Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 110 - Chương 1380 - Hàng Ngàn Phù Triện - Chương 1388 - Mặc Gia, Mặc Ngọc

Chương 1380 - Hàng ngàn phù triện!

Mục Phù Sinh nhìn một vòng xung quanh, chỉ thấy bốn bức tường và thậm chí cả mái vòm đều được dán đầy phù triện.

Những phù triện này đều đạt đến Tổ Cảnh đỉnh, phỏng chừng có hàng ngàn tờ.

Uy lực khi tất cả bùng nổ cùng lúc có thể nói là vô hạn tiếp cận cảnh giới Bán thần.

Lúc này một số phù triện dưới chân nam tử bạo phát phá đánh toàn bộ đòn tấn công của Mục Phù Sinh.

Ngay sau đó hắn nhìn Mục Phù Sinh, cười lạnh nói:

"Lúc đó ta thấy không cần thiết, dù sao cũng có cấm chế hạn chế tu vi ở Tổ Cảnh trung kỳ, ta có thể tùy tiện giải quyết những kẻ xông vào lăng mộ.

Nhưng cũng vì buồn chán, trong trăm vạn năm qua ta đã khắc dấu một số phù triện để phòng ngừa bất trắc, giờ xem ra đến lúc phát huy tác dụng rồi".

Sắc mặt Mục Phù Sinh lập tức trở nên "ngưng trọng" hơn, hắn nói:

"Nhiều... nhiều phù triện như vậy, ngươi không sợ liên lụy đến chính mình sao?"

"Ha ha ha ha!"

Dường như nhìn ra được sự "kinh hoảng" của Mục Phù Sinh, nam tử đắc ý cười lớn:

"Ngươi cho rằng ta bố trí phù triện mà không có biện pháp bảo vệ mình sao? Giờ ngươi nên lo cho chính mình thì hơn".

"À, còn một chuyện nữa, tất cả phù triện ở đây đồng thời bùng nổ, e rằng những người trong mê cung phù triện cũng sẽ bị tiêu diệt, bên trong không có người mà ngươi quan tâm chứ?"

Mục Phù Sinh không chút do dự nói: "Không có". VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ Chương Mới Nhất.

"Thế thì hơi đáng tiếc, nếu không chúng ta còn có thể chơi những trò chơi khác, dù sao bị nhốt ở nơi quỷ quái này trong thời gian dài đằng đẵng, cực kỳ buồn chán."

Nam tử khẽ thở dài.

Lúc này, Mục Phù Sinh lại cười nói:

"Ồ? Không biết tiền bối muốn chơi trò gì?"

Nam tử đột nhiên nhìn Mục Phù Sinh thật kỹ, cười khẩy nói:

"Ngươi còn muốn kéo dài thời gian sao? Mặc dù ta thấy ngươi kéo dài thời gian cũng vô dụng, nhưng tốt nhất là nên chém ngươi để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn".

Nói xong, nam tử vung tay, toàn bộ phù triện bắt đầu bừng sáng.

Đồng thời lực lượng thần hồn của nam tử hóa thành một bình chướng vây lấy Mục Phù Sinh.

"Nếu như ở trăm vạn năm trước, có lẽ ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử quan môn, đáng tiếc...”

Nam tử tỏ vẻ tiếc tài, chậm rãi lắc đầu, sau đó búng tay một cái.

Tất cả phù triện bùng nổ!

Từng luồng hơi thở hủy thiên diệt địa dâng trào trong khoảnh khắc.

Âm thanh biến mất hết, bóng người bị nuốt chửng.

Ánh sáng trắng xóa chói mắt mang theo khí tức diệt thế tràn ngập một thất.

Như thể muốn xóa sạch tất cả mọi sự vật!

Ánh sáng trắng xâm thực kéo dài trong thời gian một nén nhang mới bắt đầu tắt dần.

Đầu tiên có một bình chướng hiện lên, bên trong bình chướng, sắc mặt nam tử vô cùng khó coi xen lẫn kinh hãi nhìn chằm chằm phía trước.

Mặc dù mắt thường không nhìn thấy nhưng thần thức của hắn có thể dò xét được.

Xung quanh Mục Phù Sinh có lớp lớp lá chắn phòng ngự chồng chất.

Lá chắn dày tới mức như một cái mai rùa khổng lồ bao bọc Mục Phù Sinh, phỏng chừng có mấy ngàn lớp.

Theo ánh sáng trắng tan biến, từng lớp lá chắn cũng bắt đầu vỡ ra.

Mục Phù Sinh ở bên trong tự nhiên không hề hấn gì.

Đồng thời vị trí Mục Phù Sinh đứng cũng chính là chỗ đặt phù triện mê cung, chỉ cần phù triện không bị phá hủy thì Diệp Thu Bạch và những người khác bên trong cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

"Sao ngươi lại có nhiều phù triện phòng ngự Tổ Cảnh đỉnh như thế?"

Chẳng lẽ ngươi cũng bị nhốt trăm vạn năm sao?

Gương mặt nam tử vô cùng khó coi, thậm chí có chút vặn vẹo.

Vậy mà vẫn không giải quyết được người này, quả thực quá phi lý.

Phải biết rằng là hàng ngàn phù triện sát phạt Tổ Cảnh đỉnh phong bùng nổ cùng lúc.

Mục Phù Sinh nhún vai.

"Khi rảnh rỗi ta chỉ khắc dấu một ít thôi."

Nam tử nhíu mày, nhưng khi hắn há miệng muốn nói gì đó thì Mục Phù Sinh đã lao về phía hắn.

Hắn nhanh chóng vung phù bút, Mục Phù Sinh lập tức ném ra một tờ phù triện.

Phù triện biến thành một tia lôi đình cắt đứt động tác của nam tử, hắn chỉ có thể dùng lực lượng thần hồn ít ỏi còn lại để phòng ngự.

Đồng thời thúc giục hàng ngàn phù triện Tổ Cảnh đỉnh, cần phải tiêu hao bao nhiêu lực lượng thần hồn rồi?

Chắc chắn là một lượng khổng lồ.

Có thể nói, giờ khắc này nam tử đã rơi vào trạng thái suy yếu.

Khi lôi đình rơi vào lá chắn do lực lượng thần hồn ngưng tụ, nó xuyên thủng lá chắn.

Cánh tay của nam tử cũng bị lôi đình bao phủ, tan biến trong chớp mắt!

Nam tử hoảng hốt, rốt cuộc trong mắt hắn cũng xuất hiện sự sợ hãi.

"Đừng diệt ta, ta sẽ đưa phù bút này cho ngươi! Còn cả nơi cất giấu bảo vật trong lăng mộ này, ta cũng sẽ nói cho ngươi biết!"

"Hơn nữa, nếu không có ta, ai có thể giải được phù triện mê cung?"

Khi hắn nói xong những lời này thì Mục Phù Sinh đã áp sát.

Lòng bàn tay có sáu loại thượng cổ thần lôi lưu chuyển trực tiếp ấn vào ngực nam tử.

Lôi đình vốn khắc chế thần hồn.

Huống hồ lực lượng thần hồn lực của nam tử đã gần cạn kiệt, hắn căn bản không có khả năng phản kháng.

Thần hồn nhanh chóng tan rã...

Nam tử dùng ánh mắt không cam lòng nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh, cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.

Mục Phù Sinh cầm lấy phù bút Bán Thần, nhàn nhạt nói:

"Ngươi chết rồi ta sẽ không lấy được phù bút sao?

Nơi cất giấu bảo vật ngươi nói cho ta biết ta cũng không dám đi, lỡ như ngươi dẫn ta vào chỗ chết thì sao?"

"Còn về việc phá giải phù triện mê cung... cũng không khó lắm nha.”

Mục Phù Sinh khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhìn phù triện có những đường nét cực kỳ tỉ mỉ này, trên một tờ giấy nhỏ mà có tới hàng vạn đường nét, cực kỳ phức tạp.

Nhưng đối với Mục Phù Sinh mà nói, hắn vẫn có thể giải quyết.

Hắn liền sử dụng phù bút Bán Thần cắt ngang các giao điểm trên phù triện.

Trong nháy mắt, lực lượng phù triện phát ra bắt đầu mất cân bằng, từng luồng lực lượng tản ra ngoài.

Theo ánh sáng bừng lên, có từng bóng người được truyền tống xuất hiện trở lại.

Trong đó có cả Diệp Thu Bạch, Cửu Bạch Lộ và những người khác.

Thấy bọn họ không sao, Mục Phù Sinh khẽ thở phào, sau đó đi tới.

"Đại sư huynh".

Còn Cửu Bạch Lộ thì Mục Phù Sinh không thèm nhìn một cái.

Diệp Thu Bạch tiến lên vỗ vai Mục Phù Sinh, nhìn quanh một vòng rồi truyền âm nói:

"Giải quyết rồi sao?"

Mục Phù Sinh gật đầu.

Đàm Tông Chiếu cũng kinh ngạc nhìn Mục Phù Sinh.

"Mục huynh? Không phải có một tên phù sư Tổ Cảnh đỉnh phong sao? Hắn đâu rồi? Chẳng lẽ đã bị ngươi..".

Mục Phù Sinh cười xua tay, nói:

"Lúc ta đến không có ai, chỉ là phá giải phù triện này mất khá nhiều thời gian thôi."

Chỉ có Cửu Bạch Lộ là liên tục nhìn Mục Phù Sinh bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Nàng như đã biết đáp án nhưng không có nói ra.

Chương 1381 - Tử Tiêu Thân Vương

Mọi người đều nghi hoặc vì sao mình đột nhiên bị dịch chuyển ra ngoài, cũng nghi hoặc tại sao sau khi ra ngoài thì nam tử phù sư kia đã biến mất.

Nhưng không ai nghi ngờ Mục Phù Sinh, thậm chí còn không thèm nhìn hắn một cái.

Dù sao thì có rất nhiều người ở đây, hơn nữa còn đi rải rác cho nên có một người lạ mặt xuất hiện là chuyện bình thường.

"Nhưng làm sao ngươi có thể đến đây nhanh như vậy? Không phải từ ngoài đã có thử thách và cạm bẫy sao?"

Thái tử lên tiếng hỏi.

Mục Phù Sinh trả lời: "Trước đó sư huynh đã nói cho ta biết rõ tình hình, muốn tránh được một số thứ cũng không quá khó.”

"Ồ, đây không phải đây là bút phù Bán Thần sao?" Đàm Tông Chiếu đột nhiên nhìn về phía tay Mục Phù Sinh.

Mục Phù Sinh hơi sửng sốt, trong lòng thầm kêu hỏng rồi, quên cất đi!

Nghĩ một lúc, hắn vội tìm một cái cớ nói: "Ta vừa đến đã thấy bút phù này nằm trên đất.”

"Có chuyện tốt như vậy sao?"

Thực ra trong lòng Đàm Tông Chiếu và Thái tử cũng đã có đáp án, kết hợp với những chuyện trước đây của Mục Phù Sinh, hai người đoán Mục Phù Sinh ẩn giấu không ít thực lực.

Nhưng Mục Phù Sinh không nói, bọn họ cũng sẽ không hỏi, dù sao cũng là người trên cùng một con thuyền, hỏi hay không cũng không ảnh hưởng gì.

Lúc này, không biết cánh cửa dẫn đến mộ thất chính đã mở ra từ lúc nào.

Mấy người tiến về phía cánh cửa đó.

Mục Phù Sinh đi bên trái Diệp Thu Bạch.

