rằng hàng ngày cậu ta sẽ ngồi trong lớp đọc sách, mãi cho đến khi các bạn học khác đã đi gần hết, mới thu dọn đồ đạc rời đi. Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng cậu ta dường như có chút tò mò về sự xuất hiện của cậu ta, nhất là khi bên cạnh cậu ta không có ai khác.
Sở Cương cười và vẫy tay chào cậu ta, "Chiếc xe đạp này của tôi chỉ có thể chở một người thôi, nếu đến muộn thì không còn cơ hội đâu."
Bạn thân nhìn cậu ta có giọng điệu quen thuộc như mọi khi, liền không bận tâm tới chuyện của Tiểu E nữa, quay người ngồi sau lưng cậu ta.
Hỏi: "Hôm nay sao tan học sớm vậy?"
Sở Cương: "Đâu có trường nào tan học sớm, chỉ là tôi đạp nhanh thôi. Đi thôi, về nhà chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon."
Trì Dư nhìn theo chiếc xe đạp khuất xa mà không khỏi cảm khái.
[Quả nhiên, trúc mã mới là tình yêu đích thực.]
[CP mà tôi đu quả nhiên là thật, trúc mã nhìn vợ thật dịu dàng, lại thêm một ngày được chữa lành bởi CP.]
Mắt thường có thể thấy chiếc xe đạp mới đi không xa, rõ ràng dừng lại một chút, Sở Cương tức giận nắm chặt tay lái.
Trì Dư cậu thật là, cái CP nào cũng muốn đu một phát, đi đến đâu đu ở đó!
Đây là anh em! Không phải là chồng!
Thật đáng ghét, lần sau gặp nhất định phải sửa lại cho cậu ấy.
[CP thật ngọt ngào, trước khi trúc mã lên xe, Sở Cương còn đặc biệt nhận lấy cặp sách của cậu ấy...]