Chương 1381 - Tử Tiêu Thân Vương
Chương 1381 - Tử Tiêu Thân VươngChương 1381 - Tử Tiêu Thân Vương
Mọi người đều nghi hoặc vì sao mình đột nhiên bị dịch chuyển ra ngoài, cũng nghỉ hoặc tại sao sau khi ra ngoài thì nam tử phù sư kia đã biến mất.
Nhưng không ai nghi ngờ Mục Phù Sinh, thậm chí còn không thèm nhìn hắn một cái.
Dù sao thì có rất nhiều người ở đây, hơn nữa còn đi rải rác cho nên có một người lạ mặt xuất hiện là chuyện bình thường.
"Nhưng làm sao ngươi có thể đến đây nhanh như vậy? Không phải từ ngoài đã có thử thách và cạm bẫy sao?"
Thái tử lên tiếng hỏi.
Mục Phù Sinh trả lời: "Trước đó sư huynh đã nói cho ta biết rõ tình hình, muốn tránh được một số thứ cũng không quá khó."
"Ồ, đây không phải đây là bút phù Bán Thần sao?" Đàm Tông Chiếu đột nhiên nhìn về phía tay Mục Phù Sinh.
Mục Phù Sinh hơi sửng sốt, trong lòng thâm kêu hỏng rồi, quên cất đii
Nghĩ một lúc, hắn vội tìm một cái cớ nói: "Ta vừa đến đã thấy bút phù này nằm trên đất."
"Có chuyện tốt như vậy sao?"
Thực ra trong lòng Đàm Tông Chiếu và Thái tử cũng đã có đáp án, kết hợp với những chuyện trước đây của Mục Phù Sinh, hai người đoán Mục Phù Sinh ẩn giấu không ít thực lực.
Nhưng Mục Phù Sinh không nói, bọn họ cũng sẽ không hỏi, dù sao cũng là người trên cùng một con thuyên, hỏi hay không cũng không ảnh hưởng gì.
Lúc này, không biết cánh cửa dẫn đến mộ thất chính đã mở ra từ lúc nào.
Mấy người tiến về phía cánh cửa đó.
Mục Phù Sinh đi bên trái Diệp Thu Bạch.
Ừm, vì vị trí này cách xa Cửu Bạch Lộ nhất.
Khi Cửu Bạch Lộ lặng lẽ đi qua, Mục Phù Sinh nhìn sang Phương Khung bên phải, hỏi:
"Phương sư đệ à, lần này ngươi tiến bộ không ít nha."
Vừa giả vờ hỏi vừa đi đến bên cạnh Phương Khung.
Khi Cửu Bạch Lộ lại dị chuyển tới gần.
Mục Phù Sinh hận không thể biến thành sắt thép đi vê phía Diệp Thu Bạch, vừa đi vừa nói:
"Sư huynh à, lân sau truyên âm thì...
Thái tử và Đàm Tông Chiếu dùng ánh mắt quái dị, Thái tử không khỏi hỏi:
"Đàm huynh, Mục huynh không thích nữ nhân sao?"
Rõ ràng cố ý né tránh mà?
Luôn tránh né Cửu Bạch Lộ.
Đàm Tông Chiếu cũng kinh ngạc lắc đầu nói: "Không biết nữa! Chắc là không đâu." Nhưng có nam tử nào lại có thể từ chối Cửu Bạch Lộ chứ?
Phải biết rằng, thiên kiêu trẻ tuổi trên khắp Thiên Cơ đại lục, thậm chí là khắp Hỗn Độn, ai mà không muốn kết thành đạo lữ với Cửu Bạch Lộ.
Dung nhan xinh đẹp, thiên phú tuyệt luân.
Nhưng tại sao Mục Phù Sinh lại né tránh Cửu Bạch Lộ giống như né tránh ôn dịch vậy?
Diệp Thu Bạch và Phương Khung nhìn cảnh này cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Sao lại càng ngày càng giống sư tôn đây?
Cuối cùng, Tiểu Hắc không thể nhìn nổi nữa trực tiếp kéo Mục Phù Sinh đến bên cạnh mình, Cửu Bạch Lộ vừa vặn đứng ở chỗ này.
"Đi qua đi lại, nhìn hoa cả mắt."
Tiểu Hắc trừng mắt nhìn Mục Phù Sinh, dường như đang nói ngươi hãy nắm bắt cơ hội!
Mục Phù Sinh không thể chống cự, liếc nhìn Tiểu Hắc với ánh mắt ai oán.
Lúc này, Cửu Bạch Lộ cười nói: "Sợ ta đến vậy sao?"
Mục Phù Sinh thâm nghĩ "Đúng", nhưng trên mặt vẫn cười nói:
"Sao có thể như vậy chứ hoàng nữ điện hạ, ta chỉ muốn hỏi sư huynh sư đệ vài câu thôi."
Cửu Bạch Lộ không vạch trần cái cớ vụng về này, truyên âm nói:
"Thế nào, ta đã nói ngươi không trốn khỏi nhân quả rồi mà, cuối cùng vẫn đến đây."