Ừm, vì vị trí này cách xa Cửu Bạch Lộ nhất.

Khi Cửu Bạch Lộ lặng lẽ đi qua, Mục Phù Sinh nhìn sang Phương Khung bên phải, hỏi:

"Phương sư đệ à, lần này ngươi tiến bộ không ít nha."

Vừa giả vờ hỏi vừa đi đến bên cạnh Phương Khung.

Khi Cửu Bạch Lộ lại dị chuyển tới gần.

Mục Phù Sinh hận không thể biến thành sắt thép đi về phía Diệp Thu Bạch, vừa đi vừa nói:

"Sư huynh à, lần sau truyền âm thì...”

Thái tử và Đàm Tông Chiếu dùng ánh mắt quái dị, Thái tử không khỏi hỏi:

"Đàm huynh, Mục huynh không thích nữ nhân sao?"

Rõ ràng cố ý né tránh mà?

Luôn tránh né Cửu Bạch Lộ.

Đàm Tông Chiếu cũng kinh ngạc lắc đầu nói: "Không biết nữa! Chắc là không đâu.”

Nhưng có nam tử nào lại có thể từ chối Cửu Bạch Lộ chứ?

Phải biết rằng, thiên kiêu trẻ tuổi trên khắp Thiên Cơ đại lục, thậm chí là khắp Hỗn Độn, ai mà không muốn kết thành đạo lữ với Cửu Bạch Lộ.

Dung nhan xinh đẹp, thiên phú tuyệt luân.

Nhưng tại sao Mục Phù Sinh lại né tránh Cửu Bạch Lộ giống như né tránh ôn dịch vậy?

Diệp Thu Bạch và Phương Khung nhìn cảnh này cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Sao lại càng ngày càng giống sư tôn đây?

Cuối cùng, Tiểu Hắc không thể nhìn nổi nữa trực tiếp kéo Mục Phù Sinh đến bên cạnh mình, Cửu Bạch Lộ vừa vặn đứng ở chỗ này.

"Đi qua đi lại, nhìn hoa cả mắt."

Tiểu Hắc trừng mắt nhìn Mục Phù Sinh, dường như đang nói ngươi hãy nắm bắt cơ hội!

Mục Phù Sinh không thể chống cự, liếc nhìn Tiểu Hắc với ánh mắt ai oán.

Lúc này, Cửu Bạch Lộ cười nói: "Sợ ta đến vậy sao?"

Mục Phù Sinh thầm nghĩ "Đúng", nhưng trên mặt vẫn cười nói:

"Sao có thể như vậy chứ hoàng nữ điện hạ, ta chỉ muốn hỏi sư huynh sư đệ vài câu thôi.”

Cửu Bạch Lộ không vạch trần cái cớ vụng về này, truyền âm nói:

"Thế nào, ta đã nói ngươi không trốn khỏi nhân quả rồi mà, cuối cùng vẫn đến đây.”

Nghe vậy, Mục Phù Sinh cũng vô cùng bất lực.

"Ta biết sự lo lắng của ngươi, ta cũng sẽ không trở thành kẻ thù của ngươi.”

Cửu Bạch Lộ nói: “Đã không thể trốn tránh nhân quả vậy thì thuận theo tự nhiên thôi.”

Cho dù không trở thành kẻ thù cũng không được!

Mục Phù Sinh thầm than, đi cạnh ngươi áp lực lớn lắm, ngươi có biết không?

Ngươi nhìn đằng sau đi, vừa rồi ngươi đến gần ta đã hấp dẫn ánh mắt của một đám người rồi!

Lát nữa lại có thêm mấy người như Huyền Minh Thánh Tử thì không phiền chết ta sao?

Đối với một người có tính cách như Mục Phù Sinh, đây quả thực là cực hình.

Cửu Bạch Lộ cũng biết điều, không nói gì nữa.

Một nhóm người đi qua cổng lớn, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều kinh ngạc.

Chỉ thấy xung quanh bày đủ loại bảo vật, khí tức mà chúng tản ra đều không tầm thường, có thể nói bất kỳ thứ gì ở đây nếu đem ra ngoài đều có thể bán được giá cao, huống hồ còn có những thứ vô giá!

Ánh mắt của mọi người đều đỏ lên, thậm chí hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Thái tử nhìn quanh một vòng, sắc mặt ngưng trọng nói:

"E rằng những thứ ở đây đã bằng với toàn bộ tích lũy của Cửu Long Thần Triều.”

Diệp Thu Bạch chỉ về phía trước, nói: "E rằng không dễ lấy như vậy.”

Mọi người nhìn theo hướng Diệp Thu Bạch chỉ.

Phía trước có một bảo tọa đủ cao để người bên trên có thể chạm tới mái vòm, trên bảo tọa là một nam tử đang ngồi, da thịt của nam tử đã mục rữa chỉ còn lại một bộ xương khô.

Trong tay hắn cầm một thanh kiếm lớn chống xuống đất.

Mặc dù chỉ còn một bộ xương, nhưng uy áp phát ra thậm chí còn mạnh hơn cả tên phù sư thủ lăng kia!

Uy áp cường đại phủ lên thân mọi người.

Dường như chỉ cần nam tử ngồi ở đó, tất cả mọi người đều phải cúi đầu xưng thần!

Bên cạnh bộ xương còn có một tấm bia đá, trên bia đá khắc bốn chữ.

[Tử Tiêu thân vương]

Đây chính là thực lực của vị thân vương đã từng quét ngang toàn bộ Thiên Cơ đại lục sao?

Đây chỉ là một trong số hàng vạn thân vương của Hỗn Độn Thần Triều.

Có thể tưởng tượng được thực lực của Hỗn Độn Thần Triều lúc đó khủng bố đến mức nào.

Những người có mặt tại đây sau khi trải qua đủ loại cạm bẫy dường như cũng đã học được cách ngoan ngoãn, không ai nóng vội cướp bảo vật nữa, đều sắc mặt ngưng trọng nhìn bộ xương trên bảo tọa.

Lúc này, tất cả đều đứng tại chỗ không nhúc nhích, không ai dám hành động trước.

Dường như người nào động trước thì người đó sẽ chết.

Đột nhiên có một giọng nói từ bảo tọa truyền đến.

"Tiểu bối hiện tại đều không có chút đảm phách nào sao? Thật là buồn cười.”

Mọi người đều sửng sốt nhìn về phía bảo tọa, chỉ thấy bộ xương trên bảo tọa đang há miệng nói chuyện!

Tất cả mọi người đều không khỏi lùi lại một bước, khí tức trong cơ thể bắt đầu cuộn trào, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào!

"Ha ha, người Thiên Cơ đại lục quả thực là đời sau không bằng đời trước.”

Chỉ thấy từ thanh kiếm trong tay bộ xương phun ra từng luồng khói trắng quấn quanh bộ xương!

Những nơi bị khói trắng quấn quanh thế mà bắt đầu sinh máu thịt.

Dần dần, một nam tử cánh tay trần trụi, toàn thân cơ bắp cường tráng nắm chặt kiếm đứng dậy từ bảo tọa, cúi đầu nhìn xuống đám người đang kinh ngạc.

Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộ nhìn thấy cảnh này đều nhíu mày.

"Là lực lượng thần hồn.”

Mục Phù Sinh trầm giọng nói: "Khó trách trong lăng mộ có rất nhiều cạm bẫy hấp thụ lực lượng thần hồn, e rằng đều tụ tập về nơi đây giúp thân vương này khôi phục nhục thân và thần hồn, từ đó tái sinh.”

Cửu Bạch Lộ gật đầu: "Nhưng lực lượng thần hồn hiện tại vẫn chưa đủ để hắn tái sinh, thần hồn vẫn còn khuyết thiếu, nhục thân vẫn chưa hoàn chỉnh, ngũ tạng lục phủ cùng đan điền đều chưa khôi phục.”

Chương 1382 - Mặc gia khôi lỗi thuật!

“Ồ? Đúng là có chút bản lĩnh.”

Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộc, Tử Tiêu Thân vương cười lạnh nói:

“Xem ra, thần hồn của các ngươi rất mạnh, chỉ cần hấp thụ thần hồn của tất cả các ngươi thì thần hồn của bản tọa cũng có thể hoàn toàn khôi phục, đến lúc đó việc tái sinh chỉ còn là vấn đề thời gian.”

Lúc đầu, Tử Tiêu Thân vương bố trí lăng mộ cũng chính là vì ý tưởng này.

Thu hút những thiên tài hậu thế tiến vào lăng mộ tranh đoạt cơ duyên, sau đó hấp thụ thần hồn của họ để bản thân có thể tái sinh!

Nghe lời Tử Tiêu Thân vương nói, mọi người cũng hiểu ra.

Bọn họ muốn đoạt được cơ duyên ở đây, còn thân vương thì lợi dụng điểm này để mượn thần hồn của bọn họ để tái sinh!

Nơi này không phải nơi có cơ duyên, mà là một cái bẫy rập!

Tử Tiêu Thân vương tiến lên một bước, một cỗ khí tức khổng lồ bùng phát.

Mặc dù khí tức chưa đạt đến cảnh giới Bán Thần nhưng cũng đã tiếp cận rất gần.

Những người có mặt ở đây cảm nhận được cỗ khí tức này, sắc mặt biến đổi.

Bọn họ có thể là đối thủ sao?

Người có tu vi cao nhất trong nhóm cũng chỉ ở Tổ Cảnh trung kỳ, cho dù đông người cũng không thể đối kháng.

E rằng chỉ cần Tử Tiêu Thân Vương lật tay là có thể tùy ý khống chế sinh tử của bọn họ.

Trong lúc nhất thời, phần lớn mọi người đều lộ ra ánh mắt tuyệt vọng.

Nhưng Diệp Thu Bạch, Tiểu Hắc Thạch Sinh và Phương Khung lại nhìn về phía Mục Phù Sinh.

Như thể đang hỏi, ngươi có thể giải quyết được chứ?

Mục Phù Sinh nhíu mày, sao vậy, thật sự coi ta là công cụ hình người?

Nếu muốn giải quyết Tử Tiêu Thân vương này hắn sẽ phải bại lộ bao nhiêu lá bài tẩy đây?

Nhưng mà bây giờ xem ra không còn cách nào khác.

Chỉ có thể lựa chọn sau khi ra tay sẽ hạ cấm chế lên thần hồn của những người có mặt ở đây.

Nếu để những người khác biết được suy nghĩ của Mục Phù Sinh, e rằng sẽ kinh hãi trước sự can đảm của hắn.

Những người có mặt ở đây không ai không phải là thiên kiêu ở Thiên Cơ đại lục.

Hơn nữa, đằng sau họ đều là những thế lực lớn.

Nhưng Mục Phù Sinh lại muốn hạ cấm chế lên thần hồn tất cả những người có mặt ở đây, đây là điều mà không ai có thể chấp nhận được.

Cũng chỉ có Mục Phù Sinh mới dám suy nghĩ như vậy…

Ngay khi Mục Phù Sinh định giải trừ cấm chế sư tôn bố trí lần nữa thì có một người toàn thân ẩn trong áo choàng màu xanh lục chậm rãi bước ra.

Cho đến khi hắn đi đến vị trí phía trước nhất.

Mọi người nhìn thấy người này đều hơi sửng sốt, Mục Phù Sinh cũng dừng lại, muốn xem thử người này muốn làm gì.

