Editor: Yuki
[Lại là một ngày mới, thật là buồn tẻ biết bao.]
Hệ thống: [Ký chủ đừng ngủ nữa, hôm nay sẽ có sự kiện lớn xảy ra đó!]
Các bạn học vẫn còn ngái ngủ trong giờ tự học sáng: Lại có sự kiện lớn gì nữa đây?
Liệu là đội bóng của đất nước Pizza thắng đất nước hoa anh đào, hay là bộ phim truyền hình đang hot đã được cập nhật?
Trì Dư lập tức ngồi bật dậy.
[Đúng đúng đúng, hôm nay chính là ngày mà lớp trưởng và Tiêu Nhiên trở lại trường, tôi thực sự rất muốn gặp họ rồi.]
Lớp trưởng Lâm Tích và đại thần khoa tự nhiên Tiêu Nhiên chính là hai nhân vật chính khác trong nhóm nhân vật của tác phẩm này, cả hai đều xuất sắc đến mức không thể chê vào đâu được. Nếu một lớp học có nhân vật biểu tượng thì chắc chắn hai người này sẽ được chọn.
Nhưng hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau, lớp trưởng Lâm Tích tính tình ôn hòa, cư sự nhân hậu, mỗi khi có bạn cùng lớp gặp chuyện gì đó, cậu ấy cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ, nói chung có thể coi là người có mối quan hệ tốt nhất trong lớp hai.
Còn Tiêu Nhiên thì hoàn toàn trái ngược, lạnh lùng, không dễ gần gũi, ít nói nhưng mỗi câu nói đều nói trúng trọng điểm, học vấn, ngoại khóa, thể thao không có gì là không giỏi. Nhưng cũng chính vì tính cách quá lạnh lùng, khiến cho bạn học không dám tiếp cận cậu ta, chỉ có thể ngưỡng mộ một cách thầm lặng.
Nhưng những người này chắc chắn không bao gồm Lâm Tích, cậu ấy và Tiêu Nhiên giống như những người bạn thân thiết cực kỳ lâu năm, mối quan hệ giữa Tiêu Nhiên và các bạn học khác trong những năm qua đều dựa vào sự kết nối của Lâm Tích. Vì những lý do này, thời gian Tiêu Nhiên và Lâm Tích ở bên nhau cũng nhiều hơn.
Lần này họ cùng xin nghỉ là để tham gia một cuộc thi cấp tỉnh, hôm nay thi xong rồi họ sẽ quay lại lớp học.
[Lớp trưởng thần đồng và nam thần khoa tự nhiên, một người ấm áp như mặt trời, một người lạnh lùng cấm dục, với cả sự chênh lệch chiều cao chết người kia nữa, đúng là cặp đôi trời định! Họ cùng đi vào rồi, ngay cả bước chân cũng di chuyển giống hệt nhau...]
[Hoa cúc ở quê cũng đã nở rồi.]
Hai người vừa đi đến cửa lớp học rõ ràng vấp phải một cái gì đó.
Khi họ quay đầu nhìn về phía chủ nhân của tiếng nói, chỉ thấy Trì Dư đang lật sách như không có chuyện gì xảy ra, không hề có vẻ gì là đang nói chuyện.
Là ảo giác sao?
Họ lặng lẽ quay mặt về phía trước và bước về chỗ ngồi của mình.
[Oa, động tác cả hai người quay đầu nhìn lại hoàn toàn giống nhau, xứng đáng là cặp đôi ăn ý nhất, chuyện trên giường chắc chắn rất hòa hợp.]
Lâm Tích: "..."
Tiêu Nhiên: "..."
Chắc chắn không phải là ảo giác.
Trì Dư vừa rồi chắc chắn đã nói gì đó!
Họ vô thức muốn quay đầu lại để xác nhận, nhưng khi nghĩ đến lời Trì Dư vừa nói...
Họ suy nghĩ một chút, rồi cố ý quay đầu chậm hơn đối phương một bước, nhưng vì cả hai cùng có ý định này nên cuối cùng họ vẫn đồng thời quay đầu.