Nghe vậy, Mục Phù Sinh cũng vô cùng bất lực.
"Ta biết sự lo lắng của ngươi, ta cũng sẽ không trở thành kẻ thù của ngươi."
Cửu Bạch Lộ nói: "Đã không thể trốn tránh nhân quả vậy thì thuận theo tự nhiên thôi."
Cho dù không trở thành kẻ thù cũng không được!
Mục Phù Sinh thầm than, đi cạnh ngươi áp lực lớn lắm, ngươi có biết không?
Ngươi nhìn đằng sau đi, vừa rồi ngươi đến gần ta đã hấp dẫn ánh mắt của một đám người rồi!
Lát nữa lại có thêm mấy người như Huyền Minh Thánh Tử thì không phiền chết ta sao?
Đối với một người có tính cách như Mục Phù Sinh, đây quả thực là cực hình.
Cửu Bạch Lộ cũng biết điều, không nói gì nữa.
Một nhóm người đi qua cổng lớn, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều kinh ngạc.
Chỉ thấy xung quanh bày đủ loại bảo vật, khí tức mà chúng tản ra đều không tâm thường, có thể nói bất kỳ thứ gì ở đây nếu đem ra ngoài đều có thể bán được giá cao, huống hồ còn có những thứ vô giá!
Ánh mắt của mọi người đều đỏ lên, thậm chí hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Thái tử nhìn quanh một vòng, sắc mặt ngưng trọng nói:
"E rằng những thứ ở đây đã bằng với toàn bộ tích lũy của Cửu Long Thần Triều."
Diệp Thu Bạch chỉ về phía trước, nói: "E rằng không dễ lấy như vậy." Mọi người nhìn theo hướng Diệp Thu Bạch chỉ.
Phía trước có một bảo tọa đủ cao để người bên trên có thể chạm tới mái vòm, trên bảo tọa là một nam tử đang ngồi, da thịt của nam tử đã mục rữa chỉ còn lại một bộ xương khô.
Trong tay hắn cầm một thanh kiếm lớn chống xuống đất.
Mặc dù chỉ còn một bộ xương, nhưng uy áp phát ra thậm chí còn mạnh hơn cả tên phù sư thủ lăng kial
Uy áp cường đại phủ lên thân mọi người.
Dường như chỉ cần nam tử ngồi ở đó, tất cả mọi người đều phải cúi đầu xưng thần!
Bên cạnh bộ xương còn có một tấm bia đá, trên bia đá khắc bốn chữ.
[Tử Tiêu thân vương]
Đây chính là thực lực của vị thân vương đã từng quét ngang toàn bộ Thiên Cơ đại lục sao?
Đây chỉ là một trong số hàng vạn thân vương của Hỗn Độn Thần Triều.
Có thể tưởng tượng được thực lực của Hỗn Độn Thần Triều lúc đó khủng bố đến mức nào.
Những người có mặt tại đây sau khi trải qua đủ loại cạm bây dường như cũng đã học được cách ngoan ngoãn, không ai nóng vội cướp bảo vật nữa, đều sắc mặt ngưng trọng nhìn bộ xương trên bảo tọa.
Lúc này, tất cả đều đứng tại chỗ không nhúc nhích, không ai dám hành động trước.
Dường như người nào động trước thì người đó sẽ chết.
Đột nhiên có một giọng nói từ bảo tọa truyền đến.
"Tiểu bối hiện tại đều không có chút đảm phách nào sao? Thật là buồn cười."
Mọi người đều sửng sốt nhìn về phía bảo tọa, chỉ thấy bộ xương trên bảo tọa đang há miệng nói chuyện!
Tất cả mọi người đều không khỏi lùi lại một bước, khí tức trong cơ thể bắt đầu cuộn trào, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào!
"Ha ha, người Thiên Cơ đại lục quả thực là đời sau không bằng đời trước."
Chỉ thấy từ thanh kiếm trong tay bộ xương phun ra từng luồng khói trắng quấn quanh bộ xương!
Những nơi bị khói trắng quấn quanh thế mà bắt đầu sinh máu thịt.
Dần dần, một nam tử cánh tay trần trụi, toàn thân cơ bắp cường tráng nắm chặt kiếm đứng dậy từ bảo tọa, cúi đầu nhìn xuống đám người đang kinh ngạc.
Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộ nhìn thấy cảnh này đều nhíu mày.
"Là lực lượng thần hồn."
Mục Phù Sinh trầm giọng nói: 'Khó trách trong lăng mộ có rất nhiều cạm bẫy hấp thụ lực lượng thần hồn, e rằng đều tụ tập về nơi đây giúp thân vương này khôi phục nhục thân và thần hồn, từ đó tái sinh."
Cửu Bạch Lộ gật đầu: "Nhưng lực lượng thần hồn hiện tại vẫn chưa đủ để hắn tái sinh, thần hồn vẫn còn khuyết thiếu, nhục thân vẫn chưa hoàn chỉnh, ngũ tạng lục phủ cùng đan điền đều chưa khôi phục."