Tử Tiêu Thân vương thì cười khẩy:

“A? Ngươi muốn là người đầu tiên chịu chết sao? Xem ra thế hệ trẻ các ngươi vẫn có kẻ gan dạ.”

Từ trong áo choàng có một giọng nam truyền ra.

“Cũng không nhất định là chịu chết, dù sao cũng phải thử một phen.”

Nói xong nam tử liền nhấc mũ áo lên, để lộ gương mặt đeo nửa cái mặt nạ gỗ.

Khí tức Tổ Cảnh trung kỳ cũng bạo phát vào lúc này.

Chỉ là khí tức của nam tử có chút kỳ lạ, khí tức không giống như những người khác vừa hùng hồn vừa có tính áp bách, ngược lại cho người ta cảm giác như đang khống chế mọi thứ!

Như thể tiên khí xung quanh cũng bị khí tức của nam tử khống chế.

Mọi người nhìn thấy người này đều tỏ vẻ nghi hoặc.

Nhưng khi Hoang Quân và những thiên kiêu hàng đầu khác cảm nhận được khí tức này, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Lúc này, Thái tử cũng nói: "Hắn là người Mặc gia.”

Đàm Tông Chiếu gật đầu:

"Đặc tính tiên khí thế này, chỉ người của Mặc gia mới có, không ngờ đến bước cuối cùng mới lộ diện.”

"Mặc gia?"

Diệp Thu Bạch nghi hoặc hỏi: "Trước đây ta vẫn nghe các ngươi nhắc đến, Mặc gia rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

Nghe vậy, Đàm Tông Chiếu lên tiếng giải thích:

"Có thể nói Mặc gia là thế lực có lịch sử lâu đời nhất trên Thiên Cơ đại lục, trước đây sự sụp đổ của Thân vương quốc này cũng do Mặc gia dẫn đầu các cường giả ra tay.”

"Trăm vạn năm trước chính là thế lực đứng trên đỉnh Thiên Cơ đại lục, ngày nay càng được công nhận là thế lực số một, không có thế lực nào sánh bằng.”

Thái tử tiếp lời: "Mặc gia giỏi nhất chính là khôi lỗi thuật, chế tạo rối và điều khiển khôi lỗi, một người thành quân không phải chỉ là lời nói đùa.”

"Lúc ở bên ngoài Thanh Long thành, những khôi lỗi mà ta sử dụng đều mượn từ người Mặc gia, các ngươi cũng đã thấy được sự cường đại của chúng.”

Diệp Thu Bạch và những người khác nghe vậy đều gật đầu.

Khôi lỗi có thể đạt đến trình độ đó, quả thực kỹ thuật luyện chế vô cùng tinh xảo.

Nói như vậy, địa vị của Mặc gia trên Thiên Cơ đại lục này là số một, thực lực và nội tình cũng vậy.

Mục Phù Sinh nghe xong tạm thời từ bỏ ý định ra tay.

Tử Tiêu Thân vương trừng mắt nhìn nam tử Mặc gia, cảm nhận được khí tức vô cùng quen thuộc, khí tức đã khắc sâu trong lòng, hắn đột nhiên tiến lên một bước, giận dữ gầm lên: "Mặc gia!!!"

Tiếng gầm ẩn chứa thù hận vô tận, lửa thù hận như muốn thiêu đốt hết thảy!

Mặc Lăng nhìn Tử Tiêu thân vương, nhàn nhạt nói: "Xem ra tiền bối vẫn còn nhớ Mặc gia chúng ta.”

"Tốt! Tốt! Tốt lắm!"

Tử Tiêu thân vương nói ba tiếng tốt, tiếng nào cũng vang dội, hắn nhìn chằm chằm Mặc Lăng, ánh mắt âm u, nói:

"Trăm vạn năm qua đi, sau khi ra ngoài, việc đầu tiên ta muốn làm là tàn sát Mặc gia các ngươi! Trong thời gian dài dòng, ta vẫn luôn hy vọng Mặc gia các ngươi đừng diệt vong.”

"Mặc gia chúng ta có thể tồn tại được trăm vạn năm, ngược lại phải đa tạ tiền bối.”

Tử Tiêu thân vương lại tiến thêm một bước, hắn nâng thanh kiếm gác lên vai, một cỗ khí tức trầm trọng và sắc bén nháy mắt phủ lên thân Mặc Lăng!

"Nếu đã như vậy, lấy ngươi làm vật tế trước.”

Mặc Lăng cũng lên tiếng:

"Các vị, tiếp theo ta cần sự giúp đỡ của các vị!"

Nói đến đây, Mặc Lăng đưa hai tay kết ấn, một vật khổng lồ rơi xuống trước mặt Mặc Lăng.

Là một khôi lỗi hình người!

Khôi lỗi lấp lóe ánh sáng kim loại trông vô cùng chắc chắn, trên ngực còn có ba lỗ tròn trống rỗng.

Mặc Lăng nói:

"Các vị hãy rót tiên khí vào trong khôi lỗi, chỉ cần ba lỗ trống đều được lấp đầy, đối phương chắc chắn không phải là đối thủ của khôi lỗi!"

Mọi người nhìn nhau, hiện tại không còn cách nào khác nên chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Mặc Lăng.

Nếu không, tất cả những người có mặt ở đây đều sẽ chết.

Nghĩ đến đây, mọi người đều bắt đầu rót tiên khí vào trong lỗ trống!

Lỗ trống đầu tiên nhanh chóng được có tiên khí như hóa thành chất lỏng lấp đầy.

Lúc này, Tử Tiêu Thân vương cũng hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, nhanh chóng lao về phía Mặc Lăng!

Sắc mặt Mặc Lăng vẫn bình thản, lại kết ấn, hàng chục khôi lỗi Tổ Cảnh cảnh hậu kỳ lập tức xuất hiện trước mặt Tử Tiêu Thân vương, cản trở bước chân của hắn.

Những người phía sau cũng không khỏi kinh ngạc.

Quả nhiên là người Mặc gia, nói một người thành quân cũng không sai.

Thật không ngờ lại có thể điều khiển cùng lúc nhiều khôi lỗi cảnh giới cao như vậy.

E rằng một mình hắn cũng có thể ngăn chặn tất cả thiên kiêu có mặt ở đây ở bên ngoài...

Lúc này, Cửu Bạch Lộ cũng bay ra, từng luồng nhân quả chi lực bắn về phía Tử Tiêu Thân vương!

Diệp Thu Bạch nhìn Mục Phù Sinh, trêu chọc: "Sao vậy? Ngươi không định đi giúp nàng sao?"

Mục Phù Sinh phất tay nói:

"Xem tình hình đã, huống hồ ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, các ngươi nhớ bảo lưu lại tiên khí.”

Chương 1383 - Đối chiến Tử Tiêu Thân Vương!

Có gì đó không ổn?

Rất không ổn?

Mục Phù Sinh chú ý đến ba lỗ trống, rõ ràng lúc bắt đầu truyền tiên khí vào thì lượng tiên khí truyền vào nhanh chóng lấp đầy một lỗ, nhưng sau mười nhịp thở thì tốc độ lấp đầy bắt đầu trở nên cực kỳ chậm chạp.

Cũng có thể là đặc tính của khôi lỗi này, nhưng Mục Phù Sinh cảm thấy nên cẩn thận thì hơn.

Diệp Thu Bạch và mấy người Thái tử, Đàm Tông Chiếu cũng nghe theo lời khuyên của Mục Phù Sinh, chỉ từ truyền tiên khí vào.

Còn Tiểu Hắc không có tiên khí để truyền vào, trực tiếp đứng bên cạnh Cửu Bạch Lộ, chuẩn bị ứng phó với Tử Tiêu Thân vương!

Mặc Lăng nhìn Cửu Bạch Lộ và Tiểu Hắc, nhíu mày rồi lại cười nói:

"Chắc hẳn vị này chính là Cửu Bạch Lộ? Hiện tại thực lực của Tử Tiêu Thân vương rất mạnh, những khôi lỗi của ta vẫn có thể tạm thời ngăn cản được, hai vị vẫn nên nhanh chóng rót đầy tiên khí cho khôi lỗi kia đi.”

Cửu Bạch Lộ không để ý đến hắn, vẫn đứng yên tại chỗ.

Tiểu Hắc nhìn Tử Tiêu Thân vương đang không ngừng chém giết khôi lỗi ở phía trước, trên mặt lộ vẻ phấn khích, nghe Mặc Lăng nói cũng không quay đầu lại mà đáp:

"Ta là thể tu, không có tiên khí.”

Sắc mặt Mặc Lăng khựng lại, mặt hơi chùng xuống, nhưng vẫn cười nói:

“Vậy thì hai vị cẩn thận.”

Phía trước, Tử Tiêu Thân vương cầm thanh kiếm không ngừng vung lên chém xuống, những khôi lỗi Tổ Cảnh trước mặt chỉ cần trúng một kiếm là bị chém làm đôi rồi.

Nhìn khôi lỗi khổng lồ đang được rót đầy tiên khí, trong mắt cũng hiện lên một tia ngưng trọng.

Không khỏi tăng tốc độ công kích, ngừng chém!

Lúc này, Cửu Bạch Lộ cũng ra tay, từng luồng nhân quả chi lực ngưng tụ thành dây thừng màu vàng quấn tới Tử Tiêu Thân vương!

Khi những sợi dây thừng màu vàng đó buộc vào tứ chi của Tử Tiêu Thân vương, thân thể hắn khựng lại!

Thanh kiếm trong tay cũng dừng lại một nhịp.

Điều này khiến sắc mặt Thân vương thay đổi, hắn nhìn về phía Cửu Bạch Lộ nói: "Nhân quả chi lực? Thể chất của ngươi quả thật hiếm có, chỉ tiếc là cảnh giới vẫn chưa đủ.”

Ngay sau đó hắn vùng vẫy thật mạnh, những sợi dây thừng nhân quả bị kéo đứt!

Nhưng khi những sợi dây thừng nhân quả bị đứt thì Tiểu Hắc đã lao đến trước mặt Tử Tiêu Thân vương.

Huyết mạch toàn diện bùng nổ, hư ảnh Ma thần hiện lên sau lưng, một lốc xoáy màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu hư ảnh Ma thần.

Tạo Hóa Thần Phù dán lên ngực, cảnh giới thân thể nháy mắt này đã bước vào Tổ Cảnh trung kỳ!

Lực lượng từ chín tầng Vạn Cổ Ma Thể trong nháy mắt bạo phát!

Ma lâm, Phá thiên!

Tiểu Hắc gầm lên một tiếng, nện một quyền vào ngực Tử Tiêu Thân vương!

Một quyền này khiến sắc mặt Tử Tiêu Thân vương sửng sốt, thân thể hắn không khỏi lùi về phía sau hai bước.

Những người phía sau nhìn thấy cảnh này cũng vô cùng kinh hãi.

Trong mắt Mặc Lăng có vẻ khó tin.

Tu vi Tổ Cảnh trung kỳ thế mà có thể khiến Tử Tiêu Thân vương tiếp cận cảnh giới Bán thần lùi lại hai bước?!

Mặc dù Tử Tiêu Thân vương không phòng bị nhưng đây cũng không phải chuyện mà một người tu đạo Tổ Cảnh trung kỳ có thể làm được!

Tử Tiêu Thân vương cũng phản ứng nhanh chóng, thân thể đột nhiên chấn động, một luồng tiên khí mạnh mẽ như cuồng phong phun trào.

Tiểu Hắc lập tức bị luồng cuồng phong đánh bay ra ngoài.