"..."
Bạn học: Quả thực là thật nha.
[Hai vị đại thần nhìn tôi làm gì, tôi chỉ là một học sinh cá biệt trong trường, các cậu làm vậy khiến tôi không thể yên tâm đu CP được nữa. Nhưng hai người cùng nhìn về phía này, chẳng phải cũng là một dạng tình yêu sao?]
[Họ hiện giờ chưa "động phòng" nhưng họ là bạn cùng bàn, tương lai còn dài.]
Lâm Tích, Tiêu Nhiên: "..."
Khi Trì Dư "nói" những lời đó thì không hề mở miệng, họ hoàn toàn chắc chắn đó là tiếng lòng của cậu. Mà những bạn học khác cũng thỉnh thoảng nhìn về phía họ theo tiếng lòng của Trì Dư...
Họ có lẽ cũng nghe được tiếng lòng của Trì Dư, trông có vẻ như họ đã quen với điều đó và còn tìm thấy niềm vui trong đó.
Nhưng Trì Dư chỉ là đang đu cp, có lẽ cũng không sao cả.
Hai người suy nghĩ như vậy và bắt đầu buổi tự học sáng, nhưng mà!
[Họ cùng lật sách rồi!]
[Cậu ấy đang nhìn cậu ấy!]
[Cái cốc uống nước của lớp trưởng là Tiêu Nhiên tặng!]
[Họ đã từng yêu nhau!]
"..."
"..."
Cả hai không khỏi dừng động tác đang làm, Trì Dư vừa rồi không ngừng liên tục phát ra những suy nghĩ trong lòng như âm thanh chỉ có trên trời, dường như họ thật sự là một đôi. Nhưng họ đều rất rõ ràng, bản thân chỉ có tình cảm bạn học đơn thần với đối phương mà thôi.
Nhưng mà, Trì Dư lại miêu tả quá sinh động, cộng thêm ánh mắt của các bạn học khác, hoặc là tò mò, hoặc là hóng h hoặc là đu được cp, khiến cả hai không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.
Vì thế, hai học sinh giỏi vốn nên tập trung vào sách vở, một người thì cứng ngắc lật sách, một người liên tục làm những động tác nhỏ.
[Hoàn toàn là giấu đầu lòi đuôi mà ~]
"Phụt!"
Phạm Kha cuối cùng không nhịn được mà bật cười, cậu ta ngượng ngùng giải thích: "À, tôi vừa nghĩ đến một câu chuyện cười chẳng ra sao, các cậu đừng để ý, chúng ta tiếp tục đọc sách đi."
Bạn học: Cậu không cần giải thích đâu, cảm ơn cậu đã cười ra tiếng thay chúng tôi, không thì chúng tôi cũng không biết có thể nhịn được nữa không.
Dù sao thì Trì Dư cũng là người mà ngay cả khi hai con chó đi ngang qua cậu cũng phải đu cp một cái, đối mặt với cặp đôi được công nhận như thế, không thể cưỡng lại cũng là điều bình thường.
[Phạm Kha cũng dễ dàng cười như vậy sao? Tôi còn tưởng rằng loại công tử con nhà giàu như cậu ta chỉ biết thưởng thức rượu ở những nơi sang trọng, sẽ không tiếp xúc với những chuyện cười của thế gian cơ.]
Bạn học: Ờ...
Ảo giác thôi, tên này thậm chí còn thích lên thư viện đọc "Mười vạn câu chuyện cười cảm lạnh", có lần trực tiếp đọc thâu đêm suốt sáng rồi ngủ trên sàn nhà, đến nỗi cô lao công quét dọn ngày hôm sau còn thấy thương hại cho cậu ta.
[Tiêu Nhiên không hổ là nam thần khoa tự nhiên, quả thật thần bí, nhưng cũng có không ít bí mật.]
[Khoan đã, Tiêu Nhiên có thiết lập nhân vật như vậy sao? Có vẻ khá đặc biệt.]
