Chương 1384 - Cửu Bạch Lộ phối hợp với Mục Phù Sinh
Chương 1384 - Cửu Bạch Lộ phối hợp với Mục Phù SinhChương 1384 - Cửu Bạch Lộ phối hợp với Mục Phù Sinh
Mọi người chăm chú nhìn vào thanh kiếm và bóng dáng Tiểu Hắc đang bay ngược, không khỏi lắc đầu.
Ngươi nói đi, không đủ thực lực lại đi trêu chọc Tử Tiêu Thân vương làm gì?
Để Mặc Lăng dùng khôi lỗi khống chế hắn không phải tốt hơn sao?
Cố tình muốn tìm đường chết.
Trong mắt họ, Tiểu Hắc chắc chắn phải chết.
Tử Tiêu Thân vương cũng nở nụ cười dữ tợn.
Nhưng lúc này hai Cửu Bạch Lộ và Mục Phù Sinh đứng song song nhau.
Mục Phù Sinh lấy ra hai tấm Tạo Hóa Thần Phù, một lá dán lên người Cửu Bạch Lộ, một lá dán lên người mình.
Cảnh giới của Cửu Bạch Lộ đột nhiên tăng lên đến Tổ Cảnh hậu kỳ!
Cảm nhận được lực lượng liên tục trào dâng trong cơ thể, Cửu Bạch Lộ không kịp kinh ngạc, đôi mắt có ngọn lửa màu vàng bùng lên!
Nhân quả chi lực tăng vọt ngưng tụ thành từng dải lụa phóng tới quấn lấy quấn lấy thanh kiếm.
Mục Phù Sinh ngưng trọng dang hai cánh tay ra.
Sáu loại thượng cổ thần lôi đồng thời bùng nổi
Huyền âm Tử Lôi, Thiên Trừng Thần Lôi, Lục Cửu Thiên Lôi, Thái Cực âm Dương Chính Khí Thần Lôi, Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi, Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Lôi nháy mắt đều hóa thành sáu sợi xiêng xích lôi đình, cùng với từng dải lụa lửa quấn chặt lấy thanh kiếm kial
Chuôi kiếm và thân kiếm đều bị quấn chặt giống như xác ướp.
Hai người đồng thời ra tay khiến tốc độ của thanh kiếm chậm dần.
Tiểu Hắc cũng dừng lại và kịp thời tránh né, thanh kiếm lướt qua thân thể Tiểu Hắc.
Tử Tiêu Thân vương nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hắn cực kỳ âm trâm.
Nhưng Cửu Bạch Lộ và Mục Phù Sinh không chỉ trói buộc thanh kiếm, hai người nhìn nhau gật đầu.
Ngay sau đó bọn họ quát to, hai tay dùng sức kéo mạnh.
Thanh kiếm bị buộc đổi hướng chém thẳng về phía Tử Tiêu Thân vương!
Tử Tiêu Thân vương hừ lạnh, hai chân giậm mạnh, đưa lòng bàn hướng tới thanh kiếm.
Đồng thời hơi nghiêng người, mũi kiếm lướt qua ngực, hắn đưa tay nắm chặt chuôi kiếm.
Cửu Bạch Lộ và Mục Phù Sinh cùng kết ấn.
Dải lụa nhân quả bạo phát nhân quả chi lực mãnh liệt!
Những sợi xiêng xích lôi đình cũng phóng ra thần lôi ngập trời! Hai loại lực lượng liên tục bùng nổ trong lòng bàn tay của Tử Tiêu Thân vương.
Sắc mặt Tử Tiêu Thân vương hơi đổi, hắn gâm lên, tiên khí cuồn trào trấn áp hai cỗ lực lượng.
Thanh kiếm lại trở về trong tay Tử Tiêu Thân vương.
Nhưng lần này Tử Tiêu Thân vương đã bị thương, hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, lòng bàn tay đã có vết cháy đen.
Gương mặt Tử Tiêu Thân vương vặn vẹo, trông vô cùng khó coi.
Hắn không ngờ rằng mình lại bị những đám hậu bối này liên tục trêu đùa!
Thậm chí đến bây giờ vẫn chưa giải quyết được, điều này khiến Tử Tiêu Thân vương kiêu ngạo làm sao có thể chịu đựng được?
Những người phía sau cũng kinh hãi không thôi, không ngờ bọn họ lại có thể làm đến mức này.
Mặc Lăng nhíu mày chặt hơn.
Đám khôi lỗi hắn thả ra như người xem bọn họ biểu diễn.
Quay đầu nhìn vào ngực khôi lỗi khổng lồ thì ba lỗ trống đã gân đầy rồi.
Lúc này, rất nhiều người ở phía sau đã kiệt sức, thậm chí có người đã ngồi phịch xuống đất, rõ ràng đã cạn kiệt tiên khí, không còn khả năng chiến đấu nữa.
Lúc này, Cửu Bạch Lộ nhìn Mục Phù Sinh, nói:
"Hợp tác vui vẻ?"
Mục Phù Sinh trợn mắt, hắn không muốn hợp tác như thế này nữa.
Tử Tiêu Thân vương vừa gào thét vừa lao về phía hai người Mục Phù Sinh, đúng lúc hai người chuẩn bị tiếp tục nghênh chiến.