Máu tươi bắn tung tóe, tứ chi bách hài đều có vết thương.

Tử Tiêu Thân vương lại kinh ngạc vì hắn thấy Tiểu Hắc bị đánh bay ra ngoài nhưng vẫn chưa chết.

"Thân thể ngươi thật cường hãn, không những khiến bản tọa lui bước mà còn chống chịu được một đòn tiên khí bùng nổ không chết.”

Nói đến đây, Tử Tiêu Thân vương cười toe toét:

"Có lẽ ngươi sẽ may mắn được trở thành thân thể mới của bản tọa.”

Tiểu Hắc cưỡng ép ổn định thân thể, các vị trí tổn thương bắt đầu có khói trắng bốc lên, vết thương đang khôi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Thấy vậy, trong mắt Tử Tiêu Thân vương xuất hiện sự tham lam:

"Xem ra huyết mạch của ngươi cũng không tầm thường.”

Tiểu Hắc cười lớn.

"Muốn thân thể của ta, đợi ngươi có thể tồn tại đi ra ngoài rồi hãy nói.”

Ngay sau đó hắn lại lao về phía Tử Tiêu Thân vương.

Cơn lốc màu đen xuất hiện lần nữa!

Cửu Bạch Lộ cũng đồng thời ra tay, đôi mắt đã hoàn toàn biến thành màu vàng kim, thậm chí còn có ngọn lửa màu vàng kim đang bốc cháy.

Toàn thân nàng được bao quanh bởi nhân quả chi lực, trông giống như Cửu thiên thần nữ chỉ tay vào Tử Tiêu Thân vương.

Nhân quả chi lực ngưng tụ thành từng dải lụa quấn lấy Tử Tiêu Thân vương.

Cùng lúc đó, Mục Phù Sinh lên tiếng:

"Ta đi trợ giúp, e rằng Tiểu Hắc sư huynh không thể chịu được công kích toàn lực của đối phương, t sẽ kiềm chế.”

Diệp Thu Bạch và mấy người khác vừa gật đầu, Mục Phù Sinh đã lướt về phía Tử Tiêu Thân vương.

Nhìn bóng lưng của Mục Phù Sinh, Phương Khung cười nói:

"Xem ra chỉ khi chúng ta gặp chuyện Mục sư huynh mới chịu bộc lộ một chút thực lực.”

Diệp Thu Bạch nói: "Mục sư huynh của ngươi vẫn luôn như vậy, nếu chúng ta không gặp nguy hiểm, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay, nhất định sẽ tìm mọi cách để né tránh khả năng xảy ra xung đột.”

Thạch Sinh gật đầu: "Dù sao thì lần nào cũng do đại sư huynh và Tiểu Hắc sư huynh chọc người ta, sau đó Mục sư huynh bị buộc phải vào cuộc.”

Nghe vậy, mặt Diệp Thu Bạch lập tức tối sầm lại.

Nhưng sự thật là như vậy, hắn cũng không thể phản bác.

Lúc này Mục Phù Sinh đã đến gần, vung tay ném từng tờ phù triện vào người Tử Tiêu Thân vương!

Khi Tử Tiêu Thân vương bị dải lụa nhân quả quấn lấy đang muốn giãy giụa thoát ra thì xung quanh lại xuất hiện từng phù triện!

Từng tia lôi đình bùng nổ!

Cùng lúc đó, Tiểu Hắc cũng đã lao đến trước mặt Tử Tiêu Thân vương lần nữa, gầm lên một tiếng rồi tung quyền.

Tử Tiêu Thân vương lại lui thêm hai bước.

Từng tờ phù triện Tổ Cảnh đỉnh nổ tung, tạo thành lôi đình liên hoàn bắn vào hai chân Tử Tiêu Thân vương.

Điều này khiến cho Tử Tiêu Thân vương không kịp đánh Tiểu Hắc bay ra ngoài.

Thấy vậy, Tiểu Hắc cũng nắm lấy cơ hội tung từng quyền từng quyền vào ngực Tử Tiêu Thân vương.

Mỗi một quyền hắn đều dốc hết toàn lực, huyết mạch sôi trào mãnh liệt!

Mặc dù điều này khiến Tiểu Hắc tiêu hao rất nhiều nhưng càng đánh, Tiểu Hắc càng không cảm thấy hăng hái, phấn khích, đôi mắt đỏ ngầu!

"Lũ kiến hôi! Dám làm càn!"

Cùng với một tiếng gầm giận dữ, thanh kiếm trong tay Tử Tiêu Thân vương đột nhiên chém ra!

Lực lượng phù triện và dải lụa nhân quả bị chém mở!

Dù Tiểu Hắc kịp thời tránh được thanh kiếm sắc bén nhưng lại bị dư ba chấn bay ra ngoài.

Trong quá trình bay ngược, Tiểu Hắc phun mấy ngụm máu tươi!

Thân xác cũng không chịu nổi dư chấn, da thịt nứt toác để lộ những khúc xương trắng hếu bên trong.

Tử Tiêu Thân vương nhìn Tiểu Hắc bay ngược ra ngoài mà vẻ mặt trở nên tàn nhẫn, cười khẩy:

"Chết như vậy cũng tốt, dù thân xác bị hư hại một chút cũng có thể phục hồi.”

Nói xong hắn phóng thanh kiếm về phía Tiểu Hắc!

Tốc độ nhanh đến mức có thể đâm trúng Tiểu Hắc trong hai ba nhịp thở.

Mấy người Diệp Thu Bạch thấy vậy cũng không khỏi căng thẳng.

Lúc này, Cửu Bạch Lộ và Mục Phù Sinh cùng nhìn về phía thanh kiếm, nhân quả chi lực và thượng cổ thần lôi chi lực đồng thời bùng nổ!

Chương 1384 - Cửu Bạch Lộ phối hợp với Mục Phù Sinh

Mọi người chăm chú nhìn vào thanh kiếm và bóng dáng Tiểu Hắc đang bay ngược, không khỏi lắc đầu.

Ngươi nói đi, không đủ thực lực lại đi trêu chọc Tử Tiêu Thân vương làm gì?

Để Mặc Lăng dùng khôi lỗi khống chế hắn không phải tốt hơn sao?

Cố tình muốn tìm đường chết.

Trong mắt họ, Tiểu Hắc chắc chắn phải chết.

Tử Tiêu Thân vương cũng nở nụ cười dữ tợn.

Nhưng lúc này hai Cửu Bạch Lộ và Mục Phù Sinh đứng song song nhau.

Mục Phù Sinh lấy ra hai tấm Tạo Hóa Thần Phù, một lá dán lên người Cửu Bạch Lộ, một lá dán lên người mình.

Cảnh giới của Cửu Bạch Lộ đột nhiên tăng lên đến Tổ Cảnh hậu kỳ!

Cảm nhận được lực lượng liên tục trào dâng trong cơ thể, Cửu Bạch Lộ không kịp kinh ngạc, đôi mắt có ngọn lửa màu vàng bùng lên!

Nhân quả chi lực tăng vọt ngưng tụ thành từng dải lụa phóng tới quấn lấy quấn lấy thanh kiếm.

Mục Phù Sinh ngưng trọng dang hai cánh tay ra.

Sáu loại thượng cổ thần lôi đồng thời bùng nổ!

Huyền âm Tử Lôi, Thiên Trừng Thần Lôi, Lục Cửu Thiên Lôi, Thái Cực âm Dương Chính Khí Thần Lôi, Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi, Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Lôi nháy mắt đều hóa thành sáu sợi xiềng xích lôi đình, cùng với từng dải lụa lửa quấn chặt lấy thanh kiếm kia!

Chuôi kiếm và thân kiếm đều bị quấn chặt giống như xác ướp.

Hai người đồng thời ra tay khiến tốc độ của thanh kiếm chậm dần.

Tiểu Hắc cũng dừng lại và kịp thời tránh né, thanh kiếm lướt qua thân thể Tiểu Hắc.

Tử Tiêu Thân vương nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm.

Nhưng Cửu Bạch Lộ và Mục Phù Sinh không chỉ trói buộc thanh kiếm, hai người nhìn nhau gật đầu.

Ngay sau đó bọn họ quát to, hai tay dùng sức kéo mạnh.

Thanh kiếm bị buộc đổi hướng chém thẳng về phía Tử Tiêu Thân vương!

Tử Tiêu Thân vương hừ lạnh, hai chân giậm mạnh, đưa lòng bàn hướng tới thanh kiếm.

Đồng thời hơi nghiêng người, mũi kiếm lướt qua ngực, hắn đưa tay nắm chặt chuôi kiếm.

Cửu Bạch Lộ và Mục Phù Sinh cùng kết ấn.

Dải lụa nhân quả bạo phát nhân quả chi lực mãnh liệt!

Những sợi xiềng xích lôi đình cũng phóng ra thần lôi ngập trời!

Hai loại lực lượng liên tục bùng nổ trong lòng bàn tay của Tử Tiêu Thân vương.

Sắc mặt Tử Tiêu Thân vương hơi đổi, hắn gầm lên, tiên khí cuồn trào trấn áp hai cỗ lực lượng.

Thanh kiếm lại trở về trong tay Tử Tiêu Thân vương.

Nhưng lần này Tử Tiêu Thân vương đã bị thương, hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, lòng bàn tay đã có vết cháy đen.

Gương mặt Tử Tiêu Thân vương vặn vẹo, trông vô cùng khó coi.

Hắn không ngờ rằng mình lại bị những đám hậu bối này liên tục trêu đùa!

Thậm chí đến bây giờ vẫn chưa giải quyết được, điều này khiến Tử Tiêu Thân vương kiêu ngạo làm sao có thể chịu đựng được?

Những người phía sau cũng kinh hãi không thôi, không ngờ bọn họ lại có thể làm đến mức này.

Mặc Lăng nhíu mày chặt hơn.

Đám khôi lỗi hắn thả ra như người xem bọn họ biểu diễn.

Quay đầu nhìn vào ngực khôi lỗi khổng lồ thì ba lỗ trống đã gần đầy rồi.

Lúc này, rất nhiều người ở phía sau đã kiệt sức, thậm chí có người đã ngồi phịch xuống đất, rõ ràng đã cạn kiệt tiên khí, không còn khả năng chiến đấu nữa.

Lúc này, Cửu Bạch Lộ nhìn Mục Phù Sinh, nói:

"Hợp tác vui vẻ?"

Mục Phù Sinh trợn mắt, hắn không muốn hợp tác như thế này nữa.

Tử Tiêu Thân vương vừa gào thét vừa lao về phía hai người Mục Phù Sinh, đúng lúc hai người chuẩn bị tiếp tục nghênh chiến.

Mặc Lăng đột nhiên hét to:

"Được rồi, đã rót đủ tiên khí, có thể lui xuống!"

Nghe vậy, Cửu Bạch Lộ và Mục Phù Sinh đều lui về phía sau.

Khôi lỗi khổng lồ bắt đầu bộc phát ra một cỗ lực lượng to lớn.

Lực lượng không kém gì Tử Tiêu Thân vương!

Mặc dù khôi lỗi to lớn nhưng hành động lại vô cùng linh hoạt, một bước đã chắn tới trước mặt Tử Tiêu Thân vương.

Tử Tiêu Thân vương nhìn chằm chằm vào khôi lỗi, sắc mặt khó coi.

Trong cùng cảnh giới, cùng một thực lực thì người tu đạo rất khó đánh bại khôi lỗi.