Bạn học: Trì Dư kể rõ hơn đi, tôi có một người bạn rất muốn biết những tin đồn về Tiêu Nhiên.
[Mặc dù Tiêu Nhiên trông có vẻ không thích cười nói, khó gần, nhìn có vẻ mặt không đổi sắc hack rớt internet của toàn cầu, nhưng thực tế ở sau lưng, cậu ta lại đặc biệt yêu thích Pikachu. Cậu ta coi chiếc móc khóa Pikachu mà Lâm Tích tặng như bảo bối, trong ngăn kéo phòng ngủ còn giữ một hộp sticker Pikachu to.]
Bạn học: Hô, hóa ra học sinh giỏi bề ngoài lạnh lùng lại có trái tim đáng yêu như thế.
[Còn về mối quan hệ với người khác... Phụt! Hóa ra Tiêu Nhiên thực sự là người có chứng sợ giao tiếp xã hội, cậu nghĩ cậu ta lạnh lùng, nhưng thực tế là không dám nói chuyện với người khác, chỉ có thể giả vờ như mình chỉ quan tâm đến vật lý mà thôi...]
Tiêu Nhiên vẫn đang cứng ngắc lật sách chợt khựng lại, cậu ta không gần gũi với người khác quả thực là vì lý do này.
Bạn học: Chúng tôi cũng không ngờ đó.
Học sinh giỏi nói chuyện, cảm xúc khó lường.
Lâm Tích: Tôi thì đã biết từ lâu, nhưng người ta quá sợ giao tiếp xã hội, thực sự không thể thay đổi nhanh chóng được.
[Lâm Tích cũng không đơn giản, mặc dù không có vấn đề trong giao tiếp xã hội, nhưng khi đối diện với phái đẹp lại hay xấu hổ. Hồi nhỏ, cô bé hàng xóm ngã xuống bên cạnh anh, cô bé giỏi giao tiếp liền trực tiếp kéo góc áo cậu ta đứng dậy, nhưng Lâm Tích vì sự tiếp xúc này mà xấu hổ đến nỗi ba ngày không ăn uống tử tế.]
Lâm Tích mất tự nhiên lấy tay sờ mũi, không ngờ chuyện này cũng bị nói ra.
Bạn học: Vậy nên từ một người nhút nhát, lớp trưởng của bọn họ đã trải qua điều gì mà có thể trở thành một người bình tĩnh như bây giờ?
[Hóa ra Tiêu Nhiên không sợ giao tiếp xã hội khi ở cùng Lâm Tích, là vì cả hai từng tham gia cùng một chương trình gameshow trẻ em khi còn ở nhà trẻ. Lúc đó Lâm Tích đã là một cậu bé vui vẻ và hoạt bát, tự nhiên lôi kéo Tiêu Nhiên đang tự kỷ ở góc phòng, chơi đủ thứ trò chơi và còn giúp Tiêu Nhiên trả lời nhiều câu hỏi khó trong chương trình. Hơn nữa, trong phần trải nghiệm ngoài trời, Lâm Tích không cẩn thận bị thương chân, là Tiêu Nhiên từng bước một cõng cậu ấy trở về.]
[Cừ thật, cặp đôi này từ nhỏ đã ở bên nhau, họ lại có duyên phận như thế đấy.]
Lâm Tích, Tiêu Nhiên: Cũng đâu đến nỗi phóng đại như thế chứ.
[Mặc dù văn học vườn trường còn được gọi là "Tôi chờ bạn đến mười tám tuổi", nhưng khi họ đứng cạnh nhau thật sự rất đẹp đôi! Chỉ muốn xem họ lăn ga giường, đến mức không biết trời đất là gì nữa.]
[Hai tượng đài học sinh giỏi mãi bất diệt!]
Tiêu Nhiên càng lúc càng trầm mặc, hay là cậu ta vẫn nên tiếp tục cứng nhắc lật sách thôi.
Editor: trời ưi, vừa edit vừa không nhịn được cười