Mặc Lăng đột nhiên hét to:
"Được rồi, đã rót đủ tiên khí, có thể lui xuống!"
Nghe vậy, Cửu Bạch Lộ và Mục Phù Sinh đều lui về phía sau.
Khôi lỗi khổng lồ bắt đầu bộc phát ra một cỗ lực lượng to lớn.
Lực lượng không kém gì Tử Tiêu Thân vương!
Mặc dù khôi lỗi to lớn nhưng hành động lại vô cùng linh hoạt, một bước đã chắn tới trước mặt Tử Tiêu Thân vương.
Tử Tiêu Thân vương nhìn chằm chằm vào khôi lỗi, sắc mặt khó coi.
Trong cùng cảnh giới, cùng một thực lực thì người tu đạo rất khó đánh bại khôi lỗi.
Khôi lỗi không có sinh mệnh, không có linh hồn, nó không có cảm giác đau đớn, đồng thời cũng không vì tiên khí hao tổn mà yếu dần!
Nhưng người tu đạo thì không giống.
Huống hồ thần hồn và nhục thân của Tử Tiêu Thân vương hiện tại vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, dùng là hết, không có nguồn bổ sung nào. Tử Tiêu Thân vương dừng lại, sau khi cân nhắc lợi hại lập tức đưa ra quyết định, nhàn nhạt nói:
"Được rồi, đã kết thúc, các ngươi lấy những đồ rồi rời khỏi lăng mộ đi."
Mọi người nghe vậy đều mừng rỡ.
Điều này có nghĩa là Tử Tiêu Thân vương đã nhận thual
Nhưng Mặc Lăng lại không chấp nhận mà cười nói:
"Tiên bối nói đùa, mục đích của ta không chỉ có những bảo vật này, tiền bối quan trọng hơn."
Ta?
Sắc mặt Tử Tiêu Thân vương thay đổi.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Trong thần hồn của tiền bối hẳn là có rất nhiều bí mật cũng như những chuyện về Hỗn Độn Thần Triều, những thứ này đều được trưởng bối trong gia tộc ta coi trọng, cho nên xin mời tiền bối chịu chết."
Mặc Lăng nở nụ cười vô hại:
"Nhưng tiền bối có thể tự quyết định cách chết của mình, là tự nguyện hiến dâng thần hồn, hay để khôi lỗi của ta phá hủy thân xác, sau đó rút lấy thân hồn?”
Sắc mặt Tử Tiêu Thân vương vô cùng khó coi.
"Ngươi tự tin có thể giết được bản tọa?"
Mặc Lăng cười nói: "Có tự tin hay không trong lòng tiền bối tự biết, không cần ta phải nói nhiều."
Tử Tiêu Thân vương: "Vậy thì ngươi thử xem."
Mặc Lăng không nói gì nữa, thao túng khôi lỗi bắt đầu tấn công Tử Tiêu Thân vương!
Mọi người nhìn khôi lỗi chiến đấu mà sắc mặt đều ngưng trọng.
Quả nhiên Mặc gia chính là Mặc gia, ban đầu khôi lỗi còn đánh ngang tay với Tử Tiêu Thân vương, nhưng càng về sau, tốc độ tấn công của khôi lỗi vẫn như lúc đầu, còn Tử Tiêu Thân vương thì có dấu hiệu kiệt sức.
Cuối cùng trong sự không cam lòng, Tử Tiêu Thân vương bị khôi lỗi đánh tan!
Mặc Lăng nhảy ra thu thân hồn của Tử Tiêu Thần Vương vào trong bình ngọc.
Lúc này trên đỉnh mộ thất chính có một lỗ hổng xuất hiện, hẳn là lối ra.
Thấy vậy, Mặc Lăng cười nói:
"Các vị, kẻ địch đã tử trận, có thể rời đi rồi."
Mọi người đều vô cùng phấn khích nhìn những bảo vật lấp lánh xung quanh.
Mặc Lăng lại nói tiếp: "À đúng rồi, các vị đừng lấy những bảo vật này, dù sao thì tiên khí của các vị cũng không còn bao nhiêu đâu?”
Đây chính là mục đích!
Diệp Thu Bạch và những người khác cũng phản ứng kịp. Tại sao lại phải lấy ra khôi lỗi, muốn những người có mặt liên tục rót tiên khí vào trong đó?
Khiến cho mọi người đều rơi vào trạng thái suy yếu, người khá hơn một chút cũng còn chưa đến năm phần thực lực, làm sao có thể tranh giành với Mặc Lăng?
Sắc mặt mọi người lập tức trở nên khó coi.
Hoang Quân không cam lòng nói:
"Mặc Lăng, có phải ngươi hơi quá đáng rồi không? Dù sao chúng ta cũng đã ra sức, ngay cả một ngụm canh ngươi cũng không chia? Ngươi không sợ chúng ta liên hợp lại tấn công Mặc gia sao?”
Mặc Lăng như đang nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, ôm bụng cười to.
"Mặc gia hoan nghênh các vị đến đòi công lý, tiền đề là trưởng bối của các vị đồng ý."
Nghe hắn nói xong, mọi người liền im bặt.
Mặc gia ở Thiên Cơ đại lục là một thế lực mà trưởng bối của bọn họ cũng không dám đụng chạm...