Khôi lỗi không có sinh mệnh, không có linh hồn, nó không có cảm giác đau đớn, đồng thời cũng không vì tiên khí hao tổn mà yếu dần!

Nhưng người tu đạo thì không giống.

Huống hồ thần hồn và nhục thân của Tử Tiêu Thân vương hiện tại vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, dùng là hết, không có nguồn bổ sung nào.

Tử Tiêu Thân vương dừng lại, sau khi cân nhắc lợi hại lập tức đưa ra quyết định, nhàn nhạt nói:

"Được rồi, đã kết thúc, các ngươi lấy những đồ rồi rời khỏi lăng mộ đi.”

Mọi người nghe vậy đều mừng rỡ.

Điều này có nghĩa là Tử Tiêu Thân vương đã nhận thua!

Nhưng Mặc Lăng lại không chấp nhận mà cười nói:

"Tiền bối nói đùa, mục đích của ta không chỉ có những bảo vật này, tiền bối quan trọng hơn.”

Ta?

Sắc mặt Tử Tiêu Thân vương thay đổi.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Trong thần hồn của tiền bối hẳn là có rất nhiều bí mật cũng như những chuyện về Hỗn Độn Thần Triều, những thứ này đều được trưởng bối trong gia tộc ta coi trọng, cho nên xin mời tiền bối chịu chết.”

Mặc Lăng nở nụ cười vô hại:

"Nhưng tiền bối có thể tự quyết định cách chết của mình, là tự nguyện hiến dâng thần hồn, hay để khôi lỗi của ta phá hủy thân xác, sau đó rút lấy thần hồn?"

Sắc mặt Tử Tiêu Thân vương vô cùng khó coi.

"Ngươi tự tin có thể giết được bản tọa?"

Mặc Lăng cười nói: "Có tự tin hay không trong lòng tiền bối tự biết, không cần ta phải nói nhiều.”

Tử Tiêu Thân vương: "Vậy thì ngươi thử xem.”

Mặc Lăng không nói gì nữa, thao túng khôi lỗi bắt đầu tấn công Tử Tiêu Thân vương!

Mọi người nhìn khôi lỗi chiến đấu mà sắc mặt đều ngưng trọng.

Quả nhiên Mặc gia chính là Mặc gia, ban đầu khôi lỗi còn đánh ngang tay với Tử Tiêu Thân vương, nhưng càng về sau, tốc độ tấn công của khôi lỗi vẫn như lúc đầu, còn Tử Tiêu Thân vương thì có dấu hiệu kiệt sức.

Cuối cùng trong sự không cam lòng, Tử Tiêu Thân vương bị khôi lỗi đánh tan!

Mặc Lăng nhảy ra thu thần hồn của Tử Tiêu Thần Vương vào trong bình ngọc.

Lúc này trên đỉnh mộ thất chính có một lỗ hổng xuất hiện, hẳn là lối ra.

Thấy vậy, Mặc Lăng cười nói:

"Các vị, kẻ địch đã tử trận, có thể rời đi rồi.”

Mọi người đều vô cùng phấn khích nhìn những bảo vật lấp lánh xung quanh.

Mặc Lăng lại nói tiếp: "À đúng rồi, các vị đừng lấy những bảo vật này, dù sao thì tiên khí của các vị cũng không còn bao nhiêu đâu?"

Đây chính là mục đích!

Diệp Thu Bạch và những người khác cũng phản ứng kịp.

Tại sao lại phải lấy ra khôi lỗi, muốn những người có mặt liên tục rót tiên khí vào trong đó?

Khiến cho mọi người đều rơi vào trạng thái suy yếu, người khá hơn một chút cũng còn chưa đến năm phần thực lực, làm sao có thể tranh giành với Mặc Lăng?

Sắc mặt mọi người lập tức trở nên khó coi.

Hoang Quân không cam lòng nói:

"Mặc Lăng, có phải ngươi hơi quá đáng rồi không? Dù sao chúng ta cũng đã ra sức, ngay cả một ngụm canh ngươi cũng không chia? Ngươi không sợ chúng ta liên hợp lại tấn công Mặc gia sao?"

Mặc Lăng như đang nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, ôm bụng cười to.

"Mặc gia hoan nghênh các vị đến đòi công lý, tiền đề là trưởng bối của các vị đồng ý.”

Nghe hắn nói xong, mọi người liền im bặt.

Mặc gia ở Thiên Cơ đại lục là một thế lực mà trưởng bối của bọn họ cũng không dám đụng chạm...

Chương 1385 - Thu hoạch khá phong phú!

Rõ ràng hiện tại là Mặc Lăng đã nắm chắc thu hết bảo vật ở nơi này.

Hơn nữa với thực lực của Mặc gia, chẳng sợ những tông môn gia tộc đứng sau đám người này.

Tất cả những người có mặt đều lộ vẻ không cam lòng, kể cả thiên kiêu từ các thế lực hàng đầu như Hoang Quân.

Thế lực của họ được gọi là thế lực hàng đầu, có thể ngang dọc ở Thiên Cơ đại lục, nhưng nếu gặp phải thế lực như Mặc gia thì lại khác.

Mặc gia là tồn tại vượt trên tất cả các thế lực ở Thiên Cơ đại lục!

Dù nội tình trăm vạn năm hay thực lực khủng bố có thể một người thành quân đều khiến các thế lực khác phải e dè.

Mặc Lăng thu hồi ánh mắt quay sang nhìn mấy người Diệp Thu Bạch, nhìn thấy tiên khí trên người họ vẫn còn tràn đầy, liền cười nói:

"Xem ra các vị xem đã sớm nhìn ra manh mối.”

Tiểu Hắc đã hồi phục thương thế, nhìn Mặc Lăng, nhàn nhạt nói:

"Bọn họ sợ ngươi nhưng chúng ta không sợ.”

Những người còn lại cũng hơi kinh ngạc.

Dù mấy người Tiểu Hắc là học viên của Hỗn Linh học viện cũng không thể sánh được với Mặc gia thực lực hùng hậu!

Hắn lấy đâu ra sự tự tin như vậy? Hay đơn thuần là quá ngu ngốc?

Nhưng bọn họ không ngờ rằng, Mặc Lăng không hề tức giận, ngược lại còn cười khẽ một tiếng.

"Sẽ không đâu, những bảo vật này tự nhiên có phần của các ngươi, chỉ cần các ngươi thấy hữu dụng, cứ tùy ý lấy là được.”

Hả?

Dễ nói chuyện như vậy sao?

Hoang Quân không phục nói: "Vậy chúng ta cũng giúp đỡ, nếu không có tiên khí của chúng ta truyền vào khôi lỗi, làm sao ngươi có thể dùng khôi lỗi đó đánh bại Tử Tiêu Thân vương?"

Mặc Lăng lạnh nhạt liếc nhìn Hoang Quân, trong mắt không mang theo chút tình cảm nào.

Hoang Quân giật mình, ánh mắt né tránh không dám nói thêm gì nữa.

Tiểu Hắc và những người khác cũng có chút khó hiểu, không biết tại sao Mặc Lăng lại đối xử khác biệt với họ.

Lúc này Mặc Lăng truyền âm:

"Các ngươi là bằng hữu của Cửu Huyền, tự nhiên cũng là bằng hữu của Mặc Lăng ta, đương nhiên không giống với những người khác.”

Thái tử lúc này cũng cười nói: "Còn nhớ nhiệm vụ đầu tiên các ngươi tiếp nhận không, trong quá trình hộ tống ta đã sử dụng khôi lỗi, khôi lỗi đó do Mặc Lăng huynh tặng cho ta.”

"Vừa rồi Mặc Lăng huynh đã nhắc nhở ta đừng truyền quá nhiều tiên khí vào khôi lỗi, chỉ cần làm cho có là được.

Ta vốn muốn nhắc nhở các ngươi, nhưng thấy các ngươi đã nhận ra nên không nói nữa.”

"Nhưng các vị hãy giữ bí mật, không nên để lộ giao tình giữa ta với Mặc Lăng huynh.”

Diệp Thu Bạch và những người khác nhìn nhau, Mục Phù Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra hai người này là bằng hữu!

May mà không phải kẻ thù, nếu không thì Mục Phù Sinh hắn phải thổ huyết mất.

Mới đến Hỗn Độn giới một thời gian ngắn mà đã chọc vào thế lực mạnh nhất Thiên Cơ đại lục, như vậy sau này e rằng lại phải kẹp đuôi chạy trốn khắp nơi.

Ít nhất ở giai đoạn hiện tại bọn họ không thể chống lại Mặc gia.

Lúc này, Mặc Lăng cũng không truyền âm nữa, mà lớn tiếng nói:

"Được rồi các vị, tự mình lựa chọn đi.”

Nhìn thấy Diệp Thu Bạch cùng những người khác đi đến bên đống bảo vật kia bắt đầu lựa chọn, đám người Hoang Quân đều đỏ cả mắt.

Bận rộn lâu như vậy, còn trải qua mấy lần nguy cơ sống chết.

Kết quả cuối cùng lại chẳng thu được gì.

Còn phải trơ mắt nhìn mấy người kia lựa chọn bảo vật lấp lánh như đi phường thị mua sắm vậy...

Hoang Quân cắn răng đứng dậy, chắp tay với Mặc Lăng rồi nói: "Xin cáo từ.”

Nhưng Mặc Lăng lại không để ý.

Hoang Quân thấy vậy càng nghiến răng nghiến lợi mạnh hơn, liếc nhìn Mặc Lăng bằng ánh mắt đầy thù hận, nhanh chóng rời khỏi lăng mộ.

Những người khác thấy vậy, cũng chỉ có thể không cam lòng, tức giận lần lượt rời đi.

Đợi đến khi mọi người rời đi hết, Diệp Thu Bạch cùng những người khác cũng đã chọn xong những thứ mình cần.

Diệp Thu Bạch chọn mười một thanh kiếm, mười một thanh kiếm này đều ở Tổ Cảnh đỉnh phong, vừa vặn thích hợp cho vào Canh Kim Kiếm Hạp.

Đến lúc đó, uy lực của Canh Kim Kiếm Hạp cũng sẽ tăng lên rất nhiều, chỉ là yêu cầu kiểm soát của Diệp Thu Bạch cũng sẽ trở nên cực kỳ cao.

Cộng thêm Vân Thương Kiếm và Kiếm Cốt trước đó, lần vào lăng mộ này, có thể nói Diệp Thu Bạch thu hoạch rất lớn.

Thạch Sinh thì chọn hai bảo vật, một là Tinh Thần Chiến Giáp, một là Tinh Thần Ngọc Bội.

Dù sao bảo vật liên quan đến tinh thần chi lực cũng quá hiếm, được hai món đã không tệ rồi.

Tinh Thần Chiến Giáp là cấp Tổ Cảnh đỉnh phong, chỉ cần rót tinh thần chi lực vào là có thể kích hoạt, không chỉ có thể tăng cường tốc độ, sức mạnh của Thạch Sinh mà còn có thể tăng cường tinh thần chi lực!

Còn Tinh Thần Ngọc Bội thì là bảo vật cấp Bán Thần, ngày thường dùng tinh thần chi lực để ôn dưỡng, nếu như có công kích bất ngờ nào nhắm vào Thạch Sinh nó sẽ tự động giải phóng tinh thần chi quang.

Có thể chống đỡ một đòn toàn lực của cường giả cấp Bán Thần!

Chỉ là sau khi sử dụng một lần thì cần phải nạp năng lượng, ít nhất phải mất chín ngày mới có thể nạp xong.

Công dụng thứ hai, khi Thạch Sinh dùng tinh thần chi lực để ôn dưỡng ngọc bội, Tinh Thần Ngọc Bội cũng sẽ phản bổ, gia tăng tốc độ tu luyện của Thạch Sinh!

Công dụng thứ ba chính là có thể giải phóng tinh thần ảo cảnh, thực lực của nó sẽ tăng lên theo phẩm chất tinh thần chi lực và cảnh giới của Thạch Sinh. Với thực lực Thần Đế đỉnh phong và Hỗn Độn Tinh Thần Lục hiện tại, Thạch Sinh có thể triệu hồi viên tinh thần cấp bậc Tổ Cảnh sơ kỳ!

Chỉ là hạn mức cao nhất của tinh thần là ở cấp Bán Thần, nhưng đối với Thạch Sinh hiện tại đã đủ dùng rồi.

Tiểu Hắc lấy hai viên đan dược và một cái bình tỏa ra hàn khí vô tận, bên trong đựng một đóa băng hoa.

Qua lời giải thích của Mặc Lăng, băng hoa trong bình được ngưng tụ từ Băng chi căn nguyên, đối với người tu luyện thuộc tính băng mà nói, đây là thần vật khó cầu!

Tiểu Hắc liền lấy nó đi.

Dù sao thì tầng thứ hai của Vạn Cổ Ma Thể là thuộc tính băng, có lẽ có thể thông qua đóa băng hoa này tăng cường Vạn Cổ Ma Thể.

Mục Phù Sinh thì lấy một đống thiên tài địa bảo thuộc tính lôi.

Trong đó cũng bao gồm một Hỗn Nguyên thạch dùng để tu luyện.

Thứ này chính là đồ tốt, càng nhiều càng tốt!

Phương Khung thì lấy mấy quyển trục trận pháp cấp Bán Thần và mười mấy quyển trục Tổ Cảnh đỉnh phong.

Hắn có thể hấp thụ trận pháp chi linh trong đó mà tu luyện.

Thấy mọi người đều đã lấy xong rồi lại nhìn đống bảo vật vẫn không vơi chút nào.

Mặc Lăng cười nói: "Chẳng trách Cửu Huyền lại coi trọng các ngươi như vậy, không tham lam không nóng vội.”

Diệp Thu Bạch cười nói: "Tham nhiều không dùng hết, lấy những thứ hữu dụng với mình là được.”

Nếu là Hoang Quân và những người khác, e rằng sẽ dọn sạch mọi thứ ở đây...

Mặc dù dọn hết cũng không có gì sai cả.

Nhưng tham lam chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh.

Đối với người tu đạo mà nói, tâm cảnh là một trong những yếu tố quan trọng.

"Được, nếu các vị cần giúp đỡ gì đó cứ việc tìm ta.”

Mặc Lăng vừa nói vừa lấy ra một thứ giống như vỏ cây.

Trông giống như gỗ mụ nhưng bóp thế nào cũng không nát!

"Đây là tín vật của Mặc gia ta, có tín vật này mới có thể được Mặc gia công nhận.”

"Các vị, gặp lại sau.”

Mặc Lăng nói xong liền rời khỏi nơi này.

Còn đống bảo vật kia hắn cũng không động tới, chỉ mang theo tàn hồn của Tử Tiêu Thân vương...

Chương 1386 - Diệp Thu Bạch độc hành!

Chuyến đi lăng mộ Thân vương này cũng hoàn toàn kết thúc.

Nhìn chung, thu hoạch của mọi người đều vô cùng phong phú.

Bên ngoài nhanh chóng có tin tức về lăng mộ được lan truyền.

Tất nhiên chuyện thu hút sự chú ý nhất chính là có người Mặc gia xuất hiện, sau đó dẫn đến việc phần lớn mọi người đều không lấy được bảo vật.

Nhưng Mặc gia không thể trêu chọc, cho nên một số người có ý đồ cố ý hướng mũi nhọn về phía Thái tử và đám Diệp Thu Bạch.

Dù sao thì ngoài Mặc Lăng ra, chỉ có bọn họ lấy được bảo vật bên trong lăng mộ.

Cũng phải có chỗ để trút giận chứ?

Muốn trút giận thì phải chọn một quả hồng mềm nha?

Tất nhiên, cao tầng của một ít thế lực cũng đang suy nghĩ tại sao người Mặc gia lại đối xử đặc biệt với Thái tử và đám Diệp Thu Bạch?

Bọn họ không tin người Mặc gia luôn kiêu ngạo lại vô cớ làm như vậy, có khả năng là người Mặc gia này có quan hệ tốt với Thái tử và mấy người Diệp Thu Bạch!

Khi nghĩ đến đây, cao tầng của các thế lực đó liền ra lệnh cho đệ tử tuyệt đối không được động thủ ngoài sáng.

Sau đó từ từ tính toán.

Nơi này là Hỗn Độn giới, mang nhiều bảo vật từ lăng mộ ra ngoài đương nhiên sẽ bị người khác để mắt tới.

Một số thế lực yếu hơn Hỗn Linh học viện và Cửu Long Thần Triều chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn từ bỏ.

Dù sao thế lực không tương xứng, hành động thiếu suy nghĩ chỉ dẫn tới diệt vong mà thôi...

Đại trưởng lão và Sở lão bên cạnh Thái tử thấy mọi người đi ra cũng lập tức nghênh đón.

Không hỏi gì cả, lập tức dẫn mọi người rời khỏi nơi này, hướng về phía Hỗn Linh học viện và Cửu Long Thần triều.

Trước khi rời đi, Diệp Thu Bạch và những người khác vẫn có thể cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn chằm chằm.

Lúc này đại trưởng lão nói:

"Sau khi các ngươi trở về thì cố gắng đừng rời khỏi phạm vi học viện, hẳn là các ngươi hiểu đạo lý thất phu vô tội, hoài bích có tội chứ?"

Tiểu Hắc và những người khác gật đầu.

Nhưng Diệp Thu Bạch lại nói: "Tiền bối, ta cần phải đến những nơi khác.”

Mục Phù Sinh nghe mà kinh ngạc.

Đại trưởng lão cau mày nói:

"Nhất định phải đi sao? Bây giờ rời khỏi học viện thì quá nguy hiểm.”

Diệp Thu Bạch gật đầu nói: "Không thể không đi.”

"Đi đâu?"

"Ta cũng không biết.”

Đại trưởng lão nghe xong không nói nên lời, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói:

"Vậy thì trở về học viện rồi ẩn thân rời đi, nếu trực tiếp tách khỏi chúng ta sẽ bị đánh cướp.”

Diệp Thu Bạch cũng nghĩ như vậy nên đồng ý.

Tiểu Hắc lúc này nói:

"Đại sư huynh, chúng ta cũng đi cùng ngươi.”

Dù sao thì những năm gần đây, bọn họ đều hành động cùng nhau.

Nhưng lần này Diệp Thu Bạch lại cười, lắc đầu từ chối.

"Lần này các ngươi cứ ở lại học viện tu luyện, ta phải đi làm gì các ngươi cũng biết, chuyện này liên quan rất lớn đến ta.”

Diệp Thu Bạch chuẩn bị đi tìm ba phần truyền thừa còn lại, hắn cần làm rõ một số chuyện.

Đây hoàn toàn là chuyện của riêng hắn, Diệp Thu Bạch cũng không muốn Tiểu Hắc và những người khác lãng phí thời gian tu luyện.

“Huống hồ thời gian diễn ra cuộc giao lưu giữa các học viện Lục giới cũng không còn xa nữa, các ngươi cứ ở lại Hỗn Linh học viện đợi Hồng Anh sư muội dẫn người đến là được.”

Mục Phù Sinh cau mày nói: “Vậy đến lúc đó ngươi…”

Diệp Thu Bạch cười thản nhiên: “Ta sẽ cố gắng trở về, nếu không trở về kịp thì các ngươi cũng không cần lo cho ta.”

Nghe đến đây, mọi người đều có thể nhận ra được sự hung hiểm trong chuyến đi của Diệp Thu Bạch.

Nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết không cho phép từ chối của Diệp Thu Bạch, mấy người đành phải nuốt những lời muốn nói vào bụng.

Lúc này, Thái tử chen vào nói:

“Diệp huynh, nếu đến lúc đó gặp nguy hiểm ngươi có thể tìm Mặc gia giúp đỡ, Mặc gia có những cứ điểm ngầm khắp Thiên Cơ đại lục. Mặc Lăng huynh cũng có địa vị cao ở Mặc gia, tín vật hắn đưa cho ngươi có thể làm được rất nhiều việc.”

Diệp Thu Bạch gật đầu.

Còn Phương Khung thì nghi hoặc hỏi: “Thái tử…”

“Đừng gọi là Thái tử nữa, gọi ta là Cửu Huyền đi.”

“Vậy thì Cửu Huyền huynh, Mặc Lăng có giao tình với ngươi, nhưng với chúng ta thì không, hẳn cũng sẽ không làm đến mức độ này chứ?”

Thái tử cười khẽ một tiếng, giải thích:

“Giao tình của ta với hắn chỉ tương đương với việc giới thiệu mà thôi, nếu chỉ có vậy thì hắn sẽ không đưa tín vật cho các ngươi.”

“Thứ khiến hắn coi trọng các ngươi chính là thiên phú mà các ngươi thể hiện ra.”

Mọi người gật đầu.

Giữa đường, Cửu Huyền và Cửu Bạch Lộ cùng người Cửu Long Thần triều tách khỏi đoàn người Hỗn Linh học viện.

Lại nửa ngày trôi qua mọi người mới về tới Hỗn Linh học viện.

Có trưởng lão đến hỏi thăm quá trình chuyến đi, nhưng Đàm Tông Triệu cũng biết Diệp Thu Bạch và những người khác không thích những chuyện như thế này nên để họ rời đi trước, còn mình thì đi theo vị trưởng lão kia để báo cáo.

Diệp Thu Bạch cũng nghỉ ngơi một chút, sau đó khoác lên mình áo choàng đen do Lục Trường Sinh đặc chế, đeo mặt nạ che giấu hơi thở, cầm theo quyển trục trận pháp đã được Phương Khung khắc Yên Diệt Huyễn Sát Trận và một ít phù triện Mục Phù Sinh đưa rồi lặng lẽ rời khỏi học viện.

Bắt đầu chuyến đi độc hành.

Tiễn Diệp Thu Bạch xong, Tiểu Hắc, Thạch Sinh, Mục Phù Sinh và Phương Khung cũng bắt đầu bế quan tu luyện.

Thu hoạch từ chuyến đi lăng mộ rất lớn, cần phải bế quan để hấp thu và củng cố cảnh giới.

Tiểu Hắc bắt đầu hấp thụ băng hoa do băng chi căn nguyên tạo thành.

Sau bảy ngày chịu đựng đau đớn cuối cùng cũng hoàn toàn hấp thụ.

Trong đường hoa văn tầng thứ hai Vạn Cổ Ma Thể tràn ngập băng chi căn nguyên!

Khi triển khai Vạn Cổ Ma Thể, mỗi lần tung quyền đều sẽ tạo ra hiệu quả đóng băng.

Mặc dù cảnh giới sau khi hấp thụ băng hoa không đột phá nhưng cũng tiếp cận Tổ Cảnh trung kỳ.

Sau đó hắn sử dụng đan dược tôi thể lấy được từ trong lăng mộ đã trực tiếp đột phá.

Thạch Sinh lại tiến vào Tinh Thần Thạch Sơn, lợi dụng lực lượng tinh thần khổng lồ trong đó để ôn dưỡng Tinh Thần Ngọc Bội, đồng thời phản bổ cho bản thân, cảnh giới cũng bắt đầu đột phá.

Trở thành cường giả nửa bước Tổ Cảnh một cách thuận lợi.

Mục Phù Sinh lao đầu vào Bạo Lôi Hải, tuy vẫn không tiến lên, vẫn không xuất hiện trên bia đá xếp hạng, vẫn bị các đệ tử nội viện khác chê bai thiên phú của Mục Phù Sinh không bằng các sư huynh đệ.

Nhưng đối với Mục Phù Sinh thì điều này chẳng ảnh hưởng gì, hắn ở nơi ngoài cùng nhưng lại tận hưởng hoàn cảnh tu luyện tốt nhất ở Bạo Lôi Hải...

Lại lấy một đống Hỗn Nguyên Thạch như ngọn núi ra không ngừng hấp thu.

Đồng thời cũng bắt đầu nghiên cứu phù bút Bán Thần cấp kia.

Phù bút có tên Thần Tích Chi Bút.

Còn Phương Khung ở tiểu viện chữ Thiên số một hấp thu trận linh trong mấy quyển trục trận pháp Bán Thần và mấy chục quyển trục Tổ Cảnh đỉnh.

Lực lượng từ trận linh quá lớn nên sau khi hấp thụ được bảy phần thì Phương Khung thuận lợi đột phá, bước vào Tổ Cảnh!

Do lực lượng cường đại không ngừng chèn ép thân thể Phương Khung.

Thánh Trận Ngục Thể Công tầng thứ tư cuối cùng cũng đạt tới viên mãn!

Lúc này, Liên Trĩ từ trong cơ thể Phương Khung bay ra, nhìn thấy sự biến đổi của Phương Khung cũng thầm kinh hãi.

"Quả nhiên là Tạo Hóa Trận Linh Thể, vậy mà có thể trực tiếp hấp thụ trận linh chi lực từ trận pháp để tu luyện.”

"Nhưng hắn tu luyện công pháp gì đây? Hấp thụ trận linh chi khí khổng lồ như vậy mà chỉ mới đột phá đến Tổ Cảnh?"

Theo lý mà nói, chưa nói đến chuyện người khác có thể hấp thu trận linh chi khí để tu luyện hay không, nếu có thể hấp thu mà hấp thu mấy quyển trục Bán Thần và mấy chục quyển trục Tổ Cảnh đỉnh như Phương Khung, sẽ bạo thể mà chết.

Không thể đột phá đến Tổ Cảnh sơ kỳ.

Liên Trĩ kinh ngạc lắc đầu.

"Cho dù ở Hỗn Độn Thần Triều cũng không có thiên kiêu như tên này, e rằng hắn thật sự có thể vượt qua người của thời đại đó...”

Chương 1387 - Muốn chết

Chỉ còn chưa đầy ba năm nữa là đến thời điểm diễn ra gia lưu học viện Lục giới.

Đối với người tu đạo, ba năm mười năm gì cũng chỉ như chớp mắt mà thôi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, Thanh Tiêu học viện suy tàn muốn đại diện cho Phàm nhân giới tham gia giao lưu học viện Lục giới, e rằng sẽ bị loại ngay vòng đầu tiên, trở thành trò cười.

Mặc dù dưới sự giúp đỡ của Tiên giới và Lục Trường Sinh, Phàm nhân giới đã tràn ngập tiên khí, nhưng dù sao cũng mới chỉ bắt đầu, thời gian quá ngắn!

Hồng Anh và Ninh Trần Tâm là viện trưởng nên không thể tham gia thi đấu.

Tham gia giao lưu phải chọn ra mười người, nhưng hiện tại cộng thêm Diệp Thu Bạch thì mới được bảy người, còn phải để lại một người dự bị nữa, cho nên ít nhất phải bồi dưỡng ra bốn học viên có thể ra tay.

Lúc này, tại võ trường Hám Thiên viện có mười học viên đang đứng, mười học viên này đã được tuyển chọn từ hàng trăm học viên thiên tài, sau khi trải qua huấn luyện còn phải tiến hành một vòng loại nữa, cuối cùng chỉ còn lại bốn người.

Trong số đó có cả đệ tử của Diệp Thu Bạch, Hạo Thiên.

Những năm gần đây Hạo Thiên không dám lơ là tu luyện, dựa vào thiên phú và sự nỗ lực vượt xa người thường cùng với kiếm pháp mà Diệp Thu Bạch để lại, Hạo Thiên cũng theo bước chân của Diệp Thu Bạch đến vào Thanh Tiêu học viện, một bước thành danh!

Trong số những học viên thiên tài của Thanh Tiêu học viện, cái tên Hạo Thiên đã vang danh dội.

Mà những buổi huấn luyện này đều do Hồng Anh, Ninh Trần Tâm, tiên sinh và Hoàng Thiên đích thân giám sát.

Có thể nói đây là đội hình đỉnh cao của Phàm nhân giới, không kể đến Lục Trường Sinh, không có ai mạnh hơn những người có mặt ở đây.

"Thời điểm giao lưu học viện Lục giới không còn xa nữa.”

Hồng Anh vừa đi đi lại lại trước mặt mười học viên vừa nói:

"Trong số các ngươi sẽ có bốn người đại diện cho Thanh Tiêu học viện... đại diện cho toàn bộ Phàm nhân giới bước ra ngoài, đến với võ đài văn minh cực kỳ thịnh vượng giao lưu với các thiên tài nơi đó!"

"Đối với chính các ngươi mà nói, đây là một cơ hội cực kỳ tốt.”

"Đối với học viện và Phàm nhân giới mà nói, cũng là một cơ hội để lật mình.”

Hồng Anh đứng lại, nàng mặc váy đỏ vừa quyến rũ vừa có khí chất hào hùng mà nữ nhân bình thường khó có được.

"Nếu đạt được thành tích, các ngươi sẽ vang danh Phàm nhân giới. Học viện cũng sẽ thưởng cho các ngươi, ví dụ như để sư tôn ta đích thân giảng đạo cho các ngươi một lần.”

Những lời phía trước đã khiến máu huyết của mười học viên sôi trào, khi nghe đến mấy chữ cuối cùng, họ hít thở dồn dập, ánh mắt tràn ngập phấn khích!

Trước đây đã được nghe Lục Trường Sinh giảng đạo một lần, bọn họ thu hoạch rất nhiều, có thể nói đi tìm bí cảnh ở cổ chiến trường nhận lấy truyền thừa còn không bằng nghe Lục Trường Sinh giảng đạo một lần!

Hoàng Thiên nhìn Hồng Anh, truyền âm: "Hắn có biết không?"

Hồng Anh lắc đầu: "Không biết.”

"Vậy mà ngươi dám hứa như vậy, không sợ hắn trách tội sao?"

"Sợ gì, có đại sư huynh mà.”

Hoàng Thiên giơ ngón tay cái lên.

Còn Ninh Trần Tâm thì thầm cầu nguyện cho sư huynh.

Hồng Anh vỗ tay: "Được rồi, bắt đầu thôi, hai năm tới sẽ là hai năm đau khổ và khó quên nhất của các ngươi, nếu không chịu nổi thì cứ bỏ đi, chúng ta sẽ không nói gì.

Tất nhiên, như vậy cũng đồng nghĩa với việc mất đi danh ngạch.”

Ngoài Hạo Thiên ra, các học viên khác đều nhìn nhau, chỉ có Hạo Thiên mặt không đổi, vẫn kiên định vững vàng.

Hồng Anh phụ trách huấn luyện thực chiến.

Hoàng Thiên phụ trách tôi luyện thân thể cho họ.

Ninh Trần Tâm phụ trách huấn luyện tâm cảnh.

Còn tiên sinh thì phụ trách chỉ bảo về công pháp cũng như một số điểm còn thiếu sót.

Dù sao thì tiên sinh cũng là người có kinh nghiệm phong phú nhất.

...

Bên kia, ở Thiên Cơ đại lục Hỗn Độn giới.

Lục Trường Sinh đã xuất hiện ở nơi này.

Đúng vậy, Lục Trường Sinh đến Hỗn Độn giới.

Nhưng hắn không quấy rầy mấy người Mục Phù Sinh, Tiểu Hắc, cũng không kinh động đến bất kỳ ai.

Thậm chí ngay cả những người đi ngang qua cũng không nhìn thấy sự tồn tại của hắn.

Một hôm, Lục Trường Sinh đang nhàn rỗi bỗng nghĩ đến chuyện mấy người Diệp Thu Bạch ở Hỗn Độn giới chắc chắn sẽ gây họa.

Nếu không gây họa mới không bình thường.

Nhưng Hỗn Độn giới và Trường Sinh giới lại cách nhau rất xa, cho dù Lục Trường Sinh dùng toàn lực di chuyển, xé rách không gian cũng phải mất mười mấy nhịp thở.

Lúc đó như đám nhãi ranh kia gặp phải nguy hiểm không thể chống đỡ, hoặc ngọc bội đưa cho bọn chúng hết hiệu lực.

Mười mấy nhịp thở đó đủ để người ta lấy mạng bọn chúng rồi!

Huống hồ sau khi trải qua những chuyện trước đó, thần kinh Lục Trường Sinh lại căng thẳng lần nữa.

Có một câu nói thế nào nhỉ?

Mặc dù ngày thường không ưa đám nhãi ranh này, nhưng dù sao cũng là trứng do gà mái đẻ, cũng coi như nửa đứa con của hắn!

A... hình như có chỗ nào đó không đúng?

Lục Trường Sinh phẩy tay, không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục bắt đầu bố trí tiết điểm không gian.

Đúng vậy, để có thể kịp thời xuất hiện ở Hỗn Độn giới, Lục Trường Sinh đã bố trí rất nhiều tiết điểm không gian ở Thiên Cơ đại lục.

Như vậy, chỉ cần đám nhãi ranh kia cầu cứu, hắn có thể nhanh chóng chạy đến.

Tất nhiên, nếu chỉ bố trí tiết điểm không gian thì Lục Trường Sinh cũng không cần mất đến tận hai ngày.

Tiết điểm không gian xuyên qua các đại giới cần phải vững chắc một chút chứ?

Phải đề phòng người khác phát hiện ra, từ đó tìm được vị trí của Trường Sinh giới hoặc phá hủy tiết điểm.

Cho nên ở gần tiết điểm không gian, hắn không chỉ bố trí trận pháp ẩn núp mà còn bố trí thêm mấy sát trận.

Chỉ cần có người tấn công tiết điểm không gian sẽ lập tức kích hoạt!

Đồng thời sát trận cũng sẽ trực tiếp phá hủy không gian thông đạo dẫn đến Trường Sinh giới, Trường Sinh giới cũng sẽ tự động di chuyển đến một nơi khác.

Ừm.

Như vậy là ổn rồi.

Lục Trường Sinh đưa tay lau mồ hôi mặc dù không có chút mồ hôi nào.

"Phù, mệt chết ta rồi.”

Lục Trường Sinh bĩu môi phàn nàn: "Không đến bao giờ đám nhãi ranh kia mới để ta bớt lo đây, đến bao giờ mới khiến ta chân thành nói một câu 'À, trưởng thành rồi!'.”

Suy nghĩ một lúc, Lục Trường Sinh quyết định vẫn nên chấp nhận số phận, đừng mơ mộng viển vông nữa.

May mà hắn có giác ngộ.

Bỗng hắn nhận được Ninh Trần Tâm truyền âm.

"Sư tôn, hai năm tới cần sư tôn truyền đạo riêng cho bốn đệ tử.”

Lục Trường Sinh ngây người.

Bốn đệ tử? Còn truyền đạo riêng?

"A, sư tỷ bảo ta nói là ý của đại sư huynh.”

Lục Trường Sinh trợn trắng mắt, ấn trán mình, suýt nữa nghẹn thở...

Muốn chết... Muốn giết...

Muốn bóp chết Hồng... Ừm, hay là bóp chết Diệp Thu Bạch đi.

Không phải cố tình đổ lỗi cho hắn, chủ yếu là do đã quen rồi.

"Thôi thôi.”

Lục Trường Sinh vỗ ngực, hít một hơi thật sâu nói: "Về nghỉ ngơi trước đã.”

Nhưng ngay khi Lục Trường Sinh vừa đặt một chân vào tiết điểm không gian.

Một âm thanh đã lâu không nghe vang lên trong đầu.

[Ký chủ kích hoạt nhiệm vụ chủ tuyến]

[Mời ký chủ đến Mặc gia ở Thiên Cơ đại lục để nhận đồ đệ]

[Tên: Mặc Ngọc]

[Thiên phú: SSS]

[Thể chất: Ngự Hồn Thánh Thể]

[Phần thưởng: Thiên Xu Ngự Hồn Thuật, Bách Cơ Thao Diễn Thuật, khôi lỗi tùy bút]

Lục Trường Sinh lặng lẽ rút chân về, nói: "Ta có thể từ chối không?"

Hệ thống:...

Chương 1388 - Mặc gia, Mặc Ngọc

Rất ít người biết vị trí của Mặc gia.

Đối với Lục Trường Sinh mới đến đây thì càng không có khả năng biết được.

Nhưng theo tính cách của hệ thống, nếu đã đưa ra nhiệm vụ ở đây thì chắc chắn Mặc Ngọc cách nơi đây không xa.

Khi Lục Trường Sinh chuẩn bị thả hồn thần thức để dò xét hoàn cảnh xung quanh.

Bỗng có một nữ tử xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Nữ tử có dáng người cao ráo, dù mặc váy đen rộng rãi nhưng vẫn không che giấu được thân hình nóng bỏng bên dưới.

Gương mặt nàng vẫn còn chút ngây thơ, khác với Hồng Anh đầy hào khí hay Cửu Bạch Lộ thanh cao, nữ tử này thiên về ngọt ngào đáng yêu.

Chỉ là trên lưng nàng có một khôi lỗi trông khá lớn, không phù hợp với hình tượng.

Nữ tử cũng nhìn thấy Lục Trường Sinh, không khỏi sửng sốt, nói:

"Ồ, ngươi là ai, sao lại ở đây?"

Lục Trường Sinh không nói gì.

Nữ tử đi đến trước mặt Lục Trường Sinh, đưa ngón tay lên môi, chăm chú quan sát Lục Trường Sinh, lúc thì cau mày, lúc thì nghi hoặc.

"Ngươi là người của Mặc gia sao?"

Lục Trường Sinh lắc đầu.

"Vậy thì ngươi không thể vào đây được.” Nữ tử kinh ngạc nói.

Từ lời nói của nữ tử có thể xác định đây là địa bàn của Mặc gia.

"Vậy ngươi có biết Mặc gia ở đâu không?"

Lục Trường Sinh hỏi.

Nữ tử nghe xong nhìn Lục Trường Sinh với ánh mắt kỳ lạ:

"Đây là một trong những cứ điểm của Mặc gia, ngươi đã đến đây rồi sao có thể không biết được?"

Lục Trường Sinh biết cái quỷ gì chứ.

Hắn thấy nơi này thích hợp để bố trí tiết điểm không gian nên mới đến.

Hóa ra đã đến tận cửa nhà người ta rồi!

"Thôi bỏ đi.”

Nữ tử phẩy tay, đột nhiên cười khúc khích:

"Vừa hay ta quên mang theo thị vệ, ngươi giả làm thị vệ của ta, ta đưa ngươi đến Mặc gia?"

Thị vệ?

Lục Trường Sinh sửng sốt.

"Ngươi còn không biết ta là ai mà dám cho ta làm thị vệ?"

Nữ tử xòe tay, đi vòng qua Lục Trường Sinh về phía trước, vừa đi vừa nói:

"Ở Thiên Cơ đại lục không ai dám trêu chọc Mặc gia, hơn nữa cho dù muốn gây khó dễ cho Mặc gia cũng sẽ không đến một cứ điểm nhỏ bé như thế này.”

Đúng vậy, nếu có thực lực để trêu chọc Mặc gia thì chắc chắn sẽ đến thẳng tổng bộ, đến cứ điểm có tác dụng gì đâu.

Nghe đến đây, Lục Trường Sinh liền đi theo nàng.

Hơn nữa với kinh nghiệm đọc đủ loại tiểu thuyết ở kiếp trước, Lục Trường Sinh chắc chắn nữ tử này chính là Mặc Ngọc.

Trước tiên phải xem phẩm hạnh của nàng như thế nào đã.

……

Đi theo sau Mặc Ngọc, vượt qua mấy trận pháp.

Để Mặc Ngọc không nghi ngờ thực lực của mình, Lục Trường Sinh còn cố tình đụng phải mấy trận pháp.

Giả vờ bị trói buộc, bị công kích.

Mặc Ngọc một lần nữa "cứu" Lục Trường Sinh ra, không khỏi trợn trắng mắt, chống nạnh nói:

"Cẩn thận một chút, bây giờ ngươi là thị vệ của ta, nếu để người khác nhìn thấy thì người mất mặt là ta chứ không phải ngươi.”

"Huynh đệ, xem ra thực lực của ngươi không được tốt lắm, sau này nhớ đừng chạy lung tung, chạy lung tung trong Hỗn Độn Giới này sẽ gặp nguy hiểm đó.”

Mặc Ngọc tốt bụng nhắc nhở: "Còn nữa, lúc đến Mặc gia ngươi đừng nói gì, cứ giả làm cao thủ. Lỡ như có chuyện ta sẽ bảo vệ ngươi!"

Lục Trường Sinh cười gật đầu.

Ừm, cũng khá nghĩa khí.

Mặc gia quả nhiên là thế lực số một Thiên Cơ đại lục, cho dù chỉ là một cứ điểm thì xung quanh cũng bố trí vô số trận pháp, ẩn núp cũng cực kỳ sâu.

Khi dùng một lệnh bài giống như vỏ cây dán lên một ảo trận, một ngôi làng nhỏ hiện ra trước mắt Lục Trường Sinh.

Cho dù ảo trận không được mở ra thì Lục Trường Sinh cũng có thể nhìn rõ toàn cảnh ngôi làng.

Lúc này, trước cửa ngôi làng có một lão giả đang đứng chống gậy, lão giả có đôi mắt hòa ái, sau lưng là một thanh niên mang vẻ mặt kiêu ngạo.

"Không ngờ lần này chủ gia lại phái tiểu thư đến tuần tra cứ điểm, không biết có chuyện quan trọng gì cần dặn dò không?"

Ánh mắt của thanh niên khi nhìn Mặc Ngọc tràn đầy nóng bỏng.

Mặc Ngọc khoát tay nói: "Không có chuyện gì quan trọng, chỉ đến xem tình hình chế tạo khôi lỗi thế nào thôi.”

Mô hình hoạt động của Mặc gia rất chặt chẽ.

Chủ gia chỉ tập trung vào việc chế tạo khôi lỗi cao cấp cho mình sử dụng.

Còn khôi lỗi trung cấp và hạ cấp để bán ra ngoài đổi lấy tài nguyên thì do các cứ điểm dưới quyền chế tạo.

Đây cũng là một nguồn cung cấp tiền tài quan trọng của Mặc gia, chiếm đến bảy phần sinh ý của Mặc gia!

Cho nên chủ gia rất coi trọng việc này.

Hàng năm đều phái người đi tuần tra tình hình chế tạo khôi lỗi của các cứ điểm.

Cũng để phòng ngừa có người trong đó tham ô.

Sắc mặt của lão giả không có gì thay đổi, chỉ có thanh niên sau lưng lão giả hơi nhíu mày.

Mặc dù rất kín đáo nhưng Lục Trường Sinh vẫn nhận ra, chắc chắn là có chuyện.

"Được, vậy lão phu sẽ dẫn tiểu thư đi xem?" Lão giả cười nói.

Mặc Ngọc gật đầu, đưa tay ra: "Dẫn đường đi.”

Nhìn Mặc Ngọc đi vào, Lục Trường Sinh cũng đi theo sau Mặc Ngọc.

Thanh niên kia thì chặn trước mặt Lục Trường Sinh, lạnh nhạt nói:

"Mặc gia là trọng địa, người không phải thành viên trực hệ không được vào.”

Lục Trường Sinh không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn.

Thanh niên thấy ánh mắt bình thản của Lục Trường Sinh cũng hơi tức giận, định nói gì đó thì nghe thấy tiếng Mặc Ngọc.

"Hắn là hộ vệ của ta, làm sao, ngươi có ý kiến gì?"

Thanh niên vội vàng nói:

"Nhưng hắn cũng không phải người Mặc gia chúng ta, trong người không có huyết mạch Mặc gia, tiểu thư không thể phá vỡ quy củ được."

"Ta nói được là được, hay ngươi đến chủ gia cáo trạng ta đi!"

Mặc Ngọc tức giận nói.

Sắc mặt của thanh niên hơi chùng xuống, trong lòng thầm hận nhưng thân phận của Mặc Ngọc cao hơn nhiều, hắn không dám nói thêm nữa.

Lúc này, lão giả ra mặt hòa giải.

“Được rồi, tiểu thư đã nói không sao, vậy thì không sao, chuyện này không phải là bí mật gì cả.”

Lão già vừa nói vừa tỉ mỉ đánh giá Lục Trường Sinh, dường như nhìn ra thực lực của Lục Trường Sinh nên hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đương nhiên, thực lực mà lão giả nhìn ra cũng do Lục Trường Sinh cố ý khống chế khí tức của mình yếu hơn Mặc Ngọc.

Dưới sự dẫn dắt của lão giả, Mặc Ngọc và Lục Trường Sinh tiến vào một hang động.

Đi qua những bậc thang dài, tầm nhìn trước mắt đột nhiên rộng mở!

Bên dưới có một hang động khác!

Một đám khôi lỗi đứng ở bên dưới, không biết có bao nhiêu.

Mà trong đám khôi lỗi không ngừng có người qua lại trong kiểm tra các bộ phận của chúng.

Lão giả cười nói:

“Theo yêu cầu của gia tộc, năm nay đã chế tạo ba nghìn khôi lỗi Thần Chủ cảnh, năm trăm khôi lỗi Thần Đế cảnh.”

Mặc Ngọc gật đầu, nói: “Nhưng ta nhớ năm ngoái các ngươi đã xin gia tộc rất nhiều nguyên liệu, theo số lượng nguyên liệu thì không chỉ chế tạo được có chừng này chứ?”

Nói đến đây, Mặc Ngọc nhìn lão già, mỉm cười.

Khuôn mặt hơi non nớt đó lại có vẻ già dặn như thể có thể nhìn thấu mọi thứ trong khoảnh khắc này.

Bình Luận (0)
